Chương 2: Mở Đầu (2)
michannn
01/04/2021
"Đứa con trong bụng em đã chết rồi."
Nhậm Tác Chính hững hờ buông một câu, chỉ thấy người bên dưới đang run sợ lại đột nhiên ngẩn người, sau đó lại nở một nụ cười quái quắc.
Hắn cũng nhếch môi cười. Nhưng tim hắn lại đau đớn vô cùng.
"Em dùng số thuốc đó bức ép một sinh mạng, em từ bao giờ độc ác như vậy?"
Hắn càng nói, cô gái kia càng giương lên tiếu ý trên môi, nụ cười có chút điên cuồng hiện hữu trên một khuôn mặt đờ đẫn, ánh mắt kia cũng không trong trẻo như ngày xưa hắn từng gặp
Đã từ khi nào, nụ cười trên môi này lại trở nên cay nghiệt như vậy?
"Em đừng uống thuốc tránh thai nữa, nó không tốt cho cơ thể của em..."
Thanh âm trầm khàn có phần ôn nhu hiếm thấy, dường như hắn đang muốn cùng cô thoả hiệp.
Thế nhưng đổi lại người kia một nụ cười điên dại cũng không lặp lại, cô lại cứng đờ người ngồi trên giường.
Bàn tay mềm mại tiến đến xoa xoa cái bụng phẳng lì của mình, dường như trong lòng đang âm ỉ nhói đau.
"Tôi dùng cách phá huỷ bản thân mình để trả thù anh, anh xem có phải là một cách hay hay không?"
Đổng Nhược Lam buông xuống một câu vô tình, cô chậm rãi cảm nhận vị thuốc đắng nghét nơi cổ họng, tay vẫn không ngừng xoa xoa cái bụng mình, mà đứa con từng hiện hữu trong này hiện tại đã mất, trong lòng cô không rõ rốt cuộc là đang mang tư vị gì.
Nhậm Tác Chính hàn mắt tràn ngập tơ máu, hắn hung bạo vung tay lên thành đấm, thế nhưng khi nhìn vào ánh mắt vô hồn kia của Đổng Nhược Lam, hắn lại không nỡ xuống tay lần nữa.
Khuôn mặt đã từng trắng nõn mịn màng của cô hiện tại mang vô số vết thương, đều là do hắn tạo nên.
Nhậm Tác Chính nhíu chặt chân mày, lòng râm ran cảm giác đau nhói không thể nói thành lời này, hắn nhìn Đổng Nhược Lam, bàn tay to lớn tiến đến đỡ lấy gương mặt cô.
Một nụ hôn kéo đến, Đổng Nhược Lam hai mắt nhắm chặt, mi tâm không động, cô không phản kháng để mặc hắn hôn môi, thế nhưng trong lòng vẫn nhói lên cảm giác đau đớn khiến cô muốn chết, sự ghê tởm này vây cứ lấy cô, thật sự bức điên Đổng Nhược Lam.
Thân thể vốn không có chút khí lực, Đổng Nhược Lam không kháng cự, lại càng khiến lửa giận của Nhậm Tác Chính dâng cao, hắn gắt gao đè cô xuống trên giường, bàn tay to lớn tiến tới bóp chặt cổ Đổng Nhược Lam, như thể muốn ghìm chết cô.
Thế nhưng Đổng Nhược Lam lại không phản kháng, cô chẳng còn như những ngày đầu luôn miệng cầu xin hắn tha cho mình, cầu xin hắn cho cô tự do, cầu xin hắn để cô trở về bên cạnh Lãnh Thần.
Hiện tại, một chút hoảng sợ cũng không có, cô chỉ vì ngạt thở mà nhíu mày, dường như muốn hắn như vậy mà bóp chết cô.
Ánh mắt người đàn ông đó từ tàn bạo đột ngột lại trở nên không đành long, hắn dần buông lõng tay, thấy người dưới thân ôm ngực thở hổn hển lại không đành lòng.
"Em yêu, đừng hận anh."
Đổng Nhược Lam lay động mi mắt cong dài xinh đẹp, gần trong gang tấc ấy, chỉ cần hắn kiên trì thêm vài giây, liền như có thể cướp đi sinh mạng của cô.
Thế nhưng hắn không làm như thế.
Có lẽ Nhậm Tác Chính còn muốn giày vò Đổng Nhược Lam cô thêm một chút... muốn cô sống trong lồng giam không lối thoát này của hắn. Cả đời cũng không thể có được tự do.
Dù mắt không thấy, nhưng cô vẫn muốn nhắm mắt, triệt để đem người đàn ông này rời xa thế giới của mình.
Đổng Nhược Lam lãnh đạm cự tuyệt, nhưng Nhậm Tác Chính như vậy lại không hề tức giận, hắn chỉ gằng giọng cười, trên gương mặt dường như mang theo sự vỡ nát chua chát.
Trái tim hắn đã đạt đến cực hạn.
"Em yêu..." , hắn nỉ non gọi cô, lặp lại vô vàn lần.
Nhậm Tác Chính cúi đầu, đem khuôn mặt mình áp vào hõm cổ thiếu nữ, đem khí tức của con người này hít trọn vào lồng ngực, cảm giác ấm áp lan tràn lại khiến hắn an tâm phần nào,
"Nếu như anh chết, có phải em sẽ tha thứ cho anh không?"
Đổng Nhược Lam không nói lời nào, mắt cũng không mở, nhưng hàng mi chợt lay động, cô nằm bất động như một pho tượng mặc cho hắn ôm ấp.
Cô đã quá chán ghét hơi thở của người này, cái cảm xúc nồng ấm quẩn quanh bên người, khiến cô khó chịu, vòng tay đang ôm lấy cô không phải của Lãnh Thần, mà kẻ đang gắt gao ghì lấy cô, lại là kẻ mà cô hận nhất trên đời.
Đổng Nhược Lam chậm rãi mở mắt, ánh mắt vô hồn phảng phất nét buồn miên man,
"Cái chết của anh cũng không thể thay đổi chuyện cũ."
Thiếu nữ đưa lên hai cánh tay gầy ôm lấy tấm lưng vững chãi của người đàn ông, cô thấp giọng trào phúng,
"Anh đang khóc sao..."
Nhậm Tác Chính không trả lời, hắn vẫn chôn chặt mái đầu vào hõm cổ người nọ, cả người hơi chút run lên.
Thế nhưng cho dù người này đau đớn đến mức độ nào đi chăng nữa, lại không làm cho Đổng Nhược Lam mềm lòng, làn môi lạnh lẽo của cô buông lời hững hờ.
"Cảm ơn anh đã cướp đi đôi mắt của tôi. May mắn thay vì tôi đã mù... nên không cần phải nhìn thấy loại nước mắt cá sấu của anh."
Nhậm Tác Chính nắm chặt bàn tay, hắn không ngẩng đầu, không tức giận, trong lòng mang đủ lại tư vị.
Vậy ra... cô sẽ không tha thứ cho hắn...
"Tôi rất yêu em..."
"Thật đáng tiếc... tôi chưa bao giờ yêu anh cả."
Nhậm Tác Chính hững hờ buông một câu, chỉ thấy người bên dưới đang run sợ lại đột nhiên ngẩn người, sau đó lại nở một nụ cười quái quắc.
Hắn cũng nhếch môi cười. Nhưng tim hắn lại đau đớn vô cùng.
"Em dùng số thuốc đó bức ép một sinh mạng, em từ bao giờ độc ác như vậy?"
Hắn càng nói, cô gái kia càng giương lên tiếu ý trên môi, nụ cười có chút điên cuồng hiện hữu trên một khuôn mặt đờ đẫn, ánh mắt kia cũng không trong trẻo như ngày xưa hắn từng gặp
Đã từ khi nào, nụ cười trên môi này lại trở nên cay nghiệt như vậy?
"Em đừng uống thuốc tránh thai nữa, nó không tốt cho cơ thể của em..."
Thanh âm trầm khàn có phần ôn nhu hiếm thấy, dường như hắn đang muốn cùng cô thoả hiệp.
Thế nhưng đổi lại người kia một nụ cười điên dại cũng không lặp lại, cô lại cứng đờ người ngồi trên giường.
Bàn tay mềm mại tiến đến xoa xoa cái bụng phẳng lì của mình, dường như trong lòng đang âm ỉ nhói đau.
"Tôi dùng cách phá huỷ bản thân mình để trả thù anh, anh xem có phải là một cách hay hay không?"
Đổng Nhược Lam buông xuống một câu vô tình, cô chậm rãi cảm nhận vị thuốc đắng nghét nơi cổ họng, tay vẫn không ngừng xoa xoa cái bụng mình, mà đứa con từng hiện hữu trong này hiện tại đã mất, trong lòng cô không rõ rốt cuộc là đang mang tư vị gì.
Nhậm Tác Chính hàn mắt tràn ngập tơ máu, hắn hung bạo vung tay lên thành đấm, thế nhưng khi nhìn vào ánh mắt vô hồn kia của Đổng Nhược Lam, hắn lại không nỡ xuống tay lần nữa.
Khuôn mặt đã từng trắng nõn mịn màng của cô hiện tại mang vô số vết thương, đều là do hắn tạo nên.
Nhậm Tác Chính nhíu chặt chân mày, lòng râm ran cảm giác đau nhói không thể nói thành lời này, hắn nhìn Đổng Nhược Lam, bàn tay to lớn tiến đến đỡ lấy gương mặt cô.
Một nụ hôn kéo đến, Đổng Nhược Lam hai mắt nhắm chặt, mi tâm không động, cô không phản kháng để mặc hắn hôn môi, thế nhưng trong lòng vẫn nhói lên cảm giác đau đớn khiến cô muốn chết, sự ghê tởm này vây cứ lấy cô, thật sự bức điên Đổng Nhược Lam.
Thân thể vốn không có chút khí lực, Đổng Nhược Lam không kháng cự, lại càng khiến lửa giận của Nhậm Tác Chính dâng cao, hắn gắt gao đè cô xuống trên giường, bàn tay to lớn tiến tới bóp chặt cổ Đổng Nhược Lam, như thể muốn ghìm chết cô.
Thế nhưng Đổng Nhược Lam lại không phản kháng, cô chẳng còn như những ngày đầu luôn miệng cầu xin hắn tha cho mình, cầu xin hắn cho cô tự do, cầu xin hắn để cô trở về bên cạnh Lãnh Thần.
Hiện tại, một chút hoảng sợ cũng không có, cô chỉ vì ngạt thở mà nhíu mày, dường như muốn hắn như vậy mà bóp chết cô.
Ánh mắt người đàn ông đó từ tàn bạo đột ngột lại trở nên không đành long, hắn dần buông lõng tay, thấy người dưới thân ôm ngực thở hổn hển lại không đành lòng.
"Em yêu, đừng hận anh."
Đổng Nhược Lam lay động mi mắt cong dài xinh đẹp, gần trong gang tấc ấy, chỉ cần hắn kiên trì thêm vài giây, liền như có thể cướp đi sinh mạng của cô.
Thế nhưng hắn không làm như thế.
Có lẽ Nhậm Tác Chính còn muốn giày vò Đổng Nhược Lam cô thêm một chút... muốn cô sống trong lồng giam không lối thoát này của hắn. Cả đời cũng không thể có được tự do.
Dù mắt không thấy, nhưng cô vẫn muốn nhắm mắt, triệt để đem người đàn ông này rời xa thế giới của mình.
Đổng Nhược Lam lãnh đạm cự tuyệt, nhưng Nhậm Tác Chính như vậy lại không hề tức giận, hắn chỉ gằng giọng cười, trên gương mặt dường như mang theo sự vỡ nát chua chát.
Trái tim hắn đã đạt đến cực hạn.
"Em yêu..." , hắn nỉ non gọi cô, lặp lại vô vàn lần.
Nhậm Tác Chính cúi đầu, đem khuôn mặt mình áp vào hõm cổ thiếu nữ, đem khí tức của con người này hít trọn vào lồng ngực, cảm giác ấm áp lan tràn lại khiến hắn an tâm phần nào,
"Nếu như anh chết, có phải em sẽ tha thứ cho anh không?"
Đổng Nhược Lam không nói lời nào, mắt cũng không mở, nhưng hàng mi chợt lay động, cô nằm bất động như một pho tượng mặc cho hắn ôm ấp.
Cô đã quá chán ghét hơi thở của người này, cái cảm xúc nồng ấm quẩn quanh bên người, khiến cô khó chịu, vòng tay đang ôm lấy cô không phải của Lãnh Thần, mà kẻ đang gắt gao ghì lấy cô, lại là kẻ mà cô hận nhất trên đời.
Đổng Nhược Lam chậm rãi mở mắt, ánh mắt vô hồn phảng phất nét buồn miên man,
"Cái chết của anh cũng không thể thay đổi chuyện cũ."
Thiếu nữ đưa lên hai cánh tay gầy ôm lấy tấm lưng vững chãi của người đàn ông, cô thấp giọng trào phúng,
"Anh đang khóc sao..."
Nhậm Tác Chính không trả lời, hắn vẫn chôn chặt mái đầu vào hõm cổ người nọ, cả người hơi chút run lên.
Thế nhưng cho dù người này đau đớn đến mức độ nào đi chăng nữa, lại không làm cho Đổng Nhược Lam mềm lòng, làn môi lạnh lẽo của cô buông lời hững hờ.
"Cảm ơn anh đã cướp đi đôi mắt của tôi. May mắn thay vì tôi đã mù... nên không cần phải nhìn thấy loại nước mắt cá sấu của anh."
Nhậm Tác Chính nắm chặt bàn tay, hắn không ngẩng đầu, không tức giận, trong lòng mang đủ lại tư vị.
Vậy ra... cô sẽ không tha thứ cho hắn...
"Tôi rất yêu em..."
"Thật đáng tiếc... tôi chưa bao giờ yêu anh cả."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.