Chương 32
Lưu Thủy Thủy
09/08/2024
Trường không có chuông vào học, toàn do bác bảo vệ ở cửa đúng giờ gõ chuông. Bác cầm cái chiêng đi ra gõ một tiếng, thấy Hứa Tấn Vân trước cửa phòng kề cà chưa chịu đi vào, vẫn nhìn về phía tường sân.
Bác nhìn sang theo ánh mắt y, thấy người nằm trên tường, “Cậu làm gì đấy Vạn Nguyên!”
Bất kể Vạn Nguyên đến làm gì, nằm trên tường sân sẽ luôn gây ảnh hưởng xấu, bác muốn quát hắn xuống.
Vạn Nguyên biết Hứa Tấn Vân còn phải dạy học, cũng rất thức thời hất cằm với Hứa Tấn Vân, ra hiệu cho y mau vào lớp rồi nhảy xuống tường.
Bác thấy Hứa Tấn Vân vẫn ở tại chỗ, sợ y cảm thấy mình làm việc thất trách, vội vàng giải thích: “Thầy Hứa ơi, thầy còn phải lên lớn, tôi đang trông đây.”
Hứa Tấn Vân cảm thấy trái tim mình sắp bay theo rồi, Vạn Nguyên trở về lúc nào? Lúc nào đi? Có phải nhìn mình một cái lại phải đi không? Có phải đến khi y tan học sẽ không nhìn thấy Vạn Nguyên nữa không?
Đột nhiên, có một cái bóng phản chiếu trên khoảng đất trống ở cổng trường, cái bóng kia lắc lư, một tiếng huýt sáo to phá vỡ buổi chiều yên tĩnh. Hứa Tấn Vân biết Vạn Nguyên chưa đi, lúc này y mới yên tâm.
“Bác vất vả rồi.” Nói xong Hứa Tấn Vân lưu luyến đi vào lớp.
Qua buổi trưa, ánh nắng vẫn chói chang, Vạn Nguyên lén lút nhìn vào trường, đúng lúc nhìn thấy Hứa Tấn Vân vào lớp học, hắn đút tay vào túi quần tìm bóng râm ngồi xuống.
Tuy thời gian chờ đợi là điều nhàm chán nhất, nhưng lần đầu tiên Vạn Nguyên có thể nhẫn nại, chỉ khổ cái cây trên đầu hắn, cành cây đã bị hắn dùng viên đá khắc hình mấy bông hoa.
Cũng may bốn mươi phút đồng hồ không tính là dài, nghe thấy ông bác trong trường gõ chiêng, cuối cùng đã đến giờ tan học, cái cây cũng được cứu. Vạn Nguyên ném hòn đá trong tay đi, vội vã chạy về phía trường.
Vạn Nguyên vội hơn cả học sinh tan học về nhà, con đường trước cổng trước bị học sinh chặn, cách một đám người, hắn nhìn thấy Hứa Tấn Vân trước cửa phòng học nhìn xung quanh, hắn đẩy những củ cải đỏ sang một bên, đi thẳng đến trước mặt Hứa Tấn Vân.
“Thầy Hứa.” Vạn Nguyên học theo người khác, lần đầu tiên gọi Hứa Tấn Vân như vậy, nhưng giọng điệu và biểu cảm của hắn đều mang ý trêu chọc.
Nhưng Hứa Tấn Vân sao có thể nổi giận với hắn, nụ cười trên mặt hơi xấu hổ, “Đừng gọi tôi như thế, sao anh lại về?”
Vạn Nguyên ngồi xuống trước mặt Hứa Tấn Vân, “Chị tôi mang thai nên tôi về thăm, nếu không về sẽ không nhìn thấy dáng vẻ cậu làm giáo viên.”
Thật tuyệt, thật tuyệt khi có thể gặp được Vạn Nguyên, nhưng Vạn Nguyên vừa về, mình chưa kịp vui mừng đã cảm thấy buồn bã vì cuộc chia ly sau đó.
“Anh ở lại bao lâu? Lúc nào đi?”
Thời gian về khá tự do, nhưng buôn bán nào có chuyện thường xuyên đóng cửa, “Ở hai ba ngày rồi đi.”
Chỉ có hai ba ngày, Hứa Tấn Vân thầm khuyên mình đừng quá tham lam, hai ba ngày đã là niềm vui bất ngờ, sao lại chê ít.
“Học sinh về nhà hết rồi? Còn cậu?” Vạn Nguyên bóp đùi Hứa Tấn Vân, muốn xem xem Hứa Tấn Vân có béo lên không, “Giờ thím Hồ phụ trách đưa đón cậu đi dạy đúng không?”
Vì Hứa Tấn Vân đang chuẩn bị thi đại học nên trường cung cấp cơm tối, học ở trường cũng tiện hơn, theo yêu cầu của y, bây giờ thím Hồ đều đến trường đón y sau khi ăn tối xong.
Vạn Nguyên không biết chuyện, tưởng thím Hồ vẫn không quan tâm đến chuyện của Hứa Tấn Vân, ấn tượng trong lòng đối với thím Hồ lại kém hơn. Quả nhiên vẫn không đáng tin, quả nhiên vẫn không tôn trọng Hứa Tấn Vân.
Hứa Tấn Vân tinh khôn, biết Vạn Nguyên hiểu lầm cũng không giải thích, còn nói khẽ: “Đang sớm.”
Đang sớm? Tan học không tới đón, về nhà cũng không kịp ăn cơm, đáng thương quá đi.
Vạn Nguyên đứng dậy đi ra sau lưng Hứa Tấn Vân, “Không sao, hôm nay cậu đi theo anh, đến nhà chị anh ăn cơm, không cần thím Hồ đưa về, tối tôi đưa cậu về.”
Buổi tối đến giờ, thím Hồ đúng giờ đến đón người, cổng trường nào có bóng dáng Hứa Tấn Vân, bà ta tìm khắp ký túc và phòng học, “Quái lạ, người đâu??”
Ông bác đi bộ về gặp được bà ta, “Thầy Hứa đi theo Vạn Nguyên rồi, không nói với bà hả?”
“Ai nói? Không cần đón cũng không biết nói một tiếng!” Thím Hồ tức anh ách, “Cái thằng Vạn Nguyên về lúc nào?”
Bà ta đâu biết lúc này Vạn Nguyên đang đẩy Hứa Tấn Vân đến bên bàn ăn, chuẩn bị ăn cơm tối.
Mãi mới chờ đến lúc Vạn Nguyên quay về, cả gia đình hiếm khi được đoàn tụ, Trương Tuần còn cố ý lên phố mua chai rượu nhỏ, ngoài Vạn Nguyên ra, ngay cả bà nội cũng uống một chén nhỏ.
Cồn kích thích não, hai hớp rượu vào bụng, bầu không khí bữa cơm sôi nổi hẳn, mọi người đều tò mò về cửa hàng quần áo Vạn Nguyên hùn vốn với người ta mở trên huyện.
Lúc nói đến Kim Dân, Vạn Nguyên dừng một lát, “Dạo này Kim Dân yên phận rồi, cũng không biết đang làm gì, không chịu trung thực tìm chỗ làm việc, suốt ngày lông bông.”
“Cái thằng Kim Dân này sau khi nhìn thấy thế giới phồn hoa thì không quan tâm đến mẹ già và em gái nữa à?” Vạn Phúc An nhìn Kim Dân lớn lên, dặn dò Vạn Nguyên, “Con phải nể mặt mẹ nó, cố gắng cảnh tỉnh Kim Dân.”
Nghe thấy lời này, Hứa Tấn Vân nuốt hết vài lời xuống bụng, dù sao Vạn Nguyên và Kim Dân cùng lớn lên từ nhỏ, ngay cả chú Vạn cũng nhớ Kim Dân, mình không thể khiến Vạn Nguyên hoàn toàn thoát khỏi Kim Dân.
“Tấn Vân, cậu chuẩn bị thi đại học thế nào rồi?” Trương Tuần thuận miệng hỏi một câu.
Vạn Nguyên cắn đũa, quay đầu nhìn Hứa Tấn Vân hơi thất thần, “Thi đại học? Sao tôi không nghe cậu nói gì?”
Trương Tuần cũng nghe lãnh đạo trường cấp hai nhắc đến chuyện Hứa Tấn Vân muốn thi đại học, thư ký của Trần Viễn Văn còn từng giúp đỡ vấn đề học bạ cho Hứa Tấn Vân.
“Đang chuẩn bị.” Hứa Tấn Vân định thần lại.
Vạn Nguyên không phải loại ham học, Hứa Tấn Vân có thể thi đại học y mừng còn không kịp, “Thi đại học tốt đấy, thi một trường đại học, có sinh viên đại học từng đến cửa hàng của tôi, còn là con gái, người ta nghỉ hè từ thành phố xuống, sinh viên có khác.”
Nếu nhất định phải nói khác ở đâu, Vạn Nguyên cũng không nói ra được, dù sao nghe thấy là sinh viên, mình cũng nổi lòng tôn kính đối với cô gái.
Sinh viên nữ.
Hứa Tấn Vân im lặng nghe, bưng ly rượu trước mặt lên uống một ngụm. Y không hay uống rượu, cũng không giỏi uống rượu, vị cay đắng kích thích đầu lưỡi, nóng bỏng, cổ họng y cũng khô khốc.
Uống hết chai rượu nhỏ kia, thức ăn trên bàn cũng gần hết, trời đã hơi tối, lúc này mọi người mới quay về.
Chú Vạn hơi say, mẹ già đỡ chú, miệng lẩm bẩm xót thằng út nhà chú bôn ba bên ngoài, Vạn Nguyên ở bên cạnh nghe xong dở khóc dở cười.
Đến cửa nhà mình, Vạn Nguyên nhìn bố và bà vào nhà, “Bố coi chừng ngã, con đưa Hứa Tấn Vân về đây.”
Chú Vạn rất phấn khởi, “Đi đi, chơi vui vẻ.”
“Chơi gì chứ.” Vạn Nguyên cười một tiếng, đẩy Hứa Tấn Vân tiếp tục đi về phía trước.
Mặt trời đã lặn, nhiệt độ xung quanh giảm xuống nhưng gió đêm vẫn mang theo hơi nóng, gió thổi qua da thịt âm ấm nhưng không thể giải tỏa cái nóng.
Đến khi không còn ai, Vạn Nguyên mới tìm cơ hội nói vài lời, “Sao cậu không nói với tôi chuyện cậu thi đại học?”
Rượu gạo kia ngấm chậm, cảm giác nóng bừng lan ra lồng ngực Hứa Tấn Vân, y có phần rầu rĩ không vui, không trả lời câu hỏi của Vạn Nguyên.
“Hỏi cậu đấy?” Vạn Nguyên đẩy nhẹ vai Hứa Tấn Vân một cái.
Thật ra Hứa Tấn Vân cũng không nổi giận với Vạn Nguyên, “Định… Thi đậu rồi mới nói cho anh…”
“Chắc chắn cậu sẽ thi đậu, sinh viên tốt biết mấy, sinh viên có tương lai…”
Bên tai ù đi, Hứa Tấn Vân bị rượu làm cho hơi bực bội, y không nghe rõ Vạn Nguyên nói gì, gì mà sinh viên tốt, sinh viên nữ, sinh viên nữ nào, sinh viên nữ đến cửa hàng của Vạn Nguyên?
Mình nói bô bô suốt dọc đường, Hứa Tấn Vân không hay trả lời, mắt thấy đã đến sân nhà Hứa Tấn Vân, Vạn Nguyên dùng sức nâng phía trước xe lăn lên, bánh trước vượt qua ngưỡng cửa, xe lăn nằm ngang trên ngưỡng cửa.
Hắn nhắc Hứa Tấn Vân, “Bám chặt.”
Nhưng Hứa Tấn Vân chỉ lo dỗi, không muốn nghe lời Vạn Nguyên, không bám vào tay vịn. Vạn Nguyên vừa nâng phía sau xe lăn lên, chỉ thấy cả người Hứa Tấn Vân chúi về phía trước, may mà Vạn Nguyên nhanh tay kéo y lại.
“Bảo cậu bám chặt.” Lúc này Vạn Nguyên mới chú ý gò má Hứa Tấn Vân hơi nóng, ánh mắt cũng ươn ướt, uống có tí rượu đã say? Hắn sợ sẽ lăn xuống đất, dứt khoát vác người lên, xách xe lăn đi vào sân.
Người trên bả vai không an phận, giãy giụa lung tung. Sau khi vào nhà, Vạn Nguyên đặt người lên xe lăn, mò mẫm tìm được diêm và đèn.
Đồ đạc trong phòng nhiều hơn lúc mình đi, nhiều sách, có thêm hai cái ghế, trên tường còn có thêm một sợi dây, Vạn Nguyên nhìn lên theo sợi dậy, vậy mà lắp một bóng đèn vonfram.
“Không nói sớm.” Hắn tìm được công tắc đèn dán ở đầu giường, bật đèn lên, lại thổi tắt đèn dầu, “Xem như thím Hồ có tính người.”
Vừa quay đầu lại, Hứa Tấn Vân ngồi nghiêm chỉnh trên xe lăn, biểu cảm nghiêm túc lạ thường, ánh mắt nhìn mình chằm chằm.
Vạn Nguyên tiến lên dùng bàn tay to che mặt Hứa Tấn Vân, “Lau cho cậu rồi hãy ngủ.”
“Tôi muốn tắm.” Hứa Tấn Vân trịnh trọng đưa ra yêu cầu của mình, thái độ rất kiên quyết, còn lặp lại bằng giọng điệu ra lệnh, “Tôi muốn tắm!”
Vạn Nguyên bị y chọc người, “Tắm thì tắm thôi, cậu quát cái gì? Uống không được thì đừng uống, lúc rót rượu cho cậu không biết nói à.”
Chỉ có non nửa phích nước nóng, Hứa Tấn Vân đòi tắm, Vạn Nguyên chỉ có thể nhóm lửa nấu nước cho y. Hắn vừa đi đến chồng củi bên tường, không biết Hứa Tấn Vân theo ra khi nào, thình lình nói một câu, “Không được dùng củi của tôi.”
Vạn Nguyên suýt bị y dọa hết hồn, giọng nói lạnh như băng kia khiến hắn rất mê man, như thể quay về lần đầu tiên hai người gặp nhau. Hắn sắp quên mất Hứa Tấn Vân cũng có thái độ lạnh lùng như vậy.
“Cậu theo tôi ra ngoài làm gì! Chờ trong phòng cho tôi, không dùng củi của cậu thì nhóm lửa kiểu gì?”
Hứa Tấn Vân không nghe lời giải thích của hắn, dù sao cũng không được dùng. Vạn Nguyên bị y làm cho hết cách, tối nay không định về nữa.
“Củi cậu mạ vàng hả? Còn không cho người ta dùng.”
Hứa Tấn Vân hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Vạn Nguyên chẻ cho tôi, không có nhiều.”
Vạn Nguyên sửng sốt một lát, nhìn về phía đống củi còn thừa không nhiều ở góc tường, lại nghe Hứa Tấn Vân nói: “Anh dùng hết của tôi rồi, anh ấy vẫn chưa về.”
Trong lòng Vạn Nguyên hơi khó chịu, Hứa Tấn Vân đếm củi trông mong hắn về sao?
“Vậy… Không tắm nữa?” Vạn Nguyên cố ý nói.
Hứa Tấn Vân lập tức phản đối, “Không được, phải sạch sẽ Vạn Nguyên mới về.”
Vạn Nguyên mờ mịt chớp mắt, tại sao Hứa Tấn Vân lại nghĩ như vậy? Hắn hỏi thử: “Vạn Nguyên nói à?”
“Đúng!”
Mình nói thế lúc nào?
Vạn Nguyên thở dài, “Vậy tôi lấy gì nấu nước cho cậu?”
Hứa Tấn Vân xoay về phía bên kia tường, bên đó chất củi thím Hồ chẻ, “Dùng cái này.”
Đầu óc đang tỉnh lắm, nhận ra củi nào có thể cùng củi nào không thể dùng, cũng tìm được hướng.
Vạn Nguyên bẹo má Hứa Tấn Vân, “Cậu biết tôi là ai không?”
Hết chương 32
Bác nhìn sang theo ánh mắt y, thấy người nằm trên tường, “Cậu làm gì đấy Vạn Nguyên!”
Bất kể Vạn Nguyên đến làm gì, nằm trên tường sân sẽ luôn gây ảnh hưởng xấu, bác muốn quát hắn xuống.
Vạn Nguyên biết Hứa Tấn Vân còn phải dạy học, cũng rất thức thời hất cằm với Hứa Tấn Vân, ra hiệu cho y mau vào lớp rồi nhảy xuống tường.
Bác thấy Hứa Tấn Vân vẫn ở tại chỗ, sợ y cảm thấy mình làm việc thất trách, vội vàng giải thích: “Thầy Hứa ơi, thầy còn phải lên lớn, tôi đang trông đây.”
Hứa Tấn Vân cảm thấy trái tim mình sắp bay theo rồi, Vạn Nguyên trở về lúc nào? Lúc nào đi? Có phải nhìn mình một cái lại phải đi không? Có phải đến khi y tan học sẽ không nhìn thấy Vạn Nguyên nữa không?
Đột nhiên, có một cái bóng phản chiếu trên khoảng đất trống ở cổng trường, cái bóng kia lắc lư, một tiếng huýt sáo to phá vỡ buổi chiều yên tĩnh. Hứa Tấn Vân biết Vạn Nguyên chưa đi, lúc này y mới yên tâm.
“Bác vất vả rồi.” Nói xong Hứa Tấn Vân lưu luyến đi vào lớp.
Qua buổi trưa, ánh nắng vẫn chói chang, Vạn Nguyên lén lút nhìn vào trường, đúng lúc nhìn thấy Hứa Tấn Vân vào lớp học, hắn đút tay vào túi quần tìm bóng râm ngồi xuống.
Tuy thời gian chờ đợi là điều nhàm chán nhất, nhưng lần đầu tiên Vạn Nguyên có thể nhẫn nại, chỉ khổ cái cây trên đầu hắn, cành cây đã bị hắn dùng viên đá khắc hình mấy bông hoa.
Cũng may bốn mươi phút đồng hồ không tính là dài, nghe thấy ông bác trong trường gõ chiêng, cuối cùng đã đến giờ tan học, cái cây cũng được cứu. Vạn Nguyên ném hòn đá trong tay đi, vội vã chạy về phía trường.
Vạn Nguyên vội hơn cả học sinh tan học về nhà, con đường trước cổng trước bị học sinh chặn, cách một đám người, hắn nhìn thấy Hứa Tấn Vân trước cửa phòng học nhìn xung quanh, hắn đẩy những củ cải đỏ sang một bên, đi thẳng đến trước mặt Hứa Tấn Vân.
“Thầy Hứa.” Vạn Nguyên học theo người khác, lần đầu tiên gọi Hứa Tấn Vân như vậy, nhưng giọng điệu và biểu cảm của hắn đều mang ý trêu chọc.
Nhưng Hứa Tấn Vân sao có thể nổi giận với hắn, nụ cười trên mặt hơi xấu hổ, “Đừng gọi tôi như thế, sao anh lại về?”
Vạn Nguyên ngồi xuống trước mặt Hứa Tấn Vân, “Chị tôi mang thai nên tôi về thăm, nếu không về sẽ không nhìn thấy dáng vẻ cậu làm giáo viên.”
Thật tuyệt, thật tuyệt khi có thể gặp được Vạn Nguyên, nhưng Vạn Nguyên vừa về, mình chưa kịp vui mừng đã cảm thấy buồn bã vì cuộc chia ly sau đó.
“Anh ở lại bao lâu? Lúc nào đi?”
Thời gian về khá tự do, nhưng buôn bán nào có chuyện thường xuyên đóng cửa, “Ở hai ba ngày rồi đi.”
Chỉ có hai ba ngày, Hứa Tấn Vân thầm khuyên mình đừng quá tham lam, hai ba ngày đã là niềm vui bất ngờ, sao lại chê ít.
“Học sinh về nhà hết rồi? Còn cậu?” Vạn Nguyên bóp đùi Hứa Tấn Vân, muốn xem xem Hứa Tấn Vân có béo lên không, “Giờ thím Hồ phụ trách đưa đón cậu đi dạy đúng không?”
Vì Hứa Tấn Vân đang chuẩn bị thi đại học nên trường cung cấp cơm tối, học ở trường cũng tiện hơn, theo yêu cầu của y, bây giờ thím Hồ đều đến trường đón y sau khi ăn tối xong.
Vạn Nguyên không biết chuyện, tưởng thím Hồ vẫn không quan tâm đến chuyện của Hứa Tấn Vân, ấn tượng trong lòng đối với thím Hồ lại kém hơn. Quả nhiên vẫn không đáng tin, quả nhiên vẫn không tôn trọng Hứa Tấn Vân.
Hứa Tấn Vân tinh khôn, biết Vạn Nguyên hiểu lầm cũng không giải thích, còn nói khẽ: “Đang sớm.”
Đang sớm? Tan học không tới đón, về nhà cũng không kịp ăn cơm, đáng thương quá đi.
Vạn Nguyên đứng dậy đi ra sau lưng Hứa Tấn Vân, “Không sao, hôm nay cậu đi theo anh, đến nhà chị anh ăn cơm, không cần thím Hồ đưa về, tối tôi đưa cậu về.”
Buổi tối đến giờ, thím Hồ đúng giờ đến đón người, cổng trường nào có bóng dáng Hứa Tấn Vân, bà ta tìm khắp ký túc và phòng học, “Quái lạ, người đâu??”
Ông bác đi bộ về gặp được bà ta, “Thầy Hứa đi theo Vạn Nguyên rồi, không nói với bà hả?”
“Ai nói? Không cần đón cũng không biết nói một tiếng!” Thím Hồ tức anh ách, “Cái thằng Vạn Nguyên về lúc nào?”
Bà ta đâu biết lúc này Vạn Nguyên đang đẩy Hứa Tấn Vân đến bên bàn ăn, chuẩn bị ăn cơm tối.
Mãi mới chờ đến lúc Vạn Nguyên quay về, cả gia đình hiếm khi được đoàn tụ, Trương Tuần còn cố ý lên phố mua chai rượu nhỏ, ngoài Vạn Nguyên ra, ngay cả bà nội cũng uống một chén nhỏ.
Cồn kích thích não, hai hớp rượu vào bụng, bầu không khí bữa cơm sôi nổi hẳn, mọi người đều tò mò về cửa hàng quần áo Vạn Nguyên hùn vốn với người ta mở trên huyện.
Lúc nói đến Kim Dân, Vạn Nguyên dừng một lát, “Dạo này Kim Dân yên phận rồi, cũng không biết đang làm gì, không chịu trung thực tìm chỗ làm việc, suốt ngày lông bông.”
“Cái thằng Kim Dân này sau khi nhìn thấy thế giới phồn hoa thì không quan tâm đến mẹ già và em gái nữa à?” Vạn Phúc An nhìn Kim Dân lớn lên, dặn dò Vạn Nguyên, “Con phải nể mặt mẹ nó, cố gắng cảnh tỉnh Kim Dân.”
Nghe thấy lời này, Hứa Tấn Vân nuốt hết vài lời xuống bụng, dù sao Vạn Nguyên và Kim Dân cùng lớn lên từ nhỏ, ngay cả chú Vạn cũng nhớ Kim Dân, mình không thể khiến Vạn Nguyên hoàn toàn thoát khỏi Kim Dân.
“Tấn Vân, cậu chuẩn bị thi đại học thế nào rồi?” Trương Tuần thuận miệng hỏi một câu.
Vạn Nguyên cắn đũa, quay đầu nhìn Hứa Tấn Vân hơi thất thần, “Thi đại học? Sao tôi không nghe cậu nói gì?”
Trương Tuần cũng nghe lãnh đạo trường cấp hai nhắc đến chuyện Hứa Tấn Vân muốn thi đại học, thư ký của Trần Viễn Văn còn từng giúp đỡ vấn đề học bạ cho Hứa Tấn Vân.
“Đang chuẩn bị.” Hứa Tấn Vân định thần lại.
Vạn Nguyên không phải loại ham học, Hứa Tấn Vân có thể thi đại học y mừng còn không kịp, “Thi đại học tốt đấy, thi một trường đại học, có sinh viên đại học từng đến cửa hàng của tôi, còn là con gái, người ta nghỉ hè từ thành phố xuống, sinh viên có khác.”
Nếu nhất định phải nói khác ở đâu, Vạn Nguyên cũng không nói ra được, dù sao nghe thấy là sinh viên, mình cũng nổi lòng tôn kính đối với cô gái.
Sinh viên nữ.
Hứa Tấn Vân im lặng nghe, bưng ly rượu trước mặt lên uống một ngụm. Y không hay uống rượu, cũng không giỏi uống rượu, vị cay đắng kích thích đầu lưỡi, nóng bỏng, cổ họng y cũng khô khốc.
Uống hết chai rượu nhỏ kia, thức ăn trên bàn cũng gần hết, trời đã hơi tối, lúc này mọi người mới quay về.
Chú Vạn hơi say, mẹ già đỡ chú, miệng lẩm bẩm xót thằng út nhà chú bôn ba bên ngoài, Vạn Nguyên ở bên cạnh nghe xong dở khóc dở cười.
Đến cửa nhà mình, Vạn Nguyên nhìn bố và bà vào nhà, “Bố coi chừng ngã, con đưa Hứa Tấn Vân về đây.”
Chú Vạn rất phấn khởi, “Đi đi, chơi vui vẻ.”
“Chơi gì chứ.” Vạn Nguyên cười một tiếng, đẩy Hứa Tấn Vân tiếp tục đi về phía trước.
Mặt trời đã lặn, nhiệt độ xung quanh giảm xuống nhưng gió đêm vẫn mang theo hơi nóng, gió thổi qua da thịt âm ấm nhưng không thể giải tỏa cái nóng.
Đến khi không còn ai, Vạn Nguyên mới tìm cơ hội nói vài lời, “Sao cậu không nói với tôi chuyện cậu thi đại học?”
Rượu gạo kia ngấm chậm, cảm giác nóng bừng lan ra lồng ngực Hứa Tấn Vân, y có phần rầu rĩ không vui, không trả lời câu hỏi của Vạn Nguyên.
“Hỏi cậu đấy?” Vạn Nguyên đẩy nhẹ vai Hứa Tấn Vân một cái.
Thật ra Hứa Tấn Vân cũng không nổi giận với Vạn Nguyên, “Định… Thi đậu rồi mới nói cho anh…”
“Chắc chắn cậu sẽ thi đậu, sinh viên tốt biết mấy, sinh viên có tương lai…”
Bên tai ù đi, Hứa Tấn Vân bị rượu làm cho hơi bực bội, y không nghe rõ Vạn Nguyên nói gì, gì mà sinh viên tốt, sinh viên nữ, sinh viên nữ nào, sinh viên nữ đến cửa hàng của Vạn Nguyên?
Mình nói bô bô suốt dọc đường, Hứa Tấn Vân không hay trả lời, mắt thấy đã đến sân nhà Hứa Tấn Vân, Vạn Nguyên dùng sức nâng phía trước xe lăn lên, bánh trước vượt qua ngưỡng cửa, xe lăn nằm ngang trên ngưỡng cửa.
Hắn nhắc Hứa Tấn Vân, “Bám chặt.”
Nhưng Hứa Tấn Vân chỉ lo dỗi, không muốn nghe lời Vạn Nguyên, không bám vào tay vịn. Vạn Nguyên vừa nâng phía sau xe lăn lên, chỉ thấy cả người Hứa Tấn Vân chúi về phía trước, may mà Vạn Nguyên nhanh tay kéo y lại.
“Bảo cậu bám chặt.” Lúc này Vạn Nguyên mới chú ý gò má Hứa Tấn Vân hơi nóng, ánh mắt cũng ươn ướt, uống có tí rượu đã say? Hắn sợ sẽ lăn xuống đất, dứt khoát vác người lên, xách xe lăn đi vào sân.
Người trên bả vai không an phận, giãy giụa lung tung. Sau khi vào nhà, Vạn Nguyên đặt người lên xe lăn, mò mẫm tìm được diêm và đèn.
Đồ đạc trong phòng nhiều hơn lúc mình đi, nhiều sách, có thêm hai cái ghế, trên tường còn có thêm một sợi dây, Vạn Nguyên nhìn lên theo sợi dậy, vậy mà lắp một bóng đèn vonfram.
“Không nói sớm.” Hắn tìm được công tắc đèn dán ở đầu giường, bật đèn lên, lại thổi tắt đèn dầu, “Xem như thím Hồ có tính người.”
Vừa quay đầu lại, Hứa Tấn Vân ngồi nghiêm chỉnh trên xe lăn, biểu cảm nghiêm túc lạ thường, ánh mắt nhìn mình chằm chằm.
Vạn Nguyên tiến lên dùng bàn tay to che mặt Hứa Tấn Vân, “Lau cho cậu rồi hãy ngủ.”
“Tôi muốn tắm.” Hứa Tấn Vân trịnh trọng đưa ra yêu cầu của mình, thái độ rất kiên quyết, còn lặp lại bằng giọng điệu ra lệnh, “Tôi muốn tắm!”
Vạn Nguyên bị y chọc người, “Tắm thì tắm thôi, cậu quát cái gì? Uống không được thì đừng uống, lúc rót rượu cho cậu không biết nói à.”
Chỉ có non nửa phích nước nóng, Hứa Tấn Vân đòi tắm, Vạn Nguyên chỉ có thể nhóm lửa nấu nước cho y. Hắn vừa đi đến chồng củi bên tường, không biết Hứa Tấn Vân theo ra khi nào, thình lình nói một câu, “Không được dùng củi của tôi.”
Vạn Nguyên suýt bị y dọa hết hồn, giọng nói lạnh như băng kia khiến hắn rất mê man, như thể quay về lần đầu tiên hai người gặp nhau. Hắn sắp quên mất Hứa Tấn Vân cũng có thái độ lạnh lùng như vậy.
“Cậu theo tôi ra ngoài làm gì! Chờ trong phòng cho tôi, không dùng củi của cậu thì nhóm lửa kiểu gì?”
Hứa Tấn Vân không nghe lời giải thích của hắn, dù sao cũng không được dùng. Vạn Nguyên bị y làm cho hết cách, tối nay không định về nữa.
“Củi cậu mạ vàng hả? Còn không cho người ta dùng.”
Hứa Tấn Vân hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Vạn Nguyên chẻ cho tôi, không có nhiều.”
Vạn Nguyên sửng sốt một lát, nhìn về phía đống củi còn thừa không nhiều ở góc tường, lại nghe Hứa Tấn Vân nói: “Anh dùng hết của tôi rồi, anh ấy vẫn chưa về.”
Trong lòng Vạn Nguyên hơi khó chịu, Hứa Tấn Vân đếm củi trông mong hắn về sao?
“Vậy… Không tắm nữa?” Vạn Nguyên cố ý nói.
Hứa Tấn Vân lập tức phản đối, “Không được, phải sạch sẽ Vạn Nguyên mới về.”
Vạn Nguyên mờ mịt chớp mắt, tại sao Hứa Tấn Vân lại nghĩ như vậy? Hắn hỏi thử: “Vạn Nguyên nói à?”
“Đúng!”
Mình nói thế lúc nào?
Vạn Nguyên thở dài, “Vậy tôi lấy gì nấu nước cho cậu?”
Hứa Tấn Vân xoay về phía bên kia tường, bên đó chất củi thím Hồ chẻ, “Dùng cái này.”
Đầu óc đang tỉnh lắm, nhận ra củi nào có thể cùng củi nào không thể dùng, cũng tìm được hướng.
Vạn Nguyên bẹo má Hứa Tấn Vân, “Cậu biết tôi là ai không?”
Hết chương 32
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.