Chương 446: Thái Ất Châu (2)
Mộng Nhập Thần Cơ
20/06/2023
Nhưng bây giờ Thái Mang Địch còn có thể kiên trì, trên người khẳng định có một kiện bảo vật có một không hai.
Đôi mắt Cổ Trần Sa du động, trong một chớp mắt, hầu như xem thấu rất nhiều bộ vị trong cơ thể Thái Mang Địch.
Quả nhiên phát hiện sâu trong Đan Điền Khí Hải của người này có một hạt châu toả ra hào quang, đang không ngừng cung cấp Tiên Thiên cương khí cho hắn.
Hạt châu toả ra khí tức tuyên cổ xa xưa.
- Thì ra là thế.
Cổ Trần Sa gào to một tiếng, Tiên Thiên cương khí trong lòng bàn tay lập tức ngưng tụ thành một miếng phù văn, phù văn này là Phong Ấn Phù.
Phù này bay ra, sáp nhập vào Cương khí, đánh vào trong Thiên Cung đang bành trướng.
Lập tức, Thiên Cung giống như bị chặt đứt nguồn gốc lực lượng, nhanh chóng thu nhỏ lại, không còn khí thế.
- Hả?
Thái Mang Địch phát hiện nguồn gốc Cương khí trong cơ thể mình bị chặt đứt.
Hắn chắp tay trước ngực, Âm Dương quy nhất, trong cơ thể diễn sinh ra lực lượng thần bí, muốn đánh nát phong ấn của Cổ Trần Sa.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, tất cả Tiên Thiên cương khí của Cổ Trần Sa đều thu trở về, bàn tay cầm kiếm lao tới.
Chỉ một kiếm.
Kiếm này vừa ra, nhật nguyệt giống như bị cướp đi, Thiên Địa uy năng đều bị trấn áp. Chúng sinh mất đi liên hệ với nhau.
Tư thế xuất kiếm rất buồn cười, hình cầu quấn quanh, mông lung, giống như không làm gì cả.
Nhưng chính kiếm này lại chặt đứt tất cả áo nghĩa.
Phức tạp phân loạn biến hóa, đều bị một kiếm này chặt đứt.
Ô...ô...n...g. . . . .
Thái Mang Địch vừa mới giải trừ phong tỏa, khôi phục Cương khí, kiếm của Cổ Trần Sa đã đặt lên cổ hắn.
Kiếm quang phun ra nuốt vào, phía trên phóng xuất ra khí tức làm người ta sợ hãi, lực sát thương có thể xé nát Lưu Ly Ngọc Thân, chặt đầu hắn xuống.
Tuy rằng Đạo cảnh Lưu Ly Ngọc Thân mạnh mẽ, nhưng nếu như bị người ta cắt đứt đầu, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Cổ Trần Sa có năng lực cắt đầu hắn xuống.
- Đa tạ.
Kiếm thu trở về, Cổ Trần Sa đương nhiên sẽ không hạ sát thủ. Đối phương là con của chưởng giáo Thái Ất Huyền Môn, giết hắn chỉ sợ toàn bộ Huyền Môn sẽ nổi điên, hậu quả này rất khó gánh chịu:
- Trong cơ thể ngươi giống ta, có Pháp bảo vô cùng cường đại, nhưng mà Pháp bảo này không phải chính ngươi luyện chế, cho nên ngươi thi triển ra vẫn có sơ hở rất nhỏ, ta thi triển bí pháp huyền diệu chặt đứt liên hệ giữa ngươi và pháp bảo trong nháy mắt, cũng may mắn thắng một chiêu.
Pháp bảo không phải mình luyện chế, chắc chắn sẽ có một ít phối hợp không ăn ý, không cách nào tùy tâm mà động.
- Lợi hại.
Thái Mang Địch biết mình thua, cũng không chán ngán thất vọng:
- Ngươi nói không sai, Pháp bảo trong cơ thể ta gọi là Thái Ất Châu, chính là trấn giáo chi bảo của bổn phái, nhưng vài vạn năm qua không có người nào có thể đạt được nó thừa nhận, nó lại thừa nhận ta, ta mang theo châu này hầu như vô địch cùng giai, lại thua trong tay của ngươi. Thật sự như lời ngươi nói, liên hệ giữa ta và hạt châu này không có khăn khít không có sơ hở, nhưng chờ thêm một thời gian, nhất định sẽ không dễ dàng thất bại.
- Ta nhớ Thái Ất Châu có ghi trong thần thoại, chính là một điểm Hỗn Độn tinh hoa khi khai thiên tích địa còn thừa lại, bị tổ sư Thái Ất Huyền Môn, Thái Ất Thiên Tôn luyện thành Chí Bảo, về sau Thái Ất Thiên Tôn nhập diệt, bảo vật này không còn người nào có thể thúc giục.
Cổ Trần Sa cực kỳ khiếp sợ:
- Ngươi lại đạt được hạt châu thừa nhận.
- Hừ!
Đôi mắt Thái Mang Địch lăng lệ ác liệt:
- Khai phái Tổ Sư Thái Ất Huyền Môn ta, Thái Ất Thiên Tôn, tu vi quảng đại, nếu không phải năm đó vẫn lạc, cũng sẽ không bị ba đại Thiên Tôn ức hiếp.
Nghe thấy những lời này, nội tâm Cổ Trần Sa khẽ động, hắn đã sớm nghe thấy tin tức, nói là ba tổ sư chí cao trong Tiên đạo là Nguyên Cổ Thiên Tôn, Bồ Đà Thiên Tôn, Đấu Thánh Thiên Tôn Đã trở về, hiện tại đang chủ trì sự vụ cao tầng Tiên đạo.
Hiện tại xem ra, tối thiểu Thái Ất Huyền Môn vô cùng bất mãn với ba tên Thiên Tôn.
- Xem ra Tiên đạo cũng không phải bền chắc như thép, có thể tiêu diệt từng bộ phận, phân hoá chèn ép.
Cổ Trần Sa thầm nghĩ trong lòng, trong lòng hắn có chủ ý:
- Mang Địch huynh đệ kính xin yên tâm, triều đình sau khi chiêu an Bảo Ngọc Quốc, sinh ý Thái Ất Huyền Môn không cải biến, lợi ích cũng được đảm bảo, như thế nào?
- Chuyện này là thật?
Thái Mang Địch đại hỉ, hắn cũng biết mình lần này thất bại, chỉ sợ trở lại môn phái sẽ bị người ta công kích thậm tệ, dù cho hắn là con của Chưởng giáo cũng không thể muốn làm gì thì làm, giống như Cổ Trần Sa chiêu an thất bại, hắn cũng khó dừng bước trong triều đình, nhưng hiện tại nếu như lợi ích không bị ảnh hưởng, áp lực của hắn sẽ không có lớn như vậy.
- Đương nhiên, ta vẫn có chút căn cơ trong triều đình, ta vẫn làm chủ được.
Cổ Trần Sa cố ý kết giao Thái Mang Địch, lập tức lập tức làm ra thủ thế mời:
- Nếu Mang Địch huynh đệ có ý, chúng ta trở về trao đổi với nhau, kỳ thật hải vực này còn có vô số Ngọc mỏ chờ khai phát, ta và ngươi hai người liên thủ, cũng chưa chắc không thể cả hai cùng có lợi.
- Cũng tốt, ta xem ngươi cũng là người sảng khoái, mặt khác võ học của ngươi tinh diệu, ngược lại có thể học tập một chút.
Thái Mang Địch cũng nhìn ra Cổ Trần Sa cố ý kết giao bằng hữu, hắn cũng không cự tuyệt.
Hai người lần nữa trở lại phủ đệ Ngọc Hàn Lộ.
Vào lúc này, Ngọc Hoàng cùng Ngọc Hàn Lộ chờ đợi trong lo lắng, trông thấy hai người trở về, cũng không biết thắng thua.
Đôi mắt Cổ Trần Sa du động, trong một chớp mắt, hầu như xem thấu rất nhiều bộ vị trong cơ thể Thái Mang Địch.
Quả nhiên phát hiện sâu trong Đan Điền Khí Hải của người này có một hạt châu toả ra hào quang, đang không ngừng cung cấp Tiên Thiên cương khí cho hắn.
Hạt châu toả ra khí tức tuyên cổ xa xưa.
- Thì ra là thế.
Cổ Trần Sa gào to một tiếng, Tiên Thiên cương khí trong lòng bàn tay lập tức ngưng tụ thành một miếng phù văn, phù văn này là Phong Ấn Phù.
Phù này bay ra, sáp nhập vào Cương khí, đánh vào trong Thiên Cung đang bành trướng.
Lập tức, Thiên Cung giống như bị chặt đứt nguồn gốc lực lượng, nhanh chóng thu nhỏ lại, không còn khí thế.
- Hả?
Thái Mang Địch phát hiện nguồn gốc Cương khí trong cơ thể mình bị chặt đứt.
Hắn chắp tay trước ngực, Âm Dương quy nhất, trong cơ thể diễn sinh ra lực lượng thần bí, muốn đánh nát phong ấn của Cổ Trần Sa.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, tất cả Tiên Thiên cương khí của Cổ Trần Sa đều thu trở về, bàn tay cầm kiếm lao tới.
Chỉ một kiếm.
Kiếm này vừa ra, nhật nguyệt giống như bị cướp đi, Thiên Địa uy năng đều bị trấn áp. Chúng sinh mất đi liên hệ với nhau.
Tư thế xuất kiếm rất buồn cười, hình cầu quấn quanh, mông lung, giống như không làm gì cả.
Nhưng chính kiếm này lại chặt đứt tất cả áo nghĩa.
Phức tạp phân loạn biến hóa, đều bị một kiếm này chặt đứt.
Ô...ô...n...g. . . . .
Thái Mang Địch vừa mới giải trừ phong tỏa, khôi phục Cương khí, kiếm của Cổ Trần Sa đã đặt lên cổ hắn.
Kiếm quang phun ra nuốt vào, phía trên phóng xuất ra khí tức làm người ta sợ hãi, lực sát thương có thể xé nát Lưu Ly Ngọc Thân, chặt đầu hắn xuống.
Tuy rằng Đạo cảnh Lưu Ly Ngọc Thân mạnh mẽ, nhưng nếu như bị người ta cắt đứt đầu, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Cổ Trần Sa có năng lực cắt đầu hắn xuống.
- Đa tạ.
Kiếm thu trở về, Cổ Trần Sa đương nhiên sẽ không hạ sát thủ. Đối phương là con của chưởng giáo Thái Ất Huyền Môn, giết hắn chỉ sợ toàn bộ Huyền Môn sẽ nổi điên, hậu quả này rất khó gánh chịu:
- Trong cơ thể ngươi giống ta, có Pháp bảo vô cùng cường đại, nhưng mà Pháp bảo này không phải chính ngươi luyện chế, cho nên ngươi thi triển ra vẫn có sơ hở rất nhỏ, ta thi triển bí pháp huyền diệu chặt đứt liên hệ giữa ngươi và pháp bảo trong nháy mắt, cũng may mắn thắng một chiêu.
Pháp bảo không phải mình luyện chế, chắc chắn sẽ có một ít phối hợp không ăn ý, không cách nào tùy tâm mà động.
- Lợi hại.
Thái Mang Địch biết mình thua, cũng không chán ngán thất vọng:
- Ngươi nói không sai, Pháp bảo trong cơ thể ta gọi là Thái Ất Châu, chính là trấn giáo chi bảo của bổn phái, nhưng vài vạn năm qua không có người nào có thể đạt được nó thừa nhận, nó lại thừa nhận ta, ta mang theo châu này hầu như vô địch cùng giai, lại thua trong tay của ngươi. Thật sự như lời ngươi nói, liên hệ giữa ta và hạt châu này không có khăn khít không có sơ hở, nhưng chờ thêm một thời gian, nhất định sẽ không dễ dàng thất bại.
- Ta nhớ Thái Ất Châu có ghi trong thần thoại, chính là một điểm Hỗn Độn tinh hoa khi khai thiên tích địa còn thừa lại, bị tổ sư Thái Ất Huyền Môn, Thái Ất Thiên Tôn luyện thành Chí Bảo, về sau Thái Ất Thiên Tôn nhập diệt, bảo vật này không còn người nào có thể thúc giục.
Cổ Trần Sa cực kỳ khiếp sợ:
- Ngươi lại đạt được hạt châu thừa nhận.
- Hừ!
Đôi mắt Thái Mang Địch lăng lệ ác liệt:
- Khai phái Tổ Sư Thái Ất Huyền Môn ta, Thái Ất Thiên Tôn, tu vi quảng đại, nếu không phải năm đó vẫn lạc, cũng sẽ không bị ba đại Thiên Tôn ức hiếp.
Nghe thấy những lời này, nội tâm Cổ Trần Sa khẽ động, hắn đã sớm nghe thấy tin tức, nói là ba tổ sư chí cao trong Tiên đạo là Nguyên Cổ Thiên Tôn, Bồ Đà Thiên Tôn, Đấu Thánh Thiên Tôn Đã trở về, hiện tại đang chủ trì sự vụ cao tầng Tiên đạo.
Hiện tại xem ra, tối thiểu Thái Ất Huyền Môn vô cùng bất mãn với ba tên Thiên Tôn.
- Xem ra Tiên đạo cũng không phải bền chắc như thép, có thể tiêu diệt từng bộ phận, phân hoá chèn ép.
Cổ Trần Sa thầm nghĩ trong lòng, trong lòng hắn có chủ ý:
- Mang Địch huynh đệ kính xin yên tâm, triều đình sau khi chiêu an Bảo Ngọc Quốc, sinh ý Thái Ất Huyền Môn không cải biến, lợi ích cũng được đảm bảo, như thế nào?
- Chuyện này là thật?
Thái Mang Địch đại hỉ, hắn cũng biết mình lần này thất bại, chỉ sợ trở lại môn phái sẽ bị người ta công kích thậm tệ, dù cho hắn là con của Chưởng giáo cũng không thể muốn làm gì thì làm, giống như Cổ Trần Sa chiêu an thất bại, hắn cũng khó dừng bước trong triều đình, nhưng hiện tại nếu như lợi ích không bị ảnh hưởng, áp lực của hắn sẽ không có lớn như vậy.
- Đương nhiên, ta vẫn có chút căn cơ trong triều đình, ta vẫn làm chủ được.
Cổ Trần Sa cố ý kết giao Thái Mang Địch, lập tức lập tức làm ra thủ thế mời:
- Nếu Mang Địch huynh đệ có ý, chúng ta trở về trao đổi với nhau, kỳ thật hải vực này còn có vô số Ngọc mỏ chờ khai phát, ta và ngươi hai người liên thủ, cũng chưa chắc không thể cả hai cùng có lợi.
- Cũng tốt, ta xem ngươi cũng là người sảng khoái, mặt khác võ học của ngươi tinh diệu, ngược lại có thể học tập một chút.
Thái Mang Địch cũng nhìn ra Cổ Trần Sa cố ý kết giao bằng hữu, hắn cũng không cự tuyệt.
Hai người lần nữa trở lại phủ đệ Ngọc Hàn Lộ.
Vào lúc này, Ngọc Hoàng cùng Ngọc Hàn Lộ chờ đợi trong lo lắng, trông thấy hai người trở về, cũng không biết thắng thua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.