Chương 27
Lâm Uyên Ngư Nhi
26/09/2020
Cả hai đều không có kinh nghiệm hôn sâu, đều dựa vào bản năng
tìm kiếm, có chút vụng về mà lại mới lạ…Đầu lưỡi quấn quýt, có lẽ với
những chuyện như thế này đàn ông vốn có sẵn thiên phú, dần dần Hoắc Tư
Diễn nắm giữ quyền chủ động. Đầu tiên là vội vàng không có trình tự quét tới quét lui trong miệng cô, sau đó lại dịu dàng, chỉ đơn giản mút chậm lại…
Cơ thể Miểu Miểu như nhũn ra, cảm giác hình như toàn bộ sức lực đều bị hút hết, ngay cả hít thở cũng quên mất. Trong đáy mắt cô hiện lên một tầng hơi nước, hai tay níu chặt cổ áo anh, giọng nói nhỏ vụn mà mềm mại: “Hoắc, Hoắc Tư Diễn.”
Dừng… A! (///>.//)
Nếu còn tiếp tục, cô thật sự không thở nổi.
Hoắc Tư Diễn cũng không khá hơn chút nào, cuối cùng anh cũng ngừng lại, hô hấp vừa rối loạn vừa nặng nề, thổi cho mấy sợi tóc bên má cô phất phất bay, trong tim tựa như có một cọng lông vũ nhẹ nhàng gãi.
Trong lúc nhất thời, trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng bọn họ thở dốc.
Miểu Miểu không hiểu sao tự nhiên muốn cười, có thấy ai lại…hôn đến mức khiến cho cả hai đều thở không thông chưa? Cũng coi như là trải nghiệm mới mẻ. (///>.//)
Ánh nến hắt lên có thể thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Miểu Miểu đã biến thành quả cà chua, triệt để đỏ như sắp chín. Cô không biết là, trên mặt người đàn ông ngồi đối diện cũng phủ một màu hồng nhạt.
Sau một hồi, Hoắc Tư Diễn bình ổn hơi thở, ho nhẹ một tiếng, Miểu Miểu cho rằng anh muốn nói gì nên vô thức ngồi thẳng lưng lại. Ai ngờ anh chỉ nhìn cô, khuôn mặt anh bị bóng tối che khuất nên không thấy được biểu cảm trên mặt.
Thực ra anh đang âm thầm ảo não, vốn định lướt qua là ngừng, chưa từng nghĩ hôn sâu hơn. Là do bản thân anh không khống chế được, hơn nữa lại là lần đầu tiên, biểu hiện lại không tốt. Cũng không biết cô có cảm thấy đường đột hay không?
Vài phút trước hai người còn thân mật vô cùng, bây giờ mặt đối mặt, yên lặng không nói gì.
Ngọn nến đỏ nhạt vẫn kiều diễm cháy, ánh nến hơi đong đưa in bóng dáng cả hơi lên vách tường.
Gần 10 giờ, Miểu Miểu lâng lâng quay về ký túc xá của mình. Trong phòng tắm xả nước tắm, nhìn người đang ngây ngô cười trong gương, tựa như vẫn chưa tin nổi, cô khẽ vuốt cánh môi. Nhớ lại nhiệt độ và cảm giác vừa nãy. (///>.//)
Lần trước không tính, đây mới là nụ hôn đầu tiên.
Lúc học cao trung cô đã từng tưởng tượng.
Sức tưởng tượng có hạn, cũng khờ dại cho rằng môi dán môi là hôn. Sau đó trong lúc vô ý nhìn thấy một đôi tình lữ nhiệt tình như lửa ôm hôn trong đình hóng gió ở trên núi sau trường học, giống như được mở ra một cánh cửa thế giới mới.
Nhưng mà đó chỉ là suy nghĩ, trên thực tế lại không dám, nói như vậy cũng không chính xác, chủ yếu là không tìm thấy cơ hội.
Miểu Miểu bật cười khanh khách.
Tắm xong, dùng máy sấy sấy tóc khô một nửa, cô nằm trên giường, mái tóc đen dài rũ bên mép giường như thác nước, cầm di động gửi wechat cho Tiểu Kiều.
“Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Hình như tớ chịu không nổi rồi.”
Tiểu Kiều ngay cả trò chơi cũng không thèm chơi, hận rèn sắt không thành thép gửi cho cô hình một cái dao【hình ảnh】, vô cùng đau đớn: “Bây giờ mới được một ngày a một ngày!”
Miểu Miểu yếu ớt sửa lại: “Hai ngày.”
Tiểu Kiều: “Excuse me (tác giả dùng tiếng Anh), có khác nhau không?! 【khinh bỉ】”
Miểu Miểu: “Đêm nay anh ấy chuẩn bị bữa tối bên ánh nến cho tớ.”
Tiểu Kiều: “Hôn?”
Hôn. Còn là hôn lưỡi.
Tiểu Kiều: “Kỹ thuật hôn của anh ta thế nào?”
Miểu Miểu: “…”
Tiểu Kiều: “Cho nên cậu đã bị mê hoặc đến cả người nhộn nhạo, đầu óc choáng váng?”
Không kém trình độ đó bao nhiêu đâu.
Tiểu Kiều: “Sắc lệnh trí hôn* a!”
*Háo sắc làm lu mờ lý trí.
Tiểu Kiều: “Tớ cho rằng cậu có thể kéo dài một tháng, ít ra cũng phải được nửa tháng.”
MIểu Miểu: “Tớ đâu có nói bây giờ đồng ý anh ấy đâu.”
Tiểu Kiều: “Kỳ thật chuyện tình cảm này, như người uống nước ấm lạnh tự biết, theo lý thuyết tớ không nên nhúng tay. Nhưng mà, tớ còn không hiểu được cậu sao, cậu quá mức trọng tình, tớ sợ cậu sẽ chịu thương tổn.”
