Chương 16:
Thẩm Nghiên Hy
03/03/2024
Khung cảnh chớp mắt đã thay đổi, lần này cô thấy mình đang đứng ở trong phòng khách. Tuy nhiên khung cảnh có chút đáng sợ, trên mặt đất xuất hiện vô số thi thể, hiển nhiên là những người này đã bị giết chết một cách vô cùng tàn nhẫn, mùi máu tanh phút chốc tràn ngập khắp căn phòng khiến da đầu cô tê dại đi vài phần.
Chính vào lúc này cách đó không xa đột nhiên có vật thể rơi xuống, theo phản xạ cô nhanh chóng quay đầu nhìn, chỉ thấy người đàn ông khi nãy đang treo lơ lửng bởi sợi dây thòng lọng, đầu còn lại của sợi dây được cột chặt vào lan can cầu thang.
Bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa lớn, một tia sét bất ngờ giáng xuống, luồng ánh sáng theo đó chợt lóe lên, hình ảnh thi thể người đàn ông không ngừng đung đưa qua lại lập tức hiện ra ngay trước mặt.
Bộ dạng sau khi chết cũng thật khó coi, làn da tím ngắt, hai mắt trợn trừng mở lớn tựa hồ đồng tử như muốn lọt ra bên ngoài, do đối phương chọn cách thắt cổ để tự sát, thất khiếu đã có dấu hiệu bị xuất huyết, hai bên hốc mắt chảy ra chất lỏng màu đỏ tươi trông khá quỷ dị.
Linh Đan lần nữa tỉnh dậy thì thấy bên ngoài trời đã hửng sáng, một ngày mới nữa lại bắt đầu, con người tiếp tục nhịp sống hối hả tựa một vòng lặp không có hồi kết.
Cô khó khăn nâng cơ thể ngồi dậy, mỗi một lần cử động phía sau đầu lại truyền đến cảm giác đau nhói, cô vô thức đưa tay chạm vào vết thương, mái tóc sớm đã bị máu làm cho khô lại bết thành từng mảng.
Có lẽ vì cú ngã đêm qua nên đầu cô mới xuất hiện vết thương này.
Linh Đan miễn cưỡng đứng dậy, dấu chân trên mặt sàn bỗng dưng biến mất như chưa từng tồn tại, tuy cảm thấy sự việc lần này có hơi kỳ lạ nhưng cô căn bản không thể quản nhiều việc cùng lúc, chỉ đành tạm gác chuyện này sang một bên.
Đi đến chỗ bức tranh, Linh Đan lần nữa dơ điện thoại lên tiếp đó là hàng loạt thao tác chụp hình, có vẻ sự cố đêm không khiến cô từ bỏ ý định tìm cho ra nguồn gốc của bức chân dung.
Xong xuôi mọi việc, nhận thấy thời gian không còn sớm, sợ rằng nếu còn nán lại không sớm thì muộn sẽ bị bà lão quản gia phát hiện việc cô bỏ ngoài tai lời cảnh báo bà ta, lén lút vào căn phòng này khi chưa có sự cho phép.
Trước lúc rời đi cô còn không quên kiểm tra lại những tấm hình mình vừa chụp được. Sau khi xác nhận những tấm hình vẫn bình thường cô mới an tâm rời đi.
Vừa trở về phòng, Linh Đan lập tức gọi điện cho người đồng nghiệp trước đây của mình. Chưa tới ba giây sau, đầu dây bên kia bỗng vang lên giọng nói của phụ nữ:
“Tôi mong là cô có lý do chính đáng khi gọi tôi vào lúc sáng sớm thế này!”
Người ở đầu dây bên kia nói bằng giọng còn đang ngái ngủ.
“Tôi có việc muốn nhờ cô giúp!”
“Nếu là liên quan đến công việc ở phòng tranh thì lão quản lý đã bàn giao hết công việc của cô cho tôi rồi, có vẻ lần này lão ta cương quyết cho cô nghỉ việc đó, e rằng người ngoài nói vào lão sẽ không nghe lọt tai đâu!”
“Chuyện tôi muốn nhờ cô không liên quan gì đến công việc!”
“Vậy thì là chuyện gì?”
Người phụ nữ càng nghe càng tò mò, bởi mối quan hệ giữa cô và cô ta chỉ dừng ở mức đồng nghiệp, số lần nói chuyện với nhau đếm trên đầu ngón tay, đa phần là trao đổi về công việc, cô ta thật nghĩ không ra giữa hai người còn có điều gì để nói với đối phương.
“Thật ra tôi muốn nhờ cô tìm kiếm thông tin về một bức chân dung. Tôi muốn biết ai là người đã vẽ ra nó, nếu được tôi còn muốn biết thêm thông tin của người phụ nữ ở trong bức tranh!”
“Cô là đang muốn làm khó tôi sao? Cô biết rõ ở thành phố này có hàng ngàn bức tranh, cô biểu tôi làm sao có thể tra được hết chứ?”
“Tôi biết là cô sẽ có cách, việc này thật sự rất quan trọng đối với tôi!”
Đây là lần đầu tiên đối phương nghe thấy giọng nói khẩn thiết của cô qua điện thoại. Linh Đan vốn là người sống hướng nội, nhắc đến cô, người ta sẽ nghĩ ngay đến con người hướng nội và lãnh đạm, hiển nhiên cô chưa từng phải hạ mình trước bất kỳ ai.
“Được rồi để tôi thử, nhưng tôi không dám hứa trước là mình sẽ tìm được thứ mà cô cần!”
“Cảm ơn nhiều, vậy tôi sẽ gửi vài tấm hình cho cô!”
Nói rồi Linh Đan sử dụng laptop nhanh chóng gửi những tấm hình thông qua tin nhắn điện tử, khoảnh khắc tin nhắn được gửi thành công, đồng thời ngay lúc này ở bên kia đồng nghiệp của cô cũng nhận được.
“Tôi nhận được rồi, có gì tôi sẽ trả lời cô sớm!”
Ở đầu dây bên kia, đối phương một tay cầm điện thoại, một tay lướt laptop, con chuột trên màn hình không ngừng di chuyển, tiếp đó tuỳ tiện nhấp vào thư mục ở trong phần tin nhắn, rất nhanh toàn bộ hình ảnh xuất hiện đầy dẫy trên màn hình.
Nhìn qua một lần, rõ ràng bức tranh mà cô gửi không có điểm gì nổi bật, tuy nhiên phải thừa nhận rằng người trong tranh vô cùng xinh đẹp, nhất là đôi mắt phượng cân xứng với gương mặt, đồng tử tựa hố đen thu hút những ai nhìn thấy chúng.
“Bức tranh này tôi không thấy có quá nhiều điểm nhấn, cô thật sự có hứng thú với loại tranh như vậy ư?”
“Nếu nói có hứng thú thì hẳn là đúng, chỉ là tôi có dự cảm bức tranh này đang che giấu bí mật mật nào đó!”
“Cô nói vậy là sao? Một bức chân dung bình thường thì có thể có bí mật gì chứ?”
Linh Đan trầm mặc đi đến bên cửa sổ, suy nghĩ một lúc, cô liền kể cho đối phương nghe những sự việc kỳ lạ mà cô đã gặp phải kể từ khi đặt chân đến căn biệt thự này, bao gồm cả hành tung bí hiểm của bà lão quản gia, song cô cũng nói ra nghi vấn của mình.
Sở dĩ Linh Đan chịu kể chuyện này với người đồng nghiệp, bởi vì cô không có quá nhiều bạn, người bạn duy nhất của cô là Tử Anh cũng đã chết không rõ nguyên nhân, đồng nghiệp là người duy nhất cô có thể tin tưởng. Không ngờ đối phương vậy mà lại nghiêm túc chịu lắng nghe cô, thậm chí còn bày cho cô một cách, đó là đặt máy quay ở trong phòng, như vậy nếu bà lão kia thật sự có hành động mờ ám thì mình cũng có bằng chứng để vạch trần.
