Long Phượng Song Bảo: Thần Y Mẫu Thân Dược Phiên Thiên
Chương 36: Có Tiền Mà Không Kiếm Là Vương Bát Đản
Thập Nguyệt An Hi
05/09/2023
Tề Thiên Hạo nhìn nữ nhân thấy chết mà không cứu kia đi càng lúc càng xa, tầm mắt càng lúc càng mơ hồ.
Chẳng lẽ, mệnh của hắn thật sự phải kết thúc ở chỗ này? Tề Thiên Hạo không khỏi tự giễu.
Nhưng ý chí sinh tồn mãnh liệt, khiến cho Tề Thiên Hạo đã sắp cạn kiệt sức lực cố hết sức mở mắt ra một lần nữa.
"Cứu, cứu ta... Ta sẽ cho ngươi thù lao."
Tề Thiên Hạo gần như dùng hết sức lực toàn thân hét lên những lời này, hét xong thì mệt mỏi nhắm mắt lại, nằm ở đó không nhúc nhích.
Nghe thấy hai chữ thù lao, Lạc Tiểu Băng lập tức dừng chân.
Đứng tại chỗ ba giây, có vẻ còn do dự, nhưng cuối cùng Lạc Tiểu Băng vẫn xoay người lại, đi tới trước mặt Tề Thiên Hạo.
"Trước tiên ngươi nói thử xem, có thể cho ta kiểu thù lao gì?"
Nếu là người khác, nhất định sẽ cho rằng nam nhân trước mặt đã chết hoặc đã ngất đi, nhưng Lạc Tiểu Băng biết hắn vẫn còn tỉnh.
Mà Lạc Tiểu Băng nàng rất thích tiền, trước đây sở dĩ nàng có thể thi mười hạng mục toàn năng cũng là vì 'nhìn thấy tiền'.
Tóm lại, lúc ấy có việc gì có thể kiếm tiền thì nàng sẽ làm cái đó, tất cả những ngành nghề có thể kiếm tiền nàng đều học qua một chút.
Nếu thật sự nam nhân trước mặt này có thể cho mình thù lao hậu hĩnh, nể mặt tiền bạc, nàng vẫn tình nguyện nhận lấy phiền toái này.
Ai bảo nàng rất yêu tiền chứ?
Vốn Tề Thiên Hạo cũng đã không còn ôm hy vọng nữa, nhưng lại không ngờ tới nữ nhân thế mà đã quay lại.
Trong lòng nổi lên một chút trào phúng, nhưng cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Tiền có thể giải quyết vấn đề, từ trước đến nay đều không phải vấn đề.
Nghĩ rồi, Tề Thiên Hạo cũng không mở mắt, chỉ cố hết sức giơ tay sờ soạng vạt áo của mình.
Lạc Tiểu Băng thấy động tác của Tề Thiên Hạo thật sự khó khăn, quyết định làm một chuyện tốt, vì thế liền ngồi xổm xuống, duỗi tay liền không hề khách khí tìm kiếm trên người Tề Thiên Hạo.
Thân thể Tề Thiên Hạo cứng đờ lại.
Vốn không hề có sức lực mở mắt, ngay lúc này cũng vì vậy mà càng khiếp sợ tức giận mở mắt ra.
Sắc mặt càng tái nhợt hơn, nhưng đôi tai lại hơi hồng hồng.
Nữ nhân này đang làm gì?
Tề Thiên Hạo trừng mắt nữ nhân xấu xí trước mặt đang giở trò chiếm tiện nghi của mình, trong lòng vô cùng tức giận, có cảm giác hổ xuống đồng bằng bị chó khinh bỉ.
Khi Tề Thiên Hạo đang muốn bạo phát, Lạc Tiểu Băng đúng lúc thu tay lại.
Lúc này trong tay Lạc Tiểu Băng cầm một miếng ngọc bội toàn thân xanh biếc có khắc đồ án kỳ lạ, đồ án khắc trên ngọc bội kia nàng không biết là gì, nhưng nhìn thế nước của ngọc bội, nói vậy có thể trị giá cũng không ít đâu.
"Trên người ngươi chỉ có ngọc bội này, ngươi muốn lấy ngọc bội này đổi mạng sao?" Dù sao hắn cũng sờ toàn thân hắn rồi, ngoại trừ miếng ngọc bội này, nàng không sờ được thứ gì khác.
Xem ra miếng ngọc bội này có chút giá trị, nàng vẫn là nên nhận lấy thì hơn.
Tề Thiên Hạo thấy ngọc bội Lạc Tiểu Băng cầm trong tay, ánh mắt phức tạp, biết Lạc Tiểu Băng không phải chiếm tiện nghi của mình mà chỉ lục soát đồ trên người mình thôi, cơn tức giận kia cũng lặng lẽ xẹp xuống.
"Đây là ngọc bội gia truyền, chỉ truyền cho con dâu..." Tề Thiên Hạo rất cố gắng giải thích.
Vừa nghe là ngọc truyền cho con dâu, Lạc Tiểu Băng chỉ cảm thấy ngọc bội trong tay nóng bỏng, đang định trả lại Tề Thiên Hạo, lại nghe Tề Thiên Hạo nói, "Nếu cô nương cứu ta, trước tiên ngươi cứ giữ ngọc bội đi, với miếng ngọc bội này, sau này ta sẽ dùng hậu lễ để đổi miếng ngọc này về.
Dù sao, nếu hắn không còn mạng, ngọc bội này cũng sẽ mất đi ý nghĩa, chi bằng cứ nói ra miếng ngọc bội chỉ truyền cho con dâu để nữ nhân này biết giá trị của miếng ngọc bội này.
Chỉ là, nói xong câu này, sắc mặt Tề Thiên Hạo càng tái nhợt hơn, hơi thở cũng yếu đi, mắt thấy đã sắp không thể chịu đựng được nữa.
Lạc Tiểu Băng thấy nam nhân trước mặt như vậy không khỏi có chút bội phục ý chí của hắn, nếu là người khác sợ rằng đã ngất đi không chịu được từ lâu rồi.
Người có ý chí như vậy, sợ rằng cũng không phải là nhân vật đơn giản gì.
Tuân thủ nguyên tắc có tiền không kiếm là vương bát đản, Lạc Tiểu Băng cuối cùng vẫn gật đầu, "Được, ta sẽ nhận ngọc bội, đến lúc đó ngươi mang tiền đến chuộc là được."
Nói xong, lại thì thầm một câu, "Gặp được ta, cũng coi như ngươi may mắn."
Kỳ thật Tề Thiên Hạo cũng không có hy vọng gì với Lạc Tiểu Băng, dù sao nhìn cách ăn mặc của nàng, Lạc Tiểu Băng chắc cũng chỉ là một thôn phụ rất nghèo mà thôi.
Nhưng hiện giờ hắn cũng không có lựa chọn nào khác, cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng nàng.
Sau khi nghe được Lạc Tiểu Băng đồng ý cứ hắn, rốt cuộc Tề Thiên Hạo vẫn không thể chịu đựng được nữa mà hôn mê bất tỉnh.
Lạc Tiểu Băng biết sinh mạng của nam nhân dưới đất đã sắp không xong, liền lấy ra nước linh tuyền, theo đầu ngón tay chảy vào trong miệng nam nhân, tạm thời có thể giữ được tính mạng của nam nhân trước.
Còn về chuyện khác, cứ mang hắn về nhà trước rồi nói.
Chỉ là, nhìn nam nhân nặng gấp đôi mình nằm dưới đất, Lạc Tiểu Băng lại lần nữa cảm thấy khó khăn.
Quả nhiên, quyết định một vấn đề gì đó, nhất định phải quyết định bằng một vấn đề nữa để bổ sung.
Lạc Tiểu Băng nghĩ đến việc đưa người vào trong không gian, nhưng chẳng may người này đột nhiên tỉnh lại thì làm sao bây giờ?
Đạo lý nhận ngọc có tội, nàng vẫn biết được, mặc dù nàng có cách khiến người ta ngất xỉu, nhưng nàng không hiểu biết quá nhiều về không gian, chẳng may không gian có công năng giải độc hay gì đó thì chẳng phải nàng công cốc à?
Cuối cùng Lạc Tiểu Băng vẫn sợ bị bại lộ không gian bí mật, chỉ có thể bỏ ra sức chín trâu hai hổ đỡ người lên, từng bước từng bước đi xuống chân núi.
Lúc này đã qua hai canh giờ từ lúc Lạc Tiểu Băng và Trương Trần thị tách ra, thấy Lạc Tiểu Băng chậm chạp không xuất hiện, Trương Trần thị gấp đến dậm chân, đôi mắt thi thoảng nhìn về phía Lạc Tiểu Băng rời đi.
Đột nhiên, Trương Trần thị nhìn thấy Lạc Tiểu Băng đỡ một nam nhân toàn thân đều là máu xuất hiện trước mặt mình, thần sắc thay đổi.
"Đại Lang Nhị Lang, các ngươi mau đi hỗ trợ đi." Trương Trần thị bảo hai con trai.
Lúc này Trương Đại Lang cùng Trương Nhị Lang cũng thấy Lạc Tiểu Băng đang cố hết sức đỡ lấy một nam nhân cả người đều là máu, tuy rằng có hơi kinh hãi, nhưng vẫn nghe lời mẹ mình nói, chầm chậm chạy về phía Lạc Tiểu Băng.
Đại Lang Nhị Lang đến gần Lạc Tiểu Băng, khi tận mắt thấy rõ tình hình của nam nhân được Lạc Tiểu Băng thì cũng bị dọa cho nhảy dựng lên.
"Tiểu, Tiểu Băng muội, đây... Người này còn sống sao?"
Toàn thân đều là máu, vết thương trên mặt còn ghê người như vậy, sao Tiểu Băng muội lại nhặt về một nam nhân đáng sợ như vậy?
Lạc Tiểu Băng thấy Đại Lang Nhị Lang bị dọa sợ một chút, mà vẻ mặt Trương Trần thị đang đến gần mình cũng có vẻ hoảng hốt, nghĩ đến mình mà không đưa ra được một lời giải thích hợp lý, sợ rằng sẽ khiến bọn họ nghi ngờ.
Cũng may là trên đường trở về nàng cũng nghĩ đến đủ loại khả năng, lúc này cũng không đến mức khó xử.
Đang định đưa ra lý do đã chuẩn bị trước để từ chối, Trương Trần thị đã đi đến bên cạnh Lạc Tiểu Băng, vẻ mặt lo lắng, "Tiểu Băng à, ngươi đi đâu mà nhặt về một nam nhân vậy? Cũng không nên dây vào phức phức gì thì hơn."
Trên người nam nhân này toàn là máu, nhìn qua cũng không giống dã thú cắn bị thương, nghĩ rằng là một phiền toái.
Bọn họ dù sao cũng chỉ là nông dân bình thường, thật sự không chịu nổi giày vò.
Nghĩ như vậy, Trương Trần thị lại định tận tình khuyên bảo.
Lạc Tiểu Băng nhìn Trương Trần thị bất an, vội vàng mở miệng, "Thẩm à, người này ta có quen biết, ta cần phải cứu hắn."
Cho dù không quen, hiện giờ cũng chỉ đành phải quen.
"... Gì?"
Chẳng lẽ, mệnh của hắn thật sự phải kết thúc ở chỗ này? Tề Thiên Hạo không khỏi tự giễu.
Nhưng ý chí sinh tồn mãnh liệt, khiến cho Tề Thiên Hạo đã sắp cạn kiệt sức lực cố hết sức mở mắt ra một lần nữa.
"Cứu, cứu ta... Ta sẽ cho ngươi thù lao."
Tề Thiên Hạo gần như dùng hết sức lực toàn thân hét lên những lời này, hét xong thì mệt mỏi nhắm mắt lại, nằm ở đó không nhúc nhích.
Nghe thấy hai chữ thù lao, Lạc Tiểu Băng lập tức dừng chân.
Đứng tại chỗ ba giây, có vẻ còn do dự, nhưng cuối cùng Lạc Tiểu Băng vẫn xoay người lại, đi tới trước mặt Tề Thiên Hạo.
"Trước tiên ngươi nói thử xem, có thể cho ta kiểu thù lao gì?"
Nếu là người khác, nhất định sẽ cho rằng nam nhân trước mặt đã chết hoặc đã ngất đi, nhưng Lạc Tiểu Băng biết hắn vẫn còn tỉnh.
Mà Lạc Tiểu Băng nàng rất thích tiền, trước đây sở dĩ nàng có thể thi mười hạng mục toàn năng cũng là vì 'nhìn thấy tiền'.
Tóm lại, lúc ấy có việc gì có thể kiếm tiền thì nàng sẽ làm cái đó, tất cả những ngành nghề có thể kiếm tiền nàng đều học qua một chút.
Nếu thật sự nam nhân trước mặt này có thể cho mình thù lao hậu hĩnh, nể mặt tiền bạc, nàng vẫn tình nguyện nhận lấy phiền toái này.
Ai bảo nàng rất yêu tiền chứ?
Vốn Tề Thiên Hạo cũng đã không còn ôm hy vọng nữa, nhưng lại không ngờ tới nữ nhân thế mà đã quay lại.
Trong lòng nổi lên một chút trào phúng, nhưng cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Tiền có thể giải quyết vấn đề, từ trước đến nay đều không phải vấn đề.
Nghĩ rồi, Tề Thiên Hạo cũng không mở mắt, chỉ cố hết sức giơ tay sờ soạng vạt áo của mình.
Lạc Tiểu Băng thấy động tác của Tề Thiên Hạo thật sự khó khăn, quyết định làm một chuyện tốt, vì thế liền ngồi xổm xuống, duỗi tay liền không hề khách khí tìm kiếm trên người Tề Thiên Hạo.
Thân thể Tề Thiên Hạo cứng đờ lại.
Vốn không hề có sức lực mở mắt, ngay lúc này cũng vì vậy mà càng khiếp sợ tức giận mở mắt ra.
Sắc mặt càng tái nhợt hơn, nhưng đôi tai lại hơi hồng hồng.
Nữ nhân này đang làm gì?
Tề Thiên Hạo trừng mắt nữ nhân xấu xí trước mặt đang giở trò chiếm tiện nghi của mình, trong lòng vô cùng tức giận, có cảm giác hổ xuống đồng bằng bị chó khinh bỉ.
Khi Tề Thiên Hạo đang muốn bạo phát, Lạc Tiểu Băng đúng lúc thu tay lại.
Lúc này trong tay Lạc Tiểu Băng cầm một miếng ngọc bội toàn thân xanh biếc có khắc đồ án kỳ lạ, đồ án khắc trên ngọc bội kia nàng không biết là gì, nhưng nhìn thế nước của ngọc bội, nói vậy có thể trị giá cũng không ít đâu.
"Trên người ngươi chỉ có ngọc bội này, ngươi muốn lấy ngọc bội này đổi mạng sao?" Dù sao hắn cũng sờ toàn thân hắn rồi, ngoại trừ miếng ngọc bội này, nàng không sờ được thứ gì khác.
Xem ra miếng ngọc bội này có chút giá trị, nàng vẫn là nên nhận lấy thì hơn.
Tề Thiên Hạo thấy ngọc bội Lạc Tiểu Băng cầm trong tay, ánh mắt phức tạp, biết Lạc Tiểu Băng không phải chiếm tiện nghi của mình mà chỉ lục soát đồ trên người mình thôi, cơn tức giận kia cũng lặng lẽ xẹp xuống.
"Đây là ngọc bội gia truyền, chỉ truyền cho con dâu..." Tề Thiên Hạo rất cố gắng giải thích.
Vừa nghe là ngọc truyền cho con dâu, Lạc Tiểu Băng chỉ cảm thấy ngọc bội trong tay nóng bỏng, đang định trả lại Tề Thiên Hạo, lại nghe Tề Thiên Hạo nói, "Nếu cô nương cứu ta, trước tiên ngươi cứ giữ ngọc bội đi, với miếng ngọc bội này, sau này ta sẽ dùng hậu lễ để đổi miếng ngọc này về.
Dù sao, nếu hắn không còn mạng, ngọc bội này cũng sẽ mất đi ý nghĩa, chi bằng cứ nói ra miếng ngọc bội chỉ truyền cho con dâu để nữ nhân này biết giá trị của miếng ngọc bội này.
Chỉ là, nói xong câu này, sắc mặt Tề Thiên Hạo càng tái nhợt hơn, hơi thở cũng yếu đi, mắt thấy đã sắp không thể chịu đựng được nữa.
Lạc Tiểu Băng thấy nam nhân trước mặt như vậy không khỏi có chút bội phục ý chí của hắn, nếu là người khác sợ rằng đã ngất đi không chịu được từ lâu rồi.
Người có ý chí như vậy, sợ rằng cũng không phải là nhân vật đơn giản gì.
Tuân thủ nguyên tắc có tiền không kiếm là vương bát đản, Lạc Tiểu Băng cuối cùng vẫn gật đầu, "Được, ta sẽ nhận ngọc bội, đến lúc đó ngươi mang tiền đến chuộc là được."
Nói xong, lại thì thầm một câu, "Gặp được ta, cũng coi như ngươi may mắn."
Kỳ thật Tề Thiên Hạo cũng không có hy vọng gì với Lạc Tiểu Băng, dù sao nhìn cách ăn mặc của nàng, Lạc Tiểu Băng chắc cũng chỉ là một thôn phụ rất nghèo mà thôi.
Nhưng hiện giờ hắn cũng không có lựa chọn nào khác, cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng nàng.
Sau khi nghe được Lạc Tiểu Băng đồng ý cứ hắn, rốt cuộc Tề Thiên Hạo vẫn không thể chịu đựng được nữa mà hôn mê bất tỉnh.
Lạc Tiểu Băng biết sinh mạng của nam nhân dưới đất đã sắp không xong, liền lấy ra nước linh tuyền, theo đầu ngón tay chảy vào trong miệng nam nhân, tạm thời có thể giữ được tính mạng của nam nhân trước.
Còn về chuyện khác, cứ mang hắn về nhà trước rồi nói.
Chỉ là, nhìn nam nhân nặng gấp đôi mình nằm dưới đất, Lạc Tiểu Băng lại lần nữa cảm thấy khó khăn.
Quả nhiên, quyết định một vấn đề gì đó, nhất định phải quyết định bằng một vấn đề nữa để bổ sung.
Lạc Tiểu Băng nghĩ đến việc đưa người vào trong không gian, nhưng chẳng may người này đột nhiên tỉnh lại thì làm sao bây giờ?
Đạo lý nhận ngọc có tội, nàng vẫn biết được, mặc dù nàng có cách khiến người ta ngất xỉu, nhưng nàng không hiểu biết quá nhiều về không gian, chẳng may không gian có công năng giải độc hay gì đó thì chẳng phải nàng công cốc à?
Cuối cùng Lạc Tiểu Băng vẫn sợ bị bại lộ không gian bí mật, chỉ có thể bỏ ra sức chín trâu hai hổ đỡ người lên, từng bước từng bước đi xuống chân núi.
Lúc này đã qua hai canh giờ từ lúc Lạc Tiểu Băng và Trương Trần thị tách ra, thấy Lạc Tiểu Băng chậm chạp không xuất hiện, Trương Trần thị gấp đến dậm chân, đôi mắt thi thoảng nhìn về phía Lạc Tiểu Băng rời đi.
Đột nhiên, Trương Trần thị nhìn thấy Lạc Tiểu Băng đỡ một nam nhân toàn thân đều là máu xuất hiện trước mặt mình, thần sắc thay đổi.
"Đại Lang Nhị Lang, các ngươi mau đi hỗ trợ đi." Trương Trần thị bảo hai con trai.
Lúc này Trương Đại Lang cùng Trương Nhị Lang cũng thấy Lạc Tiểu Băng đang cố hết sức đỡ lấy một nam nhân cả người đều là máu, tuy rằng có hơi kinh hãi, nhưng vẫn nghe lời mẹ mình nói, chầm chậm chạy về phía Lạc Tiểu Băng.
Đại Lang Nhị Lang đến gần Lạc Tiểu Băng, khi tận mắt thấy rõ tình hình của nam nhân được Lạc Tiểu Băng thì cũng bị dọa cho nhảy dựng lên.
"Tiểu, Tiểu Băng muội, đây... Người này còn sống sao?"
Toàn thân đều là máu, vết thương trên mặt còn ghê người như vậy, sao Tiểu Băng muội lại nhặt về một nam nhân đáng sợ như vậy?
Lạc Tiểu Băng thấy Đại Lang Nhị Lang bị dọa sợ một chút, mà vẻ mặt Trương Trần thị đang đến gần mình cũng có vẻ hoảng hốt, nghĩ đến mình mà không đưa ra được một lời giải thích hợp lý, sợ rằng sẽ khiến bọn họ nghi ngờ.
Cũng may là trên đường trở về nàng cũng nghĩ đến đủ loại khả năng, lúc này cũng không đến mức khó xử.
Đang định đưa ra lý do đã chuẩn bị trước để từ chối, Trương Trần thị đã đi đến bên cạnh Lạc Tiểu Băng, vẻ mặt lo lắng, "Tiểu Băng à, ngươi đi đâu mà nhặt về một nam nhân vậy? Cũng không nên dây vào phức phức gì thì hơn."
Trên người nam nhân này toàn là máu, nhìn qua cũng không giống dã thú cắn bị thương, nghĩ rằng là một phiền toái.
Bọn họ dù sao cũng chỉ là nông dân bình thường, thật sự không chịu nổi giày vò.
Nghĩ như vậy, Trương Trần thị lại định tận tình khuyên bảo.
Lạc Tiểu Băng nhìn Trương Trần thị bất an, vội vàng mở miệng, "Thẩm à, người này ta có quen biết, ta cần phải cứu hắn."
Cho dù không quen, hiện giờ cũng chỉ đành phải quen.
"... Gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.