Cô ấy lại đưa ra ví dụ: “Cậu xem a, tớ và Đồng ở cùng nhau 5 năm, nếu, tớ là nói nếu, tương lai một ngày nào đó chúng tớ chia tay, tớ sẽ rất khổ sở, nhưng cũng chỉ là khổ sở một thời gian, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi thất tình đi tìm xuân thứ hai.”
“Nhưng cậu thì sao? Miểu Miểu, cậu cho tớ cảm giác, là một khi hãm sâu liền không thể tự kiềm chế, chỉ cần nhận định thì không phải người đó sẽ không yêu. Dù cho âm dương cách trở…Phi, tớ đang nói cái gì! Rút lại câu nói đen đủi này.”
“Có lẽ là do hoàn cảnh gia đình mà cậu trưởng thành quá đơn thuần, cô chú lại ân ái hạnh phúc, cậu sẽ nghĩ tình yêu của đại bộ phận phụ nữ trên đời đều không giống nhau, bánh mì chính cậu đã có, cậu muốn chỉ là một đoạn. Ừm, nói như thế nào nhỉ? Chuyện lưỡng tình tương duyệt*, một đời một kiếp có nhau này, chỉ tồn tại trong phim truyền hình hoặc là tiểu thuyết ngôn tình.”
*Hai người yêu nhau đều hạnh phúc bên nhau.
“Tớ cũng biết nói như vậy không tốt, nếu có thể, loại tình cảm lông phượng sừng lân* có người phụ nào không ước ao? Tớ lo lắng là, anh ta…Có thể đáp lại cậu nhiều tình cảm bằng cậu dành cho anh ta không?”
*Tình cảm xịn sò.
Trong sách giáo khoa ngữ văn thời cao trung có đoạn văn cảnh tỉnh viết cho các cô gái si tình đời sau: Vu giai nữ hề, vô dữ sĩ đam! Sĩ chi đam hề, do khả thuyết dã. Nữ chi đam hề, bất khả thuyết dã*.
*Làm phụ nữ, nếu để lỡ sẽ không thể so với đàn ông! Đàn ông mà để lỡ, còn có thể nói được. Đàn bà để lỡ, không thể nói được.
Thật không hổ là khuê mật hiểu nhau a.
Miểu Miểu bị Tiểu Kiều thật lòng thật dạ phân tích một phen biến thành người trong suốt, cô nhìn trần nhà, nghĩ đến đôi mắt sâu thẳm lại nhu hòa kia, bên môi chậm rãi tràn ra ý cười: “Tớ tin tưởng anh ấy.”
Không thử một chút, làm sao biết kết quả?
Tiểu Kiều: “Hahaha ta biết ngay là đáp án này mà.”
Nếu chần chừ, lưỡng lự không chắc, vậy không phải Tạ An Miểu Miểu mà cô ấy quen biết.
Tiểu Kiều: “Như vậy, vẫn là câu nói cũ kia, tùy theo tâm ý của cậu đi.”
Miểu Miểu: “Hắc hắc hắc, tớ sẽ để anh ấy theo đuổi lâu một chút.”
Nếu tương lai có con, nói về chuyện cũ này, không thể nói như vậy: Lúc trước ba ba con dùng hai ngày đã theo đuổi được mẹ con.
Cô thật mất mặt biết bao nha.
Dưới lời khuyên bảo của Tiểu Kiều, trong lòng Miểu Miểu đã có tình toán, yên tâm đi vào giấc ngủ. Ngày tiếp theo là thứ bảy, cô ngủ đến 7 giờ mới dậy, bị điện thoại của mẹ đánh thức.
An Dung Trinh biết hôm nay con gái được nghỉ, hỏi cô có về nhà hay không.
Miểu Miểu không cần nghĩ ngợi liền nói: “Có ạ.”
“Vậy con nói với anh con một tiếng, bảo nó trưa nay đến nhà ăn cơm.”
“Đã biết.”
Kết thúc cuộc trò chuyện với mẹ, Miểu Miểu gửi cho Tạ Nam Trưng một tin nhắn, anh đáp “được”.
Cô vứt điện thoại sang một bên, bò dậy rửa mặt.
Bữa sáng đối phó qua loa bằng bánh mì nướng mứt dâu với một ly sữa bò nóng, cô ra ban công tưới nước cho cây. Nghe động tĩnh cách vách một chút, đoán Hoắc Tư Diễn hẳn là còn đang ngủ, Miểu Miểu liền không đi quấy rầy, cô cầm chìa khóa xe, đi thang máy xuống hầm gara.
Giờ này sẽ bị tắc đường, Miểu Miểu ngồi chờ đường thông, nghe thấy phía trước có tai nạn xe cộ chặn một đoạn đường lớn, cô ỷ mình quen thuộc địa hình phụ cận, bảy quẹo tám rẽ, thành công tránh khỏi đoạn đường bị chặn, đi cùng còn có một tài xế taxi hơi lớn tuổi, thấy một cô gái nhỏ như cô lão luyện luyện đến thế, sôi nổi giơ ngón tay cái lên với cô.
Miểu Miểu đắc ý đến bím tóc cũng sắp nhếch lên đến nơi, một đường thẳng tiến mất một tiếng rưỡi đã về đến nhà.
Tạ Nam Trưng thì không may mắn như vậy.
Đêm hôm qua lúc trực đêm, anh nhận được tin nhắn của Miểu Miểu liền tính toán về chung cư đi tắm rửa trước, thay bộ quần áo, không ngờ rằng nửa đường xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.
Đèn xanh vừa sáng Tạ Nam Trưng thả phanh, mới vừa tăng tốc, rời khỏi lề đường, một chiếc Passat màu lam vượt đèn đỏ lao ra từ bên phải, thẳng tắp lao đến chiếc BMW màu đỏ bên cạnh anh, chủ của BMW phản ứng nhanh nhạy, liều mạng đánh tay lái sang trái, “Rầm” một tiếng, đầu xe trực tiếp đụng phải cửa xe anh…
Tai bay vạ gió*.
*Tai vạ bất ngờ từ đâu đưa tới.
