Chương 17: Hình tượng thục nữ hoàn toàn sụp đổ
Mộc Phong Khinh Niên
09/08/2021
Chuông tan tiết tự học buổi tối vang lên, Chu Hiểu Hiểu cất bút, quay đầu hỏi Nhan Vị: "Vẫn đến sân thể dục sao?"
"Đến." Nhan Vị dọn dẹp sách vở: "Chờ Giang Ấu Di đi cùng nữa."
"Cậu ấy cũng chạy sao?" Chu Hiểu Hiểu bất ngờ, hỏi: "Cậu hẹn với cậu ấy rồi?" Khi nào, sao mình không biết?
Nhan Vị thu dọn xong, đứng lên: "Giữa tiết, lúc ấy cậu ra ngoài."
Một cơn gió thổi thông qua cửa sổ khép nửa vào lớp học, không khí mát lạnh, Nhan Vị lo lắng nhiệt độ tối nay sẽ giảm nên mang theo áo khoác của trường được treo sau ghế.
Giang Ấu Di đóng cửa sổ lại, lấy theo bình nước giữ nhiệt, sau đó ba người cùng đến sân thể dục.
Gió lạnh trên sân thể dục thổi nhẹ đến, từng tốp học sinh cùng nhau đạp trên mặt cỏ trở về ký túc xá, cũng có vài nữ sinh vì giảm béo mà kiên trì chạy đêm tạo ra khung cảnh độc đáo của sân trường về đêm.
Giang Ấu Di tìm một chỗ trống ngồi xuống, nghiêm túc nói: "Các cậu có thể bắt đầu rồi."
Chu Hiểu Hiểu thắc mắc: "Cậu không chạy sao?" Không chạy thì đến đây làm gì?
"Cậu cứ mặc cậu ấy." Nhan Vị ném áo khoác cho Giang Ấu Di, kéo tay Chu Hiểu Hiểu đi đến đường băng. "Cậu ấy đến xem chúng ta chạy."
"Sao?" Chu Hiểu Hiểu khó hiểu Giang Ấu Di rảnh dữ vậy sao?
Nhưng Nhan Vị không giải thích mà quay đầu nói với Giang Ấu Di: "Cậu lạnh thì mặc áo khoác vào."
Thời tiết lạnh như vậy mà Giang Ấu Di chỉ mặc mỗi chiếc áo ngắn tay, Nhan Vị nhìn thôi đã thấy lạnh, huống chi Giang Ấu Di còn đang được bà dì ghé thăm.
Cô hơi hối hận vì đã gọi Giang Ấu Di đến sân thể dục trong thời tiết gió lạnh như này.
Tốc độ hôm nay của Nhan Vị nhanh hơn rất nhiều so với hôm qua, Chu Hiểu Hiểu chạy cùng cô, đến vòng cuối cùng thì không chịu nổi, phổi như muốn nổ, miệng không ngừng thở dốc.
Nhan Vị cũng mệt mỏi không thôi, cuối cùng chạy thêm vài bước qua vạch tuyến rồi đỡ đầu gối, mở miệng thở dốc.
Lúc này thể chất của cô quá kém, nếu là bảy năm sau, chạy bốn vòng mặt cô cũng sẽ không hồng.
"Đừng đứng yên, chạy xong thì đi bộ chậm đi." Giang Ấu Di cầm bình nước nhảy xuống khán đài, trên người khoác áo khoác trường của Nhan Vị.
Nhan Vị nghe lời bắt đầu đi bộ, nhận lấy bình nước của Giang Ấu Di, nước vẫn còn ấm, Nhan Vị tự nhiên uống nước, Giang Ấu Di thấy, không nói gì.
"Nước sao? Mình cũng muốn! Họng của mình sắp bốc khói rồi!" Chu Hiểu Hiểu vốn không động đậy nổi nhưng nghe thấy có nước thì cố gắng đi đến, oán giận nói: "Nhan Vị, sao cậu chạy nhanh vậy, mình không đủ kịp cậu luôn!"
Nhan Vị nhìn Giang Ấu Di, giơ bình nước trong tay, hỏi nàng có muốn cho Chu Hiểu Hiểu uống không.
Vẻ mặt của Giang Ấu Di thoáng mất tự nhiên, không tình nguyện bĩu môi nhưng vì ba người cùng đến, nếu nàng từ chối thì có vẻ quá keo kiệt còn có cảm giác lạy ông tôi ở bụi này.
Nhan Vị bật cười, lấy nắp bình nước xuống, biểu cảm của Giang Ấu Di thoáng ổn hơn chút.
"Này! Cậu uống đụng miệng sao đến mình thì lấy nắp ra? Mình đâu có chê hai cậu!" Chu Hiểu Hiểu kháng nghị.
Nhan Vị đưa bình nước cho nàng, nói: "Là mình ghét bỏ cậu, được chưa?"
"Mẹ!" Chu Hiểu Hiểu cảm thấy mình thật sự bị tổn thương rồi.
Nhan Vị bật cười, thúc giục nàng: "Mau uống đi rồi mình về ký túc xá, dù sao bình này lát nữa cậu ấy cũng sẽ rửa lại."
Khi về Giang Ấu Di thật sự rửa lại, không chỉ vậy còn rửa tận vài lần.
Chu Hiểu Hiểu uống hết nước, cảm thấy mình như sống lại, nói với Nhan Vị: "Thì ra đây mới là thực lực thật của cậu, cậu khẳng định có thể đoạt giải trong hạng mục 1600m."
"Vẫn chưa chắc." Nhan Vị khiêm tốn nói: "Trường mình ngọa hổ tàng long còn có rất nhiều người thể lực tốt." Ít nhất ở đây có một đối thủ cạnh tranh thể lực siêu tốt.
Giang Ấu Di cảm thấy cái hiểu cái không vì khi nói Nhan Vị đã nhìn nàng.
"Đi thôi, nên về ký túc xá, bằng không lát nữa dì quản ký túc xá sẽ ghi tên cậu vào sổ." Giang Ấu Di cầm bình, bước ra khỏi sân thể dục.
Nhan Vị nhanh chóng đuổi theo: "Cái gì mà ghi tên mình vào sổ?"
Nhan Vị tự nhận mình vô cùng tuân thủ kỷ luật, hầu như chưa từng về ký túc xá muộn, ngoại trừ một lần.
À không, hai lần.
Một lần là cô và Giang Ấu Di cùng về muộn, lần thứ hai là một mình cô.
Nhưng giọng của Giang Ấu Di cho thấy nàng đã nghe cuộc đối thoại giữa cô và dì quản ký túc xá.
Người này ở cuối hành lang mà tai thính vậy sao?
Giang Ấu Di mất tự nhiên xoay mặt đi, không đáp.
Nhan Vị cười hì hì, đến gần tai Giang Ấu Di, nhỏ giọng hỏi: "Có phải cậu luôn thầm chú ý mình không?"
Tai Giang Ấu Di như có lửa lập tức hồng lên.
"Nhan Vị!"
Giang Ấu Di thẹn quá hóa giận, đuổi theo Nhan Vị muốn đánh cô.
Nhan Vị cười lớn, chạy về ký túc xá, hình tượng thục nữ hoàn toàn sụp đổ.
"Hai cậu chờ mình với!" Chu Hiểu Hiểu rất bội phục, nàng đã mệt đến không động nổi, không nghĩ đến Nhan Vị vẫn còn sức chạy tiếp, đây là vì thể lực của nàng quá yếu sao?
Nhan Vị không chạy được vài bước đã bị Giang Ấu Di đuổi kịp, đấm hai cái lên vai cô.
Giang Ấu Di không dùng lực nhưng Nhan Vị vẫn hô đau, Giang Ấu Di lập tức rụt tay lại.
Nàng cho rằng mình bất cẩn đánh mạnh, kết quả Nhan Vị như con lươn lướt khỏi tay nàng, quay đầu đâm vào thân cây.
Nhan Vị kêu đau, ôm trán ngồi xổm xuống.
Đau quá.
Ngày mai chắc chắn sẽ u lên.
Giang Ấu Di: "............."
Chu Hiểu Hiểu: "............"
"Hahahahaha, vừa!" Giang Ấu Di và Chu Hiểu Hiểu cười ra nước mắt.
Nhan Vị cố gắng không để nước mắt rơi xuống.
Hai người là không biết thương người hay không có nhân tính mà nhìn thấy người ta bị còn cười nữa!
Giang Ấu Di đi đến kéo tay Nhan Vị, muốn xem đầu cô thế nào, miệng còn trêu: "Vì bạn xứng đáng, ai bảo cậu trốn!"
"Phốc, hahaha, cậu có sao không?" Chu Hiểu Hiểu nhịn cười, lo lắng cho Nhan Vị nên cố hỏi một câu quan tâm.
"Vẫn chưa chết." Nhan Vị hầm hừ đứng lên.
Cô không khóc nhưng đôi mắt đỏ hồng, nhìn thôi cũng biết rất đau.
Giang Ấu Di đỡ cánh tay cô, muốn cười lại không dám cười, nghẹn đỏ mặt: "Được rồi, mau đến phòng y tế xem thử, lấy đá lạnh xoa lên sẽ không sưng đâu."
Nhan Vị ném tay nàng ra, hừ nói: "Mình mới không thèm đến phòng y tế, không thôi lát nữa dì quản ký túc xá lại ghi tên mình vào!" Nói rồi nhảy xuống bậc thang, không đợi hai kẻ vui sướng khi người gặp họa kia.
"Nhan Vị!" Chu Hiểu Hiểu vừa đuổi theo nàng thì thấy Giang Ấu Di chạy về hướng khác, thắc mắc gọi nàng: "Giang Ấu Di, cậu đi đâu đó?"
"Các cậu về trước đi!" Giang Ấu Di vẫy tay với nàng rồi chạy chậm rời đi.
Chu Hiểu Hiểu khó hiểu, đành cùng Nhan Vị về ký túc xá trước, khi về đến phòng thì Nhan Vị vừa bước ra khỏi phòng rửa mặt, trán đang đắp khăn lạnh.
Chốc lát, có người gõ cửa phòng, Chu Hiểu Hiểu vừa lúc ở cạnh cửa, mở cửa thì thấy là Giang Ấu Di.
Chu Hiểu Hiểu nghiêng người sang một bên nói: "Nhan Vị ở bên trong."
"Mình không vào đâu, cậu đưa cái này cho Nhan Vị hộ mình." Giang Ấu Di đưa túi nilon cho Chu Hiểu Hiểu: "Cảm ơn nha!"
Nói xong xoay người về phòng.
Nhan Vị che trán bước đến, thấy Chu Hiểu Hiểu cầm túi nilon đưa mình.
Nhìn thấy đồ bên trong, Nhan Vị sửng sốt. Bên trong có tận mười túi trà đen loại 5 hào.
"Đến." Nhan Vị dọn dẹp sách vở: "Chờ Giang Ấu Di đi cùng nữa."
"Cậu ấy cũng chạy sao?" Chu Hiểu Hiểu bất ngờ, hỏi: "Cậu hẹn với cậu ấy rồi?" Khi nào, sao mình không biết?
Nhan Vị thu dọn xong, đứng lên: "Giữa tiết, lúc ấy cậu ra ngoài."
Một cơn gió thổi thông qua cửa sổ khép nửa vào lớp học, không khí mát lạnh, Nhan Vị lo lắng nhiệt độ tối nay sẽ giảm nên mang theo áo khoác của trường được treo sau ghế.
Giang Ấu Di đóng cửa sổ lại, lấy theo bình nước giữ nhiệt, sau đó ba người cùng đến sân thể dục.
Gió lạnh trên sân thể dục thổi nhẹ đến, từng tốp học sinh cùng nhau đạp trên mặt cỏ trở về ký túc xá, cũng có vài nữ sinh vì giảm béo mà kiên trì chạy đêm tạo ra khung cảnh độc đáo của sân trường về đêm.
Giang Ấu Di tìm một chỗ trống ngồi xuống, nghiêm túc nói: "Các cậu có thể bắt đầu rồi."
Chu Hiểu Hiểu thắc mắc: "Cậu không chạy sao?" Không chạy thì đến đây làm gì?
"Cậu cứ mặc cậu ấy." Nhan Vị ném áo khoác cho Giang Ấu Di, kéo tay Chu Hiểu Hiểu đi đến đường băng. "Cậu ấy đến xem chúng ta chạy."
"Sao?" Chu Hiểu Hiểu khó hiểu Giang Ấu Di rảnh dữ vậy sao?
Nhưng Nhan Vị không giải thích mà quay đầu nói với Giang Ấu Di: "Cậu lạnh thì mặc áo khoác vào."
Thời tiết lạnh như vậy mà Giang Ấu Di chỉ mặc mỗi chiếc áo ngắn tay, Nhan Vị nhìn thôi đã thấy lạnh, huống chi Giang Ấu Di còn đang được bà dì ghé thăm.
Cô hơi hối hận vì đã gọi Giang Ấu Di đến sân thể dục trong thời tiết gió lạnh như này.
Tốc độ hôm nay của Nhan Vị nhanh hơn rất nhiều so với hôm qua, Chu Hiểu Hiểu chạy cùng cô, đến vòng cuối cùng thì không chịu nổi, phổi như muốn nổ, miệng không ngừng thở dốc.
Nhan Vị cũng mệt mỏi không thôi, cuối cùng chạy thêm vài bước qua vạch tuyến rồi đỡ đầu gối, mở miệng thở dốc.
Lúc này thể chất của cô quá kém, nếu là bảy năm sau, chạy bốn vòng mặt cô cũng sẽ không hồng.
"Đừng đứng yên, chạy xong thì đi bộ chậm đi." Giang Ấu Di cầm bình nước nhảy xuống khán đài, trên người khoác áo khoác trường của Nhan Vị.
Nhan Vị nghe lời bắt đầu đi bộ, nhận lấy bình nước của Giang Ấu Di, nước vẫn còn ấm, Nhan Vị tự nhiên uống nước, Giang Ấu Di thấy, không nói gì.
"Nước sao? Mình cũng muốn! Họng của mình sắp bốc khói rồi!" Chu Hiểu Hiểu vốn không động đậy nổi nhưng nghe thấy có nước thì cố gắng đi đến, oán giận nói: "Nhan Vị, sao cậu chạy nhanh vậy, mình không đủ kịp cậu luôn!"
Nhan Vị nhìn Giang Ấu Di, giơ bình nước trong tay, hỏi nàng có muốn cho Chu Hiểu Hiểu uống không.
Vẻ mặt của Giang Ấu Di thoáng mất tự nhiên, không tình nguyện bĩu môi nhưng vì ba người cùng đến, nếu nàng từ chối thì có vẻ quá keo kiệt còn có cảm giác lạy ông tôi ở bụi này.
Nhan Vị bật cười, lấy nắp bình nước xuống, biểu cảm của Giang Ấu Di thoáng ổn hơn chút.
"Này! Cậu uống đụng miệng sao đến mình thì lấy nắp ra? Mình đâu có chê hai cậu!" Chu Hiểu Hiểu kháng nghị.
Nhan Vị đưa bình nước cho nàng, nói: "Là mình ghét bỏ cậu, được chưa?"
"Mẹ!" Chu Hiểu Hiểu cảm thấy mình thật sự bị tổn thương rồi.
Nhan Vị bật cười, thúc giục nàng: "Mau uống đi rồi mình về ký túc xá, dù sao bình này lát nữa cậu ấy cũng sẽ rửa lại."
Khi về Giang Ấu Di thật sự rửa lại, không chỉ vậy còn rửa tận vài lần.
Chu Hiểu Hiểu uống hết nước, cảm thấy mình như sống lại, nói với Nhan Vị: "Thì ra đây mới là thực lực thật của cậu, cậu khẳng định có thể đoạt giải trong hạng mục 1600m."
"Vẫn chưa chắc." Nhan Vị khiêm tốn nói: "Trường mình ngọa hổ tàng long còn có rất nhiều người thể lực tốt." Ít nhất ở đây có một đối thủ cạnh tranh thể lực siêu tốt.
Giang Ấu Di cảm thấy cái hiểu cái không vì khi nói Nhan Vị đã nhìn nàng.
"Đi thôi, nên về ký túc xá, bằng không lát nữa dì quản ký túc xá sẽ ghi tên cậu vào sổ." Giang Ấu Di cầm bình, bước ra khỏi sân thể dục.
Nhan Vị nhanh chóng đuổi theo: "Cái gì mà ghi tên mình vào sổ?"
Nhan Vị tự nhận mình vô cùng tuân thủ kỷ luật, hầu như chưa từng về ký túc xá muộn, ngoại trừ một lần.
À không, hai lần.
Một lần là cô và Giang Ấu Di cùng về muộn, lần thứ hai là một mình cô.
Nhưng giọng của Giang Ấu Di cho thấy nàng đã nghe cuộc đối thoại giữa cô và dì quản ký túc xá.
Người này ở cuối hành lang mà tai thính vậy sao?
Giang Ấu Di mất tự nhiên xoay mặt đi, không đáp.
Nhan Vị cười hì hì, đến gần tai Giang Ấu Di, nhỏ giọng hỏi: "Có phải cậu luôn thầm chú ý mình không?"
Tai Giang Ấu Di như có lửa lập tức hồng lên.
"Nhan Vị!"
Giang Ấu Di thẹn quá hóa giận, đuổi theo Nhan Vị muốn đánh cô.
Nhan Vị cười lớn, chạy về ký túc xá, hình tượng thục nữ hoàn toàn sụp đổ.
"Hai cậu chờ mình với!" Chu Hiểu Hiểu rất bội phục, nàng đã mệt đến không động nổi, không nghĩ đến Nhan Vị vẫn còn sức chạy tiếp, đây là vì thể lực của nàng quá yếu sao?
Nhan Vị không chạy được vài bước đã bị Giang Ấu Di đuổi kịp, đấm hai cái lên vai cô.
Giang Ấu Di không dùng lực nhưng Nhan Vị vẫn hô đau, Giang Ấu Di lập tức rụt tay lại.
Nàng cho rằng mình bất cẩn đánh mạnh, kết quả Nhan Vị như con lươn lướt khỏi tay nàng, quay đầu đâm vào thân cây.
Nhan Vị kêu đau, ôm trán ngồi xổm xuống.
Đau quá.
Ngày mai chắc chắn sẽ u lên.
Giang Ấu Di: "............."
Chu Hiểu Hiểu: "............"
"Hahahahaha, vừa!" Giang Ấu Di và Chu Hiểu Hiểu cười ra nước mắt.
Nhan Vị cố gắng không để nước mắt rơi xuống.
Hai người là không biết thương người hay không có nhân tính mà nhìn thấy người ta bị còn cười nữa!
Giang Ấu Di đi đến kéo tay Nhan Vị, muốn xem đầu cô thế nào, miệng còn trêu: "Vì bạn xứng đáng, ai bảo cậu trốn!"
"Phốc, hahaha, cậu có sao không?" Chu Hiểu Hiểu nhịn cười, lo lắng cho Nhan Vị nên cố hỏi một câu quan tâm.
"Vẫn chưa chết." Nhan Vị hầm hừ đứng lên.
Cô không khóc nhưng đôi mắt đỏ hồng, nhìn thôi cũng biết rất đau.
Giang Ấu Di đỡ cánh tay cô, muốn cười lại không dám cười, nghẹn đỏ mặt: "Được rồi, mau đến phòng y tế xem thử, lấy đá lạnh xoa lên sẽ không sưng đâu."
Nhan Vị ném tay nàng ra, hừ nói: "Mình mới không thèm đến phòng y tế, không thôi lát nữa dì quản ký túc xá lại ghi tên mình vào!" Nói rồi nhảy xuống bậc thang, không đợi hai kẻ vui sướng khi người gặp họa kia.
"Nhan Vị!" Chu Hiểu Hiểu vừa đuổi theo nàng thì thấy Giang Ấu Di chạy về hướng khác, thắc mắc gọi nàng: "Giang Ấu Di, cậu đi đâu đó?"
"Các cậu về trước đi!" Giang Ấu Di vẫy tay với nàng rồi chạy chậm rời đi.
Chu Hiểu Hiểu khó hiểu, đành cùng Nhan Vị về ký túc xá trước, khi về đến phòng thì Nhan Vị vừa bước ra khỏi phòng rửa mặt, trán đang đắp khăn lạnh.
Chốc lát, có người gõ cửa phòng, Chu Hiểu Hiểu vừa lúc ở cạnh cửa, mở cửa thì thấy là Giang Ấu Di.
Chu Hiểu Hiểu nghiêng người sang một bên nói: "Nhan Vị ở bên trong."
"Mình không vào đâu, cậu đưa cái này cho Nhan Vị hộ mình." Giang Ấu Di đưa túi nilon cho Chu Hiểu Hiểu: "Cảm ơn nha!"
Nói xong xoay người về phòng.
Nhan Vị che trán bước đến, thấy Chu Hiểu Hiểu cầm túi nilon đưa mình.
Nhìn thấy đồ bên trong, Nhan Vị sửng sốt. Bên trong có tận mười túi trà đen loại 5 hào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.