Chương 16: Siêu cấp đáng yêu
Mộc Phong Khinh Niên
09/08/2021
Tiếng động vừa rồi khiến không ít học sinh chú ý đến, dì quản ký túc xá rất nhanh đã đến, vỗ cửa hỏi: "Ổ khóa của phòng này bị làm sao?"
Giang Ấu Di đóng cửa phòng rửa mặt lại, không để ý động tĩnh bên ngoài, mấy nữ sinh làm mặt quỷ, xô đẩy nhau như muốn cáo trạng.
"Vừa rồi ổ khóa bị hỏng, trong ngoài đều không mở được." Nhan Vị buông sách, nói dối.
Cô bình tĩnh nói, không chỉ dọa dì quản ký túc xá, cả mấy nữ sinh kia cũng ngẩn người.
Một nữ sinh muốn lên tiếng, ý đồ đổ tội lên người Giang Ấu Di: "Cửa này là......"
Nhan Vị mặt không đổi sắc ngắt lời: "Có thể là bên trong bị hỏng, khi đóng cửa không chú ý khiến bên trong không mở được."
Dì quản ký túc xá không nghi ngờ vì Nhan Vị vốn là trò ngoan, khẳng định sẽ không nói dối.
Dì kiểm tra ổ khóa, nghĩ có lẽ phải gọi người đến sửa, lại bất đắc dĩ vì tính nóng nảy của đám học sinh: "Lần sau gặp chuyện như này, nhất định phải tìm thầy cô trước, không được tự mình đá cửa."
Dì quản ký túc xá đi rồi, nữ sinh dẫn đầu kiếm chuyện hùng hổ chấn vấn: "Nhan Vị, cậu có ý gì?"
Các nữ sinh khác cũng đi đến.
Nhan Vị nghiêm túc sửa lại tài liệu của mình, đánh dấu câu trọng điểm xong, nghe thấy không ngẩng đầu, không để tâm hỏi: "Ý gì là ý gì?"
Nữ sinh kia giật bút của cô, ném vào thùng rác ở mép giường: "Vừa rồi vì sao cậu lại nói vậy? Cậu muốn che chở ai? Vì sao cửa hư cậu không rõ sao? Cái gì mà bên trong ổ khóa hư!"
Nhan Vi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt nàng: "Không lẽ muốn mình nói, các cậu cố ý nhốt mình và Giang Ấu Di bên ngoài không cho bọn mình vào? Nếu cậu ấy không đá cửa thì đợi đến lúc mình đi gọi thầy cô đến, cậu đoán xem kết quả sẽ thế nào?"
"Cậu!" Nữ sinh tức giận nheo mắt, dáng vẻ như muốn ăn người.
Các nàng vốn không biết Nhan Vị sẽ về ký túc xá cùng Giang Ấu Di.
"Thôi thôi, mọi người đều là bạn học cả mà." Một nữ sinh khác kéo tay nàng. Vừa khuyên vừa nhìn Nhan Vị nói: "Nhan Vị, đừng tưởng rằng thành tích của cậu tốt thì có thể nghênh ngang với bọn mình, bạn học đùa nhau mà thôi, sao cậu lại không thú vị như vậy."
"Sao? Không thú vị? Các cậu cảm thấy chơi như vậy rất thú vị sao?" Nhan Vị mặt vô cảm nói: "Mình đây đề nghị các cậu nên mở từ điển ra, xem định nghĩa về khác nhau giữa "vui đùa" và "bắt nạt", biết cách tôn trọng người khác rồi lại nói với mình về chuyện có thú vị hay không."
Nữ sinh còn muốn nói gì đó, cửa phòng rầm lên một cái, mở ra, Giang Ấu Di tựa cửa mắt lạnh nhìn về đây.
Không khí yên lặng hai giây, tiếng chuông nghỉ trưa đúng lúc vang lên, không ai nói tiếp, từng người nghẹn tức nằm trên giường.
Chậm trễ hơn hai mươi phút, cái gì cũng chưa kịp đọc, tài liệu xem như lấy không, còn mất thêm cây bút.
Nhan Vị thở dài, cuộc sống này quá khó khăn.
"Lạch cạch!"
Một cây bút mới bay đến đáp trên chăn của Nhan Vị.
Nhan Vị ngẩng đầu, Giang Ấu Di vừa lúc rụt tay, xoay đầu tiếp tục chơi điện thoại.
Trên nắp bút có một tờ giấy, bên trên là nét chữ phóng khoáng viết:
"Cảm ơn, bút này trả cậu."
- -------------------------------
Kế hoạch ngẫu nhiên gặp ở sân thể dục thất bại, hai người chạy hết bốn vòng vẫn không thấy Giang Ấu Di, có lẽ nàng vừa tan học đã trực tiếp về ký túc xá.
Cũng phải, thần kinh vận động của Giang Ấu Di rất tốt, chân bị thương còn chạy được hạng ba 1600, căn bản không cần luyện tập.
Trên đường về, Nhan Vị nghĩ thầm, thật ra đã trải qua đợt "tâm sự" cuối tuần, quan hệ giữa các cô đã hòa hoãn hơn, cô hoàn toàn có thể rủ người ta cùng chạy bộ sau khi chắc chắn ai kia cũng đăng ký 1600.
Nhưng không biết vì sao, cô lại cảm thấy xấu hổ khó mở miệng.
Có lẽ vì cuối tuần vừa nháo không vui với Giang Ấu Di, cảm xúc hiện tại của cô có chút vi diệu, muốn tiến một bước đến trước mặt Giang Ấu Di lại không muốn mặt đối mặt nói chuyện với nàng.
Ký túc xá tắt đèn, Nhan Vị rửa mặt xong cũng ngả đầu ngủ mất.
Sáng hôm sau, Nhan Vị eo mỏi lưng đau, rời giường khó khăn, chậm chạp mất năm phút, khi cô đến nhà ăn thì đã trễ, đứng xếp hàng ở hàng cuối cùng, Chu Hiểu Hiểu đến trước Nhan Vị một chút, gọi được cây xúc xích nướng cuối cùng.
Nhan Vị vô cùng đau đớn, Chu Hiểu Hiểu ngồi đối diện cô, cười hì hì hỏi: "Có muốn không? Muốn thì cho mình mượn vở bài tập đi rồi cây xúc xích nướng này sẽ chia cho cậu một nửa!"
Nhan Vị đang muốn nói không cần, Giang Ấu Di bưng khay cơm đến, dừng cạnh bàn Nhan Vị, ném cây xúc xích nướng vào khay của cô: "Gọi nhiều, không ăn hết, lãng phí, cậu giải quyết giúp mình."
Nói rồi cầm khay đi.
"Mẹ!" Chu Hiểu Hiểu không nhịn được mắng bậy.
Nhan Vị cười suýt phun bánh, mau chóng uống sữa đậu nành nuốt xuống.
Về lớp, Nhan Vị thấy một hộp đường glucose dạng lỏng trong hộc bàn, là loại có thể lấy từ phòng y tế, trong hộp có năm viên, có thể trực tiếp uống.
Chu Hiểu Hiểu mắt tinh, kinh hô: "Là ai tri kỷ như vậy? Có viết tên không? Có phải của lớp trưởng không?"
"Không có, không biết của ai." Nhan Vị cầm hộp đường quay đầu hỏi bạn học ngồi dưới: "Cậu có thấy ai đặt trên bàn mình không?"
Nữ sinh lắc đầu: "Không thấy, cậu hỏi người khác xem."
Nhan Vị đã đoán được là ai, cô lướt qua những bạn học đang ầm ĩ nhìn về phía cửa sổ ở ghế sau, Giang Ấu Di vừa lúc ngẩng đầu, hai người chạm mắt nhau.
Nhan Vị giơ hộp trong tay lên, Giang Ấu Di không dao động, mặt vô cảm cúi đầu, tiếp tục vẽ, không biết đang vẽ gì.
Nhan Vị thầm cười lên, cô đã biết sau buổi tự học tối qua Giang Ấu Di đi đâu rồi.
Giang Ấu Di cầm ly sứ lấy nước ấm, trên đường bị nữ sinh ngồi bàn đầu chặn lại.
"Tối nay cùng mình đến sân thể dục chạy bộ nha?"
Nhan Vị cầm hộp đường glucose nói, cả cô cũng chưa ý thức được những lời này làm nũng thế nào.
Giang Ấu Di dừng lại, đưa ly sứ đến trước mặt Nhan Vị, lắc lắc hai lát gừng băm và đường đỏ bên trong: "Hiểu?"
Mùi hương quen thuộc xông vào mũi, Nhan Vị tức khắc hết nói.
Trà gừng này là cô mua cho Giang Ấu Du, là khắc tinh của dì cả.
Giang Ấu Di thấy vẻ mặt câm lặng của cô, muốn cười lại phải nhịn xuống, lấy nước quay lại, nhẹ khuấy muỗng, khi lướt qua Nhan Vị, nhỏ giọng nói: "Sau tiết tự học chờ mình, mình đi xem các cậu chạy."
Nhan Vị chưa kịp vui đã lập tức phát hiện manh mối quan trọng trong lời của nàng.
Các cậu?
Đêm qua Giang Ấu Di nhất định đã đến sân thể dục, hơn nữa còn thấy cô và Chu Hiểu Hiểu chạy bộ!
Vậy mà không nói tiếng nào đã bỏ đi!
Giang Ấu Di đóng cửa phòng rửa mặt lại, không để ý động tĩnh bên ngoài, mấy nữ sinh làm mặt quỷ, xô đẩy nhau như muốn cáo trạng.
"Vừa rồi ổ khóa bị hỏng, trong ngoài đều không mở được." Nhan Vị buông sách, nói dối.
Cô bình tĩnh nói, không chỉ dọa dì quản ký túc xá, cả mấy nữ sinh kia cũng ngẩn người.
Một nữ sinh muốn lên tiếng, ý đồ đổ tội lên người Giang Ấu Di: "Cửa này là......"
Nhan Vị mặt không đổi sắc ngắt lời: "Có thể là bên trong bị hỏng, khi đóng cửa không chú ý khiến bên trong không mở được."
Dì quản ký túc xá không nghi ngờ vì Nhan Vị vốn là trò ngoan, khẳng định sẽ không nói dối.
Dì kiểm tra ổ khóa, nghĩ có lẽ phải gọi người đến sửa, lại bất đắc dĩ vì tính nóng nảy của đám học sinh: "Lần sau gặp chuyện như này, nhất định phải tìm thầy cô trước, không được tự mình đá cửa."
Dì quản ký túc xá đi rồi, nữ sinh dẫn đầu kiếm chuyện hùng hổ chấn vấn: "Nhan Vị, cậu có ý gì?"
Các nữ sinh khác cũng đi đến.
Nhan Vị nghiêm túc sửa lại tài liệu của mình, đánh dấu câu trọng điểm xong, nghe thấy không ngẩng đầu, không để tâm hỏi: "Ý gì là ý gì?"
Nữ sinh kia giật bút của cô, ném vào thùng rác ở mép giường: "Vừa rồi vì sao cậu lại nói vậy? Cậu muốn che chở ai? Vì sao cửa hư cậu không rõ sao? Cái gì mà bên trong ổ khóa hư!"
Nhan Vi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt nàng: "Không lẽ muốn mình nói, các cậu cố ý nhốt mình và Giang Ấu Di bên ngoài không cho bọn mình vào? Nếu cậu ấy không đá cửa thì đợi đến lúc mình đi gọi thầy cô đến, cậu đoán xem kết quả sẽ thế nào?"
"Cậu!" Nữ sinh tức giận nheo mắt, dáng vẻ như muốn ăn người.
Các nàng vốn không biết Nhan Vị sẽ về ký túc xá cùng Giang Ấu Di.
"Thôi thôi, mọi người đều là bạn học cả mà." Một nữ sinh khác kéo tay nàng. Vừa khuyên vừa nhìn Nhan Vị nói: "Nhan Vị, đừng tưởng rằng thành tích của cậu tốt thì có thể nghênh ngang với bọn mình, bạn học đùa nhau mà thôi, sao cậu lại không thú vị như vậy."
"Sao? Không thú vị? Các cậu cảm thấy chơi như vậy rất thú vị sao?" Nhan Vị mặt vô cảm nói: "Mình đây đề nghị các cậu nên mở từ điển ra, xem định nghĩa về khác nhau giữa "vui đùa" và "bắt nạt", biết cách tôn trọng người khác rồi lại nói với mình về chuyện có thú vị hay không."
Nữ sinh còn muốn nói gì đó, cửa phòng rầm lên một cái, mở ra, Giang Ấu Di tựa cửa mắt lạnh nhìn về đây.
Không khí yên lặng hai giây, tiếng chuông nghỉ trưa đúng lúc vang lên, không ai nói tiếp, từng người nghẹn tức nằm trên giường.
Chậm trễ hơn hai mươi phút, cái gì cũng chưa kịp đọc, tài liệu xem như lấy không, còn mất thêm cây bút.
Nhan Vị thở dài, cuộc sống này quá khó khăn.
"Lạch cạch!"
Một cây bút mới bay đến đáp trên chăn của Nhan Vị.
Nhan Vị ngẩng đầu, Giang Ấu Di vừa lúc rụt tay, xoay đầu tiếp tục chơi điện thoại.
Trên nắp bút có một tờ giấy, bên trên là nét chữ phóng khoáng viết:
"Cảm ơn, bút này trả cậu."
- -------------------------------
Kế hoạch ngẫu nhiên gặp ở sân thể dục thất bại, hai người chạy hết bốn vòng vẫn không thấy Giang Ấu Di, có lẽ nàng vừa tan học đã trực tiếp về ký túc xá.