Tạ Nam Trưng xuống xe nhìn, cửa xe bị đâm móp méo một mảng lớn, huyệt thái dương của anh nhảy thình thịch, anh nhìn về phía ghế lái xe BMW kia, kinh ngạc phát hiện người ngồi ở đó là Mạnh Lâm Tinh, hơn nữa…Cô ta tựa hồ tự đụng đến hôn mê.
Anh đi qua đi, gõ vài cái cửa sổ xe, Mạnh Lâm Tinh nghiêng đầu, thấy người đến là anh, trước mắt giống như có vô số ngôi sao đang bay vòng vòng, một hồi lâu mới hiểu được anh đang nói cái gì.
Khóa mở, Tạ Nam Trưng kéo cửa xe ra, cởi đai an toàn, bế cô ra khỏi xe.
“Đầu bị choáng à?”
Thân thể Mạnh Lâm Tinh đang treo ở trên không, theo bản năng ôm lấy anh: “Ừ.”
“Buồn nôn?”
Cô còn có tâm tình nói giỡn với anh: “Lúc trước còn có chút, nhìn thấy anh thì hết rồi.”
Tạ Nam Trưng ngờ rằng cô bị chấn động não, tiện tay kêu một chiếc taxi ở ven đường, đưa cô đến bệnh viện nhân xuyên.
Bác sĩ Hoàng khoa giải phẫu thần kinh làm CT kiểm tra cho Mạnh Lâm Tinh, không phát hiện dấu hiệu sưng tấy hay tổn thương não, tình huống không nghiêm trọng, chỉ cần nằm trên giường tĩnh dưỡng là được.
“Một tuần?” Mạnh Lâm Tinh mặc kệ, “Dựa vào cái gì tên vương bát cao tử* kia vượt đèn đỏ, kết quả người bị đâm xe là tôi, nằm bệnh viện cũng là tôi?!”
*Đồ bị cắm sừng.
Bác sĩ Hoàng nhìn bộ dạng kia của cô, nhíu mày: “Mạnh đại tiểu thư, ngàn vạn đừng kích động.”
Mạnh Lâm Tinh chống nạnh: “Đầu tôi đau!”
Bác sĩ Hoàng kiến nghị: “Vậy tôi tiêm thuốc giảm đau cho cô?”
Mạnh Lâm Tinh trừng mắt liếc ông một cái, tức không có chỗ trút, đỉnh đầu cũng sắp bốc khói.
Tạ Nam Trưng lên tiếng: “Tình huống của cô ấy, không cần dùng thuốc giảm đau đầu.”
Bác sĩ Hoàng thu hồi ý cười chọc tức: “Chỉ đùa với cô ấy một chút thôi.”
Nha đầu này ông nhìn từ nhỏ đến lớn, làm ầm ĩ còn không an phận, năm ngày thì ngã hai lần. Cha nó lo lắng vô cùng, không bị làm sao cũng đưa đến chỗ ông, chỉ sợ con gái ngã đến hỏng đầu.
Y tá đứng bên cạnh nhỏ giọng hỏi Tạ Nam Trưng: “Bác sĩ Tạ, sao anh lại cùng tiểu ma nữ đến đây?”
Tạ Nam Trưng mặt lộ vẻ nghi hoặc, y tá nói: “Anh vừa đến không lâu nên không biết vị này á, là tiểu ma nữ nổi danh của bệnh viện chúng ta. À, chính là thiên kim của Mạnh chủ tịch, nhưng bảo bối rất…”
Nhắc tào tháo, tào tháo đến.
Một người đàn ông trung niên hơn ba trăm cân* cả người đầy thịt mỡ đi vào, giống như bà mẹ mặt đầy sầu lo: “Con gái ôi! Tiểu Tinh Nhi, ba đã nói với con bao nhiêu lần, kỹ thuật lái xe không tốt thì đừng đi ra đường, ba ba thuê cho con một tài xế được không?”
*=150 kg
Ông nắm lấy tay nhỏ của con gái, mắt ứa lệ, tự biên tự diễn màn kịch đau khổ: “Mẹ con đi sớm, nếu con lại có chuyện không hay xảy ra, để lại một mình ba lẻ loi ở nhân thế, con nói xem ba còn thiết sống nữa không?”
“Ba!”
Nhiều người đang nhìn lắm đó, Mạnh lâm tinh tuy rằng không cảm thấy thẹn thùng, tuy nhiên cũng không muốn bị người ngoài xem náo nhiệt, “Lời này của ba con nghe từ nhỏ đến lớn, người có thể giống một người đàn ông được không, đừng động một chút là khóc sướt mướt. Hơn nữa lần này thật sự không phải con sai, là con bị vạ lây, con vẫn luôn tuân thủ quy củ đi trên đường, là người khác lái xe đâm con. Ba không tin bác sĩ Tạ có thể làm chứng cho con…Ơ?”
Chỗ ngón tay cô chỉ qua, đâu có còn bóng dáng Tạ Nam Trưng?
Trong khi bọn họ đang cha con tình thâm, Tạ Nam Trưng đã lặng yên rời đi.
Anh còn phải đi xử lý chuyện tiếp theo của vụ tai nạn này, gọi điện thoại cho Miểu Miểu, nhắn bọn họ không cần chờ, lần sau lại đến ăn cơm.
Miểu Miểu lo lắng hỏi: “Vậy anh không bị sao chứ?”
“Không có việc gì.”
“Vậy là tốt rồi.”
Miểu Miểu chuyển lời của anh cho ba mẹ, câu đầu tiên của An Dung Trinh cũng là hỏi người có bị gì không, nghe nói chỉ bị đâm của xe, mới yên lòng, lại nhịn không được nhắc nhở con gái: “Con nhất định phải lái xe cẩn thận.”
Miểu Miểu đáp: “Thà chờ ba phút, không tranh một giây sao.”
Nhưng mà, loại tình huống giống như anh cô này, chỉ có thể nói là…Rất xui xẻo thôi.
Một nhà ba người cơm nước xong, ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm.
