Chương 22: Giấc Mộng Kinh Hoàng (2)
michannn
03/04/2021
Bàn tay bị đánh ra vẫn sững sờ trên không, Nhậm Tác Chính cũng không có ý đình dừng lại hành động của mình, hắn muốn cô tiếp nhận hắn, không thể vì bất cứ lí do gì mà sợ hãi bài xích với hắn.
Một lần nữa người nọ đưa tay tới xoa xoa khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của cô, Đổng Nhược Lam run rẩy cắn chặt môi mà rơi nước mắt, hiện tại cô không rõ Nhậm Tác Chính muốn gì nữa...
"Uống chút nước đi?", Nhậm Tác Chính với tay đến bên tủ đầu giường lấy cho Đổng Nhược Lam một ly nước đưa đến trước mặt cô.
Đổng Nhược Lam gượng đỡ ngồi dậy, ánh mắt có chút dè chừng nhìn hắn, thế nhưng sau đó vẫn ngoan ngoãn đưa tay tiếp nhận ly nước rồi uống hết.
Nhậm Tác Chính chậm rãi cầm lấy ly nước rỗng, rất ôn nhu cười với Đổng Nhược Lam, mỗi cử chỉ đều rất nhẹ nhàng, để tâm đến cảm nhận của cô, bởi hắn sợ người nọ lại bị kinh hách mà hỗn loạn.
Đặt lại chiếc ly lên bàn, hắn nhẹ nhàng vén lên tóc mái lòa xòa trước mặt cô, mặc kệ mồ hôi lạnh lấm tấm ẩm ướt trên trán người kia, hắn ôn nhu cúi đầu xuống hôn trán cô, trượt dài đến mí mắt, nhu mì từng chút từng chút khẽ hôn khoé mắt, rồi chiếc mũi cao cao, đến đôi môi bị Đổng Nhược Lam cắn nát rướm máu.
Mùi máu tanh nồng quanh quẩn, Nhậm Tác Chính cũng mặc kệ đưa lưỡi liếm ướt môi cô.
Đổng Nhược Lam bị đau rát mà nhíu mày, thế nhưng sau đó vẫn đáp lại nụ hôn của hắn, có cái gì đó lôi cuốn cô, hôn đáp lại rất nhiệt tình.
Hơi thở bị cướp, đồng thời cũng nhận về được khí tức sạch sẽ của người kia, có gì đó rất an toàn, rất ấm áp...
Nhậm Tác Chính thuận lợi đưa lưỡi vói vào trong khoan miệng người nọ, rất phong tình liếm mút kĩ càng mọi ngóc ngách, đem môi lưỡi Đổng Nhược Lam ăn trọn sạch sẽ.
Nụ hôn kéo dài, hắn cẩn thận liếm đến răng người nọ, lại vô cùng gian tà cắn nhẹ đầu lưỡi Đổng Nhược Lam.
Vừa được hôn lại còn được ôm chặt, mắt Đổng Nhược Lam nhòe nhòe trong ánh đèn màu vàng của căn phòng, tay cô không tự chủ được đưa đến ôm chầm tấm lưng vững chãi của người nọ.
Hồi lâu nụ hôn mới dứt, đôi bên tách nhau ra ổn định nhịp thở, Đổng Nhược Lam mơ màng, bất giác hỏi "Vừa rồi xảy ra chuyện gì sao?"
Ngươi đàn ông kia được hỏi đến có chút trầm mặc, hắn không biết nói và lại càng không muốn đề cập đến vấn đề đó, hắn nhẹ nhàng đỡ Đổng Nhược Lam nằm xuống bên giường, đưa tay tắt đèn ngủ, ấn xuống trán cô một nụ hôn, chỉ nhẹ giọng:
"Không có gì xảy ra đâu, em chỉ mơ thôi."
"Mơ?" Đổng Nhược Lam ngơ ngẩn, không rõ đang suy nghĩ cái gì mà nhíu chặt chân mày, đôi mắt mơ màng nhìn trong bóng tối như ẩn như hiện khuôn mặt của người đàn ông kia.
Sau đó trông vẻ vô cùng an tâm nhàn nhạt nở nụ cười.
"Phải... em vừa mơ. Mơ một giật mơ rất kinh khủng..."
Người đàn ông ấy nghe những lời nói kia cũng không lấy gì làm lạ, thế nhưng trong lòng hắn đang nghĩ gì thì không ai rõ, bởi chính hắn bây giờ cũng không thể biết được trong lòng mình đang mang tâm tư gì nữa.
"Ngoan. Nhắm mắt ngủ thêm chút nữa đi."
"Anh ngủ cùng em đi...", Đổng Nhược Lam dường như phát hiện ra được hắn muốn rời khỏi phòng, trong lúc vội vàng đã nắm tay áo hắn ghì giữ.
Trong cơn buồn ngủ đang ập đến, giọng nói thiếu nữ nhè nhẹ tựa lông vũ chạm nước, thanh thoát dễ nghe.
"Được, anh ngủ với em. Ngoan nhắm mắt lại.", Nhậm Tác Chính nằm xuống bên cạnh cô, vô vàng chiều chuộng thương yêu làm theo ý người bên cạnh.
Đổng Nhược Lam sau đó mới thật sự an tâm nhắm mắt ngủ, có lẽ cô sợ khi ngủ, người nọ rời đi để cô một mình trong căn phòng rộng lớn này quá mức cô đơn...
Một lần nữa người nọ đưa tay tới xoa xoa khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của cô, Đổng Nhược Lam run rẩy cắn chặt môi mà rơi nước mắt, hiện tại cô không rõ Nhậm Tác Chính muốn gì nữa...
"Uống chút nước đi?", Nhậm Tác Chính với tay đến bên tủ đầu giường lấy cho Đổng Nhược Lam một ly nước đưa đến trước mặt cô.
Đổng Nhược Lam gượng đỡ ngồi dậy, ánh mắt có chút dè chừng nhìn hắn, thế nhưng sau đó vẫn ngoan ngoãn đưa tay tiếp nhận ly nước rồi uống hết.
Nhậm Tác Chính chậm rãi cầm lấy ly nước rỗng, rất ôn nhu cười với Đổng Nhược Lam, mỗi cử chỉ đều rất nhẹ nhàng, để tâm đến cảm nhận của cô, bởi hắn sợ người nọ lại bị kinh hách mà hỗn loạn.
Đặt lại chiếc ly lên bàn, hắn nhẹ nhàng vén lên tóc mái lòa xòa trước mặt cô, mặc kệ mồ hôi lạnh lấm tấm ẩm ướt trên trán người kia, hắn ôn nhu cúi đầu xuống hôn trán cô, trượt dài đến mí mắt, nhu mì từng chút từng chút khẽ hôn khoé mắt, rồi chiếc mũi cao cao, đến đôi môi bị Đổng Nhược Lam cắn nát rướm máu.
Mùi máu tanh nồng quanh quẩn, Nhậm Tác Chính cũng mặc kệ đưa lưỡi liếm ướt môi cô.
Đổng Nhược Lam bị đau rát mà nhíu mày, thế nhưng sau đó vẫn đáp lại nụ hôn của hắn, có cái gì đó lôi cuốn cô, hôn đáp lại rất nhiệt tình.
Hơi thở bị cướp, đồng thời cũng nhận về được khí tức sạch sẽ của người kia, có gì đó rất an toàn, rất ấm áp...
Nhậm Tác Chính thuận lợi đưa lưỡi vói vào trong khoan miệng người nọ, rất phong tình liếm mút kĩ càng mọi ngóc ngách, đem môi lưỡi Đổng Nhược Lam ăn trọn sạch sẽ.
Nụ hôn kéo dài, hắn cẩn thận liếm đến răng người nọ, lại vô cùng gian tà cắn nhẹ đầu lưỡi Đổng Nhược Lam.
Vừa được hôn lại còn được ôm chặt, mắt Đổng Nhược Lam nhòe nhòe trong ánh đèn màu vàng của căn phòng, tay cô không tự chủ được đưa đến ôm chầm tấm lưng vững chãi của người nọ.
Hồi lâu nụ hôn mới dứt, đôi bên tách nhau ra ổn định nhịp thở, Đổng Nhược Lam mơ màng, bất giác hỏi "Vừa rồi xảy ra chuyện gì sao?"
Ngươi đàn ông kia được hỏi đến có chút trầm mặc, hắn không biết nói và lại càng không muốn đề cập đến vấn đề đó, hắn nhẹ nhàng đỡ Đổng Nhược Lam nằm xuống bên giường, đưa tay tắt đèn ngủ, ấn xuống trán cô một nụ hôn, chỉ nhẹ giọng:
"Không có gì xảy ra đâu, em chỉ mơ thôi."
"Mơ?" Đổng Nhược Lam ngơ ngẩn, không rõ đang suy nghĩ cái gì mà nhíu chặt chân mày, đôi mắt mơ màng nhìn trong bóng tối như ẩn như hiện khuôn mặt của người đàn ông kia.
Sau đó trông vẻ vô cùng an tâm nhàn nhạt nở nụ cười.
"Phải... em vừa mơ. Mơ một giật mơ rất kinh khủng..."
Người đàn ông ấy nghe những lời nói kia cũng không lấy gì làm lạ, thế nhưng trong lòng hắn đang nghĩ gì thì không ai rõ, bởi chính hắn bây giờ cũng không thể biết được trong lòng mình đang mang tâm tư gì nữa.
"Ngoan. Nhắm mắt ngủ thêm chút nữa đi."
"Anh ngủ cùng em đi...", Đổng Nhược Lam dường như phát hiện ra được hắn muốn rời khỏi phòng, trong lúc vội vàng đã nắm tay áo hắn ghì giữ.
Trong cơn buồn ngủ đang ập đến, giọng nói thiếu nữ nhè nhẹ tựa lông vũ chạm nước, thanh thoát dễ nghe.
"Được, anh ngủ với em. Ngoan nhắm mắt lại.", Nhậm Tác Chính nằm xuống bên cạnh cô, vô vàng chiều chuộng thương yêu làm theo ý người bên cạnh.
Đổng Nhược Lam sau đó mới thật sự an tâm nhắm mắt ngủ, có lẽ cô sợ khi ngủ, người nọ rời đi để cô một mình trong căn phòng rộng lớn này quá mức cô đơn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.