Lớn Nhanh Nhé ! Tôi Cho Em Ba Năm
Chương 65: Tôi có gì mà không dám
Trân Trân- (Ích Ân)
24/05/2018
Cô đã hiểu mọi thứ, thì ra ba Mẫn Huyên lại tâm lý như thế, nhưng liệu
mẹ của Mẫn Huyên có bị suy sụp khi không tìm thấy con không? Liệu bà có
bị tổn thương nặng nề không? Cô hiểu hết cảm giác mất mác, bởi ba cô
cũng mất tích chưa hề tìm được thông tin... Lòng cô đau như cắt, nay lại nghe tin Mẫn Huyên mất tích, thế giới cô như bị sụp đổ vậy.
"Mợ rồi sẽ hiểu ra sớm thôi, đừng lo!"
Cô gật đầu, mỉm cười. Lâm Phúc cũng thật tâm lý, người anh này thật tốt, nhưng chơi lâu với Mẫn Huyên thế này rồi cô mới có cơ hội gần gũi nói chuyện với anh, Mẫn Huyên nói anh đi du học, anh rất tốt với Mẫn Huyên, cô may mắn gặp qua anh trong một buổi tiệc nhà Mẫn Huyên mà thôi.
"Anh đưa em về, đi thôi"
...
Bà Lục tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong căn phòng tối, bà hoàn toàn không nhớ rõ bà chỉ nhớ lúc bà được tin nhắn mật, gặp người ấy...rồi sau đó bà không nhớ gì nữa.
Bà bước đến cửa, cố gắng mở cửa nhưng không hề mở được, cửa đã được khóa chặt. Bà đập cửa la hét, cố gắng ra khỏi phòng nhưng vẫn không được.
"Mở cửa!!! Mở cửa!!! Thả tôi ra!!!"
"Cạch!"
Một người đàn ông bước vào phòng khẽ nhếch mép nhìn bà, bà nhìn khuôn mặt ấy thì sợ hãi, ngồi bệch xuống đất, mặt trắng bệch như không còn một giọt máu.
"Sao nào? Bà muốn gặp chồng bà đúng không? Cửa mở rồi, bà mau đi đi"
Giọng nói đùa cợt vang lên, bà không thể đứng dậy. Tay chân bà như bị tê cứng vì sợ, vài tên vận áo vest đen bước vào, lôi kéo một người đàn ông trung niên xô về phía bà. Bà ôm chằm lấy ông ấy, là Văn Khước, là người chồng mà bà nhớ nhung bao lâu nay, nước mắt bà chảy xuống, bà khóc bù lu bù loa, Văn Khước dỗ dành bà, ôm bà chặt vào lòng.
"Tình cảm đủ chưa hai bác thân yêu của tôi?"
Tiếng nói ấy vang lên trong căn phòng gam màu tối, tiếng nói giận dữ mang chút hoang dã, tựa như hắn đang là một con sư tử nắm giữ hai sinh linh nhỏ bé vậy.
Văn Khước nhìn rõ khuôn mặt của hắn ta, từ ngày đến hắn vẫn luôn đeo mặt nạ, bây giờ là lần đầu hắn không hề đeo, nhưng khuôn mặt ấy khiến Văn Khước biến sắc...
"Tôi đã cho ông suy nghĩ, từ lúc trò chơi bắt đầu đến sắp kết thúc ông vẫn không nhớ ra mình gây tội gì với nhà chúng tôi sao?"
"Nam...Phong. Cậu là Nam Phong...?"Hắn không lên tiếng chỉ gật đầu, đám thuộc hạ đã đưa xuống cho ông bà một xấp hình. Bên trong chính là tất tần tật về hình ảnh, hành.động, sinh hoạt của Văn Lục Khê.
"Cậu...cậu dám!"
"Tôi có gì mà không dám?"
...
Sau khi được Lâm Phúc đưa về nhà, cô đánh một giấc thật sâu. Thức dậy, cô liền cảm thấy sợ hãi, cảm giác cô đơn bao phủ lấy cô, bây giờ cô chỉ còn có mình anh mà thôi, mẹ cô sao bây giờ chưa về? Ba cũng chưa có tin? Tại sao vậy? Mẫn Huyên không nói không rằng lại bỏ đi, chỉ để lại tin nhắn ngắn ngủi. Cô bước lại gần bệ cửa sổ, cầm cốc nước lên uống cho ấm bụng, chậu xương rồng vẫn ở yên đó, tạo cho cô cảm giác an toàn. Cô nhớ mọi người, nước mắt cô bắt đầu rơi, gò má xinh đẹp chẳng mấy chốc mà ướt sũng, một giọt nước mắt vô tình rơi xuống chậu hoa xương rồng, cô mỉm cười sờ vào chậu, cô bất giác nghĩ đến anh, liền vội cầm điện thoại lên.
"Alo, anh...anh giúp em một chuyện được không?"
"Được, em nói đi"
"Tìm ba mẹ em."
Bên kia dường như chưa trả lời, không gian yên tĩnh đến nỗi cô có thể nghe hơi thở của anh, hơi thở nhẹ nhẹ đều đặn, cô định lên tiếng nói, nhưng anh lại lên tiếng trước, giọng nói trầm lặng ôn nhu khiến cô có cảm giác an toàn, gần gũi mà bao lâu nay cô đã có.
"Được. Anh sẽ giúp em!"
Cô lặng lẽ cúp máy, cô tin anh sẽ dốc sức tìm ba mẹ về lại cho cô, cảnh sát luôn có rất nhiều công việc, có lẽ họ không hề đẩy mạnh tiến độ, cô không còn tin họ nữa rồi. Nhưng cô tin anh, anh nhất định sẽ không làm cô thất vọng...
Nghĩ đến đây, cô lại nhớ đến cô bạn thân Nghi Hạ của mẹ, cô sẽ tìm gặp cô ấy trong một ngày gần nhất. Suy nghĩ chớm thoáng qua, tin nhắn lại reo đến, cô nhìn vào, là số điện thoại của mẹ... Trong tin đầy những dòng tin thân mật, tình cảm, còn có tin nhắn thoại, giọng nói của mẹ vẫn ổn, mẹ vẫn an toàn khiến cô ấm lòng. Cô vội vàng bấm nút gọi mẹ, đầu dây bắt máy khiến cô vui mừng rối rít, mấy dạo này mẹ cô khóa máy, khiến cô không thể liên lạc được, trước giờ mẹ cô vẫn như thế, khi bận cũng khóa máy, thậm chí thường xuyên quên sạc điện thoại...
"Mẹ, con biết mẹ bận, mẹ có thể khi rảnh nhắn tin cho con biết được không?"
"Được, con gái ngủ ngon"
Vừa dứt lời, mẹ cô đã ngắt máy, trong giọng nói đầy hối hả, cô lắc đầu chắc chắn mẹ rất bận... Trước đây, cô luôn muốn mẹ của mình trở thành người nổi tiếng, nhưng bây giờ khi mẹ trở thành nhà makeup chuyên nghiệp, được nhận nhiều show thì cô lại cảm thấy cô đơn, cô không còn cảm giác muốn mẹ trở thành người nổi như lúc bé nữa, cô chỉ muốn mẹ trở lại làm một người makeup bình thường mà thôi. Cô nhắm mắt lại, dường như cô còn bỏ quên điều gì đó, cô nhanh chóng tìm kiếm số điện thoại của An Khôi, lúc trước vô tình nghe Mẫn Huyên đọc, khi Mẫn Huyên nhận được số điện thoại của An Khôi, thì chăm chú đọc thuộc lòng, khiến cô chán ngán, đành lưu lại. Nhìn đồng hồ đã điểm 20h, cô đành lặng lẽ nhắn tin cho An Khôi, giờ này đã muộn, cô không muốn làm phiền.
"Chào anh, An Khôi! Em là Lục Khê, ngày mai 9h tại cafe R em muốn gặp anh"
"Mợ rồi sẽ hiểu ra sớm thôi, đừng lo!"
Cô gật đầu, mỉm cười. Lâm Phúc cũng thật tâm lý, người anh này thật tốt, nhưng chơi lâu với Mẫn Huyên thế này rồi cô mới có cơ hội gần gũi nói chuyện với anh, Mẫn Huyên nói anh đi du học, anh rất tốt với Mẫn Huyên, cô may mắn gặp qua anh trong một buổi tiệc nhà Mẫn Huyên mà thôi.
"Anh đưa em về, đi thôi"
...
Bà Lục tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong căn phòng tối, bà hoàn toàn không nhớ rõ bà chỉ nhớ lúc bà được tin nhắn mật, gặp người ấy...rồi sau đó bà không nhớ gì nữa.
Bà bước đến cửa, cố gắng mở cửa nhưng không hề mở được, cửa đã được khóa chặt. Bà đập cửa la hét, cố gắng ra khỏi phòng nhưng vẫn không được.
"Mở cửa!!! Mở cửa!!! Thả tôi ra!!!"
"Cạch!"
Một người đàn ông bước vào phòng khẽ nhếch mép nhìn bà, bà nhìn khuôn mặt ấy thì sợ hãi, ngồi bệch xuống đất, mặt trắng bệch như không còn một giọt máu.
"Sao nào? Bà muốn gặp chồng bà đúng không? Cửa mở rồi, bà mau đi đi"
Giọng nói đùa cợt vang lên, bà không thể đứng dậy. Tay chân bà như bị tê cứng vì sợ, vài tên vận áo vest đen bước vào, lôi kéo một người đàn ông trung niên xô về phía bà. Bà ôm chằm lấy ông ấy, là Văn Khước, là người chồng mà bà nhớ nhung bao lâu nay, nước mắt bà chảy xuống, bà khóc bù lu bù loa, Văn Khước dỗ dành bà, ôm bà chặt vào lòng.
"Tình cảm đủ chưa hai bác thân yêu của tôi?"
Tiếng nói ấy vang lên trong căn phòng gam màu tối, tiếng nói giận dữ mang chút hoang dã, tựa như hắn đang là một con sư tử nắm giữ hai sinh linh nhỏ bé vậy.
Văn Khước nhìn rõ khuôn mặt của hắn ta, từ ngày đến hắn vẫn luôn đeo mặt nạ, bây giờ là lần đầu hắn không hề đeo, nhưng khuôn mặt ấy khiến Văn Khước biến sắc...
"Tôi đã cho ông suy nghĩ, từ lúc trò chơi bắt đầu đến sắp kết thúc ông vẫn không nhớ ra mình gây tội gì với nhà chúng tôi sao?"
"Nam...Phong. Cậu là Nam Phong...?"Hắn không lên tiếng chỉ gật đầu, đám thuộc hạ đã đưa xuống cho ông bà một xấp hình. Bên trong chính là tất tần tật về hình ảnh, hành.động, sinh hoạt của Văn Lục Khê.
"Cậu...cậu dám!"
"Tôi có gì mà không dám?"
...
Sau khi được Lâm Phúc đưa về nhà, cô đánh một giấc thật sâu. Thức dậy, cô liền cảm thấy sợ hãi, cảm giác cô đơn bao phủ lấy cô, bây giờ cô chỉ còn có mình anh mà thôi, mẹ cô sao bây giờ chưa về? Ba cũng chưa có tin? Tại sao vậy? Mẫn Huyên không nói không rằng lại bỏ đi, chỉ để lại tin nhắn ngắn ngủi. Cô bước lại gần bệ cửa sổ, cầm cốc nước lên uống cho ấm bụng, chậu xương rồng vẫn ở yên đó, tạo cho cô cảm giác an toàn. Cô nhớ mọi người, nước mắt cô bắt đầu rơi, gò má xinh đẹp chẳng mấy chốc mà ướt sũng, một giọt nước mắt vô tình rơi xuống chậu hoa xương rồng, cô mỉm cười sờ vào chậu, cô bất giác nghĩ đến anh, liền vội cầm điện thoại lên.
"Alo, anh...anh giúp em một chuyện được không?"
"Được, em nói đi"
"Tìm ba mẹ em."
Bên kia dường như chưa trả lời, không gian yên tĩnh đến nỗi cô có thể nghe hơi thở của anh, hơi thở nhẹ nhẹ đều đặn, cô định lên tiếng nói, nhưng anh lại lên tiếng trước, giọng nói trầm lặng ôn nhu khiến cô có cảm giác an toàn, gần gũi mà bao lâu nay cô đã có.
"Được. Anh sẽ giúp em!"
Cô lặng lẽ cúp máy, cô tin anh sẽ dốc sức tìm ba mẹ về lại cho cô, cảnh sát luôn có rất nhiều công việc, có lẽ họ không hề đẩy mạnh tiến độ, cô không còn tin họ nữa rồi. Nhưng cô tin anh, anh nhất định sẽ không làm cô thất vọng...
Nghĩ đến đây, cô lại nhớ đến cô bạn thân Nghi Hạ của mẹ, cô sẽ tìm gặp cô ấy trong một ngày gần nhất. Suy nghĩ chớm thoáng qua, tin nhắn lại reo đến, cô nhìn vào, là số điện thoại của mẹ... Trong tin đầy những dòng tin thân mật, tình cảm, còn có tin nhắn thoại, giọng nói của mẹ vẫn ổn, mẹ vẫn an toàn khiến cô ấm lòng. Cô vội vàng bấm nút gọi mẹ, đầu dây bắt máy khiến cô vui mừng rối rít, mấy dạo này mẹ cô khóa máy, khiến cô không thể liên lạc được, trước giờ mẹ cô vẫn như thế, khi bận cũng khóa máy, thậm chí thường xuyên quên sạc điện thoại...
"Mẹ, con biết mẹ bận, mẹ có thể khi rảnh nhắn tin cho con biết được không?"
"Được, con gái ngủ ngon"
Vừa dứt lời, mẹ cô đã ngắt máy, trong giọng nói đầy hối hả, cô lắc đầu chắc chắn mẹ rất bận... Trước đây, cô luôn muốn mẹ của mình trở thành người nổi tiếng, nhưng bây giờ khi mẹ trở thành nhà makeup chuyên nghiệp, được nhận nhiều show thì cô lại cảm thấy cô đơn, cô không còn cảm giác muốn mẹ trở thành người nổi như lúc bé nữa, cô chỉ muốn mẹ trở lại làm một người makeup bình thường mà thôi. Cô nhắm mắt lại, dường như cô còn bỏ quên điều gì đó, cô nhanh chóng tìm kiếm số điện thoại của An Khôi, lúc trước vô tình nghe Mẫn Huyên đọc, khi Mẫn Huyên nhận được số điện thoại của An Khôi, thì chăm chú đọc thuộc lòng, khiến cô chán ngán, đành lưu lại. Nhìn đồng hồ đã điểm 20h, cô đành lặng lẽ nhắn tin cho An Khôi, giờ này đã muộn, cô không muốn làm phiền.
"Chào anh, An Khôi! Em là Lục Khê, ngày mai 9h tại cafe R em muốn gặp anh"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.