Miểu Miểu thỉnh thoảng lại nhìn di động chằm chằm, sau khi cô về đến nhà đã gửi wechat cho Hoắc Tư Diễn, cũng coi như là thông báo lộ trình, đến bây giờ anh còn chưa đáp lại, chẳng lẽ còn chưa tỉnh sao?
“Miểu Miểu,” Tạ Thích Minh giúp vợ xoa bả vai, “Nghe nói phòng thí nghiệm của các con làm người máy chữa bệnh?”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Đáy lòng Miểu Miểu đột nhiên sinh ra cảm giác tự hào, đang nghĩ xem khen phòng thí nghiệm như thế nào, thì nghe thấy ba cô nói, “Vị Hoắc tổng ở phòng thí nghiệm của các con thật sự quá khách khí.”
Tình huống gì đây?!
Tạ Thích Minh từ từ kể: “Ngày đó không phải cậu ta tới Nhân Xuyên ký hợp đồng sao? Vốn là không có liên quan gì đến khoa chỉnh hình của chúng ta, nhưng cậu ta lại tự đến tặng trà chiều với trái cây, hỏi thăm một hồi, toàn bệnh viện cũng chỉ có phòng của chúng ta đãi ngộ này, con nói có lạ không?”
Trong lòng Miểu Miểu lộp bộp một cái.
Cho nên trong lúc cô còn vô tri vô giác*, Hoắc Tư Diễn đã lộ mặt trước mặt ba cô, lại còn tạo được hảo cảm?
*Không biết gì.
“Có thể là cậu ta đã quen người nào đó trong phòng anh?”
An Dung Trinh mài giũa mấy chục năm trong quan trường và buôn bán vừa nghe đã chỉ ra được điểm quan trọng, “Bằng không vô duyên vô cớ, không thể lý giải được.”
“Người thanh niên này, dáng vẻ đường hoàng, khiêm tốn có lễ.”
Tạ Thích Minh nói, “Xem khí độ toàn thân kia, không giống như người mà đồng nghiệp phong anh có thể quen được. Phòng thí nghiệm của bọn họ làm hạng mục người máy chữa bệnh, vậy càng không phải! Với tình trạng trong nước hiện nay, người máy chữa bệnh lâm sàng chủ yếu đều nhập từ nước ngoài, biết vì sao không? Bởi vì kỹ thuật quá cao, tài chính đầu tư vào giống như cái động không đáy, số công ty làm loại hạng mục có thể đếm trên đầu ngón tay. Một khi phòng thí nghiệm của bọn họ nghiên cứu chế tạo thành công, sẽ đánh vỡ cục diện độc quyền…”
Miểu Miểu không biết đồng chí lão Tạ đối người máy chữa bệnh lại có hiểu biết sâu như vậy, nghe xong còn muốn vỗ tay khen hay, đến cuối cùng Tạ Thích Minh không quên cổ vũ con gái: “Làm việc này không tệ, nỗ lực một chút, tiền đồ vô hạn.”
Miểu Miểu gật đầu như giã tỏi.
Trong lòng rất kiêu ngạo. Lão ba người đàn ông có ánh mắt rất lợi hại mà ba nói, anh ta đang theo đuổi con đó.
Màn hình di động trên bàn sáng lên, Miểu Miểu xem qua, lão bản đại nhân nhà cô rốt cuộc trả lời WeChat.
hsy: “Mới vừa tỉnh.”
Miểu Miểu: “Tối hôm qua thức đêm?”
hsy: “Ừm.”
Cảm giác thật kỳ diệu.
Sau khi có tiếp xúc thân mật, cô cho rằng nhiều ít cũng sẽ có chút không được tự nhiên, con gái da mặt mỏng, tâm tư cũng tinh tế, luôn thích nghĩ ngợi một chút, có thể cũng vì người không ở trước mặt, cho nên đối thoại tiến hành rất tự nhiên.
hsy: “Cuối tuần đều về nhà?”
Miểu Miểu: “Chiều mai sẽ về.”
hsy: “Anh đi tắm rửa một cái, lát nữa có thể gọi video không?”
Miểu Miểu chột dạ liếc nhìn ba mẹ, đáp lại anh hai chữ: “Có thể.”
Cô đứng lên: “Con đi nghỉ trưa nhé.”
“Đi đi.” Tạ Thích Minh cười nói, “Nghỉ ngơi cho tốt.”
Chờ sau khi con gái lên lầu, hai vợ chồng trao đổi một ánh mắt ý vị thâm trường, An Dung Trinh mở miệng trước: “Yêu đương?”
Tạ Thích Minh trầm tư vài giây: “Có khả năng.”
Hai người lại lần nữa nhìn nhau, trong ánh mắt chứa nội dung giống nhau như đúc: Cảm giác vui mừng nhà ta có con gái mới lớn, cùng với cảm giác sầu bi thật vất vả nuôi một củ cải trắng trong veo lớn lên bị người đàn ông nào đó cướp mất.
Miểu Miểu trở về phòng ngủ, ghé vào trên giường, hai chân đạp giữa không trung, lúc ẩn lúc hiện. Không tự chủ được mà nghĩ, cách vách ký túc xá xa mấy chục km, Hoắc Tư Diễn đang tắm rửa trong phòng tắm…
Phim cấm chưa từng xem, nhưng cô đã từng đọc truyện người lớn, dựa vào tưởng tượng hình ảnh càng hương diễm vô cùng, điều hòa chạy đến 20 độ cũng chưa hạ được nhiệt độ cho cô.
Tạ An Miểu Miểu sao mày…háo sắc như vậy!
Đợi gần mười phút, Hoắc Tư Diễn gọi video đến, Miểu Miểu nhấn nghe.
Hình ảnh chợt lóe, xuất hiện ở trước mắt cô chính là hầu kết còn dính bọt nước của anh, xuống dưới còn có hai đường xương quai xanh cong cong nghiêng nghiêng, xuống chút nữa, là áo ngủ màu lam đậm mỏng không che kín được làn da tinh tế, cùng với…điểm nhỏ bé nào đó nhô lên.
Ảo tưởng đột nhiên biến thành thực tế rõ ràng.
