Chương 103
Phong Lưu Thư Ngốc
28/07/2020
“Lôi Đình về rồi đúng không?” Khúc Tĩnh buông kính hiển vi xuống, nhìn về phía thanh niên mặt không cảm xúc.
“Sao ông biết ạ?” Thanh niên vừa gõ bàn phím vừa bình tĩnh mở miệng.
“Tâm trạng của cháu rất tốt. Tuy không cười nhưng mắt sáng rực kìa.” Khúc Tĩnh chỉ vào mắt cậu.
Rõ ràng vậy à? Hàn Trác Vũ xoa xoa mắt, có chút xấu hổ. Đúng lúc này, điện thoại đặt trong túi đột nhiên rung, cậu vội vàng nghe máy, che giấu cảm xúc của mình.
“Hàn Trác Vũ, ông mau qua đây chơi bóng rổ đi, bọn tôi còn thiếu một người. Đừng có ở mãi trong phòng thí nghiệm nữa, mốc meo cả người luôn đấy!” Giọng nói vang dội của Tiết Minh truyền đến qua loa.
“Đi đi. Vận động nhiều vào, thanh niên đừng có như ông cụ non thế. Học trò của Khúc Tĩnh phải văn võ song toàn!” Khúc Tĩnh đuổi người.
“Vậy cháu đi đây.” Hàn Trác Vũ gật đầu, cởi áo blouse trắng.
Sân bóng rổ rất náo nhiệt, đang có trận đấu giữa sinh viên viện y học và sinh viên khoa thể dục. Mấy cậu chàng thư sinh cả ngày sống trong phòng thí nghiệm đương nhiên không thể bằng vận động viên cao lớn, nhưng Hàn Trác Vũ đến thì lại khác, ai chẳng biết cậu là vũ khí bí mật của đội bóng rổ Đế đại.
Nhìn thấy thanh niên tuấn mỹ chậm rãi bước tới, sân bóng rổ chẳng mấy chốc liền đông nghẹt, phần lớn toàn là mấy nữ sinh xinh xắn đáng yêu. Nam thần đấy! Cả năm chẳng gặp được mấy lần, giờ xuất hiện thì phải nhìn cho đủ.
Cởi áo khoác, khởi động đơn giản, thanh niên tập trung vào trận đấu, mái tóc đen nhánh mượt mà nay ướt đẫm mồ hôi, dính sát vào gò má, đôi mắt sâu thăm thẳm toát ra tia sáng rực, mỗi lần bật nhảy lại để lộ vòng eo thon thả cùng bốn múi cơ bụng chỉnh tề, rất thu hút.
Nữ sinh vây xem nhìn mà mắt sáng rực, chụp ảnh, quay phim, hò hét, làm cho bầu không khí rất náo nhiệt.
Cuối cùng, khoa thể dục thua viện y học với 10 điểm chênh lệch, đội trưởng người ta liền hạ chiến thư với Hàn Trác Vũ, sau đó vội vàng ra về.
“Hàn Trác Vũ, cơm lấy rồi đấy, để trên bàn cậu đó.” Nghe thấy giọng cười của Tiết Minh, Ngô Lâm Nghĩa ở phòng ngủ cạnh đó liền thò đầu ra nói.
“Tôi nói này Ngô Lâm Nghĩa, sau này ông cũng lấy cơm cho tôi nhớ?” Tiết Minh nhéo nhéo cằm đối phương, hất hàm nói.
“Cậu chen hàng còn đáng sợ hơn xe tăng ủn, còn cần tôi giúp à?” Ngô Lâm Nghĩa lườm cậu ta, bưng cặp lồng vào phòng.
Trương Vĩ cũng đã mua cơm về, một mình ngồi góc hẻo lánh, tóc mái xõa xuống che khuất gương mặt cậu ta.
“Thích thật!” Dùng khăn lau tóc ướt mồ hôi, Tiết Minh, Vương Tử Long, Quách Thượng Nho chạy đến bên vòi lọc nước, mỗi người làm một cốc to đùng, sau đó thở phào nhẹ nhõm. Ngô Lâm Nghĩa cảm thấy đồ ăn hôm nay hơi mặn, cũng rót một ly cho mình và Hàn Trác Vũ. Trương Vĩ yên lặng đứng dậy, rót một cốc nước rồi chỉ nhấp môi.
Ăn uống xong xuôi, Hàn Trác Vũ lau miệng, giờ mới cầm ly nước nên uống, vừa mới nhấp một ngụm, hệ thống đột nhiên phát ra thông báo đinh tai nhức óc, “Cảnh báo cảnh báo! Có chất độc trong cơ thể, khởi động chương trình phòng ngự!”
Có chất độc? Hàn Trác Vũ lắc lắc cốc nước trong tay.
“Qua kiểm tra, trong nước trộn lẫn muối Thallium, hấp thu quá nhiều sẽ gây tổn thương hệ thẩn kinh, hoại tử cơ bắp toàn thân, bộ não hoạt động kém, mắt mù, mất khả năng ngôn ngữ. Tôi đã khống chế không để muối Thallium khuếch tán, xin kí chủ hãy mau chóng gọi cấp cứu.” 9527 nói liên hồi.
Mắt thấy Tiết Minh còn định rót nước, Hàn Trác Vũ vứt cốc đi, nắm chặt cổ tay cậu ta, “Đừng uống, trong nước có độc!”
“Sao có thể?” Tiết Minh ngẩn người, nhưng cậu ta biết rõ thanh niên ít lời không bao giờ nói dối.
Những người khác cũng không thể nào tin nổi.
“Alo? 120 đúng không ạ? Tôi đang ở viện Y học đế đại...” Thanh niên nhanh chóng bấm điện thoại gọi cấp cứu, sau đó lại báo cảnh sát.
“Hàn Trác Vũ, chuyện như vậy cậu đừng có nói đùa. Báo án giả là phạm pháp đấy.” Trương Vĩ cười nhạo.
Thanh niên mím môi cười lạnh, làn da trắng nõn vì ít tiếp xúc với mặt trời, chẳng khác nào bức tượng thủy tinh dễ dàng tan vỡ.
Thấy cậu chắc chắn như vậy, những người khác trong phòng ngủ cũng không dám nói gì nữa, bất an ôm bụng.
Thời kỳ ủ bệnh khi trúng độc muối Thallium tương đối dài, thông thường là 12 đến 14 tiếng, sau đó sẽ xuất hiện tình trạng rụng tóc, không muốn ăn, nôn mửa, tiêu chảy, rất dễ bị nhận nhầm sang các bệnh khác. Nếu không được giải độc kịp thời sẽ dẫn đến những hậu quả nghiêm trọng như não bộ hư tổn, tê liệt, hai mắt mù.
Hàn Trác Vũ không dám chậm trễ, nhanh chóng gọi điện cho giám đốc bệnh viện từ thiện mà mình mở, nói rõ tình huống. Giám đốc lập tức chuẩn bị sẵn giường bệnh.
“Ai gọi cảnh sát?” Cảnh sát đến còn sớm hơn xe cứu thương.
“Tôi. Nước uống bị hạ độc.” Hàn Trác Vũ bình tĩnh nói.
“Các cậu đều uống à?” Cảnh sát hoài nghi nhìn mấy cậu sinh viên. Hay là học y đến ngu người nên nghi thần nghi quỷ đúng không? Nhìn mấy người này sắc mặt hồng hào, chẳng giống trúng độc chút nào, nhất là người gọi cảnh sát, sao bình tĩnh thế.
“Uống hết rồi.” Hàn Trác Vũ nhíu mày.
“Xin lỗi, Hàn thiếu, chúng tôi tới chậm.” Nhân viên bệnh viện từ thiện vội vàng chạy vào phòng ngủ, vừa mời mọi người lên xe cứu thương vừa thương lượng với cảnh sát, “Mạng người quan trọng. Không cần biết các anh có tin hay không, đợi kết quả kiểm tra hãy nói. Hàn thiếu của chúng tôi cũng học y, có trúng độc hay không cậu ấy biết rất rõ.”
“Vậy mọi người đi đi, sau khi có kết quả kiểm tra phải báo ngay cho tôi.” Liên quan tới mạng người, không cần biết thật hay giả, cảnh sát cũng không dám qua loa, phất tay để bọn họ đi, còn cử hai cảnh sát đi cùng.
Nhân viên cũng lấy mấy ống nghiệm nước mang về xét nghiệm.
“Chắc là muối Thallium.” Thanh niên bình tĩnh mở miệng, khiến một người đang đi phía trước bỗng chốc căng thẳng.
Nhân viên cấp cứu cũng rất ngạc nhiên, “Hàn thiếu, sao cậu biết.” Muối Thallium không màu không vị, hòa vào nước mà uống thì trừ khi có triệu chứng phát độc, nếu không chẳng ai nhìn ra.
“Tôi biết được.” Thanh niên bước lên, lặng lẽ quan sát biểu cảm của bạn cùng phòng. Ngoài những người trong phòng ra thì còn ai có thể đụng vào nguồn nước mà không bị phát hiện nữa? Nhưng là ai căm hận mọi người như vậy, lại muốn mọi người phải chết? Nghĩ đến Cao mập tình cờ không có mặt trong phòng, cậu lập tức lắc đầu, sau đó lặng lẽ liếc Trương Vĩ.
“Tôi thấy người đáng nghi nhất là Trương Vĩ, chắc cậu cũng nhìn ra, cậu ta rất căm hận cậu. Khi cậu nói chất độc trong nước là muối Thallium, bước chân cậu ta khẽ khựng lại, mắt lộ vẻ kinh hoàng, lúc trước mọi người đều uống ngụm lớn, mỗi cậu ta là chỉ nhấp môi, trong mắt lóe lên sự sợ hãi, như thể biết trước trong nước có độc…” 9527 nhanh chóng phân tích biểu cảm của Trương Vĩ, liệt kê ra những sơ hở.
“Cậu chỉ suy đoán thôi, có bằng chứng không?”
“Hiện thời không có, cậu cho tôi ít thời gian, tôi nhất định sẽ điều tra ra. Tôi nói là cậu ta thì chắc chắn là cậu ta, kí chủ, xin cậu hãy tin tưởng tôi!” 9527 tủi thân.
“Tôi tin cậu, nhưng người khác chỉ tin bằng chứng thôi. Vào bệnh viện đã, lọc hết chất độc trong cơ thể rồi nói sau.” Hàn Trác Vũ đỡ Tiết Minh sợ đến nhũn cả chân lên xe, thuận tiện âm thầm quan sát biểu cảm Trương Vĩ.
Trong phòng xét nghiệm của bệnh viện, sáu thanh niên đang lấy máu.
“Hàn Trác Vũ, ông đang nói đùa đúng không? Cá tháng tư đã sớm qua rồi, đừng có đùa.” Tiết Minh ấn chặt bông trên tay mình, vừa nói vừa run. Cậu ta học y nên đương nhiên biết rõ tính nghiêm trọng của việc trúng độc muối Thallium.
Vương Tử Long, Quách Thượng Nho cũng trông mong nhìn cậu. Vì vừa vận động mạnh, họ cũng uống không ít nước, nghĩ thôi đã thấy dạ dày như đang cháy rồi.
Có đối tượng nghi ngờ, kết quả kiểm tra cũng có rất nhanh, giám đốc tự mình dẫn vài bác sĩ tới, nghiêm túc nói, “Hàn thiếu, quả thật là muối Thallium. Hiện tại tôi sẽ giúp các cậu nôn hết ra, rửa ruột rồi tiêm Xanh Phổ vào cho các cậu. May mà phát hiện sớm, chất độc còn chưa sâm nhập sâu vào hệ thần kinh, nếu điều trị cẩn thận chắc sẽ không để lại di chứng.”
Mấy người kia sắc mặt trắng bệch, sau đó lại thở phào nhẹ nhõm, ngã ngồi trên ghế. May mà Hàn Trác Vũ phát hiện sớm, nếu không thì đời này xong rồi. Sống dở chết dở còn đáng sợ hơn chết.
Phòng ngủ đã chăng dây vàng, pháp y lấy một ống nước về xét nghiệm, sau đó cẩn thận lấy dấu vân tay trên máy đun nước. “Muối Thallium mà hòa vào nước thì không màu không vị, không thể nào dùng vị giác để phân biệt được.” Ông khẽ nói với đồng nghiệp.
“Nghe nói cậu ta chỉ nhấp một ngụm đã kết luận là muối Thallium, vị giác còn chuẩn xác hơn cả máy xét nghiệm.” Cảnh sát nở nụ cười rất kỳ lạ. Trước kia ông ta đã giải quyết vài vụ án đầu độc muối Thallium, tất nhiên biết rõ đặc tính của loại muối này. Muối Thallium đã hòa tan vào nước thì không thể nào phát hiện được chỉ bằng vị giác. Đương nhiên còn có một khả năng, đó là chính cậu ta đầu độc, sau đó lại gọi cảnh sát để tránh bị nghi ngờ. Nhưng động cơ là gì? Vì tình, báo thù, hay chỉ đơn thuần là tính cách phản xã hội? Đã đầu độc rồi vì sao còn muốn nói ra, chẳng lẽ là hối hận?
Trong lúc trí tưởng tượng của gã cảnh sát càng ngày càng bay xa, điện thoại đột nhiên vang lên, đầu kia vội vàng nói vài câu rồi cúp luôn.
“Trong nước có muối Thallium thật! Chuyện này to rồi.” Cánh sát lắc đầu thở dài.
Trong bệnh viện, mấy người trúng độc đang ngồi xổm trong toilet riêng trong phòng từng người để nôn hết ra, mặt xanh mét.
Nhận được điện thoại, Lôi Đình và Khúc Tĩnh vội vàng chạy tới, vào phòng bệnh.
“Sao rồi?” Người đàn ông nhanh chóng đi đến bên thanh niên, xoa lưng cho cậu.
Hàn Trác Vũ xua tay, miệng há ra, vị chua lòm đột nhiên xông lên từ cổ họng, khiến cậu vội vàng cúi đầu nôn tiếp.
“Đừng nói gì cả.” Người đàn ông dùng tay lau vết bẩn bên khóe môi cậu, lại lấy chai nước cho cậu súc miệng, đôi mắt đen sâu thăm thẳm chứa đầy tức giận.
“Không biết chuyện này là nhằm vào ai, Tiểu Vũ bình thường cũng không có thù hằn gì với ai cả.” Khúc Tĩnh nhìn Lôi Đình. Nhà họ Lôi mấy năm nay đắc tội không ít người.
“Mặc kệ là nhằm vào ai, tra rõ cho tôi! Phải điều tra cho cẩn thận! Ba ngày sau tôi muốn có kết quả.” Động tác vỗ về cả người đàn ông rất dịu dàng, nhưng lời nói ra lại lạnh lùng vô cùng. Nếu không phải vị giác của Tiểu Vũ rất nhạy cảm, mười bốn giờ sau cậu sẽ rơi vào tình trạng nào? Tóc rụng, thượng thổ hạ tả, tứ chi tê liệt, mắt mù… Người đàn ông cắn chặt răng, không dám nghĩ tiếp.
Lục Bân gật đầu, ra khỏi phòng bệnh gọi điện thoại.
Liên lụy tới sáu mạng người, cục cảnh sát nhanh chóng thành lập tổ chuyên án, đội trưởng liệt kê hết từng nghi phạm ra, lúc nói đến Hàn Trác Vũ, điện thoại của Lục Bân lại gọi tới, yêu cầu phải điiều tra cẩn thận, lúc cần thiết có thể tận dụng uy thế của nhà họ Lôi ở quân đội.
“Được, tôi sẽ nhanh chóng tìm ra hung thủ.” Cúp điện thoại, đội trưởng vẽ một dấu chấm hỏi to đùng cạnh tên Hàn Trác Vũ. Xem tình huống hiện tại, biểu hiện của Hàn Trác Vũ khác thường nhất, một là cậu ta có thể chuẩn đoán chính xác chất độc trong nước là muối Thallium không màu không vị; hai là cậu ta quá mức bình tĩnh, như thể đã chuẩn bị trước, đối lập hoàn toàn với năm người bị dọa đến hết hồn kia. Mà nhà họ Lôi lại yêu cầu điều tra cẩn thận, chỉ là không biết bọn họ thật sự muốn điều tra, hay lại lấy cớ này để cản trở điều tra đây.
“Sao ông biết ạ?” Thanh niên vừa gõ bàn phím vừa bình tĩnh mở miệng.
“Tâm trạng của cháu rất tốt. Tuy không cười nhưng mắt sáng rực kìa.” Khúc Tĩnh chỉ vào mắt cậu.
Rõ ràng vậy à? Hàn Trác Vũ xoa xoa mắt, có chút xấu hổ. Đúng lúc này, điện thoại đặt trong túi đột nhiên rung, cậu vội vàng nghe máy, che giấu cảm xúc của mình.
“Hàn Trác Vũ, ông mau qua đây chơi bóng rổ đi, bọn tôi còn thiếu một người. Đừng có ở mãi trong phòng thí nghiệm nữa, mốc meo cả người luôn đấy!” Giọng nói vang dội của Tiết Minh truyền đến qua loa.
“Đi đi. Vận động nhiều vào, thanh niên đừng có như ông cụ non thế. Học trò của Khúc Tĩnh phải văn võ song toàn!” Khúc Tĩnh đuổi người.
“Vậy cháu đi đây.” Hàn Trác Vũ gật đầu, cởi áo blouse trắng.
Sân bóng rổ rất náo nhiệt, đang có trận đấu giữa sinh viên viện y học và sinh viên khoa thể dục. Mấy cậu chàng thư sinh cả ngày sống trong phòng thí nghiệm đương nhiên không thể bằng vận động viên cao lớn, nhưng Hàn Trác Vũ đến thì lại khác, ai chẳng biết cậu là vũ khí bí mật của đội bóng rổ Đế đại.
Nhìn thấy thanh niên tuấn mỹ chậm rãi bước tới, sân bóng rổ chẳng mấy chốc liền đông nghẹt, phần lớn toàn là mấy nữ sinh xinh xắn đáng yêu. Nam thần đấy! Cả năm chẳng gặp được mấy lần, giờ xuất hiện thì phải nhìn cho đủ.
Cởi áo khoác, khởi động đơn giản, thanh niên tập trung vào trận đấu, mái tóc đen nhánh mượt mà nay ướt đẫm mồ hôi, dính sát vào gò má, đôi mắt sâu thăm thẳm toát ra tia sáng rực, mỗi lần bật nhảy lại để lộ vòng eo thon thả cùng bốn múi cơ bụng chỉnh tề, rất thu hút.
Nữ sinh vây xem nhìn mà mắt sáng rực, chụp ảnh, quay phim, hò hét, làm cho bầu không khí rất náo nhiệt.
Cuối cùng, khoa thể dục thua viện y học với 10 điểm chênh lệch, đội trưởng người ta liền hạ chiến thư với Hàn Trác Vũ, sau đó vội vàng ra về.
“Hàn Trác Vũ, cơm lấy rồi đấy, để trên bàn cậu đó.” Nghe thấy giọng cười của Tiết Minh, Ngô Lâm Nghĩa ở phòng ngủ cạnh đó liền thò đầu ra nói.
“Tôi nói này Ngô Lâm Nghĩa, sau này ông cũng lấy cơm cho tôi nhớ?” Tiết Minh nhéo nhéo cằm đối phương, hất hàm nói.
“Cậu chen hàng còn đáng sợ hơn xe tăng ủn, còn cần tôi giúp à?” Ngô Lâm Nghĩa lườm cậu ta, bưng cặp lồng vào phòng.
Trương Vĩ cũng đã mua cơm về, một mình ngồi góc hẻo lánh, tóc mái xõa xuống che khuất gương mặt cậu ta.
“Thích thật!” Dùng khăn lau tóc ướt mồ hôi, Tiết Minh, Vương Tử Long, Quách Thượng Nho chạy đến bên vòi lọc nước, mỗi người làm một cốc to đùng, sau đó thở phào nhẹ nhõm. Ngô Lâm Nghĩa cảm thấy đồ ăn hôm nay hơi mặn, cũng rót một ly cho mình và Hàn Trác Vũ. Trương Vĩ yên lặng đứng dậy, rót một cốc nước rồi chỉ nhấp môi.
Ăn uống xong xuôi, Hàn Trác Vũ lau miệng, giờ mới cầm ly nước nên uống, vừa mới nhấp một ngụm, hệ thống đột nhiên phát ra thông báo đinh tai nhức óc, “Cảnh báo cảnh báo! Có chất độc trong cơ thể, khởi động chương trình phòng ngự!”
Có chất độc? Hàn Trác Vũ lắc lắc cốc nước trong tay.
“Qua kiểm tra, trong nước trộn lẫn muối Thallium, hấp thu quá nhiều sẽ gây tổn thương hệ thẩn kinh, hoại tử cơ bắp toàn thân, bộ não hoạt động kém, mắt mù, mất khả năng ngôn ngữ. Tôi đã khống chế không để muối Thallium khuếch tán, xin kí chủ hãy mau chóng gọi cấp cứu.” 9527 nói liên hồi.
Mắt thấy Tiết Minh còn định rót nước, Hàn Trác Vũ vứt cốc đi, nắm chặt cổ tay cậu ta, “Đừng uống, trong nước có độc!”
“Sao có thể?” Tiết Minh ngẩn người, nhưng cậu ta biết rõ thanh niên ít lời không bao giờ nói dối.
Những người khác cũng không thể nào tin nổi.
“Alo? 120 đúng không ạ? Tôi đang ở viện Y học đế đại...” Thanh niên nhanh chóng bấm điện thoại gọi cấp cứu, sau đó lại báo cảnh sát.
“Hàn Trác Vũ, chuyện như vậy cậu đừng có nói đùa. Báo án giả là phạm pháp đấy.” Trương Vĩ cười nhạo.
Thanh niên mím môi cười lạnh, làn da trắng nõn vì ít tiếp xúc với mặt trời, chẳng khác nào bức tượng thủy tinh dễ dàng tan vỡ.
Thấy cậu chắc chắn như vậy, những người khác trong phòng ngủ cũng không dám nói gì nữa, bất an ôm bụng.
Thời kỳ ủ bệnh khi trúng độc muối Thallium tương đối dài, thông thường là 12 đến 14 tiếng, sau đó sẽ xuất hiện tình trạng rụng tóc, không muốn ăn, nôn mửa, tiêu chảy, rất dễ bị nhận nhầm sang các bệnh khác. Nếu không được giải độc kịp thời sẽ dẫn đến những hậu quả nghiêm trọng như não bộ hư tổn, tê liệt, hai mắt mù.
Hàn Trác Vũ không dám chậm trễ, nhanh chóng gọi điện cho giám đốc bệnh viện từ thiện mà mình mở, nói rõ tình huống. Giám đốc lập tức chuẩn bị sẵn giường bệnh.
“Ai gọi cảnh sát?” Cảnh sát đến còn sớm hơn xe cứu thương.
“Tôi. Nước uống bị hạ độc.” Hàn Trác Vũ bình tĩnh nói.
“Các cậu đều uống à?” Cảnh sát hoài nghi nhìn mấy cậu sinh viên. Hay là học y đến ngu người nên nghi thần nghi quỷ đúng không? Nhìn mấy người này sắc mặt hồng hào, chẳng giống trúng độc chút nào, nhất là người gọi cảnh sát, sao bình tĩnh thế.
“Uống hết rồi.” Hàn Trác Vũ nhíu mày.
“Xin lỗi, Hàn thiếu, chúng tôi tới chậm.” Nhân viên bệnh viện từ thiện vội vàng chạy vào phòng ngủ, vừa mời mọi người lên xe cứu thương vừa thương lượng với cảnh sát, “Mạng người quan trọng. Không cần biết các anh có tin hay không, đợi kết quả kiểm tra hãy nói. Hàn thiếu của chúng tôi cũng học y, có trúng độc hay không cậu ấy biết rất rõ.”
“Vậy mọi người đi đi, sau khi có kết quả kiểm tra phải báo ngay cho tôi.” Liên quan tới mạng người, không cần biết thật hay giả, cảnh sát cũng không dám qua loa, phất tay để bọn họ đi, còn cử hai cảnh sát đi cùng.
Nhân viên cũng lấy mấy ống nghiệm nước mang về xét nghiệm.
“Chắc là muối Thallium.” Thanh niên bình tĩnh mở miệng, khiến một người đang đi phía trước bỗng chốc căng thẳng.
Nhân viên cấp cứu cũng rất ngạc nhiên, “Hàn thiếu, sao cậu biết.” Muối Thallium không màu không vị, hòa vào nước mà uống thì trừ khi có triệu chứng phát độc, nếu không chẳng ai nhìn ra.
“Tôi biết được.” Thanh niên bước lên, lặng lẽ quan sát biểu cảm của bạn cùng phòng. Ngoài những người trong phòng ra thì còn ai có thể đụng vào nguồn nước mà không bị phát hiện nữa? Nhưng là ai căm hận mọi người như vậy, lại muốn mọi người phải chết? Nghĩ đến Cao mập tình cờ không có mặt trong phòng, cậu lập tức lắc đầu, sau đó lặng lẽ liếc Trương Vĩ.
“Tôi thấy người đáng nghi nhất là Trương Vĩ, chắc cậu cũng nhìn ra, cậu ta rất căm hận cậu. Khi cậu nói chất độc trong nước là muối Thallium, bước chân cậu ta khẽ khựng lại, mắt lộ vẻ kinh hoàng, lúc trước mọi người đều uống ngụm lớn, mỗi cậu ta là chỉ nhấp môi, trong mắt lóe lên sự sợ hãi, như thể biết trước trong nước có độc…” 9527 nhanh chóng phân tích biểu cảm của Trương Vĩ, liệt kê ra những sơ hở.
“Cậu chỉ suy đoán thôi, có bằng chứng không?”
“Hiện thời không có, cậu cho tôi ít thời gian, tôi nhất định sẽ điều tra ra. Tôi nói là cậu ta thì chắc chắn là cậu ta, kí chủ, xin cậu hãy tin tưởng tôi!” 9527 tủi thân.
“Tôi tin cậu, nhưng người khác chỉ tin bằng chứng thôi. Vào bệnh viện đã, lọc hết chất độc trong cơ thể rồi nói sau.” Hàn Trác Vũ đỡ Tiết Minh sợ đến nhũn cả chân lên xe, thuận tiện âm thầm quan sát biểu cảm Trương Vĩ.
Trong phòng xét nghiệm của bệnh viện, sáu thanh niên đang lấy máu.
“Hàn Trác Vũ, ông đang nói đùa đúng không? Cá tháng tư đã sớm qua rồi, đừng có đùa.” Tiết Minh ấn chặt bông trên tay mình, vừa nói vừa run. Cậu ta học y nên đương nhiên biết rõ tính nghiêm trọng của việc trúng độc muối Thallium.
Vương Tử Long, Quách Thượng Nho cũng trông mong nhìn cậu. Vì vừa vận động mạnh, họ cũng uống không ít nước, nghĩ thôi đã thấy dạ dày như đang cháy rồi.
Có đối tượng nghi ngờ, kết quả kiểm tra cũng có rất nhanh, giám đốc tự mình dẫn vài bác sĩ tới, nghiêm túc nói, “Hàn thiếu, quả thật là muối Thallium. Hiện tại tôi sẽ giúp các cậu nôn hết ra, rửa ruột rồi tiêm Xanh Phổ vào cho các cậu. May mà phát hiện sớm, chất độc còn chưa sâm nhập sâu vào hệ thần kinh, nếu điều trị cẩn thận chắc sẽ không để lại di chứng.”
Mấy người kia sắc mặt trắng bệch, sau đó lại thở phào nhẹ nhõm, ngã ngồi trên ghế. May mà Hàn Trác Vũ phát hiện sớm, nếu không thì đời này xong rồi. Sống dở chết dở còn đáng sợ hơn chết.
Phòng ngủ đã chăng dây vàng, pháp y lấy một ống nước về xét nghiệm, sau đó cẩn thận lấy dấu vân tay trên máy đun nước. “Muối Thallium mà hòa vào nước thì không màu không vị, không thể nào dùng vị giác để phân biệt được.” Ông khẽ nói với đồng nghiệp.
“Nghe nói cậu ta chỉ nhấp một ngụm đã kết luận là muối Thallium, vị giác còn chuẩn xác hơn cả máy xét nghiệm.” Cảnh sát nở nụ cười rất kỳ lạ. Trước kia ông ta đã giải quyết vài vụ án đầu độc muối Thallium, tất nhiên biết rõ đặc tính của loại muối này. Muối Thallium đã hòa tan vào nước thì không thể nào phát hiện được chỉ bằng vị giác. Đương nhiên còn có một khả năng, đó là chính cậu ta đầu độc, sau đó lại gọi cảnh sát để tránh bị nghi ngờ. Nhưng động cơ là gì? Vì tình, báo thù, hay chỉ đơn thuần là tính cách phản xã hội? Đã đầu độc rồi vì sao còn muốn nói ra, chẳng lẽ là hối hận?
Trong lúc trí tưởng tượng của gã cảnh sát càng ngày càng bay xa, điện thoại đột nhiên vang lên, đầu kia vội vàng nói vài câu rồi cúp luôn.
“Trong nước có muối Thallium thật! Chuyện này to rồi.” Cánh sát lắc đầu thở dài.
Trong bệnh viện, mấy người trúng độc đang ngồi xổm trong toilet riêng trong phòng từng người để nôn hết ra, mặt xanh mét.
Nhận được điện thoại, Lôi Đình và Khúc Tĩnh vội vàng chạy tới, vào phòng bệnh.
“Sao rồi?” Người đàn ông nhanh chóng đi đến bên thanh niên, xoa lưng cho cậu.
Hàn Trác Vũ xua tay, miệng há ra, vị chua lòm đột nhiên xông lên từ cổ họng, khiến cậu vội vàng cúi đầu nôn tiếp.
“Đừng nói gì cả.” Người đàn ông dùng tay lau vết bẩn bên khóe môi cậu, lại lấy chai nước cho cậu súc miệng, đôi mắt đen sâu thăm thẳm chứa đầy tức giận.
“Không biết chuyện này là nhằm vào ai, Tiểu Vũ bình thường cũng không có thù hằn gì với ai cả.” Khúc Tĩnh nhìn Lôi Đình. Nhà họ Lôi mấy năm nay đắc tội không ít người.
“Mặc kệ là nhằm vào ai, tra rõ cho tôi! Phải điều tra cho cẩn thận! Ba ngày sau tôi muốn có kết quả.” Động tác vỗ về cả người đàn ông rất dịu dàng, nhưng lời nói ra lại lạnh lùng vô cùng. Nếu không phải vị giác của Tiểu Vũ rất nhạy cảm, mười bốn giờ sau cậu sẽ rơi vào tình trạng nào? Tóc rụng, thượng thổ hạ tả, tứ chi tê liệt, mắt mù… Người đàn ông cắn chặt răng, không dám nghĩ tiếp.
Lục Bân gật đầu, ra khỏi phòng bệnh gọi điện thoại.
Liên lụy tới sáu mạng người, cục cảnh sát nhanh chóng thành lập tổ chuyên án, đội trưởng liệt kê hết từng nghi phạm ra, lúc nói đến Hàn Trác Vũ, điện thoại của Lục Bân lại gọi tới, yêu cầu phải điiều tra cẩn thận, lúc cần thiết có thể tận dụng uy thế của nhà họ Lôi ở quân đội.
“Được, tôi sẽ nhanh chóng tìm ra hung thủ.” Cúp điện thoại, đội trưởng vẽ một dấu chấm hỏi to đùng cạnh tên Hàn Trác Vũ. Xem tình huống hiện tại, biểu hiện của Hàn Trác Vũ khác thường nhất, một là cậu ta có thể chuẩn đoán chính xác chất độc trong nước là muối Thallium không màu không vị; hai là cậu ta quá mức bình tĩnh, như thể đã chuẩn bị trước, đối lập hoàn toàn với năm người bị dọa đến hết hồn kia. Mà nhà họ Lôi lại yêu cầu điều tra cẩn thận, chỉ là không biết bọn họ thật sự muốn điều tra, hay lại lấy cớ này để cản trở điều tra đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.