Chương 31
Lưu Thủy Thủy
09/08/2024
Đã quyết định sẽ thi đại học, ban ngày Hứa Tấn Vân dạy ở trường, buổi chiều tan học về sẽ đóng cửa phòng đọc sách. Tuy thời gian hơi gấp, nhưng Hứa Tấn Vân có nền tảng, cũng chẳng phải việc gì khó, nhìn thấy đã nửa đêm lại vịn bàn tập đứng thẳng.
Tâm trạng tốt xấu thực sự ảnh hưởng đến việc hồi phục đi đứng, có lẽ trước đó mình quá tiêu cực, mất niềm tin vào bản thân, quá thất vọng về cha mẹ, đã bỏ qua những thay đổi trên chân mình.
Sau nhiều lần luyện tập, Hứa Tấn Vân có thể đứng thẳng trong thời gian ngắn, nhưng dịch chuyển bước chân hơi chậm chạp khó khăn. Y cũng không vội, cũng không ép bản thân đứng quá lâu, tất cả đều có thể làm từ từ.
Gần đây nhận được thư Vạn Nguyên gửi, biết Vạn Nguyên lên thành phố nhập hàng rất suôn sẻ, việc kinh doanh của cửa hàng quần áo cũng ngày càng tốt, ngày nào cũng bận tối mày tối mặt. Cuối tháng phải đối chiếu sổ sách với Sầm Yên Dung, đến khi kiếm được tiền, hắn nhất định phải tìm thời gian về thăm.
Mọi chuyện đều tốt, dưới niềm vui này Hứa Tấn Vân còn biết một tin tức, kể từ ngày Kim Dân trở về, cậu ta không rời đi nữa, đây không phải là một tin tốt đối với Hứa Tấn Vân. Người có thể làm cho y tin tưởng rất ít, được một người tính một người, nhưng y thật sự không yên tâm về Kim Dân.
Đáng tiếc có một số lời không thể nói rõ trong thư, hơn nữa câu từ luôn nhạt nhẽo hơn, Hứa Tấn Vân sợ Vạn Nguyên hiểu sai cảm xúc của mình, gây ra sự hiểu lầm giữa hai người, y chỉ có thể cố nén không nói chuyện của Kim Dân.
Hứa Tấn Vân vốn đang lo lắng vì Kim Dân thì chờ được một cơ hội, Vạn Linh mang thai.
Khi nhận được điện thoại của anh rể, đúng lúc Vạn Nguyên đang tính lợi nhuận tháng này với Sầm Yên Dung.
Thu nhập tháng này không ít, trừ đi tiền thuê nhà, tiền điện nước, tiền điện thoại, hai người họ có thể nói là kiếm đầy túi.
Cho dù trả gấp đôi cho Hứa Tấn Vân, mình vẫn còn dư một khoản lớn. Vạn Nguyên cảm thấy đã đến lúc đưa Hứa Tấn Vân lên huyện khám chân rồi.
“Trở về cậu đổi phòng khác đi, kiếm tiền là phải tiêu, đối xử tốt với bản thân hơn.” Sầm Yên Dung biết bây giờ Vạn Nguyên vẫn ở trong phòng trọ nhỏ tồi tàn kia với Kim Dân. Cô khuyên Vạn Nguyên thuê phòng một lần nữa, không chỉ muốn Vạn Nguyên đổi môi trường, mà còn muốn hắn cách xa Kim Dân.
Vạn Nguyên đang định nói chuyện, điện thoại bàn trong cửa hàng vang lên, hắn ra hiệu cho Sầm Yên Dung chờ một lát rồi đi vào trong nghe điện thoại.
Là anh rể gọi điện tới, cách ống nghe Vạn Nguyên cũng có thể cảm nhận được sự phấn khởi của anh, “Sao? Có chuyện gì mà anh vui thế?”
Trương Tuần cũng không vòng vo với Vạn Nguyên, “Vạn Nguyên ơi! Chị em mang thai rồi!”
Tiền điện thoại đắt, Trương Tuần còn phải báo tin tốt này cho bố vợ nên không nói chuyện nhiều với Vạn Nguyên.
Lúc Vạn Nguyên cúp điện thoại đi ra, trên mặt nở nụ cười, Sầm Yên Dung thấy thế hỏi: “Có chuyện vui gì à?”
“Chị gái em mang thai rồi.” Vạn Nguyên xoa xoa hai tay, những ngày đi xa mình chưa về nhà lần nào, nhớ nhà quá.
Sầm Yên Dung thích chơi, mình chưa có con nhưng nghe thấy người khác mang thai vẫn vui theo, “Chúc mừng nhé.”
“Em nghĩ phải về thăm.”
Sầm Yên Dung vội nói: “Nên về mà, với lại cậu cũng không cần xin nghỉ với tôi, cửa hàng không phải của một mình tôi.”
“Haizz, chuyện phòng trọ cứ kệ đi.” Vạn Nguyên nhớ đến lời nói vừa rồi của Sầm Yên Dung, “Ở nhà còn nhiều thứ cần dùng tiền, em còn muốn kiếm tiền sửa sân cho bố và bà em, còn phải dẫn Tấn Vân đi khám chân. Chị nhìn xem, em sắp lên chức cậu rồi, phải chuẩn bị cho cháu em nữa đúng không?”
Vạn Nguyên định bụng sau cuối tuần này sẽ gọi Kim Dân cùng về, tiếc rằng cả cuối tuần không thấy Kim Dân đâu, bản thân cũng không biết đi đâu tìm cậu ta.
Mấy hôm nay Kim Dân xem như thành thật, mặc dù không đến cửa hàng bán quần áo với mình nhưng về nhà đúng giờ, thỉnh thoảng còn thấy nó đứng trước cửa sổ thất thần. Vạn Nguyên biết cậu ta đang nhìn tiệm uốn tóc, chỉ là không thấy Kim Dân đi tìm người phụ nữ ở tiệm uốn tóc nữa.
Vạn Nguyên định để lại lời nhắn cho Kim Dân, nhưng thằng nhóc này biết được vài chữ, để lại cũng mất công. Chỉ có thể bỏ ít tiền vào ngăn tủ, chỉ cần Kim Dân về thay quần áo là có thể nhìn thấy.
Thu dọn đồ xong, Vạn Nguyên xách theo vali xuống tầng. Lúc đi xuống tầng dưới, người phụ nữ ở tiệm uốn tóc nhìn thấy hắn, hắn do dự một lát bèn tiến lên trước gõ cửa kính một cái.
“Ơ, có việc à?”
Vạn Nguyên chỉ thuốc lá trong tủ, “Bán tôi hai gói này.”
Người phụ nữ lấy thuốc lá trong tủ ra đưa cho Vạn Nguyên, “Sao hôm nay chịu đến chỗ tôi mua thuốc? Ngày thường chướng mắt lắm kia mà.”
Không phải chướng mắt, một là Vạn Nguyên không muốn dính líu đến người phụ nữ này, hai là hắn rất ít hút thuốc, cái này mua cho bố hắn. Hôm nay đến mua là muốn nhờ người phụ nữ một việc.
Vạn Nguyên lấy tiền ra, “Làm phiền cô một việc, tôi phải về quê một chuyến, hai hôm nay Kim Dân không về, nếu nó về nhờ cô nói với nó một tiếng giúp tôi.”
“Tôi bảo mà, hóa ra là có việc nhờ tôi.” Người phụ nữ cũng không so đo, nhận tiền thuốc xem như đồng lý lời nhờ vả của Vạn Nguyên.
Bị người phụ nữ vạch trần tại chỗ, Vạn Nguyên ít nhiều cũng hơi xấu hổ. Tiếp xúc mấy ngày qua, ngoài nghề nghiệp của người phụ nữ hơi khó nói ra thì cách đối nhân xử thế không hề làm người ta ghét, ngược lại là sự cố chấp không thể giải thích của Kim Dân, cũng không trách người phụ nữ được, có trách thì trách bản thân Kim Dân.
Kim Dân…
Vạn Nguyên lắc đầu, dự định gác lại chuyện của Kim Dân, sải bước đi đến trung tâm vận chuyển hành khách. Hắn rất may mắn, vừa mua vé xong đã có chuyến xuất phát, lần này bác tài không thân với hắn, hắn tìm chỗ của mình ngồi xuống.
Con đường về nhà hắn đã đi mấy lần, mỗi lần nhìn thấy phong cảnh quen thuộc tâm trạng của hắn cũng thả lỏng theo. Những ngày ở huyện rất bận, Vạn Nguyên chưa bao giờ ngủ quên, trong hoàn cảnh ồn ào thế này hắn lại dần đi vào giấc ngủ cùng tiếng động cơ ầm ầm của xe tuyến. Đến lúc mở mắt ra đã nghe thấy tài xế đang gọi xuống xe.
Vạn Nguyên híp mắt nhìn bên ngoài cửa sổ xe, đập vào hai mắt là cây dành dành ở đầu cầu. Cây dành dành đã không nở hoa mấy nữa, đang là giữa trưa, mặt trời nằm ngay trên đỉnh đầu. Bọn trẻ cũng nghỉ trưa ở trường, nhà họ yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng ve kêu ồn ào.
Phần lớn người đã xuống xe ở trạm xe trên trấn, lúc này chỉ còn lại một mình Vạn Nguyên. Vạn Nguyên định thần lại, xách đồ của mình lên đi ra ngoài, lúc giẫm trên mặt đất, hắn phủi bụi trước mặt.
So sánh với lúc về ăn Tết vẫn quạnh quẽ hơn nhiều, Vạn Nguyên vừa suy nghĩ vừa đi về phía trước. Đi ngang qua sân nhà Hứa Tấn Vân, hắn vô thức nhìn về phía cửa một cái, cửa sân đóng kín, hắn biết giờ này Hứa Tấn Vân đang dạy ở trường.
Mình lâm thời quyết định về, cũng không báo trước với ai, xem như cho mọi người một niềm vui bất ngờ.
Từ xa đã nhìn thấy sân nhà mình, nắng độc, gà trong sân cũng trốn vào trong góc, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng kêu.
Vạn Nguyên đẩy cửa sân đi vào, tiếng mở cửa bị Vạn Phúc An nghe thấy, “Ai đó?”
Đi ra nhìn, lại là Vạn Nguyên, ông vô cùng mừng rỡ, “Sao con lại về?”
“Sao còn không thể về?” Vạn Nguyên cười, “Con về thăm mọi người.”
Lần này về lại mua một đống đồ, Vạn Phúc An nói lãng phí nhưng khóe miệng sắp cong lên tận trời.
“Thuốc lá lần trước con bảo thằng bé Tấn Vân mang về bố vẫn chưa hút hết, sao lại mua nữa?” Vạn Phúc An bóc vỏ hộp thuốc mới, châm một điếu rít một hơi, ông bĩu môi, “Cứ cảm thấy khác vị mua lần trước, hơi nhạt…”
“Khác ạ?” Thật ra Vạn Nguyên không rành thuốc lá bằng bố hắn.
“Giống nhau giống nhau.” Vạn Phúc An lập tức sửa lại, con trai mình mua toàn là đồ tốt.
Vạn Nguyên lên phố thăm chị cùng với bố, Trương Tuần vẫn đang dạy học, trong nhà chỉ có một mình chị.
Vạn Linh mừng rơn, “Sao em lại về?”
“Sao chị hỏi giống bố vậy, em về thăm chị mà. Nghe nói chị mang thai, em lập tức quay về.”
Vạn Linh đập Vạn Nguyên một cái, vẫn sớm mà, không cần gấp gáp như thế.
Trong điện thoại không nói rõ chuyện cửa hàng quần áo, ở nhà chỉ biết một ít.
Vạn Nguyên lại tự biết thân biết phận, “Thật ra chỉ là làm thuê cho người ta, chị Dung hào phóng, nói là mỗi người một nửa với con, nhưng tiền thuê nhà các thứ đều cho một mình chịu ấy trả. Đến khi con có thể trả tiền thuê nhà này nọ mới xem như mỗi người một nửa được.”
Chỉ cần Vạn Nguyên ở ngoài làm đến nơi đến chốn, trong lòng Vạn Phúc An đã vui mừng, “Con cứ làm cho tốt, đừng để người ta thất vọng, sao không thấy thằng nhóc Kim Dân? Nó không về cùng con à?”
Nói đến Kim Dân, tâm trạng Vạn Nguyên phức tạp, đáp qua loa rồi tỉnh bơ đổi chủ đề, “Chị ơi, em mua một bộ quần áo trẻ con cho cháu em.”
“Vẫn đang trong bụng, em vội gì chứ.” Vạn Linh mở túi trên đất ra nhìn, toàn là màu hồng, nhìn là biết đồ của bé gái, chị buồn cười, “Sao em biết là con gái?”
“Em chỉ thích con gái, anh rể em chắc cũng không thiếu hiểu biết đến mức đòi con trai đúng không. Với lại con nít nhỏ, con trai cũng mặc được.” Lúc mua Vạn Nguyên chỉ thấy quần áo bé gái đẹp.
Chị cười một tiếng, “Em chưa đến thăm Tấn Vân đúng không, giờ cậu ấy đang ở trường. Hay là bố đón bà đến đây, Vạn Nguyên cũng đón Tấn Vân đến, tối ăn cơm ở nhà con.”
Vạn Nguyên nghe xong lập tức đồng ý thay Hứa Tấn Vân, cũng không chờ trường tan học đã muốn đi thăm ngay.
Trường tiểu học cách nhà chị gái không xa, đi đường mất một hai phút, Vạn Nguyên không vội đi vào mà bám trên đầu tường nhìn quanh một lượt.
Lúc này đang là thời gian nghỉ giải lao, trường học chỉ có lác đác vài học sinh, phần lớn đang chơi trên bãi tập.
“Người đâu?” Vạn Nguyên nhìn một lúc lâu cũng không thấy bóng Hứa Tấn Vân, hắn đang định nhảy xuống đi vào tìm người lại nghe thấy có học sinh hô, “Em chào thầy Hứa.”
Vạn Nguyên nhìn về phía đứa trẻ, xe lăn của Hứa Tấn Vân lọt vào tầm mắt của hắn trước, hai quyển sách giáo khoa đặt trên đầu gối Hứa Tấn Vân, y nói không có cảm xúc gì, “Sắp vào học rồi, mọi người vào lớp đi.”
Ơ, ra dáng thầy giáo phết.
Mắt thấy đám trẻ chen lấy chui vào lớp học, Vạn Nguyên hơi không nhịn được, hắn mím môi, huýt sáo một tiếng như bị co giật não.
Lúc nghe thấy tiếng huýt sáo Hứa Tấn Vân nhíu chặt mày, người có thể làm động tác huýt sáo ngả ngớn thế này không phải lưu manh thì là côn đồ.
Hứa Tấn Vân hơi bực bội quay đầu, đồng tử y sáng lên, người trên tường hơi quen mắt, Vạn Nguyên.
Vạn Nguyên cười tươi, như lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Tấn Vân, cũng huýt sáo với người ta.
Hết chương 31
Tâm trạng tốt xấu thực sự ảnh hưởng đến việc hồi phục đi đứng, có lẽ trước đó mình quá tiêu cực, mất niềm tin vào bản thân, quá thất vọng về cha mẹ, đã bỏ qua những thay đổi trên chân mình.
Sau nhiều lần luyện tập, Hứa Tấn Vân có thể đứng thẳng trong thời gian ngắn, nhưng dịch chuyển bước chân hơi chậm chạp khó khăn. Y cũng không vội, cũng không ép bản thân đứng quá lâu, tất cả đều có thể làm từ từ.
Gần đây nhận được thư Vạn Nguyên gửi, biết Vạn Nguyên lên thành phố nhập hàng rất suôn sẻ, việc kinh doanh của cửa hàng quần áo cũng ngày càng tốt, ngày nào cũng bận tối mày tối mặt. Cuối tháng phải đối chiếu sổ sách với Sầm Yên Dung, đến khi kiếm được tiền, hắn nhất định phải tìm thời gian về thăm.
Mọi chuyện đều tốt, dưới niềm vui này Hứa Tấn Vân còn biết một tin tức, kể từ ngày Kim Dân trở về, cậu ta không rời đi nữa, đây không phải là một tin tốt đối với Hứa Tấn Vân. Người có thể làm cho y tin tưởng rất ít, được một người tính một người, nhưng y thật sự không yên tâm về Kim Dân.
Đáng tiếc có một số lời không thể nói rõ trong thư, hơn nữa câu từ luôn nhạt nhẽo hơn, Hứa Tấn Vân sợ Vạn Nguyên hiểu sai cảm xúc của mình, gây ra sự hiểu lầm giữa hai người, y chỉ có thể cố nén không nói chuyện của Kim Dân.
Hứa Tấn Vân vốn đang lo lắng vì Kim Dân thì chờ được một cơ hội, Vạn Linh mang thai.
Khi nhận được điện thoại của anh rể, đúng lúc Vạn Nguyên đang tính lợi nhuận tháng này với Sầm Yên Dung.
Thu nhập tháng này không ít, trừ đi tiền thuê nhà, tiền điện nước, tiền điện thoại, hai người họ có thể nói là kiếm đầy túi.
Cho dù trả gấp đôi cho Hứa Tấn Vân, mình vẫn còn dư một khoản lớn. Vạn Nguyên cảm thấy đã đến lúc đưa Hứa Tấn Vân lên huyện khám chân rồi.
“Trở về cậu đổi phòng khác đi, kiếm tiền là phải tiêu, đối xử tốt với bản thân hơn.” Sầm Yên Dung biết bây giờ Vạn Nguyên vẫn ở trong phòng trọ nhỏ tồi tàn kia với Kim Dân. Cô khuyên Vạn Nguyên thuê phòng một lần nữa, không chỉ muốn Vạn Nguyên đổi môi trường, mà còn muốn hắn cách xa Kim Dân.
Vạn Nguyên đang định nói chuyện, điện thoại bàn trong cửa hàng vang lên, hắn ra hiệu cho Sầm Yên Dung chờ một lát rồi đi vào trong nghe điện thoại.
Là anh rể gọi điện tới, cách ống nghe Vạn Nguyên cũng có thể cảm nhận được sự phấn khởi của anh, “Sao? Có chuyện gì mà anh vui thế?”
Trương Tuần cũng không vòng vo với Vạn Nguyên, “Vạn Nguyên ơi! Chị em mang thai rồi!”
Tiền điện thoại đắt, Trương Tuần còn phải báo tin tốt này cho bố vợ nên không nói chuyện nhiều với Vạn Nguyên.
Lúc Vạn Nguyên cúp điện thoại đi ra, trên mặt nở nụ cười, Sầm Yên Dung thấy thế hỏi: “Có chuyện vui gì à?”
“Chị gái em mang thai rồi.” Vạn Nguyên xoa xoa hai tay, những ngày đi xa mình chưa về nhà lần nào, nhớ nhà quá.
Sầm Yên Dung thích chơi, mình chưa có con nhưng nghe thấy người khác mang thai vẫn vui theo, “Chúc mừng nhé.”
“Em nghĩ phải về thăm.”
Sầm Yên Dung vội nói: “Nên về mà, với lại cậu cũng không cần xin nghỉ với tôi, cửa hàng không phải của một mình tôi.”
“Haizz, chuyện phòng trọ cứ kệ đi.” Vạn Nguyên nhớ đến lời nói vừa rồi của Sầm Yên Dung, “Ở nhà còn nhiều thứ cần dùng tiền, em còn muốn kiếm tiền sửa sân cho bố và bà em, còn phải dẫn Tấn Vân đi khám chân. Chị nhìn xem, em sắp lên chức cậu rồi, phải chuẩn bị cho cháu em nữa đúng không?”
Vạn Nguyên định bụng sau cuối tuần này sẽ gọi Kim Dân cùng về, tiếc rằng cả cuối tuần không thấy Kim Dân đâu, bản thân cũng không biết đi đâu tìm cậu ta.
Mấy hôm nay Kim Dân xem như thành thật, mặc dù không đến cửa hàng bán quần áo với mình nhưng về nhà đúng giờ, thỉnh thoảng còn thấy nó đứng trước cửa sổ thất thần. Vạn Nguyên biết cậu ta đang nhìn tiệm uốn tóc, chỉ là không thấy Kim Dân đi tìm người phụ nữ ở tiệm uốn tóc nữa.
Vạn Nguyên định để lại lời nhắn cho Kim Dân, nhưng thằng nhóc này biết được vài chữ, để lại cũng mất công. Chỉ có thể bỏ ít tiền vào ngăn tủ, chỉ cần Kim Dân về thay quần áo là có thể nhìn thấy.
Thu dọn đồ xong, Vạn Nguyên xách theo vali xuống tầng. Lúc đi xuống tầng dưới, người phụ nữ ở tiệm uốn tóc nhìn thấy hắn, hắn do dự một lát bèn tiến lên trước gõ cửa kính một cái.
“Ơ, có việc à?”
Vạn Nguyên chỉ thuốc lá trong tủ, “Bán tôi hai gói này.”
Người phụ nữ lấy thuốc lá trong tủ ra đưa cho Vạn Nguyên, “Sao hôm nay chịu đến chỗ tôi mua thuốc? Ngày thường chướng mắt lắm kia mà.”
Không phải chướng mắt, một là Vạn Nguyên không muốn dính líu đến người phụ nữ này, hai là hắn rất ít hút thuốc, cái này mua cho bố hắn. Hôm nay đến mua là muốn nhờ người phụ nữ một việc.
Vạn Nguyên lấy tiền ra, “Làm phiền cô một việc, tôi phải về quê một chuyến, hai hôm nay Kim Dân không về, nếu nó về nhờ cô nói với nó một tiếng giúp tôi.”
“Tôi bảo mà, hóa ra là có việc nhờ tôi.” Người phụ nữ cũng không so đo, nhận tiền thuốc xem như đồng lý lời nhờ vả của Vạn Nguyên.
Bị người phụ nữ vạch trần tại chỗ, Vạn Nguyên ít nhiều cũng hơi xấu hổ. Tiếp xúc mấy ngày qua, ngoài nghề nghiệp của người phụ nữ hơi khó nói ra thì cách đối nhân xử thế không hề làm người ta ghét, ngược lại là sự cố chấp không thể giải thích của Kim Dân, cũng không trách người phụ nữ được, có trách thì trách bản thân Kim Dân.
Kim Dân…
Vạn Nguyên lắc đầu, dự định gác lại chuyện của Kim Dân, sải bước đi đến trung tâm vận chuyển hành khách. Hắn rất may mắn, vừa mua vé xong đã có chuyến xuất phát, lần này bác tài không thân với hắn, hắn tìm chỗ của mình ngồi xuống.
Con đường về nhà hắn đã đi mấy lần, mỗi lần nhìn thấy phong cảnh quen thuộc tâm trạng của hắn cũng thả lỏng theo. Những ngày ở huyện rất bận, Vạn Nguyên chưa bao giờ ngủ quên, trong hoàn cảnh ồn ào thế này hắn lại dần đi vào giấc ngủ cùng tiếng động cơ ầm ầm của xe tuyến. Đến lúc mở mắt ra đã nghe thấy tài xế đang gọi xuống xe.
Vạn Nguyên híp mắt nhìn bên ngoài cửa sổ xe, đập vào hai mắt là cây dành dành ở đầu cầu. Cây dành dành đã không nở hoa mấy nữa, đang là giữa trưa, mặt trời nằm ngay trên đỉnh đầu. Bọn trẻ cũng nghỉ trưa ở trường, nhà họ yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng ve kêu ồn ào.
Phần lớn người đã xuống xe ở trạm xe trên trấn, lúc này chỉ còn lại một mình Vạn Nguyên. Vạn Nguyên định thần lại, xách đồ của mình lên đi ra ngoài, lúc giẫm trên mặt đất, hắn phủi bụi trước mặt.
So sánh với lúc về ăn Tết vẫn quạnh quẽ hơn nhiều, Vạn Nguyên vừa suy nghĩ vừa đi về phía trước. Đi ngang qua sân nhà Hứa Tấn Vân, hắn vô thức nhìn về phía cửa một cái, cửa sân đóng kín, hắn biết giờ này Hứa Tấn Vân đang dạy ở trường.
Mình lâm thời quyết định về, cũng không báo trước với ai, xem như cho mọi người một niềm vui bất ngờ.
Từ xa đã nhìn thấy sân nhà mình, nắng độc, gà trong sân cũng trốn vào trong góc, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng kêu.
Vạn Nguyên đẩy cửa sân đi vào, tiếng mở cửa bị Vạn Phúc An nghe thấy, “Ai đó?”
Đi ra nhìn, lại là Vạn Nguyên, ông vô cùng mừng rỡ, “Sao con lại về?”
“Sao còn không thể về?” Vạn Nguyên cười, “Con về thăm mọi người.”
Lần này về lại mua một đống đồ, Vạn Phúc An nói lãng phí nhưng khóe miệng sắp cong lên tận trời.
“Thuốc lá lần trước con bảo thằng bé Tấn Vân mang về bố vẫn chưa hút hết, sao lại mua nữa?” Vạn Phúc An bóc vỏ hộp thuốc mới, châm một điếu rít một hơi, ông bĩu môi, “Cứ cảm thấy khác vị mua lần trước, hơi nhạt…”
“Khác ạ?” Thật ra Vạn Nguyên không rành thuốc lá bằng bố hắn.
“Giống nhau giống nhau.” Vạn Phúc An lập tức sửa lại, con trai mình mua toàn là đồ tốt.
Vạn Nguyên lên phố thăm chị cùng với bố, Trương Tuần vẫn đang dạy học, trong nhà chỉ có một mình chị.
Vạn Linh mừng rơn, “Sao em lại về?”
“Sao chị hỏi giống bố vậy, em về thăm chị mà. Nghe nói chị mang thai, em lập tức quay về.”
Vạn Linh đập Vạn Nguyên một cái, vẫn sớm mà, không cần gấp gáp như thế.
Trong điện thoại không nói rõ chuyện cửa hàng quần áo, ở nhà chỉ biết một ít.
Vạn Nguyên lại tự biết thân biết phận, “Thật ra chỉ là làm thuê cho người ta, chị Dung hào phóng, nói là mỗi người một nửa với con, nhưng tiền thuê nhà các thứ đều cho một mình chịu ấy trả. Đến khi con có thể trả tiền thuê nhà này nọ mới xem như mỗi người một nửa được.”
Chỉ cần Vạn Nguyên ở ngoài làm đến nơi đến chốn, trong lòng Vạn Phúc An đã vui mừng, “Con cứ làm cho tốt, đừng để người ta thất vọng, sao không thấy thằng nhóc Kim Dân? Nó không về cùng con à?”
Nói đến Kim Dân, tâm trạng Vạn Nguyên phức tạp, đáp qua loa rồi tỉnh bơ đổi chủ đề, “Chị ơi, em mua một bộ quần áo trẻ con cho cháu em.”
“Vẫn đang trong bụng, em vội gì chứ.” Vạn Linh mở túi trên đất ra nhìn, toàn là màu hồng, nhìn là biết đồ của bé gái, chị buồn cười, “Sao em biết là con gái?”
“Em chỉ thích con gái, anh rể em chắc cũng không thiếu hiểu biết đến mức đòi con trai đúng không. Với lại con nít nhỏ, con trai cũng mặc được.” Lúc mua Vạn Nguyên chỉ thấy quần áo bé gái đẹp.
Chị cười một tiếng, “Em chưa đến thăm Tấn Vân đúng không, giờ cậu ấy đang ở trường. Hay là bố đón bà đến đây, Vạn Nguyên cũng đón Tấn Vân đến, tối ăn cơm ở nhà con.”
Vạn Nguyên nghe xong lập tức đồng ý thay Hứa Tấn Vân, cũng không chờ trường tan học đã muốn đi thăm ngay.
Trường tiểu học cách nhà chị gái không xa, đi đường mất một hai phút, Vạn Nguyên không vội đi vào mà bám trên đầu tường nhìn quanh một lượt.
Lúc này đang là thời gian nghỉ giải lao, trường học chỉ có lác đác vài học sinh, phần lớn đang chơi trên bãi tập.
“Người đâu?” Vạn Nguyên nhìn một lúc lâu cũng không thấy bóng Hứa Tấn Vân, hắn đang định nhảy xuống đi vào tìm người lại nghe thấy có học sinh hô, “Em chào thầy Hứa.”
Vạn Nguyên nhìn về phía đứa trẻ, xe lăn của Hứa Tấn Vân lọt vào tầm mắt của hắn trước, hai quyển sách giáo khoa đặt trên đầu gối Hứa Tấn Vân, y nói không có cảm xúc gì, “Sắp vào học rồi, mọi người vào lớp đi.”
Ơ, ra dáng thầy giáo phết.
Mắt thấy đám trẻ chen lấy chui vào lớp học, Vạn Nguyên hơi không nhịn được, hắn mím môi, huýt sáo một tiếng như bị co giật não.
Lúc nghe thấy tiếng huýt sáo Hứa Tấn Vân nhíu chặt mày, người có thể làm động tác huýt sáo ngả ngớn thế này không phải lưu manh thì là côn đồ.
Hứa Tấn Vân hơi bực bội quay đầu, đồng tử y sáng lên, người trên tường hơi quen mắt, Vạn Nguyên.
Vạn Nguyên cười tươi, như lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Tấn Vân, cũng huýt sáo với người ta.
Hết chương 31
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.