Miểu Miểu dại trai đến choáng váng, cảm giác chóp mũi chảy ra một dòng ấm áp, tiếp theo, chất lỏng gì đó rớt xuống, cô hoảng loạn dùng lòng bàn tay che lại ——
A, chảy máu mũi! (///>.//)
Cơ thể Miểu Miểu như nhũn ra, cảm giác hình như toàn bộ sức lực đều bị hút hết, ngay cả hít thở cũng quên mất. Trong đáy mắt cô hiện lên một tầng hơi nước, hai tay níu chặt cổ áo anh, giọng nói nhỏ vụn mà mềm mại: “Hoắc, Hoắc Tư Diễn.”
Dừng… A! (///>.//)
Nếu còn tiếp tục, cô thật sự không thở nổi.
Hoắc Tư Diễn cũng không khá hơn chút nào, cuối cùng anh cũng ngừng lại, hô hấp vừa rối loạn vừa nặng nề, thổi cho mấy sợi tóc bên má cô phất phất bay, trong tim tựa như có một cọng lông vũ nhẹ nhàng gãi.
Trong lúc nhất thời, trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng bọn họ thở dốc.
Miểu Miểu không hiểu sao tự nhiên muốn cười, có thấy ai lại…hôn đến mức khiến cho cả hai đều thở không thông chưa? Cũng coi như là trải nghiệm mới mẻ. (///>.//)
Ánh nến hắt lên có thể thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Miểu Miểu đã biến thành quả cà chua, triệt để đỏ như sắp chín. Cô không biết là, trên mặt người đàn ông ngồi đối diện cũng phủ một màu hồng nhạt.
Sau một hồi, Hoắc Tư Diễn bình ổn hơi thở, ho nhẹ một tiếng, Miểu Miểu cho rằng anh muốn nói gì nên vô thức ngồi thẳng lưng lại. Ai ngờ anh chỉ nhìn cô, khuôn mặt anh bị bóng tối che khuất nên không thấy được biểu cảm trên mặt.
Thực ra anh đang âm thầm ảo não, vốn định lướt qua là ngừng, chưa từng nghĩ hôn sâu hơn. Là do bản thân anh không khống chế được, hơn nữa lại là lần đầu tiên, biểu hiện lại không tốt. Cũng không biết cô có cảm thấy đường đột hay không?
Vài phút trước hai người còn thân mật vô cùng, bây giờ mặt đối mặt, yên lặng không nói gì.
Ngọn nến đỏ nhạt vẫn kiều diễm cháy, ánh nến hơi đong đưa in bóng dáng cả hơi lên vách tường.
Gần 10 giờ, Miểu Miểu lâng lâng quay về ký túc xá của mình. Trong phòng tắm xả nước tắm, nhìn người đang ngây ngô cười trong gương, tựa như vẫn chưa tin nổi, cô khẽ vuốt cánh môi. Nhớ lại nhiệt độ và cảm giác vừa nãy. (///>.//)
Lần trước không tính, đây mới là nụ hôn đầu tiên.
Lúc học cao trung cô đã từng tưởng tượng.
Sức tưởng tượng có hạn, cũng khờ dại cho rằng môi dán môi là hôn. Sau đó trong lúc vô ý nhìn thấy một đôi tình lữ nhiệt tình như lửa ôm hôn trong đình hóng gió ở trên núi sau trường học, giống như được mở ra một cánh cửa thế giới mới.
Nhưng mà đó chỉ là suy nghĩ, trên thực tế lại không dám, nói như vậy cũng không chính xác, chủ yếu là không tìm thấy cơ hội.
Miểu Miểu bật cười khanh khách.
Tắm xong, dùng máy sấy sấy tóc khô một nửa, cô nằm trên giường, mái tóc đen dài rũ bên mép giường như thác nước, cầm di động gửi wechat cho Tiểu Kiều.
“Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Hình như tớ chịu không nổi rồi.”
Tiểu Kiều ngay cả trò chơi cũng không thèm chơi, hận rèn sắt không thành thép gửi cho cô hình một cái dao【hình ảnh】, vô cùng đau đớn: “Bây giờ mới được một ngày a một ngày!”
Miểu Miểu yếu ớt sửa lại: “Hai ngày.”
Tiểu Kiều: “Excuse me (tác giả dùng tiếng Anh), có khác nhau không?! 【khinh bỉ】”
Miểu Miểu: “Đêm nay anh ấy chuẩn bị bữa tối bên ánh nến cho tớ.”
Tiểu Kiều: “Hôn?”
Hôn. Còn là hôn lưỡi.
Tiểu Kiều: “Kỹ thuật hôn của anh ta thế nào?”
Miểu Miểu: “…”
Tiểu Kiều: “Cho nên cậu đã bị mê hoặc đến cả người nhộn nhạo, đầu óc choáng váng?”
Không kém trình độ đó bao nhiêu đâu.
Tiểu Kiều: “Sắc lệnh trí hôn* a!”
*Háo sắc làm lu mờ lý trí.
Tiểu Kiều: “Tớ cho rằng cậu có thể kéo dài một tháng, ít ra cũng phải được nửa tháng.”
MIểu Miểu: “Tớ đâu có nói bây giờ đồng ý anh ấy đâu.”
Tiểu Kiều: “Kỳ thật chuyện tình cảm này, như người uống nước ấm lạnh tự biết, theo lý thuyết tớ không nên nhúng tay. Nhưng mà, tớ còn không hiểu được cậu sao, cậu quá mức trọng tình, tớ sợ cậu sẽ chịu thương tổn.”
Cô ấy lại đưa ra ví dụ: “Cậu xem a, tớ và Đồng ở cùng nhau 5 năm, nếu, tớ là nói nếu, tương lai một ngày nào đó chúng tớ chia tay, tớ sẽ rất khổ sở, nhưng cũng chỉ là khổ sở một thời gian, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi thất tình đi tìm xuân thứ hai.”
