Chương 447: Chiêu an thành công (1)
Mộng Nhập Thần Cơ
20/06/2023
- Ta cân sức ngang tài với Mang Địch huynh đệ, sau khi thương lượng một hồi, cũng có một ít kế hoạch.
Cổ Trần Sa nói trước, hắn bảo tồn thể diện cho Thái Mang Địch.
- Hảo ý của ngươi ta tâm lĩnh.
Thái Mang Địch vẫy vẫy tay:
- Thua chính là thua, ta sẽ không vì chút mặt mũi liền che giấu sự thật. Ngọc Hoàng, ngươi về trước đi, ta và Trần Sa huynh đệ thương lượng một chút, Bảo Ngọc Quốc tương lai nhất định phải có quy hoạch, ngươi yên tâm, ích lợi của ngươi không tổn thương chút nào.
- Vâng.
Mặc dù Ngọc Hoàng là Thái Tử, nhưng không dám dài dòng trước mặt Thái Mang Địch.
- Hàn Lộ, ngươi đi chuẩn bị chuyện chiêu an.
Cổ Trần Sa dặn dò Ngọc Hàn Lộ:
- Việc này sẽ do ta và Mang Địch huynh quyết định, nhưng ngươi phải chuẩn bị cho tốt, nhất quyết không thể chỉ vì cái trước mắt, làm cho dân chúng bất mãn.
- Vâng.
Ngọc Hàn Lộ đại hỉ, vội vàng đi ra ngoài.
Ngọc Hoàng tâm tư lưu chuyển, biết rõ đại thế chiêu an lần này đã định ra, hắn phản kháng cũng không làm nên chuyện gì, khá tốt Thái Mang Địch cam đoan không tổn thương ích lợi của hắn, cho nên hắn cũng ổn định tâm tư.
Trong phủ đệ chỉ còn lại Thái Mang Địch và Cổ Trần Sa.
Hai người nhìn nhau, Cổ Trần Sa mở miệng trước:
- Mang Địch huynh có cái nhìn về thiên hạ hiện tại như thế nào?
- Đại Vĩnh Vương Triều lăng không quật khởi, ý chí thương sinh sôi trào, khí thế hừng hực, Thiên Phù Đại Đế thần uy cái thế, chấn nhiếp cổ kim, thủ hạ có cao thủ nhiều như mây, trong thế hệ trẻ tuổi cũng có Lâu Bái Nguyệt, Trần Sa huynh, Cổ Hoa Sa, còn có Phương Lâm, có thể nói lông cánh đầy đủ.
Thái Mang Địch nói:
- Man tộc trước mắt chỉ còn lại Man Thánh Hoăng đau khổ chèo chống, rất nhiều Tà Thần đã bị phong ấn, Man tộc diệt vong là chuyện sớm muộn. Về phần Tiên đạo chúng ta, tuy là không nghe hiệu lệnh của triều đình, nhưng chỉ cần Thiên Phù Đại Đế rút tay ra, sợ rằng cuối cùng vẫn phải quy thuận triều đình.
- A?
Cổ Trần Sa lần đầu tiên nghe thấy đệ tử trong Tiên đạo xem trọng triều đình:
- Mang Địch huynh xem trọng triều đình? Ta tiếp xúc rất nhiều người trong Tiên đạo, đều nói triều đình làm điều ngang ngược, không thể lâu dài, lần này Thiên Địa biến hóa, hắc khí phệ nhật, Yêu Tinh hàng thế, chính là mầm tai hoạ lớn nhất.
- Lời tuy là như thế, từ xưa anh hùng thành tựu đại sự chỗ nào không có kiếp số?
Trong lời nói của Thái Mang Địch mang theo thưởng thức:
- Thiên Phù Đại Đế đã từng là đệ tử Huyền Môn Tiên đạo, ta đã nghiên cứu kỹ sự tích của hắn, đích thật là vô địch từ khi xuất đạo, có lẽ thật sự có biện pháp khai sáng cục diện cho thiên hạ.
- Không thể ngờ Mang Địch huynh lại xem trọng triều đình, cũng xem như gặp tri âm.
Cổ Trần Sa vỗ tay cười ha hả:
- Chúng ta có thể trao đổi võ học, một trận chiến vừa rồi vẫn chưa tận hứng, nói thật, ta tu thành Tiên Thiên cương khí đến nay, đừng nói người cùng cảnh giới, cho dù người cao hơn ta bốn năm cảnh giới cũng không bằng, hôm nay Thiên Mang địch huynh là người thứ nhất cùng cảnh giới đánh bất phân thắng bại với ta, không biết Mang Địch huynh có thể cho ta kiến thức huyền diệu của Thái Ất Châu?
- Việc này dễ nói.
Thái Mang Địch há mồm phun ra hạt châu, trôi nổi trên đỉnh đầu.
Hạt châu này chính là một đám Hỗn Độn chi khí, trong đó Âm Dương lưu chuyển, biến hoá ra các loại hình thể theo ý người.
- Huyền diệu.
Cổ Trần Sa quan sát kỹ càng:
- Nghe đồn Hỗn Độn chi khí thời điểm khai thiên tích địa, dù chỉ có một tia cũng có thể hóa thành núi cao, Thái Ất Thiên Tôn có thể luyện chế thành Pháp bảo, Pháp lực quả thực không thể tưởng tượng.
- Trần Sa huynh cũng có một kiện Pháp bảo, có thể cho ta mở mang kiến thức hay không?
Thái Mang Địch nói.
- Đó là tự nhiên.
Cổ Trần Sa nhổ ra Long Môn.
- Lại là Long Môn, nhưng mà là bản thân chế tạo ra, dung hợp rất nhiều khí tức đồ cổ Hồng Hoang. Bảo vật này là bản thân ngươi luyện chế, khó trách tâm huyết tương liên, còn vận chuyển tự nhiên hơn ta.
Thái Mang Địch thở dài:
- Pháp bảo không phải là của mình, hoàn toàn chính xác khó có thể vận chuyển, uy năng không thể phát huy tới mức lớn nhất.
Hai người nghiên cứu Pháp bảo lẫn nhau, kể ra tâm đắc tu luyện của bản thân.
Thậm chí Cổ Trần Sa mang Hỗn Thế Ma Điển, Cự Linh Thần Công, Bất Chu Thần Quyền, còn có Cửu Nan Tai Họa Biến ra trao đổi, Thái Mang Địch cũng hô to người này hào phóng.
Nhất là Bất Chu Thần Quyền, chính là tuyệt học của Cổ Thiên Tử, trong đó giấu giếm huyền cơ Quỷ Thần tạo hóa sinh diệt, suy tính chi đạo.
Bởi như vậy, Thái Mang Địch cũng không tư tàng, hắn mang sở học của mình ra, hắn là con của Chưởng giáo, hầu như biết rõ tất cả điển tịch công pháp trong Thái Ất Huyền Môn.
Điển tịch cao nhất của Thái Ất Huyền Môn chính là Thái Ất Cứu Khổ Kinh, nghe đồn sau khi tu thành, có thể cứu vớt tất cả cực khổ trên đời.
Kinh điển vô cùng huyền bí, rất khó tìm hiểu.
Trừ nó ra, Thái Ất Môn còn có những thứ bí tịch khác, như Huyễn Ảnh Kiếm Kinh, Phi Thiên Bí Khí, Động Huyền U Pháp, Ngũ Hành Ngoại Đan thuật, Bát Môn Tỏa Nguyên Công. . . . . Những võ học này đều có huyền diệu riêng, có chút đệ tử dựa vào phương pháp này luyện đến cảnh giới cực cao.
Cổ Trần Sa nghe xong cũng thu lợi rất nhiều.
Dù sao Thái Mang Địch cũng là con của Chưởng giáo, hơn nữa Thái Ất Huyền Môn là đại môn phái đứng thứ hai, trừ Thiên Địa Huyền Môn mạnh nhất ra, có hệ thống hoàn thiện, trong vài vạn năm qua, Tiên đạo có thủ đoạn bồi dưỡng đệ tử tốt nhất đều dùng lên người Thái Mang Địch.
Cổ Trần Sa học tập lại có cảm giác hoàn toàn mới.
Cổ Trần Sa nói trước, hắn bảo tồn thể diện cho Thái Mang Địch.
- Hảo ý của ngươi ta tâm lĩnh.
Thái Mang Địch vẫy vẫy tay:
- Thua chính là thua, ta sẽ không vì chút mặt mũi liền che giấu sự thật. Ngọc Hoàng, ngươi về trước đi, ta và Trần Sa huynh đệ thương lượng một chút, Bảo Ngọc Quốc tương lai nhất định phải có quy hoạch, ngươi yên tâm, ích lợi của ngươi không tổn thương chút nào.
- Vâng.
Mặc dù Ngọc Hoàng là Thái Tử, nhưng không dám dài dòng trước mặt Thái Mang Địch.
- Hàn Lộ, ngươi đi chuẩn bị chuyện chiêu an.
Cổ Trần Sa dặn dò Ngọc Hàn Lộ:
- Việc này sẽ do ta và Mang Địch huynh quyết định, nhưng ngươi phải chuẩn bị cho tốt, nhất quyết không thể chỉ vì cái trước mắt, làm cho dân chúng bất mãn.
- Vâng.
Ngọc Hàn Lộ đại hỉ, vội vàng đi ra ngoài.
Ngọc Hoàng tâm tư lưu chuyển, biết rõ đại thế chiêu an lần này đã định ra, hắn phản kháng cũng không làm nên chuyện gì, khá tốt Thái Mang Địch cam đoan không tổn thương ích lợi của hắn, cho nên hắn cũng ổn định tâm tư.
Trong phủ đệ chỉ còn lại Thái Mang Địch và Cổ Trần Sa.
Hai người nhìn nhau, Cổ Trần Sa mở miệng trước:
- Mang Địch huynh có cái nhìn về thiên hạ hiện tại như thế nào?
- Đại Vĩnh Vương Triều lăng không quật khởi, ý chí thương sinh sôi trào, khí thế hừng hực, Thiên Phù Đại Đế thần uy cái thế, chấn nhiếp cổ kim, thủ hạ có cao thủ nhiều như mây, trong thế hệ trẻ tuổi cũng có Lâu Bái Nguyệt, Trần Sa huynh, Cổ Hoa Sa, còn có Phương Lâm, có thể nói lông cánh đầy đủ.
Thái Mang Địch nói:
- Man tộc trước mắt chỉ còn lại Man Thánh Hoăng đau khổ chèo chống, rất nhiều Tà Thần đã bị phong ấn, Man tộc diệt vong là chuyện sớm muộn. Về phần Tiên đạo chúng ta, tuy là không nghe hiệu lệnh của triều đình, nhưng chỉ cần Thiên Phù Đại Đế rút tay ra, sợ rằng cuối cùng vẫn phải quy thuận triều đình.
- A?
Cổ Trần Sa lần đầu tiên nghe thấy đệ tử trong Tiên đạo xem trọng triều đình:
- Mang Địch huynh xem trọng triều đình? Ta tiếp xúc rất nhiều người trong Tiên đạo, đều nói triều đình làm điều ngang ngược, không thể lâu dài, lần này Thiên Địa biến hóa, hắc khí phệ nhật, Yêu Tinh hàng thế, chính là mầm tai hoạ lớn nhất.
- Lời tuy là như thế, từ xưa anh hùng thành tựu đại sự chỗ nào không có kiếp số?
Trong lời nói của Thái Mang Địch mang theo thưởng thức:
- Thiên Phù Đại Đế đã từng là đệ tử Huyền Môn Tiên đạo, ta đã nghiên cứu kỹ sự tích của hắn, đích thật là vô địch từ khi xuất đạo, có lẽ thật sự có biện pháp khai sáng cục diện cho thiên hạ.
- Không thể ngờ Mang Địch huynh lại xem trọng triều đình, cũng xem như gặp tri âm.
Cổ Trần Sa vỗ tay cười ha hả:
- Chúng ta có thể trao đổi võ học, một trận chiến vừa rồi vẫn chưa tận hứng, nói thật, ta tu thành Tiên Thiên cương khí đến nay, đừng nói người cùng cảnh giới, cho dù người cao hơn ta bốn năm cảnh giới cũng không bằng, hôm nay Thiên Mang địch huynh là người thứ nhất cùng cảnh giới đánh bất phân thắng bại với ta, không biết Mang Địch huynh có thể cho ta kiến thức huyền diệu của Thái Ất Châu?
- Việc này dễ nói.
Thái Mang Địch há mồm phun ra hạt châu, trôi nổi trên đỉnh đầu.
Hạt châu này chính là một đám Hỗn Độn chi khí, trong đó Âm Dương lưu chuyển, biến hoá ra các loại hình thể theo ý người.
- Huyền diệu.
Cổ Trần Sa quan sát kỹ càng:
- Nghe đồn Hỗn Độn chi khí thời điểm khai thiên tích địa, dù chỉ có một tia cũng có thể hóa thành núi cao, Thái Ất Thiên Tôn có thể luyện chế thành Pháp bảo, Pháp lực quả thực không thể tưởng tượng.
- Trần Sa huynh cũng có một kiện Pháp bảo, có thể cho ta mở mang kiến thức hay không?
Thái Mang Địch nói.
- Đó là tự nhiên.
Cổ Trần Sa nhổ ra Long Môn.
- Lại là Long Môn, nhưng mà là bản thân chế tạo ra, dung hợp rất nhiều khí tức đồ cổ Hồng Hoang. Bảo vật này là bản thân ngươi luyện chế, khó trách tâm huyết tương liên, còn vận chuyển tự nhiên hơn ta.
Thái Mang Địch thở dài:
- Pháp bảo không phải là của mình, hoàn toàn chính xác khó có thể vận chuyển, uy năng không thể phát huy tới mức lớn nhất.
Hai người nghiên cứu Pháp bảo lẫn nhau, kể ra tâm đắc tu luyện của bản thân.
Thậm chí Cổ Trần Sa mang Hỗn Thế Ma Điển, Cự Linh Thần Công, Bất Chu Thần Quyền, còn có Cửu Nan Tai Họa Biến ra trao đổi, Thái Mang Địch cũng hô to người này hào phóng.
Nhất là Bất Chu Thần Quyền, chính là tuyệt học của Cổ Thiên Tử, trong đó giấu giếm huyền cơ Quỷ Thần tạo hóa sinh diệt, suy tính chi đạo.
Bởi như vậy, Thái Mang Địch cũng không tư tàng, hắn mang sở học của mình ra, hắn là con của Chưởng giáo, hầu như biết rõ tất cả điển tịch công pháp trong Thái Ất Huyền Môn.
Điển tịch cao nhất của Thái Ất Huyền Môn chính là Thái Ất Cứu Khổ Kinh, nghe đồn sau khi tu thành, có thể cứu vớt tất cả cực khổ trên đời.
Kinh điển vô cùng huyền bí, rất khó tìm hiểu.
Trừ nó ra, Thái Ất Môn còn có những thứ bí tịch khác, như Huyễn Ảnh Kiếm Kinh, Phi Thiên Bí Khí, Động Huyền U Pháp, Ngũ Hành Ngoại Đan thuật, Bát Môn Tỏa Nguyên Công. . . . . Những võ học này đều có huyền diệu riêng, có chút đệ tử dựa vào phương pháp này luyện đến cảnh giới cực cao.
Cổ Trần Sa nghe xong cũng thu lợi rất nhiều.
Dù sao Thái Mang Địch cũng là con của Chưởng giáo, hơn nữa Thái Ất Huyền Môn là đại môn phái đứng thứ hai, trừ Thiên Địa Huyền Môn mạnh nhất ra, có hệ thống hoàn thiện, trong vài vạn năm qua, Tiên đạo có thủ đoạn bồi dưỡng đệ tử tốt nhất đều dùng lên người Thái Mang Địch.
Cổ Trần Sa học tập lại có cảm giác hoàn toàn mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.