Chương 104
Phong Lưu Thư Ngốc
28/07/2020
Trước khi tình huống của sáu người bị hại ổn định, cảnh sát không thể nào lấy khẩu cung chi tiết được, chỉ đành điều tra các chi tiết khác, định tìm manh mối từ nguồn gốc của muối Thallium. Nhưng phòng thí nghiệm của viện Y học vốn có rất nhiều chất độc, mà quản lý lại rất lỏng lẻo, nếu một sinh viên cố ý thì có thể dễ dàng lấy được thứ mình muốn mà không bị người khác phát hiện.
Vân tay trên máy đun nước cũng không thể chứng minh điều gì, trong cùng khu ký túc, phòng này phòng kia sang mượn nhau cũng có thể để lại dấu vân tay, lại càng không cần nói đến sáu người trong phòng. Tóm lại, ngày điều tra đầu tiên chẳng có phát hiện gì.
Sau khi cảnh sát ra về, Đế đại sôi trào, trên forum trường xuất hiện một bài viết - “Vụ án đầu độc đáng sợ tại trường, mọi người đoán xem ai là hung thủ!”
Chủ topic miêu tả kỹ càng tình huống vụ án, nhất là đoạn Hàn Trác Vũ chỉ nhấp một ngụm đã phun ra, nói trong nước có độc, còn nói, “Mọi người đều học y, ai chẳng biết đặc tính của muối Thallium? Chất độc này sau khi hòa vào nước thì không màu không vị, có thể nói là công cụ thiết yếu khi giết người. Vậy tại sao Hàn Trác Vũ có thể nếm ra? Chẳng lẽ vị giác cậu ta còn chuẩn xác hơn cả thiết bị đo lường hóa học? Điều này không thể nào xảy ra! Vậy nên sự thật chỉ có một – Cậu ta chính là người đầu độc!”
Chẳng mấy chốc đã có người trả lời: “Xin hỏi chủ topic có chứng cứ gì mà nói như vậy? Tại sao Hàn Trác Vũ phải đầu độc? Nếu đã đầu độc thì sao còn gọi cảnh sát với cứu thương? Động cơ của cậu ấy là gì? Giết người thông thường có ba nguyên nhân, vì tình, vì thù, vì tiền. Hàn Trác Vũ muốn gì có đó, tính cách lại tốt, cậu ấy rảnh quá mới đi đầu độc!”
Chủ topic lập tức phản bác: “Ai ~ Sao mà biết được chứ. Chẳng may cậu ta rảnh quá, muốn giết mấy người cho vui thật thì sao? Xã hội này thiếu gì mấy kẻ bên ngoài thì đạo mạo, bên trong lại là biến thái phản xã hội chứ!”
Người kia cũng nhanh chóng đáp trả: “Biết Hàn Trác Vũ là người như thế nào không? Thiết bị thí nghiệm đời mới nhất của học viện chúng ta là cậu ấy quyên tặng đấy, rất nhiều sinh viên khó khăn trong trường là cậu ấy giúp đỡ, chương trình liên kết học chuyên sâu với nước A là cậu ấy tận dụng quan hệ của mình để xây dựng, hàng năm bệnh viện từ thiện của cậu ấy giải quyết công ăn việc làm cho bao anh chị trường mình mới ra trường, giúp vô số người không có tiền trị bệnh, phải giãy dụa trên con đường tử vong tìm lại hi vọng. Cậu ấy rất ít khi xuất hiện ở trường, trừ lúc học ra cũng chỉ có lúc làm thí nghiệm, đã viết xong luận văn, lấy được ba bằng thạc sĩ rồi. Tao nói thật, đời này tao chưa thấy ai xuất sắc hơn cậu ấy. Cái kẻ vu oan cậu ấy đầu độc như mày mới là biến thái ấy. Nói thật, mày ghen tị với cậu ấy đúng không? Hành động hèn hạ của mày khiến tao thấy buồn nôn, cút khỏi Trái đất đi!”
Đồng thời có một bình luận cũng nhận được sự đồng tình của rất nhiều người, “Thím không phân biệt được không có nghĩa là Hàn Trác Vũ không phân biệt được. Giờ hóa học của bọn tôi, giảng viên yêu cầu mọi người phân biệt 16 chất hóa học dạng bột trắng, lúc chúng tôi còn đang mải mê tìm giấy thử, Hàn Trác Vũ chỉ dựa vào khứu giác đã xong hết rồi. Giác quan của cậu ấy nhạy cảm hơn hẳn người bình thường, giảng viên của bọn tôi từng nói cậu ấy trời sinh làm bác sĩ, nếu nghiên cứu sâu về dược, tương lai sẽ rất huy hoàng. Nếu thím không tin thì hỏi đi, rất nhiều người có thể làm chứng đấy.”
Phía dưới rất nhiều người trả lời bình luận này:
“Tui làm chứng! Lúc ấy tui với bạn đều sợ ngây người!”
“Sợ ngây người +1”
“Sợ ngây người +2”
“Sợ ngây người +N”
“Tôi là sinh viên được Hàn Trác Vũ giúp đỡ, không có cậu ấy thì tôi nghỉ học từ lâu rồi. Tôi vẫn luôn hiểu rõ cậu ấy là người như thế nào, tất cả những người chửi bới cậu ấy chỉ toàn vì ghen tị thôi. Chủ topic có dám để tên thật ra đây không, tôi sẽ gặp thẳng cậu để đàm đạo!”
“Tôi cũng từng được Hàn Trác Vũ giúp đỡ, đàm đạo +1”
“Đàm đạo +2”
“Đàm đạo +3”
“…”
“Đàm đạo +N”
“Dám vu oan nam thần của tao, mày muốn chết à?”
“Nhìn phân tích của chủ topic, tui bỗng nhiên muốn bỏ độc vào nước của thím, làm sao giờ? *Cười vặn vẹo*”
“Nếu Hàn Trác Vũ cũng phản xã hội không bằng để thế giới này nổ tung luôn đi, tôi thấy mệt mỏi quá!”
“…”
Bình luận cuối cùng đặc biệt nhất, tên cũng kì lạ nhất, “Anh em từng cùng nhảy lầu: Tôi học lại một năm, vất vả lắm mới thi đỗ Đế đại chỉ để bảo vệ thần tượng của tôi. Nói thầm cho chủ topic này, tôi là hacker, làm thịt thím dễ như chơi đó! *Cười đáng yêu*”
Bình luận này vừa đăng, phía dưới liền nhao nhao thúc giục, xắn tay áo chờ đàm đạo với chủ topic, thống kê sơ qua, người hưởng ứng lên đến hơn bảy nghìn người, mà vẫn còn tiếp tục gia tăng. Admin forum thấy tình hình đang vượt quá tầm kiểm soát, vội vàng khóa topic, ngăn cản việc chủ topic nào đó gặp phải thảm kịch bị mọi người xâu xé.
Trong bệnh viện, tất cả mọi người trong nhà họ Lôi đều có mặt trong phòng bệnh, ngay cả Lôi Húc ngày kiếm bạc tỷ cũng vội vàng chạy tới, xác định thanh niên không vấn đề gì mới đi.
Lôi Sâm ôm chặt cổ anh Tiểu Vũ, nước mắt rơi như mưa, hứa hẹn, “Anh Tiểu Vũ đừng sợ, Tiểu Sâm sẽ bảo vệ anh! Tiểu Sâm làm thịt tên xấu xa cho anh!” Thấy anh Tiểu Vũ không gì không làm được nay nằm liệt trên giường, bé cảm thấy khủng hoảng vô cùng.
“Ừ, sau này anh nhờ cả vào em!” Hàn Trác Vũ xoa đầu bé.
“Tiểu Vũ à, cháu nghĩ kĩ lại xem, ngày thường có đắc tội ai không.” Lôi lão gia tử thăm dò.
“Bố, Tiểu Vũ tốt tính thế kia, làm sao có chuyện đắc tội người khác.” Quách Anh Hà phản bác đầu tiên.
“Tiểu Vũ ngày thường toàn ở trong phòng thí nghiệm, ngoài bạn cùng phòng ra thì rất ít tiếp xúc với người ngoài, vụ đầu độc lần này chưa chắc đã nhằm về phía thằng bé.” Lôi Đình định trấn an thanh niên, thấy cậu trò chuyện với con trai, nét mặt cũng không còn bất an, giờ mới tìm cớ kéo bố và ông ra ngoài, trầm giọng nói, “Dạo này nhà mình cây to đón gió, chuyện này cũng có thể là nhằm vào con với anh hai.”
Đều là người lăn lộn trong giới quân chính, Lôi Chấn Đông và Lôi Hưng Bang cũng không khỏi nghĩ nhiều, biểu cảm ngày càng nghiêm trọng.
“Gọi thêm mấy người vệ sĩ đứng cửa đi, người không có phận sự không được ra vào. Còn có, gọi điện cho cảnh sát, bảo bọn họ điều tra cẩn thận, ba ngày nữa mà không có kết quả thì nhà họ Lôi chúng ta tự mình ra tay!” Lôi lão gia tử vừa lên tiếng, những người bên dưới liền vội vàng thi hành.
Tổ chuyên án vốn đang bó tay nay lại càng áp lưc.
Thanh niên nôn hết ra, rửa ruột, sau đó lại tiêm Xanh Phổ, giày vò mãi đã sớm kiệt sức, mặt tái nhợt. Quách Anh Hà nhìn mà không đành lòng, khuyên mãi mới kéo được cháu trai đang dính người đi, dặn con ở lại chăm sóc.
Khóa trái cửa phòng, Lôi Đình tiến đến bên giường, kéo thanh niên vào trong lòng, dùng lực rất lớn như thể muốn nhấn cậu vào trong người mình, không thể nào tách rời.
Hàn Trác Vũ ngẩn người, sau đó dùng tay vỗ lưng anh, liên tục thì thầm, “Em không sao, em rất khỏe. Em không sao, em rất khỏe…”
Cuối cùng cũng thoát khỏi sự lo lắng đáng sợ kia, Lôi Đình trầm giọng hỏi, “Em có nghi ngờ ai không?” Bảo bối của mình thông minh như vậy, không thể nào có chuyện không phát hiện ra vấn đề gì.
“Có.”
“Ai?”
“Trương Vĩ, bạn cùng phòng, lần này cũng trúng độc.”
“Có bằng chứng không?”
Im lặng một lát, thanh niên bất đắc dĩ lắc đầu.
Trương Vĩ rất thông minh, từ ăn trộm muối Thallium đến hạ độc đều không để lại dấu vết gì. Vì bảo vệ riêng tư, trong phòng ngủ không lắp camera, không thể nào biết được người hạ độc. Trong phòng thí nghiệm dù có camera nhưng cũng chẳng ghi được cảnh nào có giá trị. Mà thời gian gần đây, cả sáu người trong phòng đều có cơ hội tiếp xúc với muối Thallium. Nói cách khác, số lượng người tình nghi rất lớn, bằng chứng lại ít đến đáng thương, rất có khả năng sẽ trở thành vụ án không phá được.
“Chắc chắn là Trương Vĩ! Kho dữ liệu của tôi đã thu thập lại biểu cảm và tâm trạng biến hóa của hơn 7 tỉ người trên Trái đất rồi phân tích kĩ lưỡng. Tôi là trí tuệ nhân tạo biết đọc suy nghĩ đấy! Kí chủ, cậu nhất định phải khiến đồng chí Đại Chính tin tưởng tôi!” 9527 tủi thân vô cùng.
Hàn Trác Vũ do dự nửa ngày, nói với Lôi Đình, “Em cảm thấy là cậu ta.” 9527 sẽ không sai đâu.
“Được, để anh gọi điện bảo điều tra cậu ta cẩn thận.” Người đàn ông không chút do dự lựa chọn tin tưởng.
9527 rất vui mừng.
Hàn Trác Vũ nở nụ cười với người đàn ông, mây đen che kín lòng cũng chậm rãi tán đi.
Lôi Đình hôn lên má lúm đồng tiền ngọt ngào của cậu, dịu dàng nói, “Ngủ đi, anh trông em.”
“Không, mấy người Tiết Minh uống nhiều nước lắm, em muốn qua xem.” Hàn Trác Vũ gượng dậy, xuống giường.
Phòng bệnh bên kia tập trung đủ năm người, Tiết Minh và Vương Tử Long uống nhiều nước nhất, mức độ trúng độc cũng nặng nhất, sau khi rửa ruột, hai người liền nằm bẹp trên giường. Quách Thượng Nho và Ngô Lâm Nghĩa tình trạng đỡ hơn đôi chút, đến thăm hai người, vốn còn định qua chỗ Hàn Trác Vũ, thấy trước cửa có rất nhiều vệ sĩ thì bị dọa, không dám sang.
Trương Vĩ ở một mình, nhưng cũng lấy cớ ‘quan tâm bạn bè’ sang thăm.
“Các cậu thấy Hàn Trác Vũ có kì lạ không? Muối Thallium không màu không vị, người bình thường sao mà nếm ra được?” Cậu ta ra vẻ hoang mang.
“Hàn Trác Vũ không phải người bình thường, cậu ấy là thần!” Sự sùng bái của Vương Tử Long với người bạn cùng phòng đã đạt đến mức độ mù quáng.
“Mày có ý gì hả?” Tiết Minh hiển nhiên đã nhận ra hàm ý của Trương Vĩ, bật dậy khỏi giường, dạ dày đau nhói lại khiến cậu ta đau đớn nằm xuống.
Quách Thượng Nho cùng Ngô Lâm Nghĩa cũng lườm cậu ta, ánh mắt không còn dịu dàng lịch sự ngày thường mà sắc bén như đao.
Lời đã nói ra thì như bát nước đổ đi, Trương Vĩ bất giác tuôn ra, “Người bình thường không thể nào nếm ra vị muối Thallium, cậu ta chỉ nhấp một ngụm đã chắc chắn như vậy, việc này các cậu không thấy nghi ngờ à? Tôi thấy rất có thể cậu ta mới là hung thủ. Bình thường cậu ta ít nói chuyện, cả ngày ở trong phòng thí nghiệm, lúc nào cũng như người lập dị, tôi thấy cậu ta làm thí nghiệm đến tẩu hỏa nhập ma, muốn lấy chúng ta ra làm chuột bạch…”
“Cậu câm miệng đi!” Quách Thượng Nho sa sầm mặt quát.
Tiết Minh giận đến mặt đỏ bừng, nhưng dạ dày vẫn đau khiến cậu ta nói không lên lời.
Vương Tử Long vẫn còn đang tiêu hóa những lời đáng sợ ban nãy.
Ngô Lâm Nghĩa vẫn luôn nhã nhặn bỗng nhiên nổi khùng, đạp vào ghế Trương Vĩ một cái, vừa đá vừa đánh vừa chửi, “Thằng chó này, mày nói thêm câu nữa thì ông cho mày liệt luôn…” Cậu không cho phép bất kì ai làm bẩn thần tượng trong lòng cậu.
“Được lắm Tiểu Lâm Tử, đánh thay anh đây mấy đấm! Tôi nghi thằng này mới là người hạ độc ấy!” Mãi mới vượt qua cơn đau, Tiết Minh yếu ớt giơ nắm đấm.
“Có thể động tay động chân trên máy đun nước mà không bị phát hiện thì chỉ có thể là người trong phòng. Mà việc hạ độc đáng sợ thế này, trong phòng ngủ của mình đếm tới đếm lui chỉ có Trương Vĩ mới làm được. Cao mập là người duy nhất may mắn thoát nạn, theo lý thì cậu ta đáng nghi nhất, nhưng cậu ta không đủ thông minh, cũng chẳng có gan làm, hơn nữa chúng ta là anh em, tôi tin cậu ta.” Quách Thượng Nho tỉnh táo phân tích, không hề có ý định bước lên ngăn cản.
Vương Tử Long nhìn mà choáng váng. Không ngờ Ngô Lâm Nghĩa đáng sợ vậy, bình thường mình có chọc giận cậu ấy không nhỉ?
“Mấy người bạn của em không tệ chút nào.” Đứng ngoài cửa, Lôi Đình mỉm cười với thanh niên trong lòng.
Hàn Trác Vũ gật đầu, chút lo lắng cuối cùng dưới đáy lòng rốt cuộc tan biến.
“Đinh ~ Nhận được 100 điểm giá trị cảm ơn từ Vương Tử Long!”
“Đinh ~ Nhận được 100 điểm giá trị cảm ơn từ Quách Thượng Nho!”
“Đinh ~ Nhận được 100 điểm giá trị cảm ơn từ Tiết Minh!”
“Đinh ~ Nhận được 150 điểm giá trị cảm ơn từ Ngô Lâm Nghĩa!”
Thanh niên đang tập trung nhận giá trị cảm ơn, không hề phát hiện ra, khi người đàn ông ôm cậu rời đi, ánh mắt anh nhìn về phía Trương Vĩ qua khe cửa lại tràn ngập sát khí.
Vân tay trên máy đun nước cũng không thể chứng minh điều gì, trong cùng khu ký túc, phòng này phòng kia sang mượn nhau cũng có thể để lại dấu vân tay, lại càng không cần nói đến sáu người trong phòng. Tóm lại, ngày điều tra đầu tiên chẳng có phát hiện gì.
Sau khi cảnh sát ra về, Đế đại sôi trào, trên forum trường xuất hiện một bài viết - “Vụ án đầu độc đáng sợ tại trường, mọi người đoán xem ai là hung thủ!”
Chủ topic miêu tả kỹ càng tình huống vụ án, nhất là đoạn Hàn Trác Vũ chỉ nhấp một ngụm đã phun ra, nói trong nước có độc, còn nói, “Mọi người đều học y, ai chẳng biết đặc tính của muối Thallium? Chất độc này sau khi hòa vào nước thì không màu không vị, có thể nói là công cụ thiết yếu khi giết người. Vậy tại sao Hàn Trác Vũ có thể nếm ra? Chẳng lẽ vị giác cậu ta còn chuẩn xác hơn cả thiết bị đo lường hóa học? Điều này không thể nào xảy ra! Vậy nên sự thật chỉ có một – Cậu ta chính là người đầu độc!”
Chẳng mấy chốc đã có người trả lời: “Xin hỏi chủ topic có chứng cứ gì mà nói như vậy? Tại sao Hàn Trác Vũ phải đầu độc? Nếu đã đầu độc thì sao còn gọi cảnh sát với cứu thương? Động cơ của cậu ấy là gì? Giết người thông thường có ba nguyên nhân, vì tình, vì thù, vì tiền. Hàn Trác Vũ muốn gì có đó, tính cách lại tốt, cậu ấy rảnh quá mới đi đầu độc!”
Chủ topic lập tức phản bác: “Ai ~ Sao mà biết được chứ. Chẳng may cậu ta rảnh quá, muốn giết mấy người cho vui thật thì sao? Xã hội này thiếu gì mấy kẻ bên ngoài thì đạo mạo, bên trong lại là biến thái phản xã hội chứ!”
Người kia cũng nhanh chóng đáp trả: “Biết Hàn Trác Vũ là người như thế nào không? Thiết bị thí nghiệm đời mới nhất của học viện chúng ta là cậu ấy quyên tặng đấy, rất nhiều sinh viên khó khăn trong trường là cậu ấy giúp đỡ, chương trình liên kết học chuyên sâu với nước A là cậu ấy tận dụng quan hệ của mình để xây dựng, hàng năm bệnh viện từ thiện của cậu ấy giải quyết công ăn việc làm cho bao anh chị trường mình mới ra trường, giúp vô số người không có tiền trị bệnh, phải giãy dụa trên con đường tử vong tìm lại hi vọng. Cậu ấy rất ít khi xuất hiện ở trường, trừ lúc học ra cũng chỉ có lúc làm thí nghiệm, đã viết xong luận văn, lấy được ba bằng thạc sĩ rồi. Tao nói thật, đời này tao chưa thấy ai xuất sắc hơn cậu ấy. Cái kẻ vu oan cậu ấy đầu độc như mày mới là biến thái ấy. Nói thật, mày ghen tị với cậu ấy đúng không? Hành động hèn hạ của mày khiến tao thấy buồn nôn, cút khỏi Trái đất đi!”
Đồng thời có một bình luận cũng nhận được sự đồng tình của rất nhiều người, “Thím không phân biệt được không có nghĩa là Hàn Trác Vũ không phân biệt được. Giờ hóa học của bọn tôi, giảng viên yêu cầu mọi người phân biệt 16 chất hóa học dạng bột trắng, lúc chúng tôi còn đang mải mê tìm giấy thử, Hàn Trác Vũ chỉ dựa vào khứu giác đã xong hết rồi. Giác quan của cậu ấy nhạy cảm hơn hẳn người bình thường, giảng viên của bọn tôi từng nói cậu ấy trời sinh làm bác sĩ, nếu nghiên cứu sâu về dược, tương lai sẽ rất huy hoàng. Nếu thím không tin thì hỏi đi, rất nhiều người có thể làm chứng đấy.”
Phía dưới rất nhiều người trả lời bình luận này:
“Tui làm chứng! Lúc ấy tui với bạn đều sợ ngây người!”
“Sợ ngây người +1”
“Sợ ngây người +2”
“Sợ ngây người +N”
“Tôi là sinh viên được Hàn Trác Vũ giúp đỡ, không có cậu ấy thì tôi nghỉ học từ lâu rồi. Tôi vẫn luôn hiểu rõ cậu ấy là người như thế nào, tất cả những người chửi bới cậu ấy chỉ toàn vì ghen tị thôi. Chủ topic có dám để tên thật ra đây không, tôi sẽ gặp thẳng cậu để đàm đạo!”
“Tôi cũng từng được Hàn Trác Vũ giúp đỡ, đàm đạo +1”
“Đàm đạo +2”
“Đàm đạo +3”
“…”
“Đàm đạo +N”
“Dám vu oan nam thần của tao, mày muốn chết à?”
“Nhìn phân tích của chủ topic, tui bỗng nhiên muốn bỏ độc vào nước của thím, làm sao giờ? *Cười vặn vẹo*”
“Nếu Hàn Trác Vũ cũng phản xã hội không bằng để thế giới này nổ tung luôn đi, tôi thấy mệt mỏi quá!”
“…”
Bình luận cuối cùng đặc biệt nhất, tên cũng kì lạ nhất, “Anh em từng cùng nhảy lầu: Tôi học lại một năm, vất vả lắm mới thi đỗ Đế đại chỉ để bảo vệ thần tượng của tôi. Nói thầm cho chủ topic này, tôi là hacker, làm thịt thím dễ như chơi đó! *Cười đáng yêu*”
Bình luận này vừa đăng, phía dưới liền nhao nhao thúc giục, xắn tay áo chờ đàm đạo với chủ topic, thống kê sơ qua, người hưởng ứng lên đến hơn bảy nghìn người, mà vẫn còn tiếp tục gia tăng. Admin forum thấy tình hình đang vượt quá tầm kiểm soát, vội vàng khóa topic, ngăn cản việc chủ topic nào đó gặp phải thảm kịch bị mọi người xâu xé.
Trong bệnh viện, tất cả mọi người trong nhà họ Lôi đều có mặt trong phòng bệnh, ngay cả Lôi Húc ngày kiếm bạc tỷ cũng vội vàng chạy tới, xác định thanh niên không vấn đề gì mới đi.
Lôi Sâm ôm chặt cổ anh Tiểu Vũ, nước mắt rơi như mưa, hứa hẹn, “Anh Tiểu Vũ đừng sợ, Tiểu Sâm sẽ bảo vệ anh! Tiểu Sâm làm thịt tên xấu xa cho anh!” Thấy anh Tiểu Vũ không gì không làm được nay nằm liệt trên giường, bé cảm thấy khủng hoảng vô cùng.
“Ừ, sau này anh nhờ cả vào em!” Hàn Trác Vũ xoa đầu bé.
“Tiểu Vũ à, cháu nghĩ kĩ lại xem, ngày thường có đắc tội ai không.” Lôi lão gia tử thăm dò.
“Bố, Tiểu Vũ tốt tính thế kia, làm sao có chuyện đắc tội người khác.” Quách Anh Hà phản bác đầu tiên.
“Tiểu Vũ ngày thường toàn ở trong phòng thí nghiệm, ngoài bạn cùng phòng ra thì rất ít tiếp xúc với người ngoài, vụ đầu độc lần này chưa chắc đã nhằm về phía thằng bé.” Lôi Đình định trấn an thanh niên, thấy cậu trò chuyện với con trai, nét mặt cũng không còn bất an, giờ mới tìm cớ kéo bố và ông ra ngoài, trầm giọng nói, “Dạo này nhà mình cây to đón gió, chuyện này cũng có thể là nhằm vào con với anh hai.”
Đều là người lăn lộn trong giới quân chính, Lôi Chấn Đông và Lôi Hưng Bang cũng không khỏi nghĩ nhiều, biểu cảm ngày càng nghiêm trọng.
“Gọi thêm mấy người vệ sĩ đứng cửa đi, người không có phận sự không được ra vào. Còn có, gọi điện cho cảnh sát, bảo bọn họ điều tra cẩn thận, ba ngày nữa mà không có kết quả thì nhà họ Lôi chúng ta tự mình ra tay!” Lôi lão gia tử vừa lên tiếng, những người bên dưới liền vội vàng thi hành.
Tổ chuyên án vốn đang bó tay nay lại càng áp lưc.
Thanh niên nôn hết ra, rửa ruột, sau đó lại tiêm Xanh Phổ, giày vò mãi đã sớm kiệt sức, mặt tái nhợt. Quách Anh Hà nhìn mà không đành lòng, khuyên mãi mới kéo được cháu trai đang dính người đi, dặn con ở lại chăm sóc.
Khóa trái cửa phòng, Lôi Đình tiến đến bên giường, kéo thanh niên vào trong lòng, dùng lực rất lớn như thể muốn nhấn cậu vào trong người mình, không thể nào tách rời.
Hàn Trác Vũ ngẩn người, sau đó dùng tay vỗ lưng anh, liên tục thì thầm, “Em không sao, em rất khỏe. Em không sao, em rất khỏe…”
Cuối cùng cũng thoát khỏi sự lo lắng đáng sợ kia, Lôi Đình trầm giọng hỏi, “Em có nghi ngờ ai không?” Bảo bối của mình thông minh như vậy, không thể nào có chuyện không phát hiện ra vấn đề gì.
“Có.”
“Ai?”
“Trương Vĩ, bạn cùng phòng, lần này cũng trúng độc.”
“Có bằng chứng không?”
Im lặng một lát, thanh niên bất đắc dĩ lắc đầu.
Trương Vĩ rất thông minh, từ ăn trộm muối Thallium đến hạ độc đều không để lại dấu vết gì. Vì bảo vệ riêng tư, trong phòng ngủ không lắp camera, không thể nào biết được người hạ độc. Trong phòng thí nghiệm dù có camera nhưng cũng chẳng ghi được cảnh nào có giá trị. Mà thời gian gần đây, cả sáu người trong phòng đều có cơ hội tiếp xúc với muối Thallium. Nói cách khác, số lượng người tình nghi rất lớn, bằng chứng lại ít đến đáng thương, rất có khả năng sẽ trở thành vụ án không phá được.
“Chắc chắn là Trương Vĩ! Kho dữ liệu của tôi đã thu thập lại biểu cảm và tâm trạng biến hóa của hơn 7 tỉ người trên Trái đất rồi phân tích kĩ lưỡng. Tôi là trí tuệ nhân tạo biết đọc suy nghĩ đấy! Kí chủ, cậu nhất định phải khiến đồng chí Đại Chính tin tưởng tôi!” 9527 tủi thân vô cùng.
Hàn Trác Vũ do dự nửa ngày, nói với Lôi Đình, “Em cảm thấy là cậu ta.” 9527 sẽ không sai đâu.
“Được, để anh gọi điện bảo điều tra cậu ta cẩn thận.” Người đàn ông không chút do dự lựa chọn tin tưởng.
9527 rất vui mừng.
Hàn Trác Vũ nở nụ cười với người đàn ông, mây đen che kín lòng cũng chậm rãi tán đi.
Lôi Đình hôn lên má lúm đồng tiền ngọt ngào của cậu, dịu dàng nói, “Ngủ đi, anh trông em.”
“Không, mấy người Tiết Minh uống nhiều nước lắm, em muốn qua xem.” Hàn Trác Vũ gượng dậy, xuống giường.
Phòng bệnh bên kia tập trung đủ năm người, Tiết Minh và Vương Tử Long uống nhiều nước nhất, mức độ trúng độc cũng nặng nhất, sau khi rửa ruột, hai người liền nằm bẹp trên giường. Quách Thượng Nho và Ngô Lâm Nghĩa tình trạng đỡ hơn đôi chút, đến thăm hai người, vốn còn định qua chỗ Hàn Trác Vũ, thấy trước cửa có rất nhiều vệ sĩ thì bị dọa, không dám sang.
Trương Vĩ ở một mình, nhưng cũng lấy cớ ‘quan tâm bạn bè’ sang thăm.
“Các cậu thấy Hàn Trác Vũ có kì lạ không? Muối Thallium không màu không vị, người bình thường sao mà nếm ra được?” Cậu ta ra vẻ hoang mang.
“Hàn Trác Vũ không phải người bình thường, cậu ấy là thần!” Sự sùng bái của Vương Tử Long với người bạn cùng phòng đã đạt đến mức độ mù quáng.
“Mày có ý gì hả?” Tiết Minh hiển nhiên đã nhận ra hàm ý của Trương Vĩ, bật dậy khỏi giường, dạ dày đau nhói lại khiến cậu ta đau đớn nằm xuống.
Quách Thượng Nho cùng Ngô Lâm Nghĩa cũng lườm cậu ta, ánh mắt không còn dịu dàng lịch sự ngày thường mà sắc bén như đao.
Lời đã nói ra thì như bát nước đổ đi, Trương Vĩ bất giác tuôn ra, “Người bình thường không thể nào nếm ra vị muối Thallium, cậu ta chỉ nhấp một ngụm đã chắc chắn như vậy, việc này các cậu không thấy nghi ngờ à? Tôi thấy rất có thể cậu ta mới là hung thủ. Bình thường cậu ta ít nói chuyện, cả ngày ở trong phòng thí nghiệm, lúc nào cũng như người lập dị, tôi thấy cậu ta làm thí nghiệm đến tẩu hỏa nhập ma, muốn lấy chúng ta ra làm chuột bạch…”
“Cậu câm miệng đi!” Quách Thượng Nho sa sầm mặt quát.
Tiết Minh giận đến mặt đỏ bừng, nhưng dạ dày vẫn đau khiến cậu ta nói không lên lời.
Vương Tử Long vẫn còn đang tiêu hóa những lời đáng sợ ban nãy.
Ngô Lâm Nghĩa vẫn luôn nhã nhặn bỗng nhiên nổi khùng, đạp vào ghế Trương Vĩ một cái, vừa đá vừa đánh vừa chửi, “Thằng chó này, mày nói thêm câu nữa thì ông cho mày liệt luôn…” Cậu không cho phép bất kì ai làm bẩn thần tượng trong lòng cậu.
“Được lắm Tiểu Lâm Tử, đánh thay anh đây mấy đấm! Tôi nghi thằng này mới là người hạ độc ấy!” Mãi mới vượt qua cơn đau, Tiết Minh yếu ớt giơ nắm đấm.
“Có thể động tay động chân trên máy đun nước mà không bị phát hiện thì chỉ có thể là người trong phòng. Mà việc hạ độc đáng sợ thế này, trong phòng ngủ của mình đếm tới đếm lui chỉ có Trương Vĩ mới làm được. Cao mập là người duy nhất may mắn thoát nạn, theo lý thì cậu ta đáng nghi nhất, nhưng cậu ta không đủ thông minh, cũng chẳng có gan làm, hơn nữa chúng ta là anh em, tôi tin cậu ta.” Quách Thượng Nho tỉnh táo phân tích, không hề có ý định bước lên ngăn cản.
Vương Tử Long nhìn mà choáng váng. Không ngờ Ngô Lâm Nghĩa đáng sợ vậy, bình thường mình có chọc giận cậu ấy không nhỉ?
“Mấy người bạn của em không tệ chút nào.” Đứng ngoài cửa, Lôi Đình mỉm cười với thanh niên trong lòng.
Hàn Trác Vũ gật đầu, chút lo lắng cuối cùng dưới đáy lòng rốt cuộc tan biến.
“Đinh ~ Nhận được 100 điểm giá trị cảm ơn từ Vương Tử Long!”
“Đinh ~ Nhận được 100 điểm giá trị cảm ơn từ Quách Thượng Nho!”
“Đinh ~ Nhận được 100 điểm giá trị cảm ơn từ Tiết Minh!”
“Đinh ~ Nhận được 150 điểm giá trị cảm ơn từ Ngô Lâm Nghĩa!”
Thanh niên đang tập trung nhận giá trị cảm ơn, không hề phát hiện ra, khi người đàn ông ôm cậu rời đi, ánh mắt anh nhìn về phía Trương Vĩ qua khe cửa lại tràn ngập sát khí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.