“Nhưng cậu thì sao? Miểu Miểu, cậu cho tớ cảm giác, là một khi hãm sâu liền không thể tự kiềm chế, chỉ cần nhận định thì không phải người đó sẽ không yêu. Dù cho âm dương cách trở…Phi, tớ đang nói cái gì! Rút lại câu nói đen đủi này.”
“Có lẽ là do hoàn cảnh gia đình mà cậu trưởng thành quá đơn thuần, cô chú lại ân ái hạnh phúc, cậu sẽ nghĩ tình yêu của đại bộ phận phụ nữ trên đời đều không giống nhau, bánh mì chính cậu đã có, cậu muốn chỉ là một đoạn. Ừm, nói như thế nào nhỉ? Chuyện lưỡng tình tương duyệt*, một đời một kiếp có nhau này, chỉ tồn tại trong phim truyền hình hoặc là tiểu thuyết ngôn tình.”
*Hai người yêu nhau đều hạnh phúc bên nhau.
“Tớ cũng biết nói như vậy không tốt, nếu có thể, loại tình cảm lông phượng sừng lân* có người phụ nào không ước ao? Tớ lo lắng là, anh ta…Có thể đáp lại cậu nhiều tình cảm bằng cậu dành cho anh ta không?”
*Tình cảm xịn sò.
Trong sách giáo khoa ngữ văn thời cao trung có đoạn văn cảnh tỉnh viết cho các cô gái si tình đời sau: Vu giai nữ hề, vô dữ sĩ đam! Sĩ chi đam hề, do khả thuyết dã. Nữ chi đam hề, bất khả thuyết dã*.
*Làm phụ nữ, nếu để lỡ sẽ không thể so với đàn ông! Đàn ông mà để lỡ, còn có thể nói được. Đàn bà để lỡ, không thể nói được.
Thật không hổ là khuê mật hiểu nhau a.
Miểu Miểu bị Tiểu Kiều thật lòng thật dạ phân tích một phen biến thành người trong suốt, cô nhìn trần nhà, nghĩ đến đôi mắt sâu thẳm lại nhu hòa kia, bên môi chậm rãi tràn ra ý cười: “Tớ tin tưởng anh ấy.”
Không thử một chút, làm sao biết kết quả?
Tiểu Kiều: “Hahaha ta biết ngay là đáp án này mà.”
Nếu chần chừ, lưỡng lự không chắc, vậy không phải Tạ An Miểu Miểu mà cô ấy quen biết.
Tiểu Kiều: “Như vậy, vẫn là câu nói cũ kia, tùy theo tâm ý của cậu đi.”
Miểu Miểu: “Hắc hắc hắc, tớ sẽ để anh ấy theo đuổi lâu một chút.”
Nếu tương lai có con, nói về chuyện cũ này, không thể nói như vậy: Lúc trước ba ba con dùng hai ngày đã theo đuổi được mẹ con.
Cô thật mất mặt biết bao nha.
Dưới lời khuyên bảo của Tiểu Kiều, trong lòng Miểu Miểu đã có tình toán, yên tâm đi vào giấc ngủ. Ngày tiếp theo là thứ bảy, cô ngủ đến 7 giờ mới dậy, bị điện thoại của mẹ đánh thức.
An Dung Trinh biết hôm nay con gái được nghỉ, hỏi cô có về nhà hay không.
Miểu Miểu không cần nghĩ ngợi liền nói: “Có ạ.”
“Vậy con nói với anh con một tiếng, bảo nó trưa nay đến nhà ăn cơm.”
“Đã biết.”
Kết thúc cuộc trò chuyện với mẹ, Miểu Miểu gửi cho Tạ Nam Trưng một tin nhắn, anh đáp “được”.
Cô vứt điện thoại sang một bên, bò dậy rửa mặt.
Bữa sáng đối phó qua loa bằng bánh mì nướng mứt dâu với một ly sữa bò nóng, cô ra ban công tưới nước cho cây. Nghe động tĩnh cách vách một chút, đoán Hoắc Tư Diễn hẳn là còn đang ngủ, Miểu Miểu liền không đi quấy rầy, cô cầm chìa khóa xe, đi thang máy xuống hầm gara.
Giờ này sẽ bị tắc đường, Miểu Miểu ngồi chờ đường thông, nghe thấy phía trước có tai nạn xe cộ chặn một đoạn đường lớn, cô ỷ mình quen thuộc địa hình phụ cận, bảy quẹo tám rẽ, thành công tránh khỏi đoạn đường bị chặn, đi cùng còn có một tài xế taxi hơi lớn tuổi, thấy một cô gái nhỏ như cô lão luyện luyện đến thế, sôi nổi giơ ngón tay cái lên với cô.
Miểu Miểu đắc ý đến bím tóc cũng sắp nhếch lên đến nơi, một đường thẳng tiến mất một tiếng rưỡi đã về đến nhà.
Tạ Nam Trưng thì không may mắn như vậy.
Đêm hôm qua lúc trực đêm, anh nhận được tin nhắn của Miểu Miểu liền tính toán về chung cư đi tắm rửa trước, thay bộ quần áo, không ngờ rằng nửa đường xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.
Đèn xanh vừa sáng Tạ Nam Trưng thả phanh, mới vừa tăng tốc, rời khỏi lề đường, một chiếc Passat màu lam vượt đèn đỏ lao ra từ bên phải, thẳng tắp lao đến chiếc BMW màu đỏ bên cạnh anh, chủ của BMW phản ứng nhanh nhạy, liều mạng đánh tay lái sang trái, “Rầm” một tiếng, đầu xe trực tiếp đụng phải cửa xe anh…
Tai bay vạ gió*.
*Tai vạ bất ngờ từ đâu đưa tới.
Tạ Nam Trưng xuống xe nhìn, cửa xe bị đâm móp méo một mảng lớn, huyệt thái dương của anh nhảy thình thịch, anh nhìn về phía ghế lái xe BMW kia, kinh ngạc phát hiện người ngồi ở đó là Mạnh Lâm Tinh, hơn nữa…Cô ta tựa hồ tự đụng đến hôn mê.
Anh đi qua đi, gõ vài cái cửa sổ xe, Mạnh Lâm Tinh nghiêng đầu, thấy người đến là anh, trước mắt giống như có vô số ngôi sao đang bay vòng vòng, một hồi lâu mới hiểu được anh đang nói cái gì.
Khóa mở, Tạ Nam Trưng kéo cửa xe ra, cởi đai an toàn, bế cô ra khỏi xe.
“Đầu bị choáng à?”
Thân thể Mạnh Lâm Tinh đang treo ở trên không, theo bản năng ôm lấy anh: “Ừ.”
“Buồn nôn?”
Cô còn có tâm tình nói giỡn với anh: “Lúc trước còn có chút, nhìn thấy anh thì hết rồi.”
Tạ Nam Trưng ngờ rằng cô bị chấn động não, tiện tay kêu một chiếc taxi ở ven đường, đưa cô đến bệnh viện nhân xuyên.
Bác sĩ Hoàng khoa giải phẫu thần kinh làm CT kiểm tra cho Mạnh Lâm Tinh, không phát hiện dấu hiệu sưng tấy hay tổn thương não, tình huống không nghiêm trọng, chỉ cần nằm trên giường tĩnh dưỡng là được.
“Một tuần?” Mạnh Lâm Tinh mặc kệ, “Dựa vào cái gì tên vương bát cao tử* kia vượt đèn đỏ, kết quả người bị đâm xe là tôi, nằm bệnh viện cũng là tôi?!”
*Đồ bị cắm sừng.
Bác sĩ Hoàng nhìn bộ dạng kia của cô, nhíu mày: “Mạnh đại tiểu thư, ngàn vạn đừng kích động.”
Mạnh Lâm Tinh chống nạnh: “Đầu tôi đau!”
Bác sĩ Hoàng kiến nghị: “Vậy tôi tiêm thuốc giảm đau cho cô?”
Mạnh Lâm Tinh trừng mắt liếc ông một cái, tức không có chỗ trút, đỉnh đầu cũng sắp bốc khói.
Tạ Nam Trưng lên tiếng: “Tình huống của cô ấy, không cần dùng thuốc giảm đau đầu.”
Bác sĩ Hoàng thu hồi ý cười chọc tức: “Chỉ đùa với cô ấy một chút thôi.”
Nha đầu này ông nhìn từ nhỏ đến lớn, làm ầm ĩ còn không an phận, năm ngày thì ngã hai lần. Cha nó lo lắng vô cùng, không bị làm sao cũng đưa đến chỗ ông, chỉ sợ con gái ngã đến hỏng đầu.
Y tá đứng bên cạnh nhỏ giọng hỏi Tạ Nam Trưng: “Bác sĩ Tạ, sao anh lại cùng tiểu ma nữ đến đây?”
Tạ Nam Trưng mặt lộ vẻ nghi hoặc, y tá nói: “Anh vừa đến không lâu nên không biết vị này á, là tiểu ma nữ nổi danh của bệnh viện chúng ta. À, chính là thiên kim của Mạnh chủ tịch, nhưng bảo bối rất…”
Nhắc tào tháo, tào tháo đến.
Một người đàn ông trung niên hơn ba trăm cân* cả người đầy thịt mỡ đi vào, giống như bà mẹ mặt đầy sầu lo: “Con gái ôi! Tiểu Tinh Nhi, ba đã nói với con bao nhiêu lần, kỹ thuật lái xe không tốt thì đừng đi ra đường, ba ba thuê cho con một tài xế được không?”
*=150 kg
Ông nắm lấy tay nhỏ của con gái, mắt ứa lệ, tự biên tự diễn màn kịch đau khổ: “Mẹ con đi sớm, nếu con lại có chuyện không hay xảy ra, để lại một mình ba lẻ loi ở nhân thế, con nói xem ba còn thiết sống nữa không?”
“Ba!”
Nhiều người đang nhìn lắm đó, Mạnh lâm tinh tuy rằng không cảm thấy thẹn thùng, tuy nhiên cũng không muốn bị người ngoài xem náo nhiệt, “Lời này của ba con nghe từ nhỏ đến lớn, người có thể giống một người đàn ông được không, đừng động một chút là khóc sướt mướt. Hơn nữa lần này thật sự không phải con sai, là con bị vạ lây, con vẫn luôn tuân thủ quy củ đi trên đường, là người khác lái xe đâm con. Ba không tin bác sĩ Tạ có thể làm chứng cho con…Ơ?”
Chỗ ngón tay cô chỉ qua, đâu có còn bóng dáng Tạ Nam Trưng?
Trong khi bọn họ đang cha con tình thâm, Tạ Nam Trưng đã lặng yên rời đi.
Anh còn phải đi xử lý chuyện tiếp theo của vụ tai nạn này, gọi điện thoại cho Miểu Miểu, nhắn bọn họ không cần chờ, lần sau lại đến ăn cơm.
Miểu Miểu lo lắng hỏi: “Vậy anh không bị sao chứ?”
“Không có việc gì.”
“Vậy là tốt rồi.”
Miểu Miểu chuyển lời của anh cho ba mẹ, câu đầu tiên của An Dung Trinh cũng là hỏi người có bị gì không, nghe nói chỉ bị đâm của xe, mới yên lòng, lại nhịn không được nhắc nhở con gái: “Con nhất định phải lái xe cẩn thận.”
Miểu Miểu đáp: “Thà chờ ba phút, không tranh một giây sao.”
Nhưng mà, loại tình huống giống như anh cô này, chỉ có thể nói là…Rất xui xẻo thôi.
Một nhà ba người cơm nước xong, ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm.
Miểu Miểu thỉnh thoảng lại nhìn di động chằm chằm, sau khi cô về đến nhà đã gửi wechat cho Hoắc Tư Diễn, cũng coi như là thông báo lộ trình, đến bây giờ anh còn chưa đáp lại, chẳng lẽ còn chưa tỉnh sao?
“Miểu Miểu,” Tạ Thích Minh giúp vợ xoa bả vai, “Nghe nói phòng thí nghiệm của các con làm người máy chữa bệnh?”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Đáy lòng Miểu Miểu đột nhiên sinh ra cảm giác tự hào, đang nghĩ xem khen phòng thí nghiệm như thế nào, thì nghe thấy ba cô nói, “Vị Hoắc tổng ở phòng thí nghiệm của các con thật sự quá khách khí.”
Tình huống gì đây?!
Tạ Thích Minh từ từ kể: “Ngày đó không phải cậu ta tới Nhân Xuyên ký hợp đồng sao? Vốn là không có liên quan gì đến khoa chỉnh hình của chúng ta, nhưng cậu ta lại tự đến tặng trà chiều với trái cây, hỏi thăm một hồi, toàn bệnh viện cũng chỉ có phòng của chúng ta đãi ngộ này, con nói có lạ không?”
Trong lòng Miểu Miểu lộp bộp một cái.
Cho nên trong lúc cô còn vô tri vô giác*, Hoắc Tư Diễn đã lộ mặt trước mặt ba cô, lại còn tạo được hảo cảm?
*Không biết gì.
“Có thể là cậu ta đã quen người nào đó trong phòng anh?”
An Dung Trinh mài giũa mấy chục năm trong quan trường và buôn bán vừa nghe đã chỉ ra được điểm quan trọng, “Bằng không vô duyên vô cớ, không thể lý giải được.”
“Người thanh niên này, dáng vẻ đường hoàng, khiêm tốn có lễ.”
Tạ Thích Minh nói, “Xem khí độ toàn thân kia, không giống như người mà đồng nghiệp phong anh có thể quen được. Phòng thí nghiệm của bọn họ làm hạng mục người máy chữa bệnh, vậy càng không phải! Với tình trạng trong nước hiện nay, người máy chữa bệnh lâm sàng chủ yếu đều nhập từ nước ngoài, biết vì sao không? Bởi vì kỹ thuật quá cao, tài chính đầu tư vào giống như cái động không đáy, số công ty làm loại hạng mục có thể đếm trên đầu ngón tay. Một khi phòng thí nghiệm của bọn họ nghiên cứu chế tạo thành công, sẽ đánh vỡ cục diện độc quyền…”
Miểu Miểu không biết đồng chí lão Tạ đối người máy chữa bệnh lại có hiểu biết sâu như vậy, nghe xong còn muốn vỗ tay khen hay, đến cuối cùng Tạ Thích Minh không quên cổ vũ con gái: “Làm việc này không tệ, nỗ lực một chút, tiền đồ vô hạn.”
Miểu Miểu gật đầu như giã tỏi.
Trong lòng rất kiêu ngạo. Lão ba người đàn ông có ánh mắt rất lợi hại mà ba nói, anh ta đang theo đuổi con đó.
Màn hình di động trên bàn sáng lên, Miểu Miểu xem qua, lão bản đại nhân nhà cô rốt cuộc trả lời WeChat.
hsy: “Mới vừa tỉnh.”
Miểu Miểu: “Tối hôm qua thức đêm?”
hsy: “Ừm.”
Cảm giác thật kỳ diệu.
Sau khi có tiếp xúc thân mật, cô cho rằng nhiều ít cũng sẽ có chút không được tự nhiên, con gái da mặt mỏng, tâm tư cũng tinh tế, luôn thích nghĩ ngợi một chút, có thể cũng vì người không ở trước mặt, cho nên đối thoại tiến hành rất tự nhiên.
hsy: “Cuối tuần đều về nhà?”
Miểu Miểu: “Chiều mai sẽ về.”
hsy: “Anh đi tắm rửa một cái, lát nữa có thể gọi video không?”
Miểu Miểu chột dạ liếc nhìn ba mẹ, đáp lại anh hai chữ: “Có thể.”
Cô đứng lên: “Con đi nghỉ trưa nhé.”
“Đi đi.” Tạ Thích Minh cười nói, “Nghỉ ngơi cho tốt.”
Chờ sau khi con gái lên lầu, hai vợ chồng trao đổi một ánh mắt ý vị thâm trường, An Dung Trinh mở miệng trước: “Yêu đương?”
Tạ Thích Minh trầm tư vài giây: “Có khả năng.”
Hai người lại lần nữa nhìn nhau, trong ánh mắt chứa nội dung giống nhau như đúc: Cảm giác vui mừng nhà ta có con gái mới lớn, cùng với cảm giác sầu bi thật vất vả nuôi một củ cải trắng trong veo lớn lên bị người đàn ông nào đó cướp mất.
Miểu Miểu trở về phòng ngủ, ghé vào trên giường, hai chân đạp giữa không trung, lúc ẩn lúc hiện. Không tự chủ được mà nghĩ, cách vách ký túc xá xa mấy chục km, Hoắc Tư Diễn đang tắm rửa trong phòng tắm…
Phim cấm chưa từng xem, nhưng cô đã từng đọc truyện người lớn, dựa vào tưởng tượng hình ảnh càng hương diễm vô cùng, điều hòa chạy đến 20 độ cũng chưa hạ được nhiệt độ cho cô.
Tạ An Miểu Miểu sao mày…háo sắc như vậy!
Đợi gần mười phút, Hoắc Tư Diễn gọi video đến, Miểu Miểu nhấn nghe.
Hình ảnh chợt lóe, xuất hiện ở trước mắt cô chính là hầu kết còn dính bọt nước của anh, xuống dưới còn có hai đường xương quai xanh cong cong nghiêng nghiêng, xuống chút nữa, là áo ngủ màu lam đậm mỏng không che kín được làn da tinh tế, cùng với…điểm nhỏ bé nào đó nhô lên.
Ảo tưởng đột nhiên biến thành thực tế rõ ràng.
Miểu Miểu dại trai đến choáng váng, cảm giác chóp mũi chảy ra một dòng ấm áp, tiếp theo, chất lỏng gì đó rớt xuống, cô hoảng loạn dùng lòng bàn tay che lại ——
A, chảy máu mũi! (///>.//)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.