Lời Nguyền Sau Lớp Da

Chương 17:

Thẩm Nghiên Hy

03/03/2024

Chỉ thấy người đàn ông nâng bát nước uống một hơi, kế đó trực tiếp phun ngụm nước về phía cô gái, giây tiếp theo cô ta đột nhiên la hét giống như đang phải chịu cực hình đau đớn, cơ thể không ngừng vặn vẹo.

Người đàn ông mắt thấy đã đạt được mục đích, liền nhanh chóng đi tới nắm lấy mái tóc cô gái kéo ngược ra sau, kế đó cắn mạnh đầu ngón tay đến khi đầu ngón tay tứa máu thì dùng chính máu của mình vẽ một hàng chữ lên trán cô gái.

Tiếng hét thảm càng lúc càng lớn thậm chí thanh âm dần có chút méo mó, khiến Linh Đan ngồi cách một màn hình còn cảm thấy ớn lạnh.

Đoạn video rất nhanh đã kết thúc, vì tò mò muốn biết diễn biến theo nên cô đã vào phần bình luận ở ngay bên dưới.

Tại đây cộng đồng mạng thi nhau để lại bình luận, hiển nhiên sẽ không tránh khỏi có hai luồng ý kiến trái chiều, người tin sẽ cho rằng người đàn ông trong video là một cao nhân nào đó đang thực hiện nghi thức trừ tà, kẻ không tin lại tỏ vẻ chê bại nói đây là mê tín dị đoan, giang hồ thuật sĩ chỉ có chút bản lĩnh cũng muốn lừa gạt người.

Bỏ qua hàng trăm bình luận tranh cãi, Linh Đan vô tình bị thu hút bởi bình luận của một người có tài khoản người ẩn danh.

Người đó giải thích hành động của người đàn ông trong video là đang trừ tà, ngoài ra đối phương còn giải thích một cách cặn kẽ cho những ai không biết về nghi thức này.

Linh Đan kiên nhẫn ngồi đọc không bỏ sót một từ nào, cô cảm thấy người này đích thị là chân nhân bất lộ tướng, am hiểu tường tận về đạo thuật ắt hẳn bản lĩnh không phải tầm thường.

Vì vậy cô đã chủ động nhắn tin cho người ẩn danh, kế đó gửi cho đối phương những bức hình ký tự cổ mà bản thân đã chụp lại, và hỏi đối phương có biết ý nghĩa của loạt ký tự cổ hay không?

Quả nhiên rất nhanh cô đã nhận được lời hồi đáp từ người ẩn danh. Đối phương hỏi tại sao cô lại có được những bức hình này?

Linh Đan trầm mặc suy nghĩ trong giây lát, xong bản thân đã bịa ra một câu chuyện, nói dối rằng mình vô tình nhặt được mảnh giấy, trùng hợp bên trong có viết dãy ký tự cổ, vì hiếu kỳ nên đã chụp lại.

Người ẩn danh sau khi nghe cô giải thích liền không mảy may nghi ngờ, còn có lòng nhắc nhở cô tốt hơn hết nên bỏ mảnh giấy đó đi để tránh tự rước họa vào thân.



Linh Đan nhìn dòng tin nhắn trên màn hình thì có chút khó hiểu, không quên hỏi đối phương nói vậy rốt cuộc là có ý gì?

Người ẩn danh cũng chẳng giấu diếm, nói mình đã xem qua những bức hình mà cô gửi, toàn bộ ký tự trong đó đều có liên quan đến một bùa chú đã bị thất truyền từ lâu, người ta gọi đó là thuật chú hoán đổi linh hồn, giống như cái tên của nó, công dụng chính của loại thuật chú này cho phép linh hồn của người đã chết chiếm giữ cơ thể của người còn sống, sở dĩ nó bị thất truyền chính là bởi vì nó đã phá vỡ quy luật sinh lão bệnh tử mà chúng ta vẫn thường thấy.

Người nắm giữ thuật này không khác gì nắm trong tay tấm vé trường sinh bất lão, chỉ cần là tìm thấy một cơ thể phù hợp liền có thể ký sinh, cho đến thời điểm hiện tại, khi xã hội càng phát triển thì người sử dụng loại cấm thuật này cũng ít đi, lâu dần không còn thấy ai sử dụng đến nó nữa.

Đọc đến đây toàn thân cô đóng băng tại chỗ, sống lưng giống như đang có con rắn trườn qua, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc cơ thể, cô không dám tin bà lão quản gia vậy lại có liên quan đến loại chú thuật đáng sợ như vậy.

Sau khi bình tĩnh hơn một chút, cô lập tức hỏi lại người ẩn danh liệu đối phương có biết đặc điểm để nhận biết người bị một linh hồn khác chiếm giữ hay không? Mắt thấy tin nhắn đã được xem, Linh Đan ngồi trước màn hình máy tính căng thẳng đến mức hai lòng tay không ngừng đổ mồ hôi.

Rất nhanh người ẩn danh đã trả lời lại, đối phương nói mình cũng không nắm rõ, tuy nhiên theo những gì bản thân tìm hiểu được, thì người sắp bị chiếm giữ cơ thể thường sẽ hành động mất kiểm soát, trên cơ thể bắt đầu xuất hiện những vết lở loét, nặng hơn nữa là hoại tử, bởi cơ thể khi bị linh hồn khác chiếm giữ thì không khác nào một cái xác đang phân huỷ biết di chuyển.

Đêm đó, chỉ vì một vài câu nói của người ẩn danh, Linh Đan nội tâm vô cùng bất an không thể đi vào giấc ngủ. Đôi mắt hết nhìn lên trần nhà rồi quay qua nhìn về phía cánh cửa, mặc dù cánh cửa đã được cô khoá cẩn thận nhưng chưa khi nào cô buông bỏ sự phòng bị. Lo sợ khi bản thân mất cảnh giác, không biết điều kinh khủng gì sẽ xuất hiện ở đằng sau cánh cửa kia.

Mãi cho đến tận hơn ba giờ sáng, khi chiếc đồng hồ cổ đặt ở ở cầu thang cất lên từng hồi chuông trực tiếp phá vỡ sự tĩnh lặng của căn biệt thự. Cơn buồn ngủ bất ngờ ập tới, cơ thể dần thấm mệt sau ngày dài trải qua vô số chuyện quỷ dị, cô không phản kháng lập tức chìm vào giấc ngủ.

Tuy nhiên chưa được bao lâu, bên ngoài bỗng có động tĩnh, tay nắm cửa đột nhiên rung lên bần bật, tiếp theo đó một tiếng cạch vang lên. Khoảnh khắc cánh cửa từ từ mở, bà lão quản gia bất tình lình xuất hiện với con dao trên tay, sắc mặt u ám, đôi mắt hằn lên tia máu đỏ rực, bà ta nhẹ nhàng đi đến bên giường.

Linh Đan đang ngủ đột nhiên có cảm giác có người đứng ngay bên cạnh. Chính vào lúc cô mở mắt, còn chưa kịp nhìn rõ đối phương, thì bất ngờ bị một nhát dao đâm xuống xuyên qua cổ, máu từ đây chảy ra không ngừng.

Cô giật mình choàng tỉnh giấc, biểu cảm sợ sệt đảo mắt nhìn xung quanh phòng, dù nhiệt độ không quá nóng nhưng mồ hôi vẫn không ngừng ứa ra ướt đẫm vầng trán cao, chính lúc này cô bỗng cảm thấy trong cổ họng dường như đang mắc phải vật gì đó vô cùng khó chịu, vội lấy tay lấy vật thể lạ từ trong miệng ra.

Không nhìn thì không biết, đến khi nhìn kỹ mới phát hiện thứ cô vừa lấy ra thế mà lại là một nhúm tóc đen kịt.

Linh Đan có chút kinh ngạc, nhưng nhiều nhất vẫn là sự hoang mang, tự hỏi tại sao một nhúm tóc lớn lại có thể mắc ở trong cổ họng của mình?



Tuy nhiên ngay khi vừa nuốt xuống một ngụm nước bọt, cổ họng đột nhiên truyền tới cảm giác đau nhói, dường như nhúm tóc đen này không phải thứ duy nhất nằm trong miệng cô.

Linh Đan vội vàng đi tới trước bàn trang điểm, bỏ qua lời cảnh báo của bà lão quản gia, trực tiếp gỡ tấm vải trắng xuống, cô căng thẳng đứng trước gương mở miệng thật lớn, nhằm để xem rốt cuộc trong cổ họng mình có thứ gì?

Thoạt đầu cô không thấy có gì bất thường, còn tương là do bản thân suy nghĩ quá nhiều, cơ mà giây tiếp theo một hình ảnh đáng sợ đã xuất hiện, sâu trong cổ họng đột nhiên xuất hiện hai ngón tay người đang cố vươn ra, Linh Đan tận mắt thấy cảnh này thì vô cùng sợ hãi nhanh chóng lùi lại.

Tuy nhiên chuyện đáng sợ nhất chưa dừng lại ở đó, đứng đối diện chính là tấm gương có hình ảnh phản chiếu của cô, tuy nhiên nếu nhìn kỹ thì hình ảnh phản chiếu này có phần hơi kỳ lạ.

Thay vì phản chiếu lại hành động, nhưng hình ảnh mà cô đang nhìn thấy chỉ đứng bất động nhìn chằm chằm vào cô. Lúc này Linh Đan ý thức bản thân căn bản không thể cử động theo ý mình, toàn bộ cơ thể giống như bị đóng băng tại chỗ, duy chỉ có đại não là còn có thể hoạt động bình thường.

Lúc này bản thân cô trong gương đột nhiên nở nụ cười quỷ dị, từ từ nâng hai cánh tay lên cao, ở bên này Linh Đan cũng vô thức làm theo như một con rối bị chính hình ảnh phản chiếu của mình điều khiển.

Kế đó người trong gương dùng hai tay nắm lấy đấu chính mình, mặt khác Linh Đan cũng thực hiện động tác y hệt như vậy, mặc dù lúc này cô đã sợ đến mức cơ thể bắt đầu run rẩy, nước mắt lưng tròng trực trào khỏi khoé mắt, nhưng bản thân lại không có cách nào phản kháng

Giây tiếp theo người trong gương chậm rãi xoay đầu lại đáng nói hơn là cơ thể vẫn giữ nguyên vị trí cũ, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, cô cũng phải thực hiện theo dù ngàn vạn lần không muốn, một tiếng rắc bất ngờ vang lên, đầu của cô như muốn lìa ra khỏi cơ thể sau cú xoay vừa rồi.

Linh Đan lần nữa tỉnh dậy trên chính chiếc giường quen thuộc, cô hoang mang đưa tay sờ lên cổ, sau khi xác nhận mình vẫn còn sống mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng lúc này cô chợt phát hiện hai lòng bàn tay không biết từ khi nào đã dính đầy máu tươi. Cô giật mình hoảng loạn vội vàng bước xuống giường, không chỉ có bàn tay cô dính máu, trên cơ thể không khó để nhìn thấy từng vết máu loang lổ, đáng sợ hơn là cô vậy mà lại đang mặc chiếc váy liền thân màu trắng mà ngày hôm qua mình đã chính tay đốt.

Cơ mà việc chiếc váy vì sao lại ở trên người cô không phải là điều duy nhất đáng bận tâm. Điều cô thắc mắc nhất lúc này chính là số máu trên người mình rốt cuộc là của ai?

Đôi mắt chợt liếc về phía chiếc giường, nội tâm bỗng dâng lên cảm xúc phức tạp, Linh Đan dè chừng đi từng bước thật chậm về phía giường, cánh tay chầm chậm vươn ra giữa không trung, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm lật tấm chăn lên kiểm tra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lời Nguyền Sau Lớp Da

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook