Chương 4
Nhất Sự Vô Trần Nữ Sĩ
04/02/2024
11
Ban đêm tối như hũ nút, ta dựa vào Thược Dược ngủ thiếp đi. Trong lúc mơ mơ màng màng, ta sờ trúng thứ gì đó nóng ran trong chăn.
- Cái gì ấm vậy nhỉ?
Ta lẩm bẩm, mắt vẫn nhắm tịt.
Đến khi nghe thấy rên, ta mới giật mình.
- Sao thế?
Thược Dược bị ngã xuống đất.
Ta châm đèn, thấy hai má thiếu nữ đỏ ửng, trán còn lấm tấm mồ hôi.
- Có phải muội bị ốm không vậy, Thược Dược?
Ta lo lắng áp tay lên trán nàng.
- Tối nay ta, ta không thể ngủ cùng tỷ được.
Nàng ấy tránh đi không để ta chạm vào, ngực phập phồng liên tục.
Ta bỗng nhận ra nàng ấy không hề có chút hứng thú nào với hoàng thượng nhưng lại ghen khi ta khen Lệ tần, chẳng lẽ?
Chẳng lẽ nàng ấy thích con gái, nàng ấy thích ta?
Ta quá đỗi bàng hoàng nhưng lại không thể tỏ ra kinh ngạc, đành phải hùa theo lời nàng ấy.
- Vậy, vậy ta nhường giường cho muội đó. Ta ra ngoài cửa ngồi một lúc.
- Dù sao… dù sao trời cũng sắp sáng rồi.
Bầu không khí có phần khó tả.
Thược Dược không nói gì, chỉ vơ đồ rồi mở cửa chạy đi.
Lúc ta đuổi theo thì đã không thấy người đâu nữa.
Mới nhoáng cái mà đã chạy đi đâu được nhỉ?
Những tì nữ khác vẫn đang được ngủ, còn ta thì phải nương vào ánh nến yếu ớt nhìn ngó xung quanh, song vẫn không tìm thấy bóng dáng Thược Dược.
12
Ta tìm Thược Dược nguyên một đêm, đến tận lúc trời tờ mờ sáng mà nàng ấy cứ như đã bốc hơi khỏi thế gian.
Không biết cửa phòng giặt đồ đã mở toang từ khi nào.
Bốn bề tĩnh mịch, ta thử ló đầu ra, ấy vậy mà lại chẳng có lấy bóng dáng một cung nữ nào.
Tim ta đập thình thịch. Ta lén lén lút lút lẻn ra ngoài, nhìn con đường lúc đến đây thông thẳng ta ngoài cung.
Lúc này đây, nỗi lòng khao khát muốn trốn đi lên đến đỉnh điểm.
Ta tóm làn váy, muốn bất chất tất cả xông ra khỏi cổng lớn, ngặt nỗi vẫn chưa tìm thấy Thược Dược.
Bất luận… bất luận nàng ấy có tâm tư gì với ta, ta vẫn sẽ coi nàng ấy là chị em có nhau có hoạn nạn, tuyệt đối không bỏ lại nàng ấy mà rời cung một mình.
Ta quyết định về cửa lãnh cung ngó thử. Nàng ấy nhát gan, không chừng lại trốn về đấy rồi.
Nhưng khi ngẩng đầu lên lần nữa, ta lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở chỗ bức tường đỏ cách đó 5 mét.
Thược Dược.
Đằng sau nàng ấy là một toán cẩm y vệ mặc áo Phi Ngư.
Cẩm y vệ là những người thân cận nhất bên hoàng thượng, nếu bị bọn họ bắt đi thì e rằng khó mà sống tiếp được.
Có vẻ là Thược Dược bị họ chặn đường hỏi gì đấy.
Ta sợ hãi bấm chặt tay, van xin họ bỏ qua cho Thược Dược song nàng vẫn bị bọn họ dẫn đi.
Ban đêm tối như hũ nút, ta dựa vào Thược Dược ngủ thiếp đi. Trong lúc mơ mơ màng màng, ta sờ trúng thứ gì đó nóng ran trong chăn.
- Cái gì ấm vậy nhỉ?
Ta lẩm bẩm, mắt vẫn nhắm tịt.
Đến khi nghe thấy rên, ta mới giật mình.
- Sao thế?
Thược Dược bị ngã xuống đất.
Ta châm đèn, thấy hai má thiếu nữ đỏ ửng, trán còn lấm tấm mồ hôi.
- Có phải muội bị ốm không vậy, Thược Dược?
Ta lo lắng áp tay lên trán nàng.
- Tối nay ta, ta không thể ngủ cùng tỷ được.
Nàng ấy tránh đi không để ta chạm vào, ngực phập phồng liên tục.
Ta bỗng nhận ra nàng ấy không hề có chút hứng thú nào với hoàng thượng nhưng lại ghen khi ta khen Lệ tần, chẳng lẽ?
Chẳng lẽ nàng ấy thích con gái, nàng ấy thích ta?
Ta quá đỗi bàng hoàng nhưng lại không thể tỏ ra kinh ngạc, đành phải hùa theo lời nàng ấy.
- Vậy, vậy ta nhường giường cho muội đó. Ta ra ngoài cửa ngồi một lúc.
- Dù sao… dù sao trời cũng sắp sáng rồi.
Bầu không khí có phần khó tả.
Thược Dược không nói gì, chỉ vơ đồ rồi mở cửa chạy đi.
Lúc ta đuổi theo thì đã không thấy người đâu nữa.
Mới nhoáng cái mà đã chạy đi đâu được nhỉ?
Những tì nữ khác vẫn đang được ngủ, còn ta thì phải nương vào ánh nến yếu ớt nhìn ngó xung quanh, song vẫn không tìm thấy bóng dáng Thược Dược.
12
Ta tìm Thược Dược nguyên một đêm, đến tận lúc trời tờ mờ sáng mà nàng ấy cứ như đã bốc hơi khỏi thế gian.
Không biết cửa phòng giặt đồ đã mở toang từ khi nào.
Bốn bề tĩnh mịch, ta thử ló đầu ra, ấy vậy mà lại chẳng có lấy bóng dáng một cung nữ nào.
Tim ta đập thình thịch. Ta lén lén lút lút lẻn ra ngoài, nhìn con đường lúc đến đây thông thẳng ta ngoài cung.
Lúc này đây, nỗi lòng khao khát muốn trốn đi lên đến đỉnh điểm.
Ta tóm làn váy, muốn bất chất tất cả xông ra khỏi cổng lớn, ngặt nỗi vẫn chưa tìm thấy Thược Dược.
Bất luận… bất luận nàng ấy có tâm tư gì với ta, ta vẫn sẽ coi nàng ấy là chị em có nhau có hoạn nạn, tuyệt đối không bỏ lại nàng ấy mà rời cung một mình.
Ta quyết định về cửa lãnh cung ngó thử. Nàng ấy nhát gan, không chừng lại trốn về đấy rồi.
Nhưng khi ngẩng đầu lên lần nữa, ta lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở chỗ bức tường đỏ cách đó 5 mét.
Thược Dược.
Đằng sau nàng ấy là một toán cẩm y vệ mặc áo Phi Ngư.
Cẩm y vệ là những người thân cận nhất bên hoàng thượng, nếu bị bọn họ bắt đi thì e rằng khó mà sống tiếp được.
Có vẻ là Thược Dược bị họ chặn đường hỏi gì đấy.
Ta sợ hãi bấm chặt tay, van xin họ bỏ qua cho Thược Dược song nàng vẫn bị bọn họ dẫn đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.