Linh Đan nghe xong cảm thấy đây là một ý tưởng không tồi, vừa hay cô cũng có mang theo một chiếc máy quay cầm tay, bây giờ chỉ cần đặt máy ở một nơi khuất tầm nhìn là được.
Sau khi cảm ơn đối phương, Linh Đan liền đi xung quanh thăm dò căn phòng, nhận thấy nếu đặt máy quay ở bàn trang điểm sẽ quay được vị trí giường.
Cô cẩn thận căn chỉnh góc quay sao cho hợp lý, tiếp đó nhấn nút bắt đầu quay.
Xong xuôi mọi việc, Linh Đan bèn đi tới trước tủ quần áo dự định sắp xếp lại một số đồ dùng cá nhân, nào ngờ ngay khi cánh cửa tủ vừa mở, một đàn rết không biết từ đâu đột nhiên bò ra, con nào con nấy to cỡ hai ngón tay chụm lại.
Cô bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ vội vàng lùi về sau, lúc này bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa, đến khi nhìn lại thì đàn rết kia đã biến mất.
Linh Đan sợ hãi đến mức toàn thân không kiềm được mà run rẩy, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Ở bên ngoài tiếng gõ cửa nặng nề vẫn vang lên một cách đều đặn, cô im lặng nhìn chằm chằm về phía tay nắm cửa, thái độ rất rõ ràng, dường như không có ý định sẽ đối mặt với người đằng sau cánh cửa, đợi đến khi bên ngoài yên tĩnh trở lại, trái tim đang treo lơ lửng tạm thời được hạ xuống.
Cô cảnh giác như vậy là vì bản thân sớm đã có tính toán, trước lúc tìm ra được bí mật về căn biệt thự, tốt hơn hết nên tránh xa bà lão quản gia một chút.
Linh Đan quay trở về giường mở laptop lướt mạng xã hội nhằm giết thời gian, đột nhiên Tiểu Hắc từ bên dưới gầm giường bất ngờ nhảy vọt ra, vừa trông thấy cô nó liền lùi lại trốn vào một góc.
Linh Đan không phát giác ra thái độ của Tiểu Hắc hôm nay có chút khác thường, còn đưa tay ra gọi nó lại gần như thường lệ, tuy nhiên hành động này giống như đang chọc giận nó, Tiểu Hắc lập tức xù lông dương đôi mắt cảnh giác nhìn cô.
Tuy nhiên Linh Đan không cho đó là vấn đề quan trọng, nghĩ rằng có thể là vì Tiểu Hắc nhất thời chưa làm quen với nơi ở mới nên có chút căng thẳng mà thôi.
Chính vào lúc này cô bị thu hút bởi một đoạn video trên mạng xã hội, xuất phát từ sự tò mò bèn mở đoạn video lên xem.
Đoạn phim vỏn vẹn hơn một phút, nội dung khá là mơ hồ, chỉ biết rằng đoạn video là được người khác quay lại, trong đoạn video có một người đàn ông trung niên mặc đạo bào, tay phải cầm kiếm gỗ, tay trái cầm chuông, phía sau đặt một chiếc bàn với đầy đủ lễ vật nhang khói nghi ngút, trước mặt có cô gái đang ngồi, cơ thể giống như bị rút cạn sức sống, đầu hơi cúi xuống nhìn không có chút tinh thần nào.
Người đàn ông múa may một hồi, chỉ thấy ông ta sau đó dùng một lá bùa hơ qua lửa, đợi đến khi ngọn lửa cháy hết ông ta liền lấy tro bỏ vào bát nước bên cạnh.
Thoạt đầu Linh Đan còn tưởng người đàn ông sẽ cho cô gái kia uống bát nước đó, giang hồ thuật sĩ sử dụng vài ba mánh khoé gạt tiền người trong thiên hạ không phải cô chưa từng được thấy qua, tuy nhiên hành động tiếp theo của đối phương hoàn toàn nằm ngoài nhận thức của cô.
Chính vào lúc này cách đó không xa đột nhiên có vật thể rơi xuống, theo phản xạ cô nhanh chóng quay đầu nhìn, chỉ thấy người đàn ông khi nãy đang treo lơ lửng bởi sợi dây thòng lọng, đầu còn lại của sợi dây được cột chặt vào lan can cầu thang.
Bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa lớn, một tia sét bất ngờ giáng xuống, luồng ánh sáng theo đó chợt lóe lên, hình ảnh thi thể người đàn ông không ngừng đung đưa qua lại lập tức hiện ra ngay trước mặt.
Bộ dạng sau khi chết cũng thật khó coi, làn da tím ngắt, hai mắt trợn trừng mở lớn tựa hồ đồng tử như muốn lọt ra bên ngoài, do đối phương chọn cách thắt cổ để tự sát, thất khiếu đã có dấu hiệu bị xuất huyết, hai bên hốc mắt chảy ra chất lỏng màu đỏ tươi trông khá quỷ dị.
Linh Đan lần nữa tỉnh dậy thì thấy bên ngoài trời đã hửng sáng, một ngày mới nữa lại bắt đầu, con người tiếp tục nhịp sống hối hả tựa một vòng lặp không có hồi kết.
Cô khó khăn nâng cơ thể ngồi dậy, mỗi một lần cử động phía sau đầu lại truyền đến cảm giác đau nhói, cô vô thức đưa tay chạm vào vết thương, mái tóc sớm đã bị máu làm cho khô lại bết thành từng mảng.
Có lẽ vì cú ngã đêm qua nên đầu cô mới xuất hiện vết thương này.
Linh Đan miễn cưỡng đứng dậy, dấu chân trên mặt sàn bỗng dưng biến mất như chưa từng tồn tại, tuy cảm thấy sự việc lần này có hơi kỳ lạ nhưng cô căn bản không thể quản nhiều việc cùng lúc, chỉ đành tạm gác chuyện này sang một bên.
Đi đến chỗ bức tranh, Linh Đan lần nữa dơ điện thoại lên tiếp đó là hàng loạt thao tác chụp hình, có vẻ sự cố đêm không khiến cô từ bỏ ý định tìm cho ra nguồn gốc của bức chân dung.
Xong xuôi mọi việc, nhận thấy thời gian không còn sớm, sợ rằng nếu còn nán lại không sớm thì muộn sẽ bị bà lão quản gia phát hiện việc cô bỏ ngoài tai lời cảnh báo bà ta, lén lút vào căn phòng này khi chưa có sự cho phép.
Trước lúc rời đi cô còn không quên kiểm tra lại những tấm hình mình vừa chụp được. Sau khi xác nhận những tấm hình vẫn bình thường cô mới an tâm rời đi.
Vừa trở về phòng, Linh Đan lập tức gọi điện cho người đồng nghiệp trước đây của mình. Chưa tới ba giây sau, đầu dây bên kia bỗng vang lên giọng nói của phụ nữ:
“Tôi mong là cô có lý do chính đáng khi gọi tôi vào lúc sáng sớm thế này!”
Người ở đầu dây bên kia nói bằng giọng còn đang ngái ngủ.
“Tôi có việc muốn nhờ cô giúp!”
“Nếu là liên quan đến công việc ở phòng tranh thì lão quản lý đã bàn giao hết công việc của cô cho tôi rồi, có vẻ lần này lão ta cương quyết cho cô nghỉ việc đó, e rằng người ngoài nói vào lão sẽ không nghe lọt tai đâu!”
“Chuyện tôi muốn nhờ cô không liên quan gì đến công việc!”
“Vậy thì là chuyện gì?”
Người phụ nữ càng nghe càng tò mò, bởi mối quan hệ giữa cô và cô ta chỉ dừng ở mức đồng nghiệp, số lần nói chuyện với nhau đếm trên đầu ngón tay, đa phần là trao đổi về công việc, cô ta thật nghĩ không ra giữa hai người còn có điều gì để nói với đối phương.
“Thật ra tôi muốn nhờ cô tìm kiếm thông tin về một bức chân dung. Tôi muốn biết ai là người đã vẽ ra nó, nếu được tôi còn muốn biết thêm thông tin của người phụ nữ ở trong bức tranh!”
“Cô là đang muốn làm khó tôi sao? Cô biết rõ ở thành phố này có hàng ngàn bức tranh, cô biểu tôi làm sao có thể tra được hết chứ?”
“Tôi biết là cô sẽ có cách, việc này thật sự rất quan trọng đối với tôi!”
Đây là lần đầu tiên đối phương nghe thấy giọng nói khẩn thiết của cô qua điện thoại. Linh Đan vốn là người sống hướng nội, nhắc đến cô, người ta sẽ nghĩ ngay đến con người hướng nội và lãnh đạm, hiển nhiên cô chưa từng phải hạ mình trước bất kỳ ai.
“Được rồi để tôi thử, nhưng tôi không dám hứa trước là mình sẽ tìm được thứ mà cô cần!”
“Cảm ơn nhiều, vậy tôi sẽ gửi vài tấm hình cho cô!”
Nói rồi Linh Đan sử dụng laptop nhanh chóng gửi những tấm hình thông qua tin nhắn điện tử, khoảnh khắc tin nhắn được gửi thành công, đồng thời ngay lúc này ở bên kia đồng nghiệp của cô cũng nhận được.
“Tôi nhận được rồi, có gì tôi sẽ trả lời cô sớm!”
Ở đầu dây bên kia, đối phương một tay cầm điện thoại, một tay lướt laptop, con chuột trên màn hình không ngừng di chuyển, tiếp đó tuỳ tiện nhấp vào thư mục ở trong phần tin nhắn, rất nhanh toàn bộ hình ảnh xuất hiện đầy dẫy trên màn hình.
Nhìn qua một lần, rõ ràng bức tranh mà cô gửi không có điểm gì nổi bật, tuy nhiên phải thừa nhận rằng người trong tranh vô cùng xinh đẹp, nhất là đôi mắt phượng cân xứng với gương mặt, đồng tử tựa hố đen thu hút những ai nhìn thấy chúng.
“Bức tranh này tôi không thấy có quá nhiều điểm nhấn, cô thật sự có hứng thú với loại tranh như vậy ư?”
“Nếu nói có hứng thú thì hẳn là đúng, chỉ là tôi có dự cảm bức tranh này đang che giấu bí mật mật nào đó!”
“Cô nói vậy là sao? Một bức chân dung bình thường thì có thể có bí mật gì chứ?”
Linh Đan trầm mặc đi đến bên cửa sổ, suy nghĩ một lúc, cô liền kể cho đối phương nghe những sự việc kỳ lạ mà cô đã gặp phải kể từ khi đặt chân đến căn biệt thự này, bao gồm cả hành tung bí hiểm của bà lão quản gia, song cô cũng nói ra nghi vấn của mình.
Sở dĩ Linh Đan chịu kể chuyện này với người đồng nghiệp, bởi vì cô không có quá nhiều bạn, người bạn duy nhất của cô là Tử Anh cũng đã chết không rõ nguyên nhân, đồng nghiệp là người duy nhất cô có thể tin tưởng. Không ngờ đối phương vậy mà lại nghiêm túc chịu lắng nghe cô, thậm chí còn bày cho cô một cách, đó là đặt máy quay ở trong phòng, như vậy nếu bà lão kia thật sự có hành động mờ ám thì mình cũng có bằng chứng để vạch trần.
Linh Đan nghe xong cảm thấy đây là một ý tưởng không tồi, vừa hay cô cũng có mang theo một chiếc máy quay cầm tay, bây giờ chỉ cần đặt máy ở một nơi khuất tầm nhìn là được.
Sau khi cảm ơn đối phương, Linh Đan liền đi xung quanh thăm dò căn phòng, nhận thấy nếu đặt máy quay ở bàn trang điểm sẽ quay được vị trí giường.
Cô cẩn thận căn chỉnh góc quay sao cho hợp lý, tiếp đó nhấn nút bắt đầu quay.
Xong xuôi mọi việc, Linh Đan bèn đi tới trước tủ quần áo dự định sắp xếp lại một số đồ dùng cá nhân, nào ngờ ngay khi cánh cửa tủ vừa mở, một đàn rết không biết từ đâu đột nhiên bò ra, con nào con nấy to cỡ hai ngón tay chụm lại.
Cô bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ vội vàng lùi về sau, lúc này bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa, đến khi nhìn lại thì đàn rết kia đã biến mất.
Linh Đan sợ hãi đến mức toàn thân không kiềm được mà run rẩy, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Ở bên ngoài tiếng gõ cửa nặng nề vẫn vang lên một cách đều đặn, cô im lặng nhìn chằm chằm về phía tay nắm cửa, thái độ rất rõ ràng, dường như không có ý định sẽ đối mặt với người đằng sau cánh cửa, đợi đến khi bên ngoài yên tĩnh trở lại, trái tim đang treo lơ lửng tạm thời được hạ xuống.
Cô cảnh giác như vậy là vì bản thân sớm đã có tính toán, trước lúc tìm ra được bí mật về căn biệt thự, tốt hơn hết nên tránh xa bà lão quản gia một chút.
Linh Đan quay trở về giường mở laptop lướt mạng xã hội nhằm giết thời gian, đột nhiên Tiểu Hắc từ bên dưới gầm giường bất ngờ nhảy vọt ra, vừa trông thấy cô nó liền lùi lại trốn vào một góc.
Linh Đan không phát giác ra thái độ của Tiểu Hắc hôm nay có chút khác thường, còn đưa tay ra gọi nó lại gần như thường lệ, tuy nhiên hành động này giống như đang chọc giận nó, Tiểu Hắc lập tức xù lông dương đôi mắt cảnh giác nhìn cô.
Tuy nhiên Linh Đan không cho đó là vấn đề quan trọng, nghĩ rằng có thể là vì Tiểu Hắc nhất thời chưa làm quen với nơi ở mới nên có chút căng thẳng mà thôi.
Chính vào lúc này cô bị thu hút bởi một đoạn video trên mạng xã hội, xuất phát từ sự tò mò bèn mở đoạn video lên xem.
Đoạn phim vỏn vẹn hơn một phút, nội dung khá là mơ hồ, chỉ biết rằng đoạn video là được người khác quay lại, trong đoạn video có một người đàn ông trung niên mặc đạo bào, tay phải cầm kiếm gỗ, tay trái cầm chuông, phía sau đặt một chiếc bàn với đầy đủ lễ vật nhang khói nghi ngút, trước mặt có cô gái đang ngồi, cơ thể giống như bị rút cạn sức sống, đầu hơi cúi xuống nhìn không có chút tinh thần nào.
Người đàn ông múa may một hồi, chỉ thấy ông ta sau đó dùng một lá bùa hơ qua lửa, đợi đến khi ngọn lửa cháy hết ông ta liền lấy tro bỏ vào bát nước bên cạnh.
Thoạt đầu Linh Đan còn tưởng người đàn ông sẽ cho cô gái kia uống bát nước đó, giang hồ thuật sĩ sử dụng vài ba mánh khoé gạt tiền người trong thiên hạ không phải cô chưa từng được thấy qua, tuy nhiên hành động tiếp theo của đối phương hoàn toàn nằm ngoài nhận thức của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.