Lớn Nhanh Nhé ! Tôi Cho Em Ba Năm
Chương 64: Lâm Phúc
Trân Trân- (Ích Ân)
22/05/2018
Suốt mấy ngày trôi đi, Mẫn Huyên vẫn không đi học, cả lớp điều không hề
hay biết thông tin gì của Huyên cả, cô vẫn đi học bình thường, ánh nắng
chiếu soi vào cái bàn trống trơn bên cạnh cô. Cô hận đến nỗi không thể
đi tìm Mẫn Huyên ngay lập tức vào lúc này, Mẫn Huyên đáng ghét, tại sao
đi đâu đến bây giờ không hề gặp lại cô? Nếu có đi du lịch cũng phải báo
một tiếng trước chứ?
...
Cô lặng lẽ bước đi trên đường về nhà, cô cố tình đi ngang nhà Mẫn Huyên, nhưng lại không thấy ai ở trong đó. Một chiếc xe hơi đang đi theo sau bóng lưng cô, cô hoảng hốt sợ hãi khi thấy chiếc xe đó rất lạ, chiếc xe gần ckk đến mức có thee nghe cả động cơ của xe, cô ngoái đầu lại nhìn, hình như...không phải người quen của cô. Cô cố gắng đi nhanh thật nhanh, chạy hết sức để có thể trốn tránh. Chiếc xe ngày một chạy nhanh hơn, vượt lên trước mặt cô rồi dừng lại, một người áo vận vest đen bước xuống, gương mặt khá trưởng thành, dường như khá quen, nhưng cô nhất thời không thể nhớ ra.
"Anh...anh là ai?"
"Cô bé là bạn của Mẫn Huyên?"
Cô chỉ gật đầu nghi hoặc, có phải Mẫn Huyên có chuyện gì rồi không? Người đàn ông kéo cửa xe chờ cô, thấy cô không phản ứng liền lên tiếng.
"Mời cô bé lên xe."
Cô lại gật đầu một cái, nếu là chuyện của Mẫn Huyên cô cũng cần nên biết. Cô bước lên xe, bên trong không khí ngột ngạt đến khó thở, cô không hề hay biết người đàn ông đang ngồi bên cạnh là ai. Cô trấn an nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hàng cây xanh từ từ lướt qua khỏi ánh nhìn của cô, cô chăm chú nhìn ra cửa, chiếc xe ngừng lại vì đèn đỏ. Cô vô thức nhìn qua quán cafe xinh đẹp, có không gian thơ mộng kia, hình bóng của đôi nam nữ kia rất giống... rất quen thuộc, nhưng lại đang quay lưng đi, anh ta đang từ từ hướng lại phía cô, chiếc xe từ từ lăn bánh khiến cô không thể nhìn thấy kỹ khuôn mặt quen thuộc đó. Cô nhắm tịt mắt, đôi bàn tay run rẩy nắm váy áo, không muốn xác định rõ người trong quán cafe là ai nữa... cô quay sang người đàn ông bên cạnh, cất tiếng.
"Anh là ai?"
"Anh họ của Mẫn Huyên"
A! Hóa ra là vậy, hèn gì khi nhìn sơ lược qua, cô lại có cảm giác khá quen, đôi mắt rất giống ánh mắt của Mẫn Huyên. Nếu đúng là cậu của Mẫn Huyên, vậy không lẽ Mẫn Huyên có chuyện thật?
" Mẫn Huyên có chuyện rồi ạ?"
Anh ta không trả lời, chỉ lặng lẽ tập trung lái xe, cô mím môi thành một đường thẳng, không hỏi nữa. Ngồi im lặng, không khí trở nên ngộp ngạt hơn. Chiếc xe dừng lại trước một căn nhà khác, anh nhìn cô, cô gật đầu tháo dây an toàn rồi bước xuống. Tiếng khóc nức nở đã vang lên vang ra ngoài, cô bước vào từ từ, liền thấy mẹ Huyên đang khóc trên sofa, gương mặt mẹ Mẫn Huyên đầy đau lòng. Bên cạnh là ba của Mẫn Huyên đang vỗ về bà.
"Mẫn Huyên của mẹ..."
"Dì...dì sao vậy?"
"Lục Khê, con ngồi xuống đi. Khuôn mặt con sao sợ hãi thế? Có phải Lâm Phúc làm con sợ không?"
Lâm Phúc...có phải là anh họ của Mẫn Huyên không? Cô lắc đầu nhẹ, bước đến ngồi cạnh ghế sofa của mẹ Huyên.
"Mẫn Huyên bỏ nhà đi rồi!"
Cô vừa ngồi xuống thì nghe thấy tiếng nói của ba Mẫn Huyên vang lên, trời ạ! Tại sao Mẫn Huyên lại bỏ đi...
"Lục Khê, tất cả là tại hai bác... Hai bác đã không quan tâm Mẫn Huyên, con là bạn thân nhất của Huyên, con có thấy Mẫn Huyên buồn lòng về chuyện gì không?"
"Dạ...không, con không thấy Mẫn Huyên buồn chuyện gì cả."
Cô trấn an ông bà, nếu cô nói Mẫn Huyên vì một người đàn ông mà buồn đến vậy thì có ổn không? Nếu bậc làm cha làm mẹ mà nghe thấy thế cũng điều tìm người đó đem ra tính xổ mà thôi. cô không hề muốn chuyện này càng thêm phức tạp, Mẫn Huyên lại càng không hề thích đem chuyện riêng tư nói cho ba mẹ.
"Hai ngày trước, chúng ta cố gắng hoàn thành xong công việc, quà cũng đã gửi về, chỉ có điều về trễ một ngày, nhưng về đến nhà đã thấy lá thư của con bé..."
Ông đưa ra lá thư trước mặt cô, cô gật đầu nhận lấy đọc, những dòng chữ đầy nắn nót của Mẫn Huyên trên giấy chứa đựng đầy nỗi buồn.
"Ba mẹ, con biết con có lỗi, con bất hiếu, xin ba mẹ tha lỗi cho con. Con sẽ rời khỏi thành phố chật chội, ngộp ngạt này một thời gian, con sẽ tự sinh sống. Ba mẹ không cần tìm con, hãy hiểu cho con, đừng tìm con, xin ba mẹ..."
Chỉ với câu từ ngắn ngủi cũng hiểu Mẫn Huyên đang gặp chuyện rất tồi tề... Chỉ có chuyện tồi tề mới làm cho Mẫn Huyên muốn rời bỏ nơi này, cô đau lòng, nước mắt rơi xuống đôi gò má xinh đẹp, những giọt nước mắt thi nhau chảy xuống, cô không thể kiềm nước mắt được. Cô mở điện thoại, cả hai ngày nay cô quên bật lại chế độ điện thoại, khi sạc pin cô thường để chế độ máy bay để pin không ai quấy rối, rồi cô lại quên mất không sự dụng điện thoại. Cô vừa mở lên đã thấy tin nhắn đến từ Mẫn Huyên một ngày trước: "Tớ sẽ đi một thời gian, cậu hãy tự chăm sóc tốt cho bản thân. Xin lỗi cậu..."
Cô lập tức đứng dậy, cô muốn tìm Mẫn Huyên...muốn ôm chầm lấy Mẫn Huyên mà khóc. Tại sao có việc gì quan trọng Mẫn Huyên đều không nói với cô mà lặng lẽ ôm nỗi đau?
"Chú, dì...con muốn tìm Mẫn Huyên!"
"Không cần, hãy để con bé có thời gian riêng..."
Ba Mẫn Huyên trả lời, cánh tay vẫn ôm vợ vào lòng dỗ dành, bà không ngừng khóc như một đứa trẻ. Cô ngạc nhiên trước lời nói của ba Mẫn Huyên... Sao ông lại có thể giữ được bình tĩnh như thế. Cô đang suy nghĩ, một cánh tay kéo cô, cô thuận theo mà bước đi. Lâm Phúc dẫn cô ra vườn hoa, đặt cô xuống xích đu, mỉm cười.
"Em biết tại sao cậu lại nói như thế không?"
"Vì sao?"
"Vì cậu rất yêu thương Mẫn Huyên nên mới tôn trọng quyết định của con bé. Em không biết đâu, ngay khi thấy Mẫn Huyên mất tích, điện thoại không liên lạc được, đến khuya vẫn không về, đến trường thì không nghe Mẫn Huyên đi học, đến nhà thì thấy em đi cùng người khác mà không phải Mẫn Huyên, lúc đó cậu mợ đã rất lo lắng, mợ đã khóc suốt, đến kiệt sức, cứ hễ thức dậy là đòi tìm con, nên cậu đã đưa mợ đến cho anh chăm sóc khi cậu vắng nhà. Nhưng khi đọc được bức thư của Mẫn Huyên, ông đã biết Mẫn Huyên cần thời gian, chắc do áp lực một thứ gì đó mà ông không biết, nên ông mới im lặng tôn trọng Mẫn Huyên"
Cô nghe Lâm Phúc nói một lèo, giọng Lâm Phúc rất ấm, rất dễ chịu.
