Chương 21: Giấc Mộng Kinh Hoàng (1)
michannn
03/04/2021
Đổng Nhược Lam có chút hốt hoảng, đưa tay ôm mặt, ánh mắt cô quá mức tuyệt vọng nhìn người đàn ông kia.
Lại ăn trúng một cái tát...
Rõ ràng cái đánh này kiếp trước đã từng hứng chịu nhiều lần, huống hồ, chuyện hắn đánh cô như vậy vẫn nhẹ nhàng hơn những thủ đoạn khác.
Nhưng không hiểu vì sao, hiện tại mặt không những ê ẩm, mà cả con tim của Đổng Nhược Lam cũng đang run rẩy dần lên theo từng phút.
Đổng Nhược Lam có chút sững sờ, ánh mắt mang hơi nước trong bóng tối ngước lên nhìn Nhậm Tác Chính.
Cô cảm thấy mình quá sức buồn cười, chẳng hiểu vì sao chỉ là nhận lấy một cái tát cũng đủ khiến cô tuyệt vọng, chẳng phải trước kia đã nhận qua đủ loại thủ đoạn ghê gớm hơn sao, bị giày vò còn kinh khủng hơn rất nhiều cũng không rơi nước mắt dù chỉ một chút, vẫn ngoan cường đối kháng với hắn.
Thế mà trọng sinh qua một đời, lại yếu đuối như vậy, chỉ bị đánh có một chút mà trong lòng lại dâng trào cảm xúc tủi thân.
Không lẽ những ngày qua âu yếm gần kề, những câu nói dịu dàng ôn nhu của hắn đã khiến cô quen thuộc, thế nên bây giờ nhận chút cay đắng cũng đủ khiến cô sợ hãi?
"Không dám... tôi không dám chạy trốn! Cầu xin anh, tôi không chạy.. không chạy đâu...", Đổng Nhược Lam cuối cùng nhịn không nỗi rơi nước mắt, cô kinh hoảng phát hiện quần áo của mình bị người kia kéo xệch, tay người đàn ông nọ to lớn rắn chắc bao bọc lấy cô, hắn cố định khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của cô mà cúi xuống hôn.
Đôi bên một người sợ hãi gào khóc, một người lại gắt gao chế trụ chiếm thế thượng phong.
Nụ hôn ướt át kéo dài thật lâu, Đổng Nhược Lam bị hôn đến cả người choáng váng.
Cảm giác nghẹt thở này bức bách Đổng Nhược Lam, cô có cảm giác như chính mình đang bị người kia chèn ép đến bước đường cùng, muốn cô cùng sống chết với hắn.
"Em là của tôi, mãi mãi cũng là của tôi. Không cho em trốn! Có phải em muốn cùng chết với tôi thì mới cam lòng? Hay em nghĩ đời này em còn có cơ hội trở về với Lãnh Thần?"
Trong mắt Đổng Nhược Lam, hiện tại Nhậm Tác Chính bạo hống như vậy kinh khủng vô cùng.
Giống như những gì trong lời nói của hắn, nếu thật sự cô cùng hắn đối kháng thêm một lần nào nữa, hắn sẽ thật sự cùng cô chết chung.
Cơ thể Đổng Nhược Lam run đến lợi hại, nước mắt cũng rơi ngày một nhiều, tâm trạng hoàn toàn không chút ổn định.
Trong lòng cô hiện tại chỉ cảm thấy buồn nôn, cảm giác gần kề bây giờ không còn mang chút yêu thương tôn trọng, hắn chỉ là muốn làm nhục cô, muốn chứng tỏ cho cô biết, là cơ thể hay cả linh hồn của cô đều bị hắn chiếm giữ.
"Đừng mà, anh không thể như vậy...", Đổng Nhược Lam rối loạn thoát khỏi kìm kẹp, cô lung tung đánh lên vai hắn, nước mắt mơ hồ loang trên mí mắt.
Sau đó đột nhiên bị người đàn ông kia ôm thật chặt, trong cơn hoảng loạn, cô lại mơ hồ nghe thấy hắn thì thầm bên tai mình, "Bình tĩnh lại, tiểu Lam, ngoan ngoãn bình tĩnh lại... "
Đổng Nhược Lam thẩn thờ không tiết chế được hơi thở dồn dập, lồng ngực phập phồng khó thở, đôi tay gầy yếu vẫn sững sờ dừng lại trên không trung, rõ ràng không thể đánh hắn được, càng không thể buông tay.
Cái gì là bình tĩnh? Chuyện gì mà bình tĩnh? Cô đã sai gì sao...?
Đèn ngủ vàng ngà trên tủ đầu giường được người đàn ông kia vươn tay bật, bỗng chốc không thích nghi được với ánh sáng, Đổng Nhược Lam đưa tay che mắt nhíu chặt chân mày, sau đó lại chậm rãi hé mở ngón tay, xuyên qua những kẻ ngón tay thon gầy trắng trẻo gần như trong suốt, Đổng Nhược Lam lờ mờ nhìn thấy người đàn ông kia.
Nhưng so với vừa rồi, hắn lại không hung dữ đáng sợ nữa, mà biểu hiện của bây giờ quá mực ôn nhu, giống như khi cô vừa trọng sinh, Nhậm Tác Chính rũ bỏ lớp trang bị gai góc bên ngoài, trở thành một người đàn ông tử tế đường hoàng.
Đổng Nhược Lam thở dốc nặng nề, cô sợ hãi đưa tay chạm nhẹ khuôn mặt hắn, rồi sau đó dường như sợ chính mình bị đánh mà run sợ rụt bàn tay trở về.
Ánh mắt vẫn chăm chú nhìn hắn, như là không tin vào mắt của mình.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
"Em ổn không?", Nhậm Tác Chính nhẹ nhàng đưa tay xoa khuôn mặt cô, thế nhưng lại bị người nọ như con mèo nhỏ sợ hãi mà sẵn sàng đưa móng vuốt cào, cô vừa hất tay hắn ra liền hối hận, sợ hắn như kiếp trước sẽ như vậy bị từ chối mà đánh cô, còn cao giọng hỏi cô - "Em trông mình đáng giá lắm sao?"
Lại ăn trúng một cái tát...
Rõ ràng cái đánh này kiếp trước đã từng hứng chịu nhiều lần, huống hồ, chuyện hắn đánh cô như vậy vẫn nhẹ nhàng hơn những thủ đoạn khác.
Nhưng không hiểu vì sao, hiện tại mặt không những ê ẩm, mà cả con tim của Đổng Nhược Lam cũng đang run rẩy dần lên theo từng phút.
Đổng Nhược Lam có chút sững sờ, ánh mắt mang hơi nước trong bóng tối ngước lên nhìn Nhậm Tác Chính.
Cô cảm thấy mình quá sức buồn cười, chẳng hiểu vì sao chỉ là nhận lấy một cái tát cũng đủ khiến cô tuyệt vọng, chẳng phải trước kia đã nhận qua đủ loại thủ đoạn ghê gớm hơn sao, bị giày vò còn kinh khủng hơn rất nhiều cũng không rơi nước mắt dù chỉ một chút, vẫn ngoan cường đối kháng với hắn.
Thế mà trọng sinh qua một đời, lại yếu đuối như vậy, chỉ bị đánh có một chút mà trong lòng lại dâng trào cảm xúc tủi thân.
Không lẽ những ngày qua âu yếm gần kề, những câu nói dịu dàng ôn nhu của hắn đã khiến cô quen thuộc, thế nên bây giờ nhận chút cay đắng cũng đủ khiến cô sợ hãi?
"Không dám... tôi không dám chạy trốn! Cầu xin anh, tôi không chạy.. không chạy đâu...", Đổng Nhược Lam cuối cùng nhịn không nỗi rơi nước mắt, cô kinh hoảng phát hiện quần áo của mình bị người kia kéo xệch, tay người đàn ông nọ to lớn rắn chắc bao bọc lấy cô, hắn cố định khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của cô mà cúi xuống hôn.
Đôi bên một người sợ hãi gào khóc, một người lại gắt gao chế trụ chiếm thế thượng phong.
Nụ hôn ướt át kéo dài thật lâu, Đổng Nhược Lam bị hôn đến cả người choáng váng.
Cảm giác nghẹt thở này bức bách Đổng Nhược Lam, cô có cảm giác như chính mình đang bị người kia chèn ép đến bước đường cùng, muốn cô cùng sống chết với hắn.
"Em là của tôi, mãi mãi cũng là của tôi. Không cho em trốn! Có phải em muốn cùng chết với tôi thì mới cam lòng? Hay em nghĩ đời này em còn có cơ hội trở về với Lãnh Thần?"
Trong mắt Đổng Nhược Lam, hiện tại Nhậm Tác Chính bạo hống như vậy kinh khủng vô cùng.
Giống như những gì trong lời nói của hắn, nếu thật sự cô cùng hắn đối kháng thêm một lần nào nữa, hắn sẽ thật sự cùng cô chết chung.
Cơ thể Đổng Nhược Lam run đến lợi hại, nước mắt cũng rơi ngày một nhiều, tâm trạng hoàn toàn không chút ổn định.
Trong lòng cô hiện tại chỉ cảm thấy buồn nôn, cảm giác gần kề bây giờ không còn mang chút yêu thương tôn trọng, hắn chỉ là muốn làm nhục cô, muốn chứng tỏ cho cô biết, là cơ thể hay cả linh hồn của cô đều bị hắn chiếm giữ.
"Đừng mà, anh không thể như vậy...", Đổng Nhược Lam rối loạn thoát khỏi kìm kẹp, cô lung tung đánh lên vai hắn, nước mắt mơ hồ loang trên mí mắt.
Sau đó đột nhiên bị người đàn ông kia ôm thật chặt, trong cơn hoảng loạn, cô lại mơ hồ nghe thấy hắn thì thầm bên tai mình, "Bình tĩnh lại, tiểu Lam, ngoan ngoãn bình tĩnh lại... "
Đổng Nhược Lam thẩn thờ không tiết chế được hơi thở dồn dập, lồng ngực phập phồng khó thở, đôi tay gầy yếu vẫn sững sờ dừng lại trên không trung, rõ ràng không thể đánh hắn được, càng không thể buông tay.
Cái gì là bình tĩnh? Chuyện gì mà bình tĩnh? Cô đã sai gì sao...?
Đèn ngủ vàng ngà trên tủ đầu giường được người đàn ông kia vươn tay bật, bỗng chốc không thích nghi được với ánh sáng, Đổng Nhược Lam đưa tay che mắt nhíu chặt chân mày, sau đó lại chậm rãi hé mở ngón tay, xuyên qua những kẻ ngón tay thon gầy trắng trẻo gần như trong suốt, Đổng Nhược Lam lờ mờ nhìn thấy người đàn ông kia.
Nhưng so với vừa rồi, hắn lại không hung dữ đáng sợ nữa, mà biểu hiện của bây giờ quá mực ôn nhu, giống như khi cô vừa trọng sinh, Nhậm Tác Chính rũ bỏ lớp trang bị gai góc bên ngoài, trở thành một người đàn ông tử tế đường hoàng.
Đổng Nhược Lam thở dốc nặng nề, cô sợ hãi đưa tay chạm nhẹ khuôn mặt hắn, rồi sau đó dường như sợ chính mình bị đánh mà run sợ rụt bàn tay trở về.
Ánh mắt vẫn chăm chú nhìn hắn, như là không tin vào mắt của mình.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
"Em ổn không?", Nhậm Tác Chính nhẹ nhàng đưa tay xoa khuôn mặt cô, thế nhưng lại bị người nọ như con mèo nhỏ sợ hãi mà sẵn sàng đưa móng vuốt cào, cô vừa hất tay hắn ra liền hối hận, sợ hắn như kiếp trước sẽ như vậy bị từ chối mà đánh cô, còn cao giọng hỏi cô - "Em trông mình đáng giá lắm sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.