Cũng phải, thần kinh vận động của Giang Ấu Di rất tốt, chân bị thương còn chạy được hạng ba 1600, căn bản không cần luyện tập.
Trên đường về, Nhan Vị nghĩ thầm, thật ra đã trải qua đợt "tâm sự" cuối tuần, quan hệ giữa các cô đã hòa hoãn hơn, cô hoàn toàn có thể rủ người ta cùng chạy bộ sau khi chắc chắn ai kia cũng đăng ký 1600.
Nhưng không biết vì sao, cô lại cảm thấy xấu hổ khó mở miệng.
Có lẽ vì cuối tuần vừa nháo không vui với Giang Ấu Di, cảm xúc hiện tại của cô có chút vi diệu, muốn tiến một bước đến trước mặt Giang Ấu Di lại không muốn mặt đối mặt nói chuyện với nàng.
Ký túc xá tắt đèn, Nhan Vị rửa mặt xong cũng ngả đầu ngủ mất.
Sáng hôm sau, Nhan Vị eo mỏi lưng đau, rời giường khó khăn, chậm chạp mất năm phút, khi cô đến nhà ăn thì đã trễ, đứng xếp hàng ở hàng cuối cùng, Chu Hiểu Hiểu đến trước Nhan Vị một chút, gọi được cây xúc xích nướng cuối cùng.
Nhan Vị vô cùng đau đớn, Chu Hiểu Hiểu ngồi đối diện cô, cười hì hì hỏi: "Có muốn không? Muốn thì cho mình mượn vở bài tập đi rồi cây xúc xích nướng này sẽ chia cho cậu một nửa!"
Nhan Vị đang muốn nói không cần, Giang Ấu Di bưng khay cơm đến, dừng cạnh bàn Nhan Vị, ném cây xúc xích nướng vào khay của cô: "Gọi nhiều, không ăn hết, lãng phí, cậu giải quyết giúp mình."
Nói rồi cầm khay đi.
"Mẹ!" Chu Hiểu Hiểu không nhịn được mắng bậy.
Nhan Vị cười suýt phun bánh, mau chóng uống sữa đậu nành nuốt xuống.
Về lớp, Nhan Vị thấy một hộp đường glucose dạng lỏng trong hộc bàn, là loại có thể lấy từ phòng y tế, trong hộp có năm viên, có thể trực tiếp uống.
Chu Hiểu Hiểu mắt tinh, kinh hô: "Là ai tri kỷ như vậy? Có viết tên không? Có phải của lớp trưởng không?"
"Không có, không biết của ai." Nhan Vị cầm hộp đường quay đầu hỏi bạn học ngồi dưới: "Cậu có thấy ai đặt trên bàn mình không?"
Nữ sinh lắc đầu: "Không thấy, cậu hỏi người khác xem."
Nhan Vị đã đoán được là ai, cô lướt qua những bạn học đang ầm ĩ nhìn về phía cửa sổ ở ghế sau, Giang Ấu Di vừa lúc ngẩng đầu, hai người chạm mắt nhau.
Nhan Vị giơ hộp trong tay lên, Giang Ấu Di không dao động, mặt vô cảm cúi đầu, tiếp tục vẽ, không biết đang vẽ gì.
Nhan Vị thầm cười lên, cô đã biết sau buổi tự học tối qua Giang Ấu Di đi đâu rồi.
Giang Ấu Di cầm ly sứ lấy nước ấm, trên đường bị nữ sinh ngồi bàn đầu chặn lại.
"Tối nay cùng mình đến sân thể dục chạy bộ nha?"
Nhan Vị cầm hộp đường glucose nói, cả cô cũng chưa ý thức được những lời này làm nũng thế nào.
Giang Ấu Di dừng lại, đưa ly sứ đến trước mặt Nhan Vị, lắc lắc hai lát gừng băm và đường đỏ bên trong: "Hiểu?"
Mùi hương quen thuộc xông vào mũi, Nhan Vị tức khắc hết nói.
Trà gừng này là cô mua cho Giang Ấu Du, là khắc tinh của dì cả.
Giang Ấu Di thấy vẻ mặt câm lặng của cô, muốn cười lại phải nhịn xuống, lấy nước quay lại, nhẹ khuấy muỗng, khi lướt qua Nhan Vị, nhỏ giọng nói: "Sau tiết tự học chờ mình, mình đi xem các cậu chạy."
Nhan Vị chưa kịp vui đã lập tức phát hiện manh mối quan trọng trong lời của nàng.
Các cậu?
Đêm qua Giang Ấu Di nhất định đã đến sân thể dục, hơn nữa còn thấy cô và Chu Hiểu Hiểu chạy bộ!
Vậy mà không nói tiếng nào đã bỏ đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.