Chương 3
Nhất Sự Vô Trần Nữ Sĩ
04/02/2024
7
Nàng ấy vừa dứt câu, cửa điện đã bị gió thổi đập cái rầm.
Ta sợ đến mức run lẩy bẩy, tóm chặt cổ áo Thược Dược, vùi mình trong lồng ngực nàng.
Lúc kề cận, ta vô thức sờ ngực nàng. Ta vừa sợ hết hồn vừa thấy tiếc thay cho người đẹp.
Sao mà phẳng lì thế này…
Thược Dược có vẻ hơi giận. Nàng tóm cổ tay ta nhấc lên, hai chân ta gần như sắp rời đất.
Lúc này ta mới phát hiện, nàng ấy cao thật.
- Ta không cố ý sờ muội đâu. Ai bảo muội doạ ta. Vả lại, chúng ta đều là con gái, sờ tí thì đã sao.
- Ta cũng cho muội sờ đấy. Sờ đi.
Ta nói vô cùng lí lẽ hùng hồn, còn chủ động xáp lại nàng.
Mặt Thược Dược biến sắc, miệng còn lẩm bẩm gì đấy rồi luống cuống đi vào điện.
Nàng ấy bỏ ta ở bên ngoài, mặc kệ ta gõ cửa kiểu gì cũng không thèm đáp.
Cho đến khi ta phát hiện lòng bàn tay có một vệt đỏ tươi.
8
Ta đạp tung cửa phòng, quả nhiên trông thấy mặt đất có mấy giọt máu đỏ tươi.
Thược Dược co quắp trong tủ đồ gỗ lim cũ kĩ, trán rịn mồ hôi, ánh mắt nhìn ta đầy vẻ cảnh giác.
- Muội bị thương rồi.
Ta cố đến gần nàng nhưng mới đi được hai bước mới nhớ ra nàng vẫn đang giận.
Thế là, ta kéo khăn choàng xuống đưa qua cho nàng.
- Ta không chạm vào muội. Muội tự lau đi.
Vết thương này chắc do hôm nay lén nàng chuồn ra ngoài bị phát hiện nên phải chịu phạt nhỉ?
Ta không tiện hỏi nguyên do, chỉ nóng ruột không biết vết thương có lây không?
Đôi tay mảnh dẻ trắng bệch đón lấy chiếc khăn, song nháy mắt sau đã ném xuống đất.
- Hừ, đến tỷ cũng chê ta.
Giọng Thược Dược càng khàn hơn, âm điệu cũng trầm hơn.
- Chẳng qua do ở chỗ này chỉ có mỗi mình ta là người sống nên tỷ mới chịu nói chuyện với ta…
Nàng ấy còn chưa nói xong đã không chống đỡ nổi gục sang bên cạnh.
Ta lập tức tiến lên đỡ, tốn sức ba bò chín trâu mới dìu được nàng đến sập.
Ta nhóm một đống lửa trong sân, đun nóng nước trong vại rồi mới bê vào trong lau trán cho nàng.
Nàng ấy đã sốt mê man.
Ta bèn cởi cổ áo nàng ra, song chỉ kéo xuống đến xương quai xanh.
- Ta chê muội? Ta chỉ ước được dính lấy muội ấy chứ. Còn không phải do muội không thích ta chạm vào à? Đồ khó ở…
Ta vừa lau vết mua cho nàng vừa lẩm bẩm một mình.
9
Ta nằm bò trước giường Thược Dược ngủ thiếp đi mất.
Vừa tỉnh dậy đã thấy người đẹp nhìn ta bằng ánh mắt trong veo.
- Hôm qua có phải muội lén trốn ra ngoài nên bị phạt không?
Ta không nén nổi tò mò hỏi nàng.
Thược Dược ngây ra, cúi đầu không đáp.
- Muội muốn trốn đi đâu vậy Thược Dược?
Ta tiếp tục gặng hỏi.
