Long Phượng Song Bảo: Thần Y Mẫu Thân Dược Phiên Thiên
Chương 35: Đào Được Nhân Sâm
Thập Nguyệt An Hi
05/09/2023
"Nấm có độc thì đều có màu sắc rất đẹp, mũ nấm không mịn hoặc khi bẻ ra có mùi hôi, vẻ ngoài khác nhau, phần gốc dày hơn, phần cổ thon dài hoặc thô mà giòn dễ bẻ gãy."
Sau khi Lạc Tiểu Băng dẫn đoàn người đến sau rừng thông, dẫn đầu bọn họ, nói về đặc thù của nấm độc.
Bởi vì ai cũng quý mạng, cho nên nhất định sẽ nhớ kỹ những đồ ăn có uy hiếp với tính mạng của mình, như vậy thì sẽ không hái nấm độc để ăn.
Sau khi nói xong, Lạc Tiểu Băng còn hái vài loại nấm độc để làm ví dụ, người nhà Trương gia nhìn những loại nấm độc này, trong mắt cả đám đầy kiêng kị, vẻ mặt khẩn trương mà lại nghiêm túc.
Lạc Tiểu Băng đối với biểu hiện này rất hài lòng, chỉ khi có loại kiêng kị này, mới có thể nhớ rõ ràng.
Rồi sau đó, Lạc Tiểu Băng sẽ dạy bọn họ hái loại nấm mà nàng yêu cầu, lúc này đây người nhà Trương gia càng nghiêm túc hơn, hận không thể mọc thêm một cái đầu nữa để dùng.
Đợi đến khi đã dạy tương đối rồi, Lạc Tiểu Băng mới nói với Trương Trần thị, "Thẩm à, ta đi xung quanh xem một lát, mọi người tự hái đi, hái xong cứ mang về nhà mọi người là được."
Ngôi nhà tranh ở sườn núi của nàng không được an toàn, để người khác nhìn thấy nhiều loại nấm như vậy, sợ là sẽ đưa tới những phiền toái không cần thiết, để ở nhà Trương gia sẽ thỏa đáng hơn.
Đối với việc Lạc Tiểu Băng muốn để nấm ở nhà mình, Trương Trần thị thật ra cũng không để ý, chỉ nghe Lạc Tiểu Băng muốn đi một mình một chút, nên cũng không hái nấm, trên mặt tràn đầy lo lắng.
"Tiểu Băng, thẩm biết là ngươi có ý của ngươi, nhưng trong núi rừng nhiều thú dữ, ngươi đi dạo xung quanh thì được, nhưng đừng đi sâu vào trong rừng."
Biệt Trương Trần thị thực sự quan tâm đến an toàn của mình, trong lòng Lạc Tiểu Băng thấy ấm áp, "Thẩm yên tâm, ta chỉ đi dạo xung quanh, nhìn xem còn gì có thể bán được không, sẽ không đi sâu vào trong."
Trương Trần thị vừa nghe, trong lòng không khỏi chua xót.
Nếu không phải vì cuộc sống khó khăn, Tiểu Băng sao có thể phải mạo hiểm như vậy chứ?
Không thể khuyên ngăn được, Trương Trần thị chỉ có thể cẩn thận dặn dò Lạc Tiểu Tiểu Băng cẩn thận an toàn, trở về sớm một chút.
Thấy dáng vẻ Trương Trần thị quan tâm mình, Lạc Tiểu Băng rất xúc động.
Khi còn ở hiện đại, sau khi ông nội qua đời thì không còn ai quan tâm mình như vậy nữa.
Tạm biệt người nhà Trương gia, Lạc Tiểu Băng xoay người rời đi.
Bởi vì Trương Trần thị lo lắng, nên Lạc Tiểu Băng cũng chỉ đi vòng quanh sườn núi, mãi cho đến khi Trương Trần thị không nhìn thấy nữa, Lạc Tiểu Băng mới đi sâu vào trong núi.
Thật sự thì cũng không phải nàng to gan không sợ dã thú, mà nếu thực sự chẳng may gặp dã thú, nàng có thể trốn vào trong không gian.
Dù sao vất vả lắm nàng mới sống lại một lần nữa, vẫn rất tiếc mạng.
Vừa vào núi sâu, Lạc Tiểu Băng nhìn thấy dược liệu ở khắp nơi.
Nhưng phần lớn chỉ là những dược liệu thông thường, Lạc Tiểu Băng không có nhiều hứng thú, những dược liệu giống nhau chỉ nhổ một cây rồi ném vào trong không gian, còn lại thì đợi nàng quay về rồi hái.
Một đường đi về phía trước, Lạc Tiểu Băng cũng không tìm được loại dược liệu quý hiếm gì, không khỏi có hơi chút thất vọng.
Cũng không biết đi về phía trước bao lâu, Lạc Tiểu Băng vẫn không tìm được loại dược liệu nào đặc biệt như trước, liền chuẩn bị quay về tùy tiện hái mấy loại dược liệu để về bán lại, muỗi nhỏ cũng là thịt không phải à?
Đang định xoay người, khóe mắt Lạc Tiểu Băng thoáng thấy, động tác xoay người đột nhiên dừng lại.
Ngừng lại tại chỗ một giây, xác định màu đỏ cách đó không xa thật sự tồn tại, Lạc Tiểu Băng nhanh chân bước về phía kia.
Đợi đến lúc gần tới gần, nhìn thứ khác lạ trên mặt đất kia, hai tròng mắt Lạc Tiểu Băng sáng quắc.
Nhân sâm!
Phát tài rồi!
Lạc Tiểu Băng kích động mà lại cẩn thận thu lấy hạt giống nhân sâm, sau đó tiện tay ném vào không gian, sau đó đi qua một cây con có kích thước phù hợp, mới thật cẩn thận đào cả bộ rễ của nó.
Càng đào, bộ rễ của nó càng thô to, Lạc Tiểu Băng khẩn trương đến nỗi gần như ngừng thở.
Nhân sâm có đường kính ba centimet, tuổi thọ tất nhiên không nhỏ, vậy thì nhất định rất đáng giá.
Nghĩ như vậy, động tác đào của Lạc Tiểu Băng càng cẩn thận hơn.
Đào khoảng hơn nửa canh giờ, Lạc Tiểu Băng cuối cùng cũng đào được cả bộ rễ của củ nhân sâm.
Phần đầu rất lớn, dựa theo kinh nghiệm của nàng, ít nhất cũng phải hơn mười năm.
Vậy là nàng có nhà rồi!
Lạc Tiểu Băng nhặt lấy một chiếc lá lớn bên cạnh, bọc củ nhân sâm lại rồi nhét vào trong ngực.
Sở dĩ không ném vào không gian, là bởi vì Lạc Tiểu Băng sợ rằng nếu mình ném vào trong không gian thì sẽ bị không gian của mình tự động gieo trồng, nhưng nàng muốn bán nó đi để có tiền xây nhà.
Hái được nhân sâm, Lạc Tiểu Băng chỉ cảm thấy tâm tình cực kỳ tốt, bước chân xuống núi trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Khi quay lại, Lạc Tiểu Băng không quay lại con đường lúc đến.
Ở trên đường Lạc Tiểu Băng thu hoạch hai loại dược liệu xuyên bối mẫu cùng thiên ma không hề rẻ, nụ cười trên mặt gần như kéo đến mang tai.
Chỉ là đi về phía trước, nụ cười của Lạc Tiểu Băng đột nhiên cứng đời, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng.
Phía trước hướng mười giờ, hình như có một người đang nằm.
Hơi do dự một chút, Lạc Tiểu Băng vẫn ôm đề phòng đi về phía người nọ.
Chậc!
Sau khi nhìn thấy rõ tình huống của người nọ, Lạc Tiểu Băng không khỏi hít sâu một hơi.
Là một nam nhân!
Cả người nam nhân đầy máu, trên mặt còn bị chém một vết chém, máu thịt mơ hồ, nhìn qua khiến người ta cực kỳ sợ hãi.
Nếu không phải kiến thức kiếp trước của Lạc Tiểu Băng sâu rộng, cảnh máu me cũng không phải hiếm thấy thì lúc này đã sợ tới mức hét ầm lên.
Duỗi tay thăm dò mạch đập của nam nhân, còn chưa chết.
Chỉ là sau khi xác nhận nam nhân còn chưa chết, lần đầu tiên Lạc Tiểu Băng cảm thấy bối rối từ khi đến thời đại này.
Nếu thấy chết không cứu, nam nhân này sớm muộn gì cũng chết, không chỉ như vậy, một thân mùi máu tươi này của hắn sợ rằng sẽ dẫn dã thú tới, đến lúc đó chỉ sợ là đến xương cốt cũng không còn.
Nhưng, nếu cứu thì rất có thể sẽ mang đến rất nhiều phiền toái cho nàng.
Dù sao nam nhân trước mặt này ngoại trừ vết thương do đao kiếm bên ngoài, còn có nội thương nữa, trừ cái này ra, nếu đoán không sai, nam nhân này chắc hẳn còn trúng độc nữa.
Rõ ràng, thân phận của nam nhân không bình thường.
Như vậy nghĩa là, hắn sẽ là một phiền phức rất lớn.
Hiện giờ nàng cũng chỉ là một cô gái nông thôn nhỏ bé, còn có hai đứa bé, thật sự không thể dây vào phiền phức được.
Con người có thể lương thiện, nhưng trước khi thể hiện lòng lương thiện phải bảo đảm được an toàn của bản thân mình.
Nếu lòng lương thiện phải trả giá quá lớn, vì bản thân mình cũng vì hai đứa bé, nàng tình nguyện không lương thiện.
Vì vậy, Lạc Tiểu Băng thu tay lại, xoay người định đi.
Chỉ là, Lạc Tiểu Băng vừa định nhấc chân, cổ chân của nàng đã bị người nắm chặt lấy.
"Cứu... Cứu ta..."
Giọng nói của nam nhân trầm thấp khàn khàn, lại cực kỳ yếu ớt, nếu không phải là trong rừng rậm yên tĩnh, sợ rằng Lạc Tiểu Băng sẽ rất khó có thể nghe thấy giọng.
"Không được." Lạc Tiểu Băng thẳng thắn từ chối, tuy rằng đáy mắt vẫn mang theo vài phần không đành lòng.
Dù sao, một con người thế hệ mới được hưởng nền giáo dục của thế kỷ 22, thật sự mà bảo thấy chết mà không cứu thì vẫn hơi khó.
"Ngươi đừng trách ta tàn nhẫn, thật sự là nhìn ngươi thoạt nhìn như một kẻ rất phiền toái, ta không muốn dây vào phiền phức, cho nên ngươi vẫn nên tự cầu phúc đi."
Lạc Tiểu Băng nói, khẽ cắn môi, dưới chân dùng sức một cái liền tránh khỏi gông cùm xiềng xích của nam nhân.
Sau khi Lạc Tiểu Băng dẫn đoàn người đến sau rừng thông, dẫn đầu bọn họ, nói về đặc thù của nấm độc.
Bởi vì ai cũng quý mạng, cho nên nhất định sẽ nhớ kỹ những đồ ăn có uy hiếp với tính mạng của mình, như vậy thì sẽ không hái nấm độc để ăn.
Sau khi nói xong, Lạc Tiểu Băng còn hái vài loại nấm độc để làm ví dụ, người nhà Trương gia nhìn những loại nấm độc này, trong mắt cả đám đầy kiêng kị, vẻ mặt khẩn trương mà lại nghiêm túc.
Lạc Tiểu Băng đối với biểu hiện này rất hài lòng, chỉ khi có loại kiêng kị này, mới có thể nhớ rõ ràng.
Rồi sau đó, Lạc Tiểu Băng sẽ dạy bọn họ hái loại nấm mà nàng yêu cầu, lúc này đây người nhà Trương gia càng nghiêm túc hơn, hận không thể mọc thêm một cái đầu nữa để dùng.
Đợi đến khi đã dạy tương đối rồi, Lạc Tiểu Băng mới nói với Trương Trần thị, "Thẩm à, ta đi xung quanh xem một lát, mọi người tự hái đi, hái xong cứ mang về nhà mọi người là được."
Ngôi nhà tranh ở sườn núi của nàng không được an toàn, để người khác nhìn thấy nhiều loại nấm như vậy, sợ là sẽ đưa tới những phiền toái không cần thiết, để ở nhà Trương gia sẽ thỏa đáng hơn.
Đối với việc Lạc Tiểu Băng muốn để nấm ở nhà mình, Trương Trần thị thật ra cũng không để ý, chỉ nghe Lạc Tiểu Băng muốn đi một mình một chút, nên cũng không hái nấm, trên mặt tràn đầy lo lắng.
"Tiểu Băng, thẩm biết là ngươi có ý của ngươi, nhưng trong núi rừng nhiều thú dữ, ngươi đi dạo xung quanh thì được, nhưng đừng đi sâu vào trong rừng."
Biệt Trương Trần thị thực sự quan tâm đến an toàn của mình, trong lòng Lạc Tiểu Băng thấy ấm áp, "Thẩm yên tâm, ta chỉ đi dạo xung quanh, nhìn xem còn gì có thể bán được không, sẽ không đi sâu vào trong."
Trương Trần thị vừa nghe, trong lòng không khỏi chua xót.
Nếu không phải vì cuộc sống khó khăn, Tiểu Băng sao có thể phải mạo hiểm như vậy chứ?
Không thể khuyên ngăn được, Trương Trần thị chỉ có thể cẩn thận dặn dò Lạc Tiểