Chương 9: Mất Đi Cảnh Giác
michannn
01/04/2021
Thân thể đột nhiên co giật một hồi khiến cho Đổng Nhược Lam giật mình choàng tỉnh từ giấc mộng.
Mà giấc mộng lãnh lẽo đáng sợ kia thật sự làm cho Đổng Nhược Lam kinh hoảng, nó khiến trái tim vẫn luôn ổn định nhịp đập trở nên rối loạn vội vã, mồ hôi lạnh túa ra hai bên thái dương.
Cô trợn tròn mắt nhìn trần nhà, trái tim ấm nóng trong lồng ngực kia vẫn không ngừng phập phồng, cơ thể như trôi lững lờ ở những tầng mây, một chút bình tĩnh cũng không thể tìm lại được.
Thiếu nữ bật dậy từ cơn mộng mị, cô có chút rùng mình không tin được những gì mình đã mơ thấy, hơi thở nhanh chóng dồn dập, mà giấc mơ này cứ luôn quấy nhiễu cô, Đổng Nhược Lam đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, nổ lực tìm chút bình tĩnh còn sót lại, thế nhưng tâm tình vẫn hỗn loạn này không có cách nào bình ổn được.
Cô mơ đến đoạn thời gian trước kia, đoạn thời gian chỉ có đau đớn và thù hận.
Mơ thấy người đàn ông đó ghìm cô xuống bồn tắm ngập nước, dòng nước trắng bị nhiễm đỏ bởi chính máu tươi của cô.
Hô hấp Đổng Nhược Lam vẫn như cũ rối loạn đứt quãng, cô đưa tay cào loạn tóc mình, bàn tay mang những vệt xước lớn nhỏ, vết mới phủ đè lên vết cũ, máu đông lại, kết vảy in hằng dấu tích xấu xí nổi bật trên làn da trắng trẻo.
Ngón tay cô luồn sâu vào mái tóc đen óng mượt, chốc chốc nắm chặt, chốc chốc lại buông lõng tay.
Mà đôi bàn tay này mảnh khảnh mỏng manh đến nổi chỉ cần hơi đụng mạnh vào đâu đó cũng có thể bầm tím mấy ngày, thế nhưng người đàn ông đó vẫn có thể nhẫn tâm đem nó giẫm gãy dưới chân, như vậy, rất nhiều lần trong quá khứ.
Trên gương mặt của thiếu nữ chỉ còn vẻ bàng hoàng, dường như chỉ mới hôm qua đây thôi, những gì trong giấc mơ ấy... như chỉ mới ngày hôm qua.
Đổng Nhược Lam đưa cánh tay mình lên trên không trung, trong bóng tối mờ mịt nương theo ánh đèn vàng trên tủ giường nhìn ngắm thật kĩ những ngón tay mình, chậm rãi cử động mười ngón tay thật cẩn thận, nhận ra ngoài sự đau xót ở những vết xước chưa lành hẳn thì hầu như không có gì đáng ngại, thiếu nữ thầm thở dài trong lòng, hai bàn tay đan vào nhau, cố gắng ủ ấm đem cái lạnh của mùa đông phủi bay mất.
Hiện tại không rõ đã là mấy giờ, bên trong căn phòng mờ mịt bóng đèn phòng ngủ vàng nhạt, Nhậm Tác Chính hiện tại không có ở trong phòng, khí tức của người nọ xem ra còn lạnh lẽo hơn cả mùa đông ngoài kia.
Thế nhưng không rõ vì sao Đổng Nhược Lam lại cảm thấy một sự trống trải lan tràn trong cõi lòng, trước đây chỉ cần nhìn thấy hắn cô đã căm ghét đến tận cùng, nhưng sau khi sống lại một đời... mọi chuyện đều thay đổi, sự thật ẩn sâu dưới sự thật, thật lòng khiến Đổng Nhược Lam đối mặt với Nhậm Tác Chính vô cùng hổ thẹn.
Nữ nhân mi mạo xinh đẹp chậm chạp đặt chân xuống giường, cơn chóng mặt vẫn không ngừng quấy nhiễu lấy cô, Đổng Nhược Lam ôm đầu, ngồi đợi thêm một lát chờ cơn đau dịu đi đôi chút, chân mới chống đỡ được mà đứng dậy tiến đến cửa sổ sát đất.
Chân vừa bước một chút, đã không nhịn được mà run rẩy. Cơ thể cô đã hư nhược đến mức độ nào, Đổng Nhược Lam cũng không rõ, nhưng như thế này vẫn tốt hơn đời trước rất nhiều.
Nếu là kiếp trước, việc bị đánh trọng thương mà nhập viện vẫn là rất bình thường, có khi cô còn hôn mê đến vài ngày, trên người không lúc nào được lành lặn, từ cơ thể lẫn tinh thần.
Tấm rèm nhung thật dày mang sắc đen huyền bí được kéo sang một bên, Đổng Nhược Lam nâng mi mắt nặng nề ngước nhìn khoảng trời tối mịt ngoài kia, vậy ra hiện giờ trời vẫn còn chưa sáng, không rõ cô đã ngủ bao lâu rồi.
Mà vì sao chính mình bất tỉnh... cô cũng không nhớ.
Có lẽ sự mệt mỏi khiến thần kinh cô ứ trệ, ngâm mình trong bồn tắm rộng lớn không biết khi nào lại ngất đi.
Đổng Nhược Lam uể oải xoa ấn đường, thân thể mỏi mệt dường như không chống cự được thêm một chút nào nữa, cô đưa tay chạm môi, phát hiện bờ môi mình đã khô khan nứt nẻ cỡ nào, cạnh đó khóe môi bị xé rách hiện tại lại ê ẩm cơn đau.
Thiếu nữ môi mím chặt, toan xoay người muốn trở về giường nghỉ ngơi thì phía sau đột ngột truyền đến hơi ấm từ cánh tay rắn chắc của người đàn ông nọ.
Đổng Nhược Lam không động đậy cơ thể, ánh mắt trong suốt có chút lay động bất ngờ.
Hắn đến từ lúc nào, vì sao cô không nhận thấy?
Đời trước, nhất cử nhất động của hắn Đổng Nhược Lam đều biết rõ. Hắn tiến đến phòng ngủ lúc nào, hắn đang sờ loạn cái này, hay cả hơi thở vẫn luôn nặng nề của hắn ở ngay cạnh bên, cô rất rõ ràng.
Dù cho đôi mắt khi ấy đã không còn nhìn thấy nữa.
Mọi sự Đổng Nhược Lam đều dè chừng, chưa bao giờ cô buông lỏng cảnh giác với người nọ.
Thế nhưng, ngay tại lúc này, trọng sinh trở về một lần nữa, Đổng Nhược Lam lại hoàn toàn mất đi cảnh giác với Nhậm Tác Chính.
Mà giấc mộng lãnh lẽo đáng sợ kia thật sự làm cho Đổng Nhược Lam kinh hoảng, nó khiến trái tim vẫn luôn ổn định nhịp đập trở nên rối loạn vội vã, mồ hôi lạnh túa ra hai bên thái dương.
Cô trợn tròn mắt nhìn trần nhà, trái tim ấm nóng trong lồng ngực kia vẫn không ngừng phập phồng, cơ thể như trôi lững lờ ở những tầng mây, một chút bình tĩnh cũng không thể tìm lại được.
Thiếu nữ bật dậy từ cơn mộng mị, cô có chút rùng mình không tin được những gì mình đã mơ thấy, hơi thở nhanh chóng dồn dập, mà giấc mơ này cứ luôn quấy nhiễu cô, Đổng Nhược Lam đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, nổ lực tìm chút bình tĩnh còn sót lại, thế nhưng tâm tình vẫn hỗn loạn này không có cách nào bình ổn được.
Cô mơ đến đoạn thời gian trước kia, đoạn thời gian chỉ có đau đớn và thù hận.
Mơ thấy người đàn ông đó ghìm cô xuống bồn tắm ngập nước, dòng nước trắng bị nhiễm đỏ bởi chính máu tươi của cô.
Hô hấp Đổng Nhược Lam vẫn như cũ rối loạn đứt quãng, cô đưa tay cào loạn tóc mình, bàn tay mang những vệt xước lớn nhỏ, vết mới phủ đè lên vết cũ, máu đông lại, kết vảy in hằng dấu tích xấu xí nổi bật trên làn da trắng trẻo.
Ngón tay cô luồn sâu vào mái tóc đen óng mượt, chốc chốc nắm chặt, chốc chốc lại buông lõng tay.
Mà đôi bàn tay này mảnh khảnh mỏng manh đến nổi chỉ cần hơi đụng mạnh vào đâu đó cũng có thể bầm tím mấy ngày, thế nhưng người đàn ông đó vẫn có thể nhẫn tâm đem nó giẫm gãy dưới chân, như vậy, rất nhiều lần trong quá khứ.
Trên gương mặt của thiếu nữ chỉ còn vẻ bàng hoàng, dường như chỉ mới hôm qua đây thôi, những gì trong giấc mơ ấy... như chỉ mới ngày hôm qua.
Đổng Nhược Lam đưa cánh tay mình lên trên không trung, trong bóng tối mờ mịt nương theo ánh đèn vàng trên tủ giường nhìn ngắm thật kĩ những ngón tay mình, chậm rãi cử động mười ngón tay thật cẩn thận, nhận ra ngoài sự đau xót ở những vết xước chưa lành hẳn thì hầu như không có gì đáng ngại, thiếu nữ thầm thở dài trong lòng, hai bàn tay đan vào nhau, cố gắng ủ ấm đem cái lạnh của mùa đông phủi bay mất.
Hiện tại không rõ đã là mấy giờ, bên trong căn phòng mờ mịt bóng đèn phòng ngủ vàng nhạt, Nhậm Tác Chính hiện tại không có ở trong phòng, khí tức của người nọ xem ra còn lạnh lẽo hơn cả mùa đông ngoài kia.
Thế nhưng không rõ vì sao Đổng Nhược Lam lại cảm thấy một sự trống trải lan tràn trong cõi lòng, trước đây chỉ cần nhìn thấy hắn cô đã căm ghét đến tận cùng, nhưng sau khi sống lại một đời... mọi chuyện đều thay đổi, sự thật ẩn sâu dưới sự thật, thật lòng khiến Đổng Nhược Lam đối mặt với Nhậm Tác Chính vô cùng hổ thẹn.
Nữ nhân mi mạo xinh đẹp chậm chạp đặt chân xuống giường, cơn chóng mặt vẫn không ngừng quấy nhiễu lấy cô, Đổng Nhược Lam ôm đầu, ngồi đợi thêm một lát chờ cơn đau dịu đi đôi chút, chân mới chống đỡ được mà đứng dậy tiến đến cửa sổ sát đất.
Chân vừa bước một chút, đã không nhịn được mà run rẩy. Cơ thể cô đã hư nhược đến mức độ nào, Đổng Nhược Lam cũng không rõ, nhưng như thế này vẫn tốt hơn đời trước rất nhiều.
Nếu là kiếp trước, việc bị đánh trọng thương mà nhập viện vẫn là rất bình thường, có khi cô còn hôn mê đến vài ngày, trên người không lúc nào được lành lặn, từ cơ thể lẫn tinh thần.
Tấm rèm nhung thật dày mang sắc đen huyền bí được kéo sang một bên, Đổng Nhược Lam nâng mi mắt nặng nề ngước nhìn khoảng trời tối mịt ngoài kia, vậy ra hiện giờ trời vẫn còn chưa sáng, không rõ cô đã ngủ bao lâu rồi.
Mà vì sao chính mình bất tỉnh... cô cũng không nhớ.
Có lẽ sự mệt mỏi khiến thần kinh cô ứ trệ, ngâm mình trong bồn tắm rộng lớn không biết khi nào lại ngất đi.
Đổng Nhược Lam uể oải xoa ấn đường, thân thể mỏi mệt dường như không chống cự được thêm một chút nào nữa, cô đưa tay chạm môi, phát hiện bờ môi mình đã khô khan nứt nẻ cỡ nào, cạnh đó khóe môi bị xé rách hiện tại lại ê ẩm cơn đau.
Thiếu nữ môi mím chặt, toan xoay người muốn trở về giường nghỉ ngơi thì phía sau đột ngột truyền đến hơi ấm từ cánh tay rắn chắc của người đàn ông nọ.
Đổng Nhược Lam không động đậy cơ thể, ánh mắt trong suốt có chút lay động bất ngờ.
Hắn đến từ lúc nào, vì sao cô không nhận thấy?
Đời trước, nhất cử nhất động của hắn Đổng Nhược Lam đều biết rõ. Hắn tiến đến phòng ngủ lúc nào, hắn đang sờ loạn cái này, hay cả hơi thở vẫn luôn nặng nề của hắn ở ngay cạnh bên, cô rất rõ ràng.
Dù cho đôi mắt khi ấy đã không còn nhìn thấy nữa.
Mọi sự Đổng Nhược Lam đều dè chừng, chưa bao giờ cô buông lỏng cảnh giác với người nọ.
Thế nhưng, ngay tại lúc này, trọng sinh trở về một lần nữa, Đổng Nhược Lam lại hoàn toàn mất đi cảnh giác với Nhậm Tác Chính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.