Long Linh Tử Hiên

Chương 37: Li khai huyệt động

Ẩn long

17/04/2013



“ Lão gia! “, Bạch quản gia hướng về phía phụ thân của Bạch Tô nói. : “ Chúng ta đã điều tra được, tiểu thư và Tử Hiên đã đi vào khu rừng. Dự định khoảng hai, ba ngày thì sẽ ra khỏi khu rừng, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy. Những người chờ bọn họ đã vào khu rừng tìm kiếm suốt một ngày đêm, chỉ tìm thấy túi hành lí ngoài ra không còn phát hiện điều gì.”

Phụ thân Bạch Tô nghe xong, nhíu nhíu mày, ngón trỏ khẽ đẩy gọng kính, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói : “ Rõ ràng có điều gì kì lạ. Không biết bọn họ đã gặp phải khó khăn gì? Tìm kiếm không có kết quả. Lập tức tăng cường nhân thủ, mở rộng phạm vi tìm kiếm!”

“ Vâng, lão gia!” Bạch quản gia trả lời rồi xoay người rời đi.

“ Tiểu nữ bảo bối của ta! Con ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì!..” nói xong lão gia trầm tư suy nghĩ.

Hoàng Thông và Vương Băng đang ở trong nhà của Biền gia, nhìn vẻ mặt lo lắng, tiều tụy của Vũ Dung nói : “ Vũ Dung, không cần phải lo lắng. Bọn họ nhất định không có chuyện gì đâu.”

Vũ Minh nói : “ Đúng đó, vừa rồi Bạch thúc thúc gọi cho ta nói, bọn họ đã tăng cường nhân thủ đi tìm, sẽ sớm tìm ra bọn họ.” kỳ thật Vũ Minh không đem toàn bộ tình huống nói ra, thật sự việc tìm kiếm có chút khó khăn.

Hoàng Thông cũng an ủi nói : “Vũ Dung muội muội yên tâm đi, ta thấy Tử Hiên cũng không xảy ra việc gì, số mệnh cũng tốt. Bằng không thì sư phó cũng không phái ta đi bảo vệ một người đã chết đâu.”

Vũ Dung nghe xong, trong lòng cũng an tâm một chút. Bởi vì Tư Mã Không thật sự rất lợi hại, nàng cũng ít nhiều nghe nói đến. Nhưng nghe hắn ta nói chữ “chết”, Vũ Dung liếc mắt nhìn hắn. Hoàng Thông vội vàng nói sang chuyện khác : “ Sao không thấy Tiểu Long và Lâm Uy đâu nhỉ?”

Vương Băng vẻ mặt bất đắc dĩ, trả lời : “ Lâm Uy sáng hôm nay vừa rời khỏi, hắn mang theo hành lý, có vẻ đi rất xa. Bất quá ta đoán hắn về thăm người nhà.”

“ Vũ Minh, ngươi điều tra được lai lịch tên nhẫn giả đánh lén Vũ Dung lần trước không?” Hoàng Thông hỏi.

“ Ai! Nếu là người trong nước, có lẽ ta còn biết cách điều tra. Nhưng thích khách lại là nhẫn giả của Nhật Bản, ta thật không có cách. Chúng ta chỉ có thể tăng cường bảo vệ Vũ Dung. Ta cũng đã thông báo cho lão gia của ta, nhờ người điều tra.”

Hoàng Thông nghe xong, gật đầu đồng ý : “Đúng, tốt nhất không được xem thường chuyện này.”

Vũ Dung trong lòng không chú ý đến chuyện này, mà chỉ quan tâm đến an nguy của ta : “Anh, chúng ta cùng đi tìm Tử Hiên! Trong lòng em cảm thấy không yên tâm, em nghĩ đã có chuyện gì không tốt xảy ra…Em…”

“ Không được, em bây giờ không thể mạo hiểm tiến vào rừng rậm. Vạn nhất có địch nhân mai phục, không phải nguy hiểm lắm sao?” Vũ Minh lo lắng nói, kiên quyết phản đối.

Vũ Dung tâm tình bất an, ôm mặt khóc, sau đó chạy về phòng mình. Vũ Minh nhìn theo lắc đầu than, Hoàng Thông lên tiếng an ủi nói : “ Đừng quá lo lắng, yên tâm đi, tiểu tử đó sẽ không chết đâu. Sư phụ ta nói hắn không phải người bình thường!” nói xong, bọn Vương Băng nhìn Hoàng Thông.

…………

“ Thật tốt quá, đại nhân đã đáp ứng là tốt rồi! Bất quá, việc này không đơn giản! Bọn tiểu nhân chỉ biết thần khí đã bị chia ra làm năm bộ phận, trong đó chúng tôi giữ một, người của Thiên giới giữ một. Chúng tôi cũng không biết được vị trí chính xác, bởi vì chúng tôi cho tới bây giờ cũng không có rời khỏi nơi này. Cho nên, muốn tìm được thần khí cũng là mất rất nhiều thời gian.” Lão giả nghe thấy ta đáp ứng liền đem khó khăn nói ra.

“ Thiên giới ở địa phương nào? Ta làm sao mới có thể đi vào? Chúng ta ở đây thực sự chưa bao giờ nghe nói đến Thiên giới, chẳng lẽ phải đợi ta chết rồi mới thăng thiên lên Thiên giới tìm thần khí được sao?”

“ Đến lúc đó, chúng tôi sẽ có biện pháp đưa ngài đến Thiên giới!” lão giả nói.



“ Không có tin tức thì của mỗi bộ phận thần khí, thì khác gì tìm kim đáy biển?” Bạch Tô lên tiếng.

“ Không! Mỗi bộ phận của thần khí đếu có cảm ứng với nhau. Tin rằng đến lúc thích hợp sẽ cảm ứng được.” lão giả kiên định nói. Ta thở dài, bọn họ đã nói như vậy, trước mắt cứ tạm tin tưởng đã.

“ Nhưng ta không phải là thần tiên, nếu tìm không được cũng chớ trách ta. Bất quá ta sẽ cố hết sức!”

Lão giả gật đấu, cười nói : “Ngài đã đáp ứng chúng tôi, chúng tôi rất cảm kích trong lòng, ít nhất còn có hy vọng.” nói xong lão nhìn Huy và Kì , bọn họ cũng nhìn ta vẻ mặt tràn đầy hy vọng. Ta nghĩ ta chính là niềm hy vọng của bọn họ, trong lòng bọn họ ta chính là vị cứu tinh.

“ Tốt lắm, ngươi mau đem thần khí ra đây.” Tiểu Bạch đột ngột lên tiếng.

“ Vâng, vâng! Mời mọi người theo tôi!” nói xong, lão giả đưa chúng ta đến chỗ truyền tống trận. Chỉ thấy hắn đển bức tượng sư tử bằng đá, di động bức tượng một hồi, nhìn rất phức tạp, truyền tống trận rốt cuộc đã khởi động.

Trong chốc lát, chúng ta đã được đưa đến một khoảnh sân rộng lớn, ở giữa có một ngọn tháp rất hùng vĩ. Chung quanh ngọn tháp có khắc rất nhiều pho tượng tinh tế, quả tực rất xa hoa. Nhưng kỳ quái là xung quanh tháp ta hửu hai bên có rất nhiều chú văn kì lạ, tựa như là để bảo vệ ngọn tháp.

“ Đây là đâu mà có ngọn tháp thế kia?” ta hỏi.

“ Không, ngọn tháp đó chính là thần khí!”

“Cái gì!” ta ngạc nhiên, ánh mắt chớp chớp, nhìn hắn nói : “ Không thể nào, chẳng lẽ ngươi muốn ta đem cả ngọn tháp này về nhà?”

Chỉ thấy lão giả cười cười nói : “ Đây chỉ là nguyên hình, kích thước vẫn có thể thay đổi.” nói xong hắn niệm một đoạn chú ngữ. Lập tức ngọn tháp phát ra một luồng kim quang, sau đó kích thước chậm rãi thu nhỏ lại, nhưng khi kích thước bằng một đứa nhỏ thì dừng lại.

Nhìn lão giả, thấy đầu hắn đầy mồ hôi, tựa hồ muốn thu nhỏ ngọn tháp thật là khó khăn. Lão giả xấu hổ nói : “ Thật không may, tôi chỉ có thể cho nó nhỏ đến vậy thôi.”

“ Ai ya, vẫn còn lớn lắm, ta làm sao có thể mang đi.” Ta cười khổ nói.

“ Để đó cho ta!” Tiểu Bạch bước lên trước, quay về hướng ngọn tháp niệm chú ngữ, trong chốc lát ngọn tháp đã thu nhỏ lại bằng đầu ngón tay.

“ Tiền bối, tu vi thật kinh người!” lão giả vẻ mặt kính nể nói.

“ Hừ, tối lợi hại chính là có thể đem nó thu vào trong cơ thể!” Tiểu Bạch khinh thường nói. Lão giả ngạc nhiên, kinh hô, sau đó đưa ngọn tháp cho ta. Ta cẩn thận cầm ngọn tháp nhìn nhìn, tịnh không thấy gì đặc biệt.

“ Này, nó có tác dụng gì?” ta nghi vấn hỏi.

“ Thật sự, tôi cũng không rõ lắm…” lão giả khổ sở lên tiếng.

“A! Nguyên lai thần khí trong tay các ngươi chỉ là phế vật.” Bạch Tô kêu lên.



“ Trước tiên chúng ta ra khỏi đây. Sau đó từ từ tìm hiểu.” Tiểu Bạch lên tiếng.

“ Đúng rồi! Chúng ta đã ở đây nhiều ngày. Khẳng định bọn họ rất lo lắng!” Bạch Tô cũng lên tiếng.

“ Tốt lắm, chúng ta đi!” nói xong, ta xoay người bước đi. Cảm thấy có điều gì lạ, ta dừng lại nhìn lão giả hỏi : “ Các ngươi không đi sao?”

Lão giả lắc đầu nói : “Không thể được, nơi này đã bị người của Thiên giới đặt cấm chế. Chúng ta không thể ra ngoài được.”

“ Bọn họ thật đáng ghét!” Linh nhi bất bình lên tiếng.

Ta nhíu mày hỏi : “ Làm sao chúng ta mới có thể ra ngoài?”

Lão giả mỉm cười, sau đó dẫn chúng ta đến truyền tống trận nói : “Từ đây là có thể đi ra, tôi có thể tiễn mọi người một đoạn.” nói xong luồng bạch quang lóe lên, chúng ta biến mất.

Trong chốc lát, chúng ta đã xuất hiện tại hồ nước bạc ở ngoài huyệt động bên cạnh có rất nhiều kỳ hoa dị thảo. Ở trong động nhiều ngày, bây giờ ra ngoài ta cảm thấy thoải mái cực kì.

“ Bạch Tô, chuyện tỷ thí xem như bỏ qua. Dù sao ta cũng hứa giúp cô một chuyện! “ ta nhìn Bạch Tô nói.

“ Cũng được, ngươi nhận thua đi.” Bạch Tô nhìn ta nói.

“ Nhận thua? Cô không lầm chứ tiều thư, ta cứu cô cơ mà. Nếu không có ta thì cô đã chết trong rừng rậm.” ta không phục.

“ Tử Hiên, nhận thua với Bạch tỷ đi.” Linh nhi cũng lên tiếng. Không còn biện pháp nào khác, ta đành phải nhận thua : “Được, ta nhận thua. Nhưng là cô không thể thắng được ta, căn bản là ta không có thua. Ta cũng sẽ không để ý chuyện cô chơi xấu, ta…Ai ya!.. Bỏ ra, ta sai rồi.” ta chưa nói xong thì cái lỗ tai đã bị Bạch Tô nhéo.

Bọn ta bước đi không lâu thì trên bầu trời có tiếng động. Nguyên lai đó là một chiếc trực thăng, không lẽ trực thăng này được phái đến tìm kiếm bọn ta?

“ Phát hiện được bọn họ rồi! Nhanh hạ xuống!” một người hô, chiếc trực thăng chậm rãi hạ xuống bên cạnh chúng ta.

“ Tốt lắm! Ta về trước. Các ngươi cứ từ từ mà đi!” Bạch Tô nhìn chúng ta nói.

“ Uy, cô không lầm chứ! Thật không có lương tâm!” ta tức giận nói.

“ Linh nhi muội muội có thể theo ta rời khỏi.”

Linh nhi nhìn ta nói :” Không được Bạch tỷ tỷ, muội sẽ ở cùng với Tử Hiên.”

Bạch Tô nhìn ta, hừ lạnh mọt tiếng nói : “ Thật không biết ngươi có điểm nào tốt. Cả Linh nhi và Vũ Dung muội muội đều thích ngươi. Được rồi, nể tình Linh nhi ta cho ngươi theo.”

Cuối cùng, ta cũng ngồi lên trực thăng. Bay ra khỏi rừng rậm! Bạch Tô thật sự là không nể tình gì cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Long Linh Tử Hiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook