Chương 1: Mở Đầu (1)
michannn
01/04/2021
Khi Nhậm Tác Chính vào phòng, đã thấy Đổng Nhược Lam thức giấc.
Thế nhưng cô gái thân thể mềm yếu nọ không nhận ra sự hiện diện của hắn.
Hoặc có lẽ cô đã sớm phát hiện được khí tức của người đàn ông kia quẩn quanh mình, nhưng cô một chút phản ứng cũng chẳng buồn cho hắn.
Đổng Nhược Lam đơn độc mặc một chiếc áo sơ mi vừa rộng lại dài, thân thể vì bị giày vò qua một đêm không chịu được mà run rẩy.
Đôi mắt thiếu nữ thật đẹp, trong suốt như chứa ngàn vì tinh tú. Mi mắt cong dài, mỗi khi cô chú ý đến ai, ánh mắt ấy càng trở nên long lanh sinh động.
Nhậm Tác Chính rất thích nhìn ánh mắt của Đổng Nhược Lam, ánh mắt thuần khiết tựa như một linh hồn thanh sạch chưa từng vướng chút bụi trần.
Mà ánh mắt này... mãi mãi cũng không thuộc về Nhậm Tác Chính. Bởi vì chính tay hắn đã vĩnh viễn cướp đi đôi mắt xinh đẹp ấy. Vấy bẩn đi một thiên thần trong sáng, hắn tự tay cắt đi đôi cánh lộng lẫy mà hắn đã từng nghĩ cả đời sẽ bảo bọc trong tay.
Đổng Nhược Lam chậm rãi đưa tay mò mẫm bên giường, thân thể hơi lay chuyển, cơ đau tê dại ở hạ thân khiến mi tâm nữ nhân nhíu chặt.
Cô đưa chân xuống giường, hai bên đùi trong chi chít những dấu hôn của người đàn ông nọ, cổ tay cổ chân đều bầm tím vết dây trói, đôi môi sưng tấy như bị người khác cắn xé.
Thân thể toàn bộ đều bị người nọ chiếm đoạt... những vết tích ấy, như là đang nhắc nhở cô, Đổng Nhược Lam không còn lối thoát nữa rồi, bị vây cứ trong tay một kẻ tàn bạo
Ánh mắt Đổng Nhược Lam nhìn xa xăm vô định, hiện tại trước mắt cô đã không còn là thế giới đầy sắc màu muôn hình vạn trạng nữa, chỉ còn lại một màu đen đơn sắc u ám.
Thế nhưng người thiếu nữ nọ trên gương mặt không hề mang vẻ bi ai, nét mặt bình thản này của cô càng khiến Nhậm Tác Chính từ thương xót lại trở thành tức giận.
Đôi mắt đó vốn dĩ là thuộc về hắn, cô chỉ có thể nhìn một mình hắn, vì sao năm lần bảy lượt dù hắn có cấm đoán, ánh mắt đó vẫn luôn hướng về Lãnh Thần?
Cho dù Nhậm Tác Chính hắn có nhẫn tâm phá huỷ đi đôi mắt của cô... Vì sao hắn lại luôn cảm thấy nữ nhân này vẫn đang nhớ đến Lãnh Thần?
Lãnh Thần! Lãnh Thần!
Vẫn luôn là Lãnh Thần! Đôi mắt trong suốt đó, trái tim nồng ấm thanh khiết đó... vì sao lại hướng về Lãnh Thần mà không phải là hắn?
Nhậm Tác Chính hơi thở nặng nề, bàn tay gân guốc mang theo tức giận nắm chặt, hắn đứng trân trân trước cửa phòng, ánh mắt chứa đầy lửa hận chăm chú nhìn lấy cơ thể thiếu nữ kia.
Đổng Nhược Lam khẽ nâng mi, ánh mắt vẫn vô hồn lại bất giác hơi run rẩy.
Cánh tay gầy mang chằng chịt những vết thương lớn nhỏ lại lần mò nơi góc tủ giường. Qua lại không biết bao lâu, cuối cùng cũng dừng lại ở cái lọ thủy tinh trong suốt chứa đầy những viên thuốc không rõ mang tác dụng gì.
Nhận thấy cái mình cần tìm, cô vội bắt lấy, thế nhưng lại trượt tay đánh vỡ cốc nước bên cạnh.
Cốc sứ vì tác động mà vỡ xuống nền đất mang theo thanh âm kinh động, tiếp đó lại nghe đến tiếng gầm nhẹ của người đàn ông nọ.
"Vì sao lại bất cẩn như vậy?"
Thân thể Đổng Nhược Lam hơi rụt lùi sợ hãi, cô ấn chặt lọ thuỷ tinh chứa những viên thuốc kia vào lòng mình. Có lẽ sợ người đàn ông nọ sẽ vì tức giận mà lấy mất thuốc của cô.
Đổng Nhược Lam thực sự không thể để hắn lấy đi số thuốc này được...
Mảnh vỡ của cốc sứ cứa qua da thịt cô, Đổng Nhược Lam thế nhưng lại không để ý đến bàn chân đang bị mảnh sứ đâm qua. Cô gắt gao ôm vào lòng lọ thuốc, ánh mắt vô hồn hiện tại lại mở to kinh hoảng.
Giác quan này mất đi, những giác quan còn lại sẽ rất nhanh nhạy.
Đổng Nhược Lam biết Nhậm Tác Chính đang tiến đến gần mình, hắn còn tức giận đá văng đi những mảnh vỡ của chiếc cốc dưới sàn. Hắn sau khi bộc phát sự cuồng nộ lại không nói lấy một lời, quỳ một chân xuống cạnh giường nơi cô đang ngồi, tay chưa đưa tới chạm đến bàn chân đang rướm máu của cô đã bị cô phát hiện lại rụt lùi cơ thể né tránh hắn.
Đổng Nhược Lam bó gối trên giường, mắt cô không nhìn thấy, nhưng tai đều rất nhạy bén, cả xúc giác cũng minh bạch hơn bình thường... cảm giác đau đớn nơi bàn chân bất quá lại không khiến cô bận lòng. Cô hiện tại chỉ sợ người nọ muốn đưa tay đoạt đi số thuốc này mà thôi,
Đổng Nhược Lam mở ra lọ thuốc, lo sợ đổ lên lòng bàn tay mình vô số những viên màu trắng bắt mắt, cả người run rẩy liên hồi.
Cốc nước đã vỡ, thiếu nữ cũng mặc kệ cổ họng khô rát trực tiếp nuốt vào viên thuốc màu trắng kia.
Cố gắng đem nó nuốt trôi vào dạ dày, thế nhưng cảm giác buồn nôn khó chịu lại cố tình giày vò cô, Đổng Nhược Lam bụm miệng, đôi chân mày nhíu lại khó chịu.
Nhậm Tác Chính trông thấy hết thảy sự việc. Một chút nhếch mi cũng không có, môi hắn không động, tay hắn đang vươn đến đặt trên không trung cũng chậm rãi rút về.
Người đàn ông đứng lên nhìn cậu từ trên cao, ánh mắt hẹp dài nguy hiểm híp lại, trong lòng hắn vẫn là cảm xúc chua chát này.
Người hắn yêu chưa bao giờ sợ hắn, chưa bao giờ vì hắn đánh đập hành hạ mà quy phục trước hắn.
Dù cho cô đã từng quỳ xuống cầu hắn, nhưng đó là bởi vì hắn dùng Lãnh Thần uy hiếp cô, nhưng ánh mắt của Đổng Nhược Lam lúc đó lại rất ngoan cường.
Người như vậy thế mà giờ đây lại sợ hắn đoạt đi những viên thuốc ngớ ngẩn này.
Nực cười thay.
Thế nhưng cô gái thân thể mềm yếu nọ không nhận ra sự hiện diện của hắn.
Hoặc có lẽ cô đã sớm phát hiện được khí tức của người đàn ông kia quẩn quanh mình, nhưng cô một chút phản ứng cũng chẳng buồn cho hắn.
Đổng Nhược Lam đơn độc mặc một chiếc áo sơ mi vừa rộng lại dài, thân thể vì bị giày vò qua một đêm không chịu được mà run rẩy.
Đôi mắt thiếu nữ thật đẹp, trong suốt như chứa ngàn vì tinh tú. Mi mắt cong dài, mỗi khi cô chú ý đến ai, ánh mắt ấy càng trở nên long lanh sinh động.
Nhậm Tác Chính rất thích nhìn ánh mắt của Đổng Nhược Lam, ánh mắt thuần khiết tựa như một linh hồn thanh sạch chưa từng vướng chút bụi trần.
Mà ánh mắt này... mãi mãi cũng không thuộc về Nhậm Tác Chính. Bởi vì chính tay hắn đã vĩnh viễn cướp đi đôi mắt xinh đẹp ấy. Vấy bẩn đi một thiên thần trong sáng, hắn tự tay cắt đi đôi cánh lộng lẫy mà hắn đã từng nghĩ cả đời sẽ bảo bọc trong tay.
Đổng Nhược Lam chậm rãi đưa tay mò mẫm bên giường, thân thể hơi lay chuyển, cơ đau tê dại ở hạ thân khiến mi tâm nữ nhân nhíu chặt.
Cô đưa chân xuống giường, hai bên đùi trong chi chít những dấu hôn của người đàn ông nọ, cổ tay cổ chân đều bầm tím vết dây trói, đôi môi sưng tấy như bị người khác cắn xé.
Thân thể toàn bộ đều bị người nọ chiếm đoạt... những vết tích ấy, như là đang nhắc nhở cô, Đổng Nhược Lam không còn lối thoát nữa rồi, bị vây cứ trong tay một kẻ tàn bạo
Ánh mắt Đổng Nhược Lam nhìn xa xăm vô định, hiện tại trước mắt cô đã không còn là thế giới đầy sắc màu muôn hình vạn trạng nữa, chỉ còn lại một màu đen đơn sắc u ám.
Thế nhưng người thiếu nữ nọ trên gương mặt không hề mang vẻ bi ai, nét mặt bình thản này của cô càng khiến Nhậm Tác Chính từ thương xót lại trở thành tức giận.
Đôi mắt đó vốn dĩ là thuộc về hắn, cô chỉ có thể nhìn một mình hắn, vì sao năm lần bảy lượt dù hắn có cấm đoán, ánh mắt đó vẫn luôn hướng về Lãnh Thần?
Cho dù Nhậm Tác Chính hắn có nhẫn tâm phá huỷ đi đôi mắt của cô... Vì sao hắn lại luôn cảm thấy nữ nhân này vẫn đang nhớ đến Lãnh Thần?
Lãnh Thần! Lãnh Thần!
Vẫn luôn là Lãnh Thần! Đôi mắt trong suốt đó, trái tim nồng ấm thanh khiết đó... vì sao lại hướng về Lãnh Thần mà không phải là hắn?
Nhậm Tác Chính hơi thở nặng nề, bàn tay gân guốc mang theo tức giận nắm chặt, hắn đứng trân trân trước cửa phòng, ánh mắt chứa đầy lửa hận chăm chú nhìn lấy cơ thể thiếu nữ kia.
Đổng Nhược Lam khẽ nâng mi, ánh mắt vẫn vô hồn lại bất giác hơi run rẩy.
Cánh tay gầy mang chằng chịt những vết thương lớn nhỏ lại lần mò nơi góc tủ giường. Qua lại không biết bao lâu, cuối cùng cũng dừng lại ở cái lọ thủy tinh trong suốt chứa đầy những viên thuốc không rõ mang tác dụng gì.
Nhận thấy cái mình cần tìm, cô vội bắt lấy, thế nhưng lại trượt tay đánh vỡ cốc nước bên cạnh.
Cốc sứ vì tác động mà vỡ xuống nền đất mang theo thanh âm kinh động, tiếp đó lại nghe đến tiếng gầm nhẹ của người đàn ông nọ.
"Vì sao lại bất cẩn như vậy?"
Thân thể Đổng Nhược Lam hơi rụt lùi sợ hãi, cô ấn chặt lọ thuỷ tinh chứa những viên thuốc kia vào lòng mình. Có lẽ sợ người đàn ông nọ sẽ vì tức giận mà lấy mất thuốc của cô.
Đổng Nhược Lam thực sự không thể để hắn lấy đi số thuốc này được...
Mảnh vỡ của cốc sứ cứa qua da thịt cô, Đổng Nhược Lam thế nhưng lại không để ý đến bàn chân đang bị mảnh sứ đâm qua. Cô gắt gao ôm vào lòng lọ thuốc, ánh mắt vô hồn hiện tại lại mở to kinh hoảng.
Giác quan này mất đi, những giác quan còn lại sẽ rất nhanh nhạy.
Đổng Nhược Lam biết Nhậm Tác Chính đang tiến đến gần mình, hắn còn tức giận đá văng đi những mảnh vỡ của chiếc cốc dưới sàn. Hắn sau khi bộc phát sự cuồng nộ lại không nói lấy một lời, quỳ một chân xuống cạnh giường nơi cô đang ngồi, tay chưa đưa tới chạm đến bàn chân đang rướm máu của cô đã bị cô phát hiện lại rụt lùi cơ thể né tránh hắn.
Đổng Nhược Lam bó gối trên giường, mắt cô không nhìn thấy, nhưng tai đều rất nhạy bén, cả xúc giác cũng minh bạch hơn bình thường... cảm giác đau đớn nơi bàn chân bất quá lại không khiến cô bận lòng. Cô hiện tại chỉ sợ người nọ muốn đưa tay đoạt đi số thuốc này mà thôi,
Đổng Nhược Lam mở ra lọ thuốc, lo sợ đổ lên lòng bàn tay mình vô số những viên màu trắng bắt mắt, cả người run rẩy liên hồi.
Cốc nước đã vỡ, thiếu nữ cũng mặc kệ cổ họng khô rát trực tiếp nuốt vào viên thuốc màu trắng kia.
Cố gắng đem nó nuốt trôi vào dạ dày, thế nhưng cảm giác buồn nôn khó chịu lại cố tình giày vò cô, Đổng Nhược Lam bụm miệng, đôi chân mày nhíu lại khó chịu.
Nhậm Tác Chính trông thấy hết thảy sự việc. Một chút nhếch mi cũng không có, môi hắn không động, tay hắn đang vươn đến đặt trên không trung cũng chậm rãi rút về.
Người đàn ông đứng lên nhìn cậu từ trên cao, ánh mắt hẹp dài nguy hiểm híp lại, trong lòng hắn vẫn là cảm xúc chua chát này.
Người hắn yêu chưa bao giờ sợ hắn, chưa bao giờ vì hắn đánh đập hành hạ mà quy phục trước hắn.
Dù cho cô đã từng quỳ xuống cầu hắn, nhưng đó là bởi vì hắn dùng Lãnh Thần uy hiếp cô, nhưng ánh mắt của Đổng Nhược Lam lúc đó lại rất ngoan cường.
Người như vậy thế mà giờ đây lại sợ hắn đoạt đi những viên thuốc ngớ ngẩn này.
Nực cười thay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.