"Vậy cậu kêu anh đưa em đến vì hỏi lý do Mẫn Huyên áp lực đúng không?"
"Đúng. Em thật là cô bé ngốc!"
...
Cô lặng lẽ bước đi trên đường về nhà, cô cố tình đi ngang nhà Mẫn Huyên, nhưng lại không thấy ai ở trong đó. Một chiếc xe hơi đang đi theo sau bóng lưng cô, cô hoảng hốt sợ hãi khi thấy chiếc xe đó rất lạ, chiếc xe gần ckk đến mức có thee nghe cả động cơ của xe, cô ngoái đầu lại nhìn, hình như...không phải người quen của cô. Cô cố gắng đi nhanh thật nhanh, chạy hết sức để có thể trốn tránh. Chiếc xe ngày một chạy nhanh hơn, vượt lên trước mặt cô rồi dừng lại, một người áo vận vest đen bước xuống, gương mặt khá trưởng thành, dường như khá quen, nhưng cô nhất thời không thể nhớ ra.
"Anh...anh là ai?"
"Cô bé là bạn của Mẫn Huyên?"
Cô chỉ gật đầu nghi hoặc, có phải Mẫn Huyên có chuyện gì rồi không? Người đàn ông kéo cửa xe chờ cô, thấy cô không phản ứng liền lên tiếng.
"Mời cô bé lên xe."
Cô lại gật đầu một cái, nếu là chuyện của Mẫn Huyên cô cũng cần nên biết. Cô bước lên xe, bên trong không khí ngột ngạt đến khó thở, cô không hề hay biết người đàn ông đang ngồi bên cạnh là ai. Cô trấn an nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hàng cây xanh từ từ lướt qua khỏi ánh nhìn của cô, cô chăm chú nhìn ra cửa, chiếc xe ngừng lại vì đèn đỏ. Cô vô thức nhìn qua quán cafe xinh đẹp, có không gian thơ mộng kia, hình bóng của đôi nam nữ kia rất giống... rất quen thuộc, nhưng lại đang quay lưng đi, anh ta đang từ từ hướng lại phía cô, chiếc xe từ từ lăn bánh khiến cô không thể nhìn thấy kỹ khuôn mặt quen thuộc đó. Cô nhắm tịt mắt, đôi bàn tay run rẩy nắm váy áo, không muốn xác định rõ người trong quán cafe là ai nữa... cô quay sang người đàn ông bên cạnh, cất tiếng.
"Anh là ai?"
"Anh họ của Mẫn Huyên"
A! Hóa ra là vậy, hèn gì khi nhìn sơ lược qua, cô lại có cảm giác khá quen, đôi mắt rất giống ánh mắt của Mẫn Huyên. Nếu đúng là cậu của Mẫn Huyên, vậy không lẽ Mẫn Huyên có chuyện thật?
" Mẫn Huyên có chuyện rồi ạ?"
Anh ta không trả lời, chỉ lặng lẽ tập trung lái xe, cô mím môi thành một đường thẳng, không hỏi nữa. Ngồi im lặng, không khí trở nên ngộp ngạt hơn. Chiếc xe dừng lại trước một căn nhà khác, anh nhìn cô, cô gật đầu tháo dây an toàn rồi bước xuống. Tiếng khóc nức nở đã vang lên vang ra ngoài, cô bước vào từ từ, liền thấy mẹ Huyên đang khóc trên sofa, gương mặt mẹ Mẫn Huyên đầy đau lòng. Bên cạnh là ba của Mẫn Huyên đang vỗ về bà.
"Mẫn Huyên của mẹ..."
"Dì...dì sao vậy?"
"Lục Khê, con ngồi xuống đi. Khuôn mặt con sao sợ hãi thế? Có phải Lâm Phúc làm con sợ không?"
Lâm Phúc...có phải là anh họ của Mẫn Huyên không? Cô lắc đầu nhẹ, bước đến ngồi cạnh ghế sofa của mẹ Huyên.
"Mẫn Huyên bỏ nhà đi rồi!"
Cô vừa ngồi xuống thì nghe thấy tiếng nói của ba Mẫn Huyên vang lên, trời ạ! Tại sao Mẫn Huyên lại bỏ đi...
"Lục Khê, tất cả là tại hai bác... Hai bác đã không quan tâm Mẫn Huyên, con là bạn thân nhất của Huyên, con có thấy Mẫn Huyên buồn lòng về chuyện gì không?"
"Dạ...không, con không thấy Mẫn Huyên buồn chuyện gì cả."
Cô trấn an ông bà, nếu cô nói Mẫn Huyên vì một người đàn ông mà buồn đến vậy thì có ổn không? Nếu bậc làm cha làm mẹ mà nghe thấy thế cũng điều tìm người đó đem ra tính xổ mà thôi. cô không hề muốn chuyện này càng thêm phức tạp, Mẫn Huyên lại càng không hề thích đem chuyện riêng tư nói cho ba mẹ.
"Hai ngày trước, chúng ta cố gắng hoàn thành xong công việc, quà cũng đã gửi về, chỉ có điều về trễ một ngày, nhưng về đến nhà đã thấy lá thư của con bé..."
Ông đưa ra lá thư trước mặt cô, cô gật đầu nhận lấy đọc, những dòng chữ đầy nắn nót của Mẫn Huyên trên giấy chứa đựng đầy nỗi buồn.
"Ba mẹ, con biết con có lỗi, con bất hiếu, xin ba mẹ tha lỗi cho con. Con sẽ rời khỏi thành phố chật chội, ngộp ngạt này một thời gian, con sẽ tự sinh sống. Ba mẹ không cần tìm con, hãy hiểu cho con, đừng tìm con, xin ba mẹ..."
Chỉ với câu từ ngắn ngủi cũng hiểu Mẫn Huyên đang gặp chuyện rất tồi tề... Chỉ có chuyện tồi tề mới làm cho Mẫn Huyên muốn rời bỏ nơi này, cô đau lòng, nước mắt rơi xuống đôi gò má xinh đẹp, những giọt nước mắt thi nhau chảy xuống, cô không thể kiềm nước mắt được. Cô mở điện thoại, cả hai ngày nay cô quên bật lại chế độ điện thoại, khi sạc pin cô thường để chế độ máy bay để pin không ai quấy rối, rồi cô lại quên mất không sự dụng điện thoại. Cô vừa mở lên đã thấy tin nhắn đến từ Mẫn Huyên một ngày trước: "Tớ sẽ đi một thời gian, cậu hãy tự chăm sóc tốt cho bản thân. Xin lỗi cậu..."
Cô lập tức đứng dậy, cô muốn tìm Mẫn Huyên...muốn ôm chầm lấy Mẫn Huyên mà khóc. Tại sao có việc gì quan trọng Mẫn Huyên đều không nói với cô mà lặng lẽ ôm nỗi đau?
"Chú, dì...con muốn tìm Mẫn Huyên!"
"Không cần, hãy để con bé có thời gian riêng..."
Ba Mẫn Huyên trả lời, cánh tay vẫn ôm vợ vào lòng dỗ dành, bà không ngừng khóc như một đứa trẻ. Cô ngạc nhiên trước lời nói của ba Mẫn Huyên... Sao ông lại có thể giữ được bình tĩnh như thế. Cô đang suy nghĩ, một cánh tay kéo cô, cô thuận theo mà bước đi. Lâm Phúc dẫn cô ra vườn hoa, đặt cô xuống xích đu, mỉm cười.
"Em biết tại sao cậu lại nói như thế không?"
"Vì sao?"
"Vì cậu rất yêu thương Mẫn Huyên nên mới tôn trọng quyết định của con bé. Em không biết đâu, ngay khi thấy Mẫn Huyên mất tích, điện thoại không liên lạc được, đến khuya vẫn không về, đến trường thì không nghe Mẫn Huyên đi học, đến nhà thì thấy em đi cùng người khác mà không phải Mẫn Huyên, lúc đó cậu mợ đã rất lo lắng, mợ đã khóc suốt, đến kiệt sức, cứ hễ thức dậy là đòi tìm con, nên cậu đã đưa mợ đến cho anh chăm sóc khi cậu vắng nhà. Nhưng khi đọc được bức thư của Mẫn Huyên, ông đã biết Mẫn Huyên cần thời gian, chắc do áp lực một thứ gì đó mà ông không biết, nên ông mới im lặng tôn trọng Mẫn Huyên"
Cô nghe Lâm Phúc nói một lèo, giọng Lâm Phúc rất ấm, rất dễ chịu.
"Vậy cậu kêu anh đưa em đến vì hỏi lý do Mẫn Huyên áp lực đúng không?"
"Đúng. Em thật là cô bé ngốc!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.