Dù sao cũng chẳng có ai muốn bị giam ở cái nơi tồi tàn này, chịu đựng nỗi cô đơn cả đời.
- Chẳng lẽ tỷ có cách gì sao? Tỷ muốn trốn à?
Thược Dược cất giọng nghe như quạ kêu, quả thực có hơi gi.ết phong cảnh.
Có bị phát hiện cũng chỉ bị phạt đòn, thế thì hoàn toàn có thể thử xem sao, cái thân này của ta vẫn chịu được.
- Tỷ dẫn muội theo, thế nào?
Ta nắm chặt bàn tay tay lạnh như băng của Thược Dược, hai mắt sáng rỡ.
- Nghe đồn tên hoàng đế điên kia rất ngang ngược tàn bạo, giết người như ngóe, chúng ta cứ ở trong cung thì chắc chắn không thọ đâu.
Tên đàn ông đến mẹ ruột, anh em ruột thịt còn dám gi.ết hại tàn nhẫn thì chắc chắn còn đáng sợ hơn cả quỷ dữ.
Thược Dược lặng thinh hồi lâu mới ung dung đáp:
- Tỷ nói rất phải, gã ta đúng là một tên điên đáng sợ.
10
Mỗi ngày sẽ có hai thị nữ đến đưa cơm trước cửa điện, chỉ cần đánh ngất bọn họ rồi thay trang phục thị nữ, tiếp đó men theo con đường nhỏ sau núi nhanh chóng rời đi trước khi bị phát hiện.
Đành đánh cược một ván vậy. Không thì chỉ tính riêng cơm canh ở lãnh cung thôi đã đủ khiến ta chết đói trước rồi.
Sớm hôm sau, ta cầm gạch canh sẵn ở sau cửa điện. Ta vốn định đập cho mỗi người một phát, song lại sợ bọn họ bị làm sao.
Ta đang phân vân thì Thược Dược ở sau đã điểm huyệt bọn họ.
Đúng là không nhìn ra, cô nương này còn biết cả ngón nghề này cơ đấy.
Ta đá thử hai thị nữ đang ngủ mê man, sau đó tức tốc cởi đồ của họ ra.
Thược Dược chỉ cầm mép tay áo, trông có vẻ hơi chê, quay sang thấy ta đang cởi thắt lưng thì lập tức đi vào trong điện.
- Có nhất thiết phải xa cách vậy không?
Ta làu bàu, thấy hết sức khó hiểu.
Đợi nàng ấy thay đồ xong, ta mới phát hiện tay áo chỉ tạm đủ che cánh tay nàng.
- Muội cứ theo sau ta là được.
Ta mở cửa, nhặt hộp cơm dưới đất lên.
Ngọn núi này có một con đường hẹp, hôm nay bọn ta khá là may, không đụng phải thị vệ.
Nhưng lúc xuống được núi, không ngờ lại có một toán nô tài đang đứng chặn giữa đường.
Công công dẫn đầu không nói nhiều lời đã chặn đường bọn ta.
- Này, điều hai ngươi đến chỗ Lệ tần làm người hầu.
Ta cúi đầu đi cùng đám người, đằng sau còn có mấy thái giám theo đuôi.
- Không sao, đợi đến đấy rồi chúng ta tìm cơ hội chuồn đi là xong…
Ta xáp lại gần Thược Dược, khẽ thì thầm.
Vị phi tử đó chắc hẳn là vừa mới vào cung, ngoài cửa còn chất đống hành lí chưa dỡ ra.
Sướng thật đấy, quả nhiên người nào gia thế tốt dù có vào cung thì vẫn số hưởng.
Ta đứng giả chết ở bên cạnh cả buổi, vừa định đón mâm hoa quả từ tay cung nữ rồi chuồn đi thì lại bị nữ tử trên sập gọi lại.
- Đợi đã. Các ngươi là tì nữ mới đến hả?
Bọn ta im lặng gật đầu, lại bị nàng ta bắt ngẩng đầu lên.
Lòng bàn tay ta rịn mồ hôi. Lúc ta tưởng bị phát hiện thì Lệ tần* lại nói:
- Điều đến phòng giặt đồ cho bản cung, bản mặt dụ dỗ người ta thế kia, không thể xuất hiện trước mặt hoàng thượng được.
(Chỗ này tác giả ghi Lệ phi, không thống nhất với đoạn trước, người dịch tự sửa)
Cõi lòng thấp thỏm cuối cùng cũng được yên tâm, ta cố gắng kiềm chế không nhếch môi cười.
- Nô tì đã hiểu.
Lại còn hoàng thượng nữa hả? Cẩn thận buổi tối lão ta cầm đao đến chém cô đó.
- Bản cung có dự cảm, tối nay hoàng thượng nhất định sẽ đến đây.
- Ngươi nói xem đúng không, đồ đần đứng cạnh.
Ê, cái con này lại dám gọi cô nương Thược Dược của ta là đồ đần.
Thược Dược không nói gì, chỉ nhếch môi nhìn nàng ta với ánh mắt lạnh lùng đến bức người.
Ta hoảng hồn, vội kéo tay áo nàng quỳ xuống.
- Xin nương nương trách phạt, em gái nô tì sinh ra đã bị câm.
- Nhưng nô tì đã vào cung rất lâu rồi, nghe nói hoàng thượng thích nhất là màu đỏ hoa hồng. Nương nương đẹp tựa mẫu đơn, diện màu ấy vừa hay hợp ý hoàng thượng.
Lệ tần ngước mắt nhìn ta với vẻ khinh thường. Nàng ta bỏ quả nho trong tay xuống, nhưng vẻ mặt lại thấp thoáng nụ cười khó giấu.
- Trông vậy mà biết ăn nói đấy. Nhưng vẫn phải lập tức thu dọn đồ đạc đến phòng giặt đồ làm việc.
Đúng là một cô nương ngây thơ được nuông chiều. Cũng may mà nàng ta vẫn chưa bị chảo nhuộm hoàng cung nhuộm màu, không thì chắc chắn đã ban độc nhất trượng hồng cho ta với Thược Dược rồi.
Ta kéo cánh tay Thược Dược, gần như là lôi nàng ấy ra ngoài. Ta có thể cảm nhận rất rõ nếu ta không cản nàng thì chắc chắn nàng ấy sẽ liều mạng với Lệ tần.
Tì nữ bên người Lệ tần cứ nhìn chòng chọc hai bọn ta suốt chặng đường đến cửa phòng giặt đồ. Thấy bọn ta vào trong thì dặn dò mấy câu rồi mới quay người rời đi.
Cô cô quản lí cười nịnh nọt với nàng ta, tiếp đó quay sang nguýt bọn ta.
- Mau đi làm việc đi. Hai con yêu tinh không thể khiến người ta yên tâm bọn mày đừng tưởng có cái mặt đẹp là có cơ hội lên làm phượng hoàng.
- Dạ dạ. Cô cô nói chí phải.
Ta cười gật đầu khom lưng hùa theo, đợi bà ta rời đi mới xả cho một tràng.
Phoẹt, rặt một đám nô tài chó cậy chủ.
Ta cầm tay áo lau miệng, Thược Dược ở cạnh vẫn lạnh mặt nhìn ta, mãi sau mới nói:
- Tỷ hễ khen ai là cũng sánh tựa hoa à?
Thược Dược không vui đi lên trước một mình, bỏ lại ta đứng nghệch ra.
- Ta làm thế còn không phải vì sợ hai ta không giữ nổi đầu sao? Ai tinh mắt đều thấy Lệ Tần đó tô môi như ma nữ ấy, nào có đẹp ngây thơ tự nhiên như Thược Dược của chúng ta được.
Ta vừa khen vừa dỗ suốt cả chặng đường mới thành công chọc cho nàng cười
Nàng ấy vừa dứt câu, cửa điện đã bị gió thổi đập cái rầm.
Ta sợ đến mức run lẩy bẩy, tóm chặt cổ áo Thược Dược, vùi mình trong lồng ngực nàng.
Lúc kề cận, ta vô thức sờ ngực nàng. Ta vừa sợ hết hồn vừa thấy tiếc thay cho người đẹp.
Sao mà phẳng lì thế này…
Thược Dược có vẻ hơi giận. Nàng tóm cổ tay ta nhấc lên, hai chân ta gần như sắp rời đất.
Lúc này ta mới phát hiện, nàng ấy cao thật.
- Ta không cố ý sờ muội đâu. Ai bảo muội doạ ta. Vả lại, chúng ta đều là con gái, sờ tí thì đã sao.
- Ta cũng cho muội sờ đấy. Sờ đi.
Ta nói vô cùng lí lẽ hùng hồn, còn chủ động xáp lại nàng.
Mặt Thược Dược biến sắc, miệng còn lẩm bẩm gì đấy rồi luống cuống đi vào điện.
Nàng ấy bỏ ta ở bên ngoài, mặc kệ ta gõ cửa kiểu gì cũng không thèm đáp.
Cho đến khi ta phát hiện lòng bàn tay có một vệt đỏ tươi.
8
Ta đạp tung cửa phòng, quả nhiên trông thấy mặt đất có mấy giọt máu đỏ tươi.
Thược Dược co quắp trong tủ đồ gỗ lim cũ kĩ, trán rịn mồ hôi, ánh mắt nhìn ta đầy vẻ cảnh giác.
- Muội bị thương rồi.
Ta cố đến gần nàng nhưng mới đi được hai bước mới nhớ ra nàng vẫn đang giận.
Thế là, ta kéo khăn choàng xuống đưa qua cho nàng.
- Ta không chạm vào muội. Muội tự lau đi.
Vết thương này chắc do hôm nay lén nàng chuồn ra ngoài bị phát hiện nên phải chịu phạt nhỉ?
Ta không tiện hỏi nguyên do, chỉ nóng ruột không biết vết thương có lây không?
Đôi tay mảnh dẻ trắng bệch đón lấy chiếc khăn, song nháy mắt sau đã ném xuống đất.
- Hừ, đến tỷ cũng chê ta.
Giọng Thược Dược càng khàn hơn, âm điệu cũng trầm hơn.
- Chẳng qua do ở chỗ này chỉ có mỗi mình ta là người sống nên tỷ mới chịu nói chuyện với ta…
Nàng ấy còn chưa nói xong đã không chống đỡ nổi gục sang bên cạnh.
Ta lập tức tiến lên đỡ, tốn sức ba bò chín trâu mới dìu được nàng đến sập.
Ta nhóm một đống lửa trong sân, đun nóng nước trong vại rồi mới bê vào trong lau trán cho nàng.
Nàng ấy đã sốt mê man.
Ta bèn cởi cổ áo nàng ra, song chỉ kéo xuống đến xương quai xanh.
- Ta chê muội? Ta chỉ ước được dính lấy muội ấy chứ. Còn không phải do muội không thích ta chạm vào à? Đồ khó ở…
Ta vừa lau vết mua cho nàng vừa lẩm bẩm một mình.
9
Ta nằm bò trước giường Thược Dược ngủ thiếp đi mất.
Vừa tỉnh dậy đã thấy người đẹp nhìn ta bằng ánh mắt trong veo.
- Hôm qua có phải muội lén trốn ra ngoài nên bị phạt không?
Ta không nén nổi tò mò hỏi nàng.
Thược Dược ngây ra, cúi đầu không đáp.
- Muội muốn trốn đi đâu vậy Thược Dược?
Ta tiếp tục gặng hỏi.
Dù sao cũng chẳng có ai muốn bị giam ở cái nơi tồi tàn này, chịu đựng nỗi cô đơn cả đời.
- Chẳng lẽ tỷ có cách gì sao? Tỷ muốn trốn à?
Thược Dược cất giọng nghe như quạ kêu, quả thực có hơi gi.ết phong cảnh.
Có bị phát hiện cũng chỉ bị phạt đòn, thế thì hoàn toàn có thể thử xem sao, cái thân này của ta vẫn chịu được.
- Tỷ dẫn muội theo, thế nào?
Ta nắm chặt bàn tay tay lạnh như băng của Thược Dược, hai mắt sáng rỡ.
- Nghe đồn tên hoàng đế điên kia rất ngang ngược tàn bạo, giết người như ngóe, chúng ta cứ ở trong cung thì chắc chắn không thọ đâu.
Tên đàn ông đến mẹ ruột, anh em ruột thịt còn dám gi.ết hại tàn nhẫn thì chắc chắn còn đáng sợ hơn cả quỷ dữ.
Thược Dược lặng thinh hồi lâu mới ung dung đáp:
- Tỷ nói rất phải, gã ta đúng là một tên điên đáng sợ.
10
Mỗi ngày sẽ có hai thị nữ đến đưa cơm trước cửa điện, chỉ cần đánh ngất bọn họ rồi thay trang phục thị nữ, tiếp đó men theo con đường nhỏ sau núi nhanh chóng rời đi trước khi bị phát hiện.
Đành đánh cược một ván vậy. Không thì chỉ tính riêng cơm canh ở lãnh cung thôi đã đủ khiến ta chết đói trước rồi.
Sớm hôm sau, ta cầm gạch canh sẵn ở sau cửa điện. Ta vốn định đập cho mỗi người một phát, song lại sợ bọn họ bị làm sao.
Ta đang phân vân thì Thược Dược ở sau đã điểm huyệt bọn họ.
Đúng là không nhìn ra, cô nương này còn biết cả ngón nghề này cơ đấy.
Ta đá thử hai thị nữ đang ngủ mê man, sau đó tức tốc cởi đồ của họ ra.
Thược Dược chỉ cầm mép tay áo, trông có vẻ hơi chê, quay sang thấy ta đang cởi thắt lưng thì lập tức đi vào trong điện.
- Có nhất thiết phải xa cách vậy không?
Ta làu bàu, thấy hết sức khó hiểu.
Đợi nàng ấy thay đồ xong, ta mới phát hiện tay áo chỉ tạm đủ che cánh tay nàng.
- Muội cứ theo sau ta là được.
Ta mở cửa, nhặt hộp cơm dưới đất lên.
Ngọn núi này có một con đường hẹp, hôm nay bọn ta khá là may, không đụng phải thị vệ.
Nhưng lúc xuống được núi, không ngờ lại có một toán nô tài đang đứng chặn giữa đường.
Công công dẫn đầu không nói nhiều lời đã chặn đường bọn ta.
- Này, điều hai ngươi đến chỗ Lệ tần làm người hầu.
Ta cúi đầu đi cùng đám người, đằng sau còn có mấy thái giám theo đuôi.
- Không sao, đợi đến đấy rồi chúng ta tìm cơ hội chuồn đi là xong…
Ta xáp lại gần Thược Dược, khẽ thì thầm.
Vị phi tử đó chắc hẳn là vừa mới vào cung, ngoài cửa còn chất đống hành lí chưa dỡ ra.
Sướng thật đấy, quả nhiên người nào gia thế tốt dù có vào cung thì vẫn số hưởng.
Ta đứng giả chết ở bên cạnh cả buổi, vừa định đón mâm hoa quả từ tay cung nữ rồi chuồn đi thì lại bị nữ tử trên sập gọi lại.
- Đợi đã. Các ngươi là tì nữ mới đến hả?
Bọn ta im lặng gật đầu, lại bị nàng ta bắt ngẩng đầu lên.
Lòng bàn tay ta rịn mồ hôi. Lúc ta tưởng bị phát hiện thì Lệ tần* lại nói:
- Điều đến phòng giặt đồ cho bản cung, bản mặt dụ dỗ người ta thế kia, không thể xuất hiện trước mặt hoàng thượng được.
(Chỗ này tác giả ghi Lệ phi, không thống nhất với đoạn trước, người dịch tự sửa)
Cõi lòng thấp thỏm cuối cùng cũng được yên tâm, ta cố gắng kiềm chế không nhếch môi cười.
- Nô tì đã hiểu.
Lại còn hoàng thượng nữa hả? Cẩn thận buổi tối lão ta cầm đao đến chém cô đó.
- Bản cung có dự cảm, tối nay hoàng thượng nhất định sẽ đến đây.
- Ngươi nói xem đúng không, đồ đần đứng cạnh.
Ê, cái con này lại dám gọi cô nương Thược Dược của ta là đồ đần.
Thược Dược không nói gì, chỉ nhếch môi nhìn nàng ta với ánh mắt lạnh lùng đến bức người.
Ta hoảng hồn, vội kéo tay áo nàng quỳ xuống.
- Xin nương nương trách phạt, em gái nô tì sinh ra đã bị câm.
- Nhưng nô tì đã vào cung rất lâu rồi, nghe nói hoàng thượng thích nhất là màu đỏ hoa hồng. Nương nương đẹp tựa mẫu đơn, diện màu ấy vừa hay hợp ý hoàng thượng.
Lệ tần ngước mắt nhìn ta với vẻ khinh thường. Nàng ta bỏ quả nho trong tay xuống, nhưng vẻ mặt lại thấp thoáng nụ cười khó giấu.
- Trông vậy mà biết ăn nói đấy. Nhưng vẫn phải lập tức thu dọn đồ đạc đến phòng giặt đồ làm việc.
Đúng là một cô nương ngây thơ được nuông chiều. Cũng may mà nàng ta vẫn chưa bị chảo nhuộm hoàng cung nhuộm màu, không thì chắc chắn đã ban độc nhất trượng hồng cho ta với Thược Dược rồi.
Ta kéo cánh tay Thược Dược, gần như là lôi nàng ấy ra ngoài. Ta có thể cảm nhận rất rõ nếu ta không cản nàng thì chắc chắn nàng ấy sẽ liều mạng với Lệ tần.
Tì nữ bên người Lệ tần cứ nhìn chòng chọc hai bọn ta suốt chặng đường đến cửa phòng giặt đồ. Thấy bọn ta vào trong thì dặn dò mấy câu rồi mới quay người rời đi.
Cô cô quản lí cười nịnh nọt với nàng ta, tiếp đó quay sang nguýt bọn ta.
- Mau đi làm việc đi. Hai con yêu tinh không thể khiến người ta yên tâm bọn mày đừng tưởng có cái mặt đẹp là có cơ hội lên làm phượng hoàng.
- Dạ dạ. Cô cô nói chí phải.
Ta cười gật đầu khom lưng hùa theo, đợi bà ta rời đi mới xả cho một tràng.
Phoẹt, rặt một đám nô tài chó cậy chủ.
Ta cầm tay áo lau miệng, Thược Dược ở cạnh vẫn lạnh mặt nhìn ta, mãi sau mới nói:
- Tỷ hễ khen ai là cũng sánh tựa hoa à?
Thược Dược không vui đi lên trước một mình, bỏ lại ta đứng nghệch ra.
- Ta làm thế còn không phải vì sợ hai ta không giữ nổi đầu sao? Ai tinh mắt đều thấy Lệ Tần đó tô môi như ma nữ ấy, nào có đẹp ngây thơ tự nhiên như Thược Dược của chúng ta được.
Ta vừa khen vừa dỗ suốt cả chặng đường mới thành công chọc cho nàng cười
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.