Chương 28
Lâm Uyên Ngư Nhi
26/09/2020
Cái này xem như là lúng túng.
Miểu Miểu luống cuống tay chân lấy khăn giấy.
Hoắc Tư Diễn vừa chỉnh xong vị trí đặt điện thoại thì thấy tình trạng bên này của cô liền nói: “Ngồi thẳng người lên, tiếp tục bóp mũi.”
Miểu Miểu làm theo.
“Tìm khăn lông hoặc khăn tay làm ướt bằng nước lạnh rồi đắp lên.”
Miểu Miểu “Ừ ừ” vài tiếng vào phòng tắm. Qua vài phút cực khổ cuối cùng máu mũi cũng ngừng chảy, cô ở trước gương sửa soạn một lúc mới dám ra ngoài.
“Đỡ rồi?”
“Ừ” Miểu Miểu gật đầu cảm thấy cần phải giải thích một chút, “Có lẽ dạo này phổi nóng đến phát hỏa, buổi trưa còn uống canh gà hầm của mẹ bổ lên đến đầu.” Tuyệt đối không phải là nhìn đến cái gì đó không nên nhìn mà chảy máu mũi!
“Mùa hè vẫn nên lấy món thanh đạm làm chính tương đối tốt.”
Miểu Miểu có chút đồng tình nhưng có lúc lười không muốn nấu cơm thì gọi đồ ăn ngoài mà những món ăn ngon bên ngoài đa số món nóng là chính cô cũng là bất đắc dĩ mà.
“Miểu Miểu” Hoắc Tư Diễn thừa cơ đề xuất kế hoạch đã tính từ trước: “Sau này chúng ta ăn cơm cùng nhau đi.”
“Được đó” Miểu Miểu rất tự nhiên mà đồng ý.
“Đúng rồi.”
“Anh.”
“Em.”
Cả hai cùng lúc nói.
“Anh nói trước đi.”
“Em nói trước.” Hai âm thanh lại trùng nhau.
Miểu Miểu gạt tóc bên má ra sau tai: “Em nghe ba nói, hôm bữa anh mang trà chiều cùng trái cây đến phòng ông ấy.”
“Ừ.” Hoắc Tư Diễn trực tiếp thừa nhận: “Thuận tiện qua đó chào hỏi.”
Miểu Miểu cảm giác hình như nó không đơn giản đến thế.
“À.” Anh do dự như đang lựa từ thích hợp: “Hoặc là vì tương lai…mà phòng ngừa chu đáo.”
Miểu Miểu làm sao mà không hiểu ngụ ý của anh như có hòn đá nhỏ ném vào tim chợt nổi lên một suy nghĩ ngọt ngào: “Cha em có ấn tượng tốt với anh?”
“Đúng rồi, lúc trước trà Tiền Long Tĩnh anh đưa ba em rất thích.” Cô nói hai mắt mở to: “Hóa ra lúc đó anh…” Đã tính hết rồi!
Hoắc Tư Diễn khẽ nhếch, đuôi mắt mang theo phần vui vẻ: “Thời gian còn cần phải đẩy về phía trước.”
Miểu Miểu tiếp tục suy nghĩ, suy nghĩ chợt lóe lên. Lúc trước bỏ qua quá nhiều chi tiết được anh cảnh tỉnh vô số lần hiện lên: “Bắc Thành lần trước cố nhân cũng là anh? Là đặc biệt đến vì em?”
Cô vẫn nhớ kỹ hôm đó bọn họ ăn cơm tối trên thuyền cô quyết định làm bạn bè với anh, kết quả anh lại có ý nghĩ xấu. Lúc trên đường về tóc cô bị quấn vào cúc áo sơ mi của anh, trong lúc tháo gần như là ôm nhau, dẫn đến dì Vương lại xuyên tạc tụi cô đang yêu nhau đến bà nội còn nghĩ cô tính đến vấn đề bạn trai.
Ở miếu tiên nữ kết quả nhân duyên cả hai đều giống nhau.
Lúc đó anh ấy nói gì nhỉ?
“Anh cảm thấy rất chuẩn.”
Lúc về tình cờ gặp nhau trên máy bay, không nghĩ lại có lẽ đây không phải tình cờ gặp.
Những năm gần đây anh vẫn luôn giữ số điện thoại thoại của cô.
Nhiều dấu hiệu như vậy đến giờ cô mới hiểu rõ: “Vì sao?”
Từ lúc gặp lại ở tiệm cà phê Hoa Ngữ cho đến lúc anh từng bước tiếp cận khoảng thời gian đó không sai biệt lắm.
Hoắc Tư Diễn im lặng thở dài: “Lúc trước anh nghĩ em đã có bạn trai.”
Cái gì?!
Miểu Miểu bị kinh hãi: “Ai nói cho anh nghe?”
“Anh em.”
Hoắc Tư Diễn nhớ rõ hôm ấy là một đêm tuyết anh từ phòng khám ra ngoài vừa vặn gặp Tạ Chính Nam đang gọi điện thoại trước thang máy trong lúc vô tình nghe được: “Được Miểu Miểu cứ như vậy đi, chút nữa anh còn bận.”
Anh căn bản không quan tâm buổi tối còn ở lại phân tích tình trạng bệnh án. Trước lúc đó tìm đại một quán ăn giải quyết bữa tối, cửa thang máy mở anh cùng Tạ Nam Trưng cùng vào chợt nghe được âm thanh không xa lạ từ điện thoại của đối phương truyền đến: “Được, bận việc của anh đi em tìm bạn trai đi chơi.”
Lúc đó cảm giác trước mắt trời đất u ám.
Tâm tình phân tích bệnh án cũng không còn nữa, về đến chung cư mang hết tất cả rượu Phùng Ngọc Chu cất giữ lâu một đêm say đến bình minh.
Miểu Miểu đã hiểu quá trình hiểu lầm liền ghé mặt trên bàn cười đến chảy cả nước mắt, đứt quãng nói: “Chuyện đó, anh em nói không sai, thật sự…em có… “bạn trai”.”
Ánh mắt Hoắc Tư Diễn rũ xuống, lập tức nói: “Anh không ngại việc em đã từng có bạn trai.”
Cũng không phải quá quan tâm chỉ là tiếc nuối khoảng thời gian cô cùng người bạn trai trước.
Miểu Miểu muốn giải thích chuyện “bạn trai cũ” chỉ là thấy bộ dạng nghiêm túc và trịnh trọng lại sinh ra cảm giác nhẫn nhịn. Cấp độ trêu chọc người khác của anh quá cao, cô lại binh bại núi đổ dưới tay người nào đó. Đành đem chuyện này bí mật diệt khẩu trước để cho anh một kinh hỉ bất ngờ.
Hay là nên suy nghĩ xem có nên hẹn “bạn trai cũ” về nước để làm quen không nhỉ?
Hàn huyên hơn nửa giờ Miểu Miểu lo lắng cho dạ dày Hoắc Tư Diễn không chịu được, giục anh đi ăn gì đó trước. Sau khi ngắt video call cô kiểm tra một lần nữa xem mũi còn chảy máu cam nữa không rồi lên giường nghỉ trưa.
Thời gian ở nhà rất tốt mà trôi qua cũng rất nhanh, Miểu Miểu sắc mặt hồng hào quay về khu vườn công nghệ cao. Chiếc Audi của cô bị đưa đến cửa hàng 4S bảo dưỡng vì vậy An Dung Trinh chở cô sang đây.
Giữa hoàng hôn hai mẹ con túi lớn túi nhỏ về đến lầu năm, Miểu Miểu vừa lấy chìa khóa từ trong túi xách cửa sát vách cũng đúng lúc mở, Hoắc Tư Diễn từ trong đi ra.
Thấy An Dung Trinh anh tựa hồ có chút ngoài ý muốn rất nhanh lại khôi phục thần sắc như thường.
Miểu Miểu để ý mẹ như có như không đánh giá Hoắc Tư Diễn thầm kêu không ổn đành kiên trì lên tiếng: “Mẹ đây là Hoắc Tổng phòng thực nghiệm của tụi con.”
Nhìn về phía anh: “Đây là mẹ em.”
“Chào cô cháu là Hoắc Tư Diễn.” Hoắc Tư Diễn thong dong trầm tĩnh chào hỏi.
“Chào cháu.” An Dung Trinh dùng ngữ khí trả lời với người nhỏ tuổi, liếc nhìn đứa con gái đang cúi đầu xuống đất: “Miểu Miểu chắc đã gây không ít phiền phức cho cháu rồi.”
“Dạ không có chuyện đó đâu.” Hoắc Tư Diễn cười nói: “Miểu Miểu giúp cháu rất nhiều việc bận của cháu.”
An Dung Trinh cũng cười một chút không nói gì thêm.
Miểu Miểu như con kiến trên đống lửa không gấp không được. Tu vi* của cô lại quá nhỏ không hề phát hiện sóng ngầm mãnh liệt từ hai vị cao thủ âm thầm so chiêu, người nào đó chỉ một lòng tìm chìa khóa, cuối cùng cũng tìm được cô thành thục mở cửa kéo mẹ vào..
*Trình độ
Sau đó cười xin lỗi với Hoắc Tư Diễn đối diện mới đóng cửa.
“Mẹ ngồi trước đi con rót ly nước cho mẹ.”
An Dung Trinh từ phòng ngủ đến phòng bếp về lại phòng ngủ nhìn một lượt xung quanh: “Chỗ trọ này của con cũng không tệ.”
“Đúng rồi mẹ.” Miểu Miểu hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Sát vách bên phải có một anh sư huynh cũng học ở Đại Học A ngành Khoa Học Máy Tính.”
An Dung Trinh hớp một ngụm nước buồn cười nói: “Mẹ cũng không quan tâm người ở sát vách con là ai.”
Miểu Miểu “…” cô như vậy là đang giấu đầu lòi đuôi.
An Dung Trinh cũng không tiếp tục đề tài này, đặt ly nước xuống, bắt đầu giúp con gái sắp xếp đồ trong túi, đồ ăn cho vào tủ lạnh, quần áo xếp vào tủ, Miểu Miểu giống hệt cái đuôi nhỏ theo sau mẹ: “Con cũng không còn nhỏ những việc này con có thể làm được.”
“Con có lớn hơn nữa trong mắt mẹ con vẫn còn nhỏ.”
Miểu Miểu ngẩng mặt không còn đường nào phản bác.
An Dung Trinh đóng cửa tủ lại: “Được rồi, mẹ cũng phải nên về nhà rồi.”
Để con tiễn mẹ xuống dưới.
“Không cần đâu.” An Dung Trinh dừng lại trước cửa quay đầu sâu kín nhìn cô một chút: “Bảo vệ bản thân một chút đừng để chưa tốt nghiệp lại xuất hiện một mạng người.”
Khí huyết trong nháy mắt hoàn toàn xông thẳng lên mặt, Miểu Miểu thẹn đến mức muốn dậm chân tại chỗ: “Mẹ mẹ.”
Cái này là muốn nói làm cái gì đó?
“Mẹ đi đây.”
Miểu Miểu chạy theo vài bước: “Mẹ về đến nhà nhớ gửi tin nhắn bình an cho con.”
An Dung Trinh hướng về phía cô phất phất tay bước vào thang máy.
Miểu Miểu về phòng đi vào nhà tắm dùng khăn tẩy trang khô rửa mặt vỗ nhẹ hai cái vừa ra khỏi liền nghe thấy tiếng gõ cửa cô lại tưởng mẹ quên lấy gì đó, kết quả vừa mở cửa người đứng bên ngoài là Hoắc Tư Diễn.
“Chè đậu xanh anh nấu em có muốn thử không?”
Mặc dù anh không nói nhưng cô biết nhưng Miểu Miểu biết chè này là anh đặc biệt nấu cho cô dùng để hạ nhiệt.
Phần tâm ý này không thể cô phụ.
Một lần nữa Miểu Miểu không thể nhịn được dụ hoặc, vào phòng khách Hoắc Tư Diễn. Anh từ phòng bếp bưng hai bát chè cho cô nếm thử, đậu xanh được nấu mềm. Rất nhanh cô chén gần hơn nửa bát.
“Hương vị như thế nào” Hoắc Tư Diễn hỏi.
“Rất ngon.” Miểu Miểu cười nhẹ nhàng, “Rất ngọt.”
Hoắc Tư Diễn sửng sốt hắn không bỏ nhiều đường làm sao có thể…ngọt được? Bắt được đáy mắt gợn sóng của cô anh lập tức hiểu ra: “Anh cảm thấy cũng rất ngọt.”
“Có muốn thêm một bát không?”
“Được.”
Chỉ là chè đậu xanh bình thường cũng được hai người bỏ thêm đầy hương vị tình yêu.
Ăn xong chè, Miểu Miểu lại thuận lý thành chương* ở lại ăn bữa cơm tối. Sau đó cùng Hoắc Tư Diễn tản bộ dưới lầu, hơn chín giờ tối cô mới trở về ký túc xá. Sau khi tắm rửa trong ngọt ngào, Tiểu Kiều gửi tin nhắn Wechat mời cô cùng đi đánh Vương Giả**.
*Sự việc cứ thế diễn ra thuận lợi.
**Vương Giả Vinh Diệu một tựa game như Liên Quân.
Ba trận thắng ba trận thua, thế hòa.
Chỉ trong chốc lát trời đã khuya, sáng mai Miểu Miểu còn phải đi làm sớm nên đành thông báo dừng chơi cho Tiểu Kiều.
Tin nhắn cô vừa gửi điện thoại chợt rung một cái là tin nhắn Hoắc Tư Diễn gửi trên Wechat .
Hsy: “Nghỉ sớm chút.”
Miểu Miểu trả lời: “Ngủ ngon”.
Tiểu Kiều bên kia chơi hang say, muốn thêm một ván cuối chỉ đành có chết cũng bồi quân tử*.
*Có chết cũng theo ngươi đến cùng.
Mới vừa chọn xong tướng nhận được một tin nhắn khác của Hoắc Tư Diễn.
“Lần này không có icon?”
Miểu Miểu: “…”
Không thể trêu chọc, không dám nữa. Lỡ lần này anh lại trèo ban công vào nhà hôn cô thì làm sao?
Cô nhắn.
Trận đấu bắt đầu.
Miểu Miểu trận này dùng bảo mẫu support Thái Văn Cơ một nhân vật loli dễ thương, cả ba đường trên, giữa, dưới đều không cần cô. Đến gần địch giọng nói hệ thống vang lên “bắt đầu rút lui.” Đuổi người, Tiểu Kiều cầm tướng đi rừng Lý Bạch tốc độ tay của người nào đó quá nhanh khiến cô không theo kịp, chấp nhận số phận năm lần bảy lượt trốn trong bụi cây chơi bùn.
Tôn Ngộ Không đi rừng của đối phương lên cấp bốn có ulti* lặng lẽ vào bụi cỏ cũng chẳng thèm quan tâm. Mạnh mẽ lướt qua cô giơ cây gậy gõ đội xanh Lỗ Ban.
*Ulti = Ultimate chiêu cuối kỹ năng tối thượng của một vị tướng.
Lỗ Ban cuống quyết dùng kỹ năng tốc biến chạy trốn cuối cùng vẫn là bị gõ chết ngay dưới trụ nhà mình. Quang vinh đưa ra tin nhắn huyết phẫn: “Thái Văn Cơ ngươi bị đui à?”
Đáng Yêu Miểu Miểu (Thái Văn Cơ): …Trách tôi sao? Tốc độ chạy của con khỉ kia nhanh như vòi rồng cô làm sao mà đuổi kịp.
Trận đấu bắt đầu được bảy phút thắng thua đã rõ cho dù Tiểu Kiều cầm Lý Bạch phát huy tốt đến cỡ nào cũng khó qua cơn sóng dữ này.
Địch Nhân Kiệt dẫn lính vào trụ chính, Thái Văn Cơ của cô vừa được hồi sinh ở nhà chính lại nhận được tin nhắn thứ ba của Hoắc Tư Diễn.
Hsy: “Không nên thức đêm chơi game. Mau đi ngủ.”
Miểu Miểu nhìn bốn phía lòng nghi hoặc Hoắc Tư Diễn cài camera ở nhà cô, nếu không làm sao biết cô đang chơi game.
Cô gấp gáp trả lời: “Đi ngủ đây.”
Còn game nhìn cũng biết thua chắc rồi.
Trước khi đi ngủ cô xem một vòng bạn bè, thấy bức hình Tạ Nam Trưng đăng chiếc Mercedes đen khi không vô tội bị hư bấm like rồi đến khung chat gửi một hàng chữ: “Ngày mai anh đi làm như thế nào?”
Tạ Anh Vũ: “Đón xe đi chứ sao.”
Miểu Miểu: “Vốn dĩ em muốn cho anh mượn xe em nhưng mà em đã đưa nó đi bảo dưỡng rồi.”
Tạ Anh Vũ: “Trễ thế này rồi em vẫn chưa đi ngủ?”
Miểu Miểu: “Xin chào tôi là bạn trai Miểu Miểu cô ấy đã ngủ rồi.”
Tạ Nam Trưng dở khóc dở cười: “Một đứa Tiểu Hí Tinh.”
Anh khép lại cuốn sách y học đang đọc phân nửa tắt đèn đi ngủ.
Sáng hôm sau, sắc trời mờ mịt Tạ Nam Trưng tỉnh giấc ăn xong bữa sáng hắn vừa đi ra cửa tiểu khu một cỗ xe Maserati màu đỏ rực số lượng giới hạn phách lối chạy đến dừng ở ven đường, cửa xe chậm rãi hạ xuống khuôn mặt Mạnh Lâm Tinh đầy phấn chấn xuất hiện trong tầm mắt Tạ Nam Trưng.
“Chào buổi sáng bác sĩ Tạ.”
Tạ Nam Trưng cảm thấy dạo gần đây số lần hai người gặp nhau vượt quá mức so với bình thường: “Cô đến đây làm gì?”
Mạnh Lâm Tinh: “Em tới đón anh đi làm.” Rất đương nhiên mà nói.
Lý do của cô nói ra rất thuận miệng: “Không phải em tông hư xe anh sao? Cả đêm một mực áy náy ngủ không ngon. Anh không có xe đi làm rất khó khăn, vạn nhất đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn…bác sĩ Tạ mạng người rất quan trọng!”
“Mau lên xe chỗ này không thể dừng xe lâu được.” cô chắp tay trước ngực vô cùng đáng thương: “Lại ăn thêm một tờ giấy phạt thì tháng này em hết tiền ăn cơm rồi bác sĩ Hoàng nói tâm trạng em không thể kích động.”
Lời cô nói có quỷ mới tin.
Ma xui quỷ khiến Tạ Nam Trưng mở cửa ghế lái phụ ngồi vào: “Làm phiền cô rồi.”
“Không cần khách sáo.” Mạnh Lâm Tinh khởi động xe: “Nên làm mà.”
Chạy được một đoạn.
Tạ Nam Trưng ánh mắt phức tạp nhìn cửa sổ xe mắt thấy xe điện chạy phần phật vượt qua, lòng không thể nhịn được để một chiếc xe thể thao nổi tiếng chạy nhanh nhận loại vũ nhục này, chạy qua ngã tư anh nhường ghế lái phụ cho Mạnh Lâm Tinh ngồi sau đó tự đổi sang ghế lái.
Mạnh Lâm Tinh thở dài một hơi: “Anh xem lòng bàn tay em toàn mồ hôi.”
Tạ Nam Trưng cũng không muốn nói chuyện sợ kích thích cảm xúc của cô.
Một đường bình an đến bệnh viện Nhân Xuyên.
Sau khi nói cảm ơn Tạ Nam Trưng cũng không quên nhắc nhở: “Sau này đừng lái xe một mình.”
Mạnh Lâm Tinh nhún nhún vai ủi khuất: “Anh là người thứ một trăm lẻ một nói như thế với em.”
Tạ Nam Trưng nghĩ thầm: Tôi nên nói câu, tại hạ rất vinh hạnh sao? Được chở trên đường bằng kỹ năng lái xe của cô, đó là hại người hại mình hành vi, là trả thù xã hội.
Cô lại nói: “Tôi đặc biệt dậy sớm để lái xe đến đón anh đi làm, bữa tối mời em một bữa không tính là quá đáng đúng không?”
“Bác sĩ Tạ, bác sĩ Tạ ~ có được không?”
Tạ Nam Trưng: “…Được.”
“Cứ quyết định như vậy đi.”
Tạ Nam Trưng không kịp nói gì điện thoại trong túi vang lên, anh lấy ra xem. Trên màn hình chợt hiện lên một dãy số lạ.
Mạnh Lâm Tinh cười như một tiểu hồ ly: “Đây là số của em anh lưu về đi để dễ liên lạc.”
Cô lại gần: “Tên anh có thể đặt là giữ sao nhỏ hoặc là Mộng Mộng tên nhũ danh của em cũng được.”
Tạ Nam Trưng lấy toàn bộ tên họ của cô Mạnh Lâm Tinh nhìn xong bộ dáng cực kỳ thất vọng: “Chờ anh hết bận gọi cho em.”
Cô nói xong thản nhiên bước đi.
Tạ Nam Trưng cười cười.
Lúc trên đường đến phòng làm việc, anh nhớ lại chuyện lúc sáng. Chậm chạp phát hiện hình như bản thân…bị con bé ma nữ sáo lộ* rồi .
*Sáo lộ vốn dĩ là thuật ngữ võ thuật nhưng được cư dân mạng bên Trung dùng để chỉ mặt dày không biết xấu hổ để làm quen.
Tan tầm, Tạ Nam Trưng cùng Mạnh Lâm Tinh ăn cơm gần bệnh viện, ai ngờ nửa đường cô muốn đi vệ sinh kết quả âm thầm đi thanh toán hóa đơn, quay về da mặt dày thẳng thắng thông báo hắn: “Anh nợ em hai bữa cơm.”
Tạ Nam Trưng không còn lời nào để nói, để mặt cho cô xâm lấn.
Một bên khác, Miểu Miểu và Hoắc Tư Diễn cũng đang cùng nhau ăn cơm, sau khi ăn xong từ tiệm cơm ra ngoài sắc trời đã tối, bầu trời đầy sao trăng tròn xa xa xuất hiện trên trời.
Hoa tiền nguyệt hạ*, trời nam biển bắc trò chuyện.
*Hoa tiền nguyệt hạ ý chỉ những nơi nam nữ tỏ tình, nói chuyện tình yêu.
Miểu Miểu chợt nhớ đèn ban công bị hư nên cô muốn mua bóng đèn mới để thay. Cô cùng Hoắc Tư Diễn vào siêu thị chọn bóng đèn, còn mua thêm một đèn chụp màu hồng, người trả là anh. Người xách giỏ cũng là người nào đó.
Mua đồ xong cả hai cùng sóng vai đi, dưới mặt đất bóng dáng hai người cực kỳ thân mật.
Hoắc Tư Diễn đi chậm vài bước một lúc sau lại đi lên, Miểu Miểu cảm nhận được hơi lạnh từ tay anh sờ lên mu bàn tay của mình ngay sau đó nhẹ nhàng nắm tay cô.
~~~Tác giả có lời muốn nói:
Gặp mẹ vợ tương lai, cao thủ so chiêu.
Miểu mẹ: Nhớ kỹ làm tốt các biện pháp an toàn.
Hoắc Tư Diễn: Cảm tạ mẹ vợ khai ân có điều giờ con vẫn chưa có thân phận chính thức.
Đáng thương thay cho Hoắc Tiên Sinh không nghĩ đến đằng sau bạn gái còn có “bạn trai cũ” đang chờ hắn.
Cảm ơn Tiểu Lộ Lộ, Sương mù cam tím x3 30341155, thanh phong không trả nhà mình!
Dông dài vài câu với người lạ một chút, hôm qua một mực quan tâm sự kiện xe bus bị chìm ở Trùng Khánh, nhân sinh vô thường bất đắc dĩ lại khổ sở, những việc ngoài ý muốn vào ngày mai cũng không biết cái gì sẽ đến trước. Mỗi đêm trước khi ngủ tôi đều sẽ cố gắng hoàn thành những gì hôm nay lưu luyến, như thế đêm mới không tỉnh dậy, chí ít đặt dấu chấm hết để dừng lại.
Mỗi lần viết lại một câu chuyện xưa cũng là bi quan, tôi sầu lo cho nó sẽ không thể viết được đến cái kết, vì vậy vô cùng vô cùng cảm ơn từng bạn đã ở đâu gặp gỡ từng người, làm cho câu chuyện xưa từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc, làm cho người viết ra chuyện cũ cũng không còn thấy tịch mịch
Miểu Miểu luống cuống tay chân lấy khăn giấy.
Hoắc Tư Diễn vừa chỉnh xong vị trí đặt điện thoại thì thấy tình trạng bên này của cô liền nói: “Ngồi thẳng người lên, tiếp tục bóp mũi.”
Miểu Miểu làm theo.
“Tìm khăn lông hoặc khăn tay làm ướt bằng nước lạnh rồi đắp lên.”
Miểu Miểu “Ừ ừ” vài tiếng vào phòng tắm. Qua vài phút cực khổ cuối cùng máu mũi cũng ngừng chảy, cô ở trước gương sửa soạn một lúc mới dám ra ngoài.
“Đỡ rồi?”
“Ừ” Miểu Miểu gật đầu cảm thấy cần phải giải thích một chút, “Có lẽ dạo này phổi nóng đến phát hỏa, buổi trưa còn uống canh gà hầm của mẹ bổ lên đến đầu.” Tuyệt đối không phải là nhìn đến cái gì đó không nên nhìn mà chảy máu mũi!
“Mùa hè vẫn nên lấy món thanh đạm làm chính tương đối tốt.”
Miểu Miểu có chút đồng tình nhưng có lúc lười không muốn nấu cơm thì gọi đồ ăn ngoài mà những món ăn ngon bên ngoài đa số món nóng là chính cô cũng là bất đắc dĩ mà.
“Miểu Miểu” Hoắc Tư Diễn thừa cơ đề xuất kế hoạch đã tính từ trước: “Sau này chúng ta ăn cơm cùng nhau đi.”
“Được đó” Miểu Miểu rất tự nhiên mà đồng ý.
“Đúng rồi.”
“Anh.”
“Em.”
Cả hai cùng lúc nói.
“Anh nói trước đi.”
“Em nói trước.” Hai âm thanh lại trùng nhau.
Miểu Miểu gạt tóc bên má ra sau tai: “Em nghe ba nói, hôm bữa anh mang trà chiều cùng trái cây đến phòng ông ấy.”
“Ừ.” Hoắc Tư Diễn trực tiếp thừa nhận: “Thuận tiện qua đó chào hỏi.”
Miểu Miểu cảm giác hình như nó không đơn giản đến thế.
“À.” Anh do dự như đang lựa từ thích hợp: “Hoặc là vì tương lai…mà phòng ngừa chu đáo.”
Miểu Miểu làm sao mà không hiểu ngụ ý của anh như có hòn đá nhỏ ném vào tim chợt nổi lên một suy nghĩ ngọt ngào: “Cha em có ấn tượng tốt với anh?”
“Đúng rồi, lúc trước trà Tiền Long Tĩnh anh đưa ba em rất thích.” Cô nói hai mắt mở to: “Hóa ra lúc đó anh…” Đã tính hết rồi!
Hoắc Tư Diễn khẽ nhếch, đuôi mắt mang theo phần vui vẻ: “Thời gian còn cần phải đẩy về phía trước.”
Miểu Miểu tiếp tục suy nghĩ, suy nghĩ chợt lóe lên. Lúc trước bỏ qua quá nhiều chi tiết được anh cảnh tỉnh vô số lần hiện lên: “Bắc Thành lần trước cố nhân cũng là anh? Là đặc biệt đến vì em?”
Cô vẫn nhớ kỹ hôm đó bọn họ ăn cơm tối trên thuyền cô quyết định làm bạn bè với anh, kết quả anh lại có ý nghĩ xấu. Lúc trên đường về tóc cô bị quấn vào cúc áo sơ mi của anh, trong lúc tháo gần như là ôm nhau, dẫn đến dì Vương lại xuyên tạc tụi cô đang yêu nhau đến bà nội còn nghĩ cô tính đến vấn đề bạn trai.
Ở miếu tiên nữ kết quả nhân duyên cả hai đều giống nhau.
Lúc đó anh ấy nói gì nhỉ?
“Anh cảm thấy rất chuẩn.”
Lúc về tình cờ gặp nhau trên máy bay, không nghĩ lại có lẽ đây không phải tình cờ gặp.
Những năm gần đây anh vẫn luôn giữ số điện thoại thoại của cô.
Nhiều dấu hiệu như vậy đến giờ cô mới hiểu rõ: “Vì sao?”
Từ lúc gặp lại ở tiệm cà phê Hoa Ngữ cho đến lúc anh từng bước tiếp cận khoảng thời gian đó không sai biệt lắm.
Hoắc Tư Diễn im lặng thở dài: “Lúc trước anh nghĩ em đã có bạn trai.”
Cái gì?!
Miểu Miểu bị kinh hãi: “Ai nói cho anh nghe?”
“Anh em.”
Hoắc Tư Diễn nhớ rõ hôm ấy là một đêm tuyết anh từ phòng khám ra ngoài vừa vặn gặp Tạ Chính Nam đang gọi điện thoại trước thang máy trong lúc vô tình nghe được: “Được Miểu Miểu cứ như vậy đi, chút nữa anh còn bận.”
Anh căn bản không quan tâm buổi tối còn ở lại phân tích tình trạng bệnh án. Trước lúc đó tìm đại một quán ăn giải quyết bữa tối, cửa thang máy mở anh cùng Tạ Nam Trưng cùng vào chợt nghe được âm thanh không xa lạ từ điện thoại của đối phương truyền đến: “Được, bận việc của anh đi em tìm bạn trai đi chơi.”
Lúc đó cảm giác trước mắt trời đất u ám.
Tâm tình phân tích bệnh án cũng không còn nữa, về đến chung cư mang hết tất cả rượu Phùng Ngọc Chu cất giữ lâu một đêm say đến bình minh.
Miểu Miểu đã hiểu quá trình hiểu lầm liền ghé mặt trên bàn cười đến chảy cả nước mắt, đứt quãng nói: “Chuyện đó, anh em nói không sai, thật sự…em có… “bạn trai”.”
Ánh mắt Hoắc Tư Diễn rũ xuống, lập tức nói: “Anh không ngại việc em đã từng có bạn trai.”
Cũng không phải quá quan tâm chỉ là tiếc nuối khoảng thời gian cô cùng người bạn trai trước.
Miểu Miểu muốn giải thích chuyện “bạn trai cũ” chỉ là thấy bộ dạng nghiêm túc và trịnh trọng lại sinh ra cảm giác nhẫn nhịn. Cấp độ trêu chọc người khác của anh quá cao, cô lại binh bại núi đổ dưới tay người nào đó. Đành đem chuyện này bí mật diệt khẩu trước để cho anh một kinh hỉ bất ngờ.
Hay là nên suy nghĩ xem có nên hẹn “bạn trai cũ” về nước để làm quen không nhỉ?
Hàn huyên hơn nửa giờ Miểu Miểu lo lắng cho dạ dày Hoắc Tư Diễn không chịu được, giục anh đi ăn gì đó trước. Sau khi ngắt video call cô kiểm tra một lần nữa xem mũi còn chảy máu cam nữa không rồi lên giường nghỉ trưa.
Thời gian ở nhà rất tốt mà trôi qua cũng rất nhanh, Miểu Miểu sắc mặt hồng hào quay về khu vườn công nghệ cao. Chiếc Audi của cô bị đưa đến cửa hàng 4S bảo dưỡng vì vậy An Dung Trinh chở cô sang đây.
Giữa hoàng hôn hai mẹ con túi lớn túi nhỏ về đến lầu năm, Miểu Miểu vừa lấy chìa khóa từ trong túi xách cửa sát vách cũng đúng lúc mở, Hoắc Tư Diễn từ trong đi ra.
Thấy An Dung Trinh anh tựa hồ có chút ngoài ý muốn rất nhanh lại khôi phục thần sắc như thường.
Miểu Miểu để ý mẹ như có như không đánh giá Hoắc Tư Diễn thầm kêu không ổn đành kiên trì lên tiếng: “Mẹ đây là Hoắc Tổng phòng thực nghiệm của tụi con.”
Nhìn về phía anh: “Đây là mẹ em.”
“Chào cô cháu là Hoắc Tư Diễn.” Hoắc Tư Diễn thong dong trầm tĩnh chào hỏi.
“Chào cháu.” An Dung Trinh dùng ngữ khí trả lời với người nhỏ tuổi, liếc nhìn đứa con gái đang cúi đầu xuống đất: “Miểu Miểu chắc đã gây không ít phiền phức cho cháu rồi.”
“Dạ không có chuyện đó đâu.” Hoắc Tư Diễn cười nói: “Miểu Miểu giúp cháu rất nhiều việc bận của cháu.”
An Dung Trinh cũng cười một chút không nói gì thêm.
Miểu Miểu như con kiến trên đống lửa không gấp không được. Tu vi* của cô lại quá nhỏ không hề phát hiện sóng ngầm mãnh liệt từ hai vị cao thủ âm thầm so chiêu, người nào đó chỉ một lòng tìm chìa khóa, cuối cùng cũng tìm được cô thành thục mở cửa kéo mẹ vào..
*Trình độ
Sau đó cười xin lỗi với Hoắc Tư Diễn đối diện mới đóng cửa.
“Mẹ ngồi trước đi con rót ly nước cho mẹ.”
An Dung Trinh từ phòng ngủ đến phòng bếp về lại phòng ngủ nhìn một lượt xung quanh: “Chỗ trọ này của con cũng không tệ.”
“Đúng rồi mẹ.” Miểu Miểu hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Sát vách bên phải có một anh sư huynh cũng học ở Đại Học A ngành Khoa Học Máy Tính.”
An Dung Trinh hớp một ngụm nước buồn cười nói: “Mẹ cũng không quan tâm người ở sát vách con là ai.”
Miểu Miểu “…” cô như vậy là đang giấu đầu lòi đuôi.
An Dung Trinh cũng không tiếp tục đề tài này, đặt ly nước xuống, bắt đầu giúp con gái sắp xếp đồ trong túi, đồ ăn cho vào tủ lạnh, quần áo xếp vào tủ, Miểu Miểu giống hệt cái đuôi nhỏ theo sau mẹ: “Con cũng không còn nhỏ những việc này con có thể làm được.”
“Con có lớn hơn nữa trong mắt mẹ con vẫn còn nhỏ.”
Miểu Miểu ngẩng mặt không còn đường nào phản bác.
An Dung Trinh đóng cửa tủ lại: “Được rồi, mẹ cũng phải nên về nhà rồi.”
Để con tiễn mẹ xuống dưới.
“Không cần đâu.” An Dung Trinh dừng lại trước cửa quay đầu sâu kín nhìn cô một chút: “Bảo vệ bản thân một chút đừng để chưa tốt nghiệp lại xuất hiện một mạng người.”
Khí huyết trong nháy mắt hoàn toàn xông thẳng lên mặt, Miểu Miểu thẹn đến mức muốn dậm chân tại chỗ: “Mẹ mẹ.”
Cái này là muốn nói làm cái gì đó?
“Mẹ đi đây.”
Miểu Miểu chạy theo vài bước: “Mẹ về đến nhà nhớ gửi tin nhắn bình an cho con.”
An Dung Trinh hướng về phía cô phất phất tay bước vào thang máy.
Miểu Miểu về phòng đi vào nhà tắm dùng khăn tẩy trang khô rửa mặt vỗ nhẹ hai cái vừa ra khỏi liền nghe thấy tiếng gõ cửa cô lại tưởng mẹ quên lấy gì đó, kết quả vừa mở cửa người đứng bên ngoài là Hoắc Tư Diễn.
“Chè đậu xanh anh nấu em có muốn thử không?”
Mặc dù anh không nói nhưng cô biết nhưng Miểu Miểu biết chè này là anh đặc biệt nấu cho cô dùng để hạ nhiệt.
Phần tâm ý này không thể cô phụ.
Một lần nữa Miểu Miểu không thể nhịn được dụ hoặc, vào phòng khách Hoắc Tư Diễn. Anh từ phòng bếp bưng hai bát chè cho cô nếm thử, đậu xanh được nấu mềm. Rất nhanh cô chén gần hơn nửa bát.
“Hương vị như thế nào” Hoắc Tư Diễn hỏi.
“Rất ngon.” Miểu Miểu cười nhẹ nhàng, “Rất ngọt.”
Hoắc Tư Diễn sửng sốt hắn không bỏ nhiều đường làm sao có thể…ngọt được? Bắt được đáy mắt gợn sóng của cô anh lập tức hiểu ra: “Anh cảm thấy cũng rất ngọt.”
“Có muốn thêm một bát không?”
“Được.”
Chỉ là chè đậu xanh bình thường cũng được hai người bỏ thêm đầy hương vị tình yêu.
Ăn xong chè, Miểu Miểu lại thuận lý thành chương* ở lại ăn bữa cơm tối. Sau đó cùng Hoắc Tư Diễn tản bộ dưới lầu, hơn chín giờ tối cô mới trở về ký túc xá. Sau khi tắm rửa trong ngọt ngào, Tiểu Kiều gửi tin nhắn Wechat mời cô cùng đi đánh Vương Giả**.
*Sự việc cứ thế diễn ra thuận lợi.
**Vương Giả Vinh Diệu một tựa game như Liên Quân.
Ba trận thắng ba trận thua, thế hòa.
Chỉ trong chốc lát trời đã khuya, sáng mai Miểu Miểu còn phải đi làm sớm nên đành thông báo dừng chơi cho Tiểu Kiều.
Tin nhắn cô vừa gửi điện thoại chợt rung một cái là tin nhắn Hoắc Tư Diễn gửi trên Wechat .
Hsy: “Nghỉ sớm chút.”
Miểu Miểu trả lời: “Ngủ ngon”.
Tiểu Kiều bên kia chơi hang say, muốn thêm một ván cuối chỉ đành có chết cũng bồi quân tử*.
*Có chết cũng theo ngươi đến cùng.
Mới vừa chọn xong tướng nhận được một tin nhắn khác của Hoắc Tư Diễn.
“Lần này không có icon
Miểu Miểu: “…”
Không thể trêu chọc, không dám nữa. Lỡ lần này anh lại trèo ban công vào nhà hôn cô thì làm sao?
Cô nhắn
Trận đấu bắt đầu.
Miểu Miểu trận này dùng bảo mẫu support Thái Văn Cơ một nhân vật loli dễ thương, cả ba đường trên, giữa, dưới đều không cần cô. Đến gần địch giọng nói hệ thống vang lên “bắt đầu rút lui.” Đuổi người, Tiểu Kiều cầm tướng đi rừng Lý Bạch tốc độ tay của người nào đó quá nhanh khiến cô không theo kịp, chấp nhận số phận năm lần bảy lượt trốn trong bụi cây chơi bùn.
Tôn Ngộ Không đi rừng của đối phương lên cấp bốn có ulti* lặng lẽ vào bụi cỏ cũng chẳng thèm quan tâm. Mạnh mẽ lướt qua cô giơ cây gậy gõ đội xanh Lỗ Ban.
*Ulti = Ultimate chiêu cuối kỹ năng tối thượng của một vị tướng.
Lỗ Ban cuống quyết dùng kỹ năng tốc biến chạy trốn cuối cùng vẫn là bị gõ chết ngay dưới trụ nhà mình. Quang vinh đưa ra tin nhắn huyết phẫn: “Thái Văn Cơ ngươi bị đui à?”
Đáng Yêu Miểu Miểu (Thái Văn Cơ): …Trách tôi sao? Tốc độ chạy của con khỉ kia nhanh như vòi rồng cô làm sao mà đuổi kịp.
Trận đấu bắt đầu được bảy phút thắng thua đã rõ cho dù Tiểu Kiều cầm Lý Bạch phát huy tốt đến cỡ nào cũng khó qua cơn sóng dữ này.
Địch Nhân Kiệt dẫn lính vào trụ chính, Thái Văn Cơ của cô vừa được hồi sinh ở nhà chính lại nhận được tin nhắn thứ ba của Hoắc Tư Diễn.
Hsy: “Không nên thức đêm chơi game. Mau đi ngủ.”
Miểu Miểu nhìn bốn phía lòng nghi hoặc Hoắc Tư Diễn cài camera ở nhà cô, nếu không làm sao biết cô đang chơi game.
Cô gấp gáp trả lời: “Đi ngủ đây.”
Còn game nhìn cũng biết thua chắc rồi.
Trước khi đi ngủ cô xem một vòng bạn bè, thấy bức hình Tạ Nam Trưng đăng chiếc Mercedes đen khi không vô tội bị hư bấm like rồi đến khung chat gửi một hàng chữ: “Ngày mai anh đi làm như thế nào?”
Tạ Anh Vũ: “Đón xe đi chứ sao.”
Miểu Miểu: “Vốn dĩ em muốn cho anh mượn xe em nhưng mà em đã đưa nó đi bảo dưỡng rồi.”
Tạ Anh Vũ: “Trễ thế này rồi em vẫn chưa đi ngủ?”
Miểu Miểu: “Xin chào tôi là bạn trai Miểu Miểu cô ấy đã ngủ rồi.”
Tạ Nam Trưng dở khóc dở cười: “Một đứa Tiểu Hí Tinh.”
Anh khép lại cuốn sách y học đang đọc phân nửa tắt đèn đi ngủ.
Sáng hôm sau, sắc trời mờ mịt Tạ Nam Trưng tỉnh giấc ăn xong bữa sáng hắn vừa đi ra cửa tiểu khu một cỗ xe Maserati màu đỏ rực số lượng giới hạn phách lối chạy đến dừng ở ven đường, cửa xe chậm rãi hạ xuống khuôn mặt Mạnh Lâm Tinh đầy phấn chấn xuất hiện trong tầm mắt Tạ Nam Trưng.
“Chào buổi sáng bác sĩ Tạ.”
Tạ Nam Trưng cảm thấy dạo gần đây số lần hai người gặp nhau vượt quá mức so với bình thường: “Cô đến đây làm gì?”
Mạnh Lâm Tinh: “Em tới đón anh đi làm.” Rất đương nhiên mà nói.
Lý do của cô nói ra rất thuận miệng: “Không phải em tông hư xe anh sao? Cả đêm một mực áy náy ngủ không ngon. Anh không có xe đi làm rất khó khăn, vạn nhất đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn…bác sĩ Tạ mạng người rất quan trọng!”
“Mau lên xe chỗ này không thể dừng xe lâu được.” cô chắp tay trước ngực vô cùng đáng thương: “Lại ăn thêm một tờ giấy phạt thì tháng này em hết tiền ăn cơm rồi bác sĩ Hoàng nói tâm trạng em không thể kích động.”
Lời cô nói có quỷ mới tin.
Ma xui quỷ khiến Tạ Nam Trưng mở cửa ghế lái phụ ngồi vào: “Làm phiền cô rồi.”
“Không cần khách sáo.” Mạnh Lâm Tinh khởi động xe: “Nên làm mà.”
Chạy được một đoạn.
Tạ Nam Trưng ánh mắt phức tạp nhìn cửa sổ xe mắt thấy xe điện chạy phần phật vượt qua, lòng không thể nhịn được để một chiếc xe thể thao nổi tiếng chạy nhanh nhận loại vũ nhục này, chạy qua ngã tư anh nhường ghế lái phụ cho Mạnh Lâm Tinh ngồi sau đó tự đổi sang ghế lái.
Mạnh Lâm Tinh thở dài một hơi: “Anh xem lòng bàn tay em toàn mồ hôi.”
Tạ Nam Trưng cũng không muốn nói chuyện sợ kích thích cảm xúc của cô.
Một đường bình an đến bệnh viện Nhân Xuyên.
Sau khi nói cảm ơn Tạ Nam Trưng cũng không quên nhắc nhở: “Sau này đừng lái xe một mình.”
Mạnh Lâm Tinh nhún nhún vai ủi khuất: “Anh là người thứ một trăm lẻ một nói như thế với em.”
Tạ Nam Trưng nghĩ thầm: Tôi nên nói câu, tại hạ rất vinh hạnh sao? Được chở trên đường bằng kỹ năng lái xe của cô, đó là hại người hại mình hành vi, là trả thù xã hội.
Cô lại nói: “Tôi đặc biệt dậy sớm để lái xe đến đón anh đi làm, bữa tối mời em một bữa không tính là quá đáng đúng không?”
“Bác sĩ Tạ, bác sĩ Tạ ~ có được không?”
Tạ Nam Trưng: “…Được.”
“Cứ quyết định như vậy đi.”
Tạ Nam Trưng không kịp nói gì điện thoại trong túi vang lên, anh lấy ra xem. Trên màn hình chợt hiện lên một dãy số lạ.
Mạnh Lâm Tinh cười như một tiểu hồ ly: “Đây là số của em anh lưu về đi để dễ liên lạc.”
Cô lại gần: “Tên anh có thể đặt là giữ sao nhỏ hoặc là Mộng Mộng tên nhũ danh của em cũng được.”
Tạ Nam Trưng lấy toàn bộ tên họ của cô Mạnh Lâm Tinh nhìn xong bộ dáng cực kỳ thất vọng: “Chờ anh hết bận gọi cho em.”
Cô nói xong thản nhiên bước đi.
Tạ Nam Trưng cười cười.
Lúc trên đường đến phòng làm việc, anh nhớ lại chuyện lúc sáng. Chậm chạp phát hiện hình như bản thân…bị con bé ma nữ sáo lộ* rồi .
*Sáo lộ vốn dĩ là thuật ngữ võ thuật nhưng được cư dân mạng bên Trung dùng để chỉ mặt dày không biết xấu hổ để làm quen.
Tan tầm, Tạ Nam Trưng cùng Mạnh Lâm Tinh ăn cơm gần bệnh viện, ai ngờ nửa đường cô muốn đi vệ sinh kết quả âm thầm đi thanh toán hóa đơn, quay về da mặt dày thẳng thắng thông báo hắn: “Anh nợ em hai bữa cơm.”
Tạ Nam Trưng không còn lời nào để nói, để mặt cho cô xâm lấn.
Một bên khác, Miểu Miểu và Hoắc Tư Diễn cũng đang cùng nhau ăn cơm, sau khi ăn xong từ tiệm cơm ra ngoài sắc trời đã tối, bầu trời đầy sao trăng tròn xa xa xuất hiện trên trời.
Hoa tiền nguyệt hạ*, trời nam biển bắc trò chuyện.
*Hoa tiền nguyệt hạ ý chỉ những nơi nam nữ tỏ tình, nói chuyện tình yêu.
Miểu Miểu chợt nhớ đèn ban công bị hư nên cô muốn mua bóng đèn mới để thay. Cô cùng Hoắc Tư Diễn vào siêu thị chọn bóng đèn, còn mua thêm một đèn chụp màu hồng, người trả là anh. Người xách giỏ cũng là người nào đó.
Mua đồ xong cả hai cùng sóng vai đi, dưới mặt đất bóng dáng hai người cực kỳ thân mật.
Hoắc Tư Diễn đi chậm vài bước một lúc sau lại đi lên, Miểu Miểu cảm nhận được hơi lạnh từ tay anh sờ lên mu bàn tay của mình ngay sau đó nhẹ nhàng nắm tay cô.
~~~Tác giả có lời muốn nói:
Gặp mẹ vợ tương lai, cao thủ so chiêu.
Miểu mẹ: Nhớ kỹ làm tốt các biện pháp an toàn.
Hoắc Tư Diễn: Cảm tạ mẹ vợ khai ân có điều giờ con vẫn chưa có thân phận chính thức.
Đáng thương thay cho Hoắc Tiên Sinh không nghĩ đến đằng sau bạn gái còn có “bạn trai cũ” đang chờ hắn.
Cảm ơn Tiểu Lộ Lộ, Sương mù cam tím x3 30341155, thanh phong không trả nhà mình!
Dông dài vài câu với người lạ một chút, hôm qua một mực quan tâm sự kiện xe bus bị chìm ở Trùng Khánh, nhân sinh vô thường bất đắc dĩ lại khổ sở, những việc ngoài ý muốn vào ngày mai cũng không biết cái gì sẽ đến trước. Mỗi đêm trước khi ngủ tôi đều sẽ cố gắng hoàn thành những gì hôm nay lưu luyến, như thế đêm mới không tỉnh dậy, chí ít đặt dấu chấm hết để dừng lại.
Mỗi lần viết lại một câu chuyện xưa cũng là bi quan, tôi sầu lo cho nó sẽ không thể viết được đến cái kết, vì vậy vô cùng vô cùng cảm ơn từng bạn đã ở đâu gặp gỡ từng người, làm cho câu chuyện xưa từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc, làm cho người viết ra chuyện cũ cũng không còn thấy tịch mịch
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.