Chương 8: Ràng Buộc Đau Đớn (2)
michannn
01/04/2021
Nhiếp Viễn là thủ hạ thân cận bên cạnh Nhậm Tác Chính đã nhiều năm, mọi sự vụ không mấy quan trọng cần đến Nhậm Tác Chính, đều sẽ chính tay Nhiếp Viễn lãnh nhận, so với bất kỳ ai, Nhiếp Viễn luôn là cánh tay phải đắc lực của Nhậm Tác Chính, người được hắn tin tưởng mà giao trọng trách.
Nhiếp Viễn vẫn đang bận rộn công việc đã nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài, mà hầu nữ trẻ tuổi kia ngoài kia đang dồn dập kể lại sự việc khiến y có chút hoa mắt.
Y cố gắng giữ bình tĩnh, mời bác sĩ tư nhân đến là chuyện cần làm, nhưng quan trọng chính là cô hầu ấy vừa nói Đổng tiểu thư lại muốn tự tử sao?
Nhiếp Viễn chậc lưỡi trách thầm một câu trong lòng, rõ ràng cô đã biết rõ kết cuộc của chính mình lúc tỉnh lại sẽ như thế nào, thế nhưng năm lần bảy lượt nữ nhân này vẫn cố tình chọc giận Nhậm Tác Chính.
Có điều, Nhiếp Vẫn cũng thật nể phục cô gái ấy.
Người hầu bọn họ làm sao mà không rõ tính tình của Nhậm Tác Chính. Sự tàn bạo hung ác của hắn, thủ đoạn hành hạ người khác có bao nhiêu đáng sợ, vậy mà nữ nhân yếu đuối kia, thân thể mảnh mai mềm mỏng vẫn một mực muốn chống đối hắn.
Cô chỉ vì một người đàn ông tên Lãnh Thần mà dám đối mặt phản kháng cùng Nhậm Tác Chính.
Lẽ nào ái tình cũng có thể chiến thắng vật chất tiền bạc?
Nhiếp Viễn đã sống trên đời hơn ba mươi năm, đối với cuộc sống đầy rẫy cạm bẫy, mưa máu gió tanh này, trong mắt y tiền bạc mới là vĩnh cữu, là thứ có thể dùng để giải quyết hết tất cả.
Nữ nhân đó chỉ vì một đại thiếu gia nhà họ Lãnh chí lớn bỏ qua tiền tài của gia tộc mà tự mình gầy nghiệp lớn bằng hai bàn tay trắng mà nhẫn nhịn chịu đựng, có bị đánh đến thương tích đầy mình cũng muốn quay về bên Lãnh thiếu gia.
Nhiếp Viễn không thể hiểu nổi, cũng không thể xen ngang chuyện của ông chủ mình.
Y chỉ có thể nhìn xem lần này Nhậm Tác Chính lại đem thủ đoạn gì xử trí trên người nữ nhân kia mà thôi.
Nhậm Tác Chính luôn là người xử sự đầy lí tính, tuy rằng thủ đoạn của hắn tàn bạo, nhưng cơ trí cùng thực lực của hắn không ai có thể phủ nhận được.
Nhưng sự mất bình tĩnh vừa rồi của hắn chỉ có một khả năng duy nhất chính là vì Đổng tiểu như.
Uy hiếp của Nhậm Tác Chính, mãi mãi chỉ có thể là Đổng Nhược Lam.
Ngoài thiếu nữ mang nụ cười dịu dàng xinh đẹp tựa đóa hoa ấy ra, còn ai có thể khiến Nhậm Tác Chính bộc phát tâm tình như vậy.
Thế nhưng đã lâu rồi bọn họ không còn được nhìn thấy nụ cười ấm áp của Đổng tiểu thư nữa, mà trên làn da trắng sáng non mịn ấy đã xuất hiện vô số những vết thương nặng nhẹ, mà người gây ra những dấu vết ấy chẳng ai khác ngoài Nhậm Tác Chính.
Bọn họ chỉ là người hầu, căn bản không thể can thiệp, chỉ có thể đứng nhìn người thiếu nữ kia đau khổ chịu dằn vặt.
Bác sĩ tư nhân Triệu Vỹ Đình vừa nhận cuộc gọi từ Nhiếp Viễn đã thu xếp nhanh chóng công việc mà rời khỏi bệnh viện.
Triệu Vỹ Đình nghe đến Đổng Nhược Lam bị ngộp nước ngất xỉu cũng không khỏi thở dài, lần cuối cùng anh đến gia trạch của Nhậm Tác Chính là hôm qua, thiếu nữ luôn đơn độc một chiếc quần dài cùng áo sơ mi trắng tim tươm luôn mang đầy những vết thương, mà người bộc phát ra tay tàn nhẫn lúc nào cũng gọi Triệu Vỹ Đình đến để xem xét vết thương mà hắn gây ra cho nữ nhân ấy.
Quả thực Triệu Vỹ Đình cũng thấy thương tiếc cho một đoá hoa xinh đẹp ấy, cô ấy luôn mang vẻ đẹp thuần khiết trong sáng, nhưng sự quật cường trong ánh mắt kia chưa từng suy giảm dưới áp lực của Nhậm Tác Chính.
Triệu Vỹ Đình mang một số thứ cần thiết đến gia trạch, lúc vào phòng, thật lòng chính anh cũng nghĩ mình nhìn nhầm.
Nhậm Tác Chính như vậy lại mang nét mặt hối lỗi?
Triệu Vỹ Đình chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này bao giờ.
Anh chỉ thấy người đàn ông luôn toát lên vẻ nguy hiểm này lo lắng về tình trạng của Đổng Nhược Lam, nhưng Triệu Vỹ Đình chưa từng nghĩ hắn sẽ như vậy hối lỗi vì sai lầm của chính mình gây ra.
Bác sĩ Triệu nhíu mày suy nghĩ, bất giác phát hiện Nhiếp Viễn cũng đang nhìn mình, cả Nhiếp Viễn lẫn Triệu Vỹ Đình cũng nhận ra nước có biến đổi.
Hai người trao đổi ánh mắt đôi chút, sau đó bác sĩ Triệu chuyên nghiệp đem dụng cụ y tế đến xem xét tình hình của Đổng Nhược Lam.
Mà người đàn ông luôn là tâm điểm kia một câu cũng không nói nổi, bàn tay vẫn luôn nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của Đổng Nhược Lam suốt từ khi ấy tới giờ cuối cùng cũng buông ra, hắn quan sát nét mặt Đổng Nhược Lam một chút, rồi lại đờ đẫn đứng dậy rời khỏi phòng.
Mọi thứ sao lại tồi tệ đến như thế này? Lẽ nào Đổng Nhược Lam vẫn muốn rời khỏi Nhậm Tác Chính hắn?
Hắn có nên buông tay hay không?
Sợ dây thừng ghì chặt lấy bọn họ, như một loại ràng buộc đau đớn, chẳng thà hắn nên gỡ bỏ nó cho cô, trả lại cho Đổng Nhược Lam một tự do mà cô từng ao ước.
Nhiếp Viễn vẫn đang bận rộn công việc đã nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài, mà hầu nữ trẻ tuổi kia ngoài kia đang dồn dập kể lại sự việc khiến y có chút hoa mắt.
Y cố gắng giữ bình tĩnh, mời bác sĩ tư nhân đến là chuyện cần làm, nhưng quan trọng chính là cô hầu ấy vừa nói Đổng tiểu thư lại muốn tự tử sao?
Nhiếp Viễn chậc lưỡi trách thầm một câu trong lòng, rõ ràng cô đã biết rõ kết cuộc của chính mình lúc tỉnh lại sẽ như thế nào, thế nhưng năm lần bảy lượt nữ nhân này vẫn cố tình chọc giận Nhậm Tác Chính.
Có điều, Nhiếp Vẫn cũng thật nể phục cô gái ấy.
Người hầu bọn họ làm sao mà không rõ tính tình của Nhậm Tác Chính. Sự tàn bạo hung ác của hắn, thủ đoạn hành hạ người khác có bao nhiêu đáng sợ, vậy mà nữ nhân yếu đuối kia, thân thể mảnh mai mềm mỏng vẫn một mực muốn chống đối hắn.
Cô chỉ vì một người đàn ông tên Lãnh Thần mà dám đối mặt phản kháng cùng Nhậm Tác Chính.
Lẽ nào ái tình cũng có thể chiến thắng vật chất tiền bạc?
Nhiếp Viễn đã sống trên đời hơn ba mươi năm, đối với cuộc sống đầy rẫy cạm bẫy, mưa máu gió tanh này, trong mắt y tiền bạc mới là vĩnh cữu, là thứ có thể dùng để giải quyết hết tất cả.
Nữ nhân đó chỉ vì một đại thiếu gia nhà họ Lãnh chí lớn bỏ qua tiền tài của gia tộc mà tự mình gầy nghiệp lớn bằng hai bàn tay trắng mà nhẫn nhịn chịu đựng, có bị đánh đến thương tích đầy mình cũng muốn quay về bên Lãnh thiếu gia.
Nhiếp Viễn không thể hiểu nổi, cũng không thể xen ngang chuyện của ông chủ mình.
Y chỉ có thể nhìn xem lần này Nhậm Tác Chính lại đem thủ đoạn gì xử trí trên người nữ nhân kia mà thôi.
Nhậm Tác Chính luôn là người xử sự đầy lí tính, tuy rằng thủ đoạn của hắn tàn bạo, nhưng cơ trí cùng thực lực của hắn không ai có thể phủ nhận được.
Nhưng sự mất bình tĩnh vừa rồi của hắn chỉ có một khả năng duy nhất chính là vì Đổng tiểu như.
Uy hiếp của Nhậm Tác Chính, mãi mãi chỉ có thể là Đổng Nhược Lam.
Ngoài thiếu nữ mang nụ cười dịu dàng xinh đẹp tựa đóa hoa ấy ra, còn ai có thể khiến Nhậm Tác Chính bộc phát tâm tình như vậy.
Thế nhưng đã lâu rồi bọn họ không còn được nhìn thấy nụ cười ấm áp của Đổng tiểu thư nữa, mà trên làn da trắng sáng non mịn ấy đã xuất hiện vô số những vết thương nặng nhẹ, mà người gây ra những dấu vết ấy chẳng ai khác ngoài Nhậm Tác Chính.
Bọn họ chỉ là người hầu, căn bản không thể can thiệp, chỉ có thể đứng nhìn người thiếu nữ kia đau khổ chịu dằn vặt.
Bác sĩ tư nhân Triệu Vỹ Đình vừa nhận cuộc gọi từ Nhiếp Viễn đã thu xếp nhanh chóng công việc mà rời khỏi bệnh viện.
Triệu Vỹ Đình nghe đến Đổng Nhược Lam bị ngộp nước ngất xỉu cũng không khỏi thở dài, lần cuối cùng anh đến gia trạch của Nhậm Tác Chính là hôm qua, thiếu nữ luôn đơn độc một chiếc quần dài cùng áo sơ mi trắng tim tươm luôn mang đầy những vết thương, mà người bộc phát ra tay tàn nhẫn lúc nào cũng gọi Triệu Vỹ Đình đến để xem xét vết thương mà hắn gây ra cho nữ nhân ấy.
Quả thực Triệu Vỹ Đình cũng thấy thương tiếc cho một đoá hoa xinh đẹp ấy, cô ấy luôn mang vẻ đẹp thuần khiết trong sáng, nhưng sự quật cường trong ánh mắt kia chưa từng suy giảm dưới áp lực của Nhậm Tác Chính.
Triệu Vỹ Đình mang một số thứ cần thiết đến gia trạch, lúc vào phòng, thật lòng chính anh cũng nghĩ mình nhìn nhầm.
Nhậm Tác Chính như vậy lại mang nét mặt hối lỗi?
Triệu Vỹ Đình chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này bao giờ.
Anh chỉ thấy người đàn ông luôn toát lên vẻ nguy hiểm này lo lắng về tình trạng của Đổng Nhược Lam, nhưng Triệu Vỹ Đình chưa từng nghĩ hắn sẽ như vậy hối lỗi vì sai lầm của chính mình gây ra.
Bác sĩ Triệu nhíu mày suy nghĩ, bất giác phát hiện Nhiếp Viễn cũng đang nhìn mình, cả Nhiếp Viễn lẫn Triệu Vỹ Đình cũng nhận ra nước có biến đổi.
Hai người trao đổi ánh mắt đôi chút, sau đó bác sĩ Triệu chuyên nghiệp đem dụng cụ y tế đến xem xét tình hình của Đổng Nhược Lam.
Mà người đàn ông luôn là tâm điểm kia một câu cũng không nói nổi, bàn tay vẫn luôn nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của Đổng Nhược Lam suốt từ khi ấy tới giờ cuối cùng cũng buông ra, hắn quan sát nét mặt Đổng Nhược Lam một chút, rồi lại đờ đẫn đứng dậy rời khỏi phòng.
Mọi thứ sao lại tồi tệ đến như thế này? Lẽ nào Đổng Nhược Lam vẫn muốn rời khỏi Nhậm Tác Chính hắn?
Hắn có nên buông tay hay không?
Sợ dây thừng ghì chặt lấy bọn họ, như một loại ràng buộc đau đớn, chẳng thà hắn nên gỡ bỏ nó cho cô, trả lại cho Đổng Nhược Lam một tự do mà cô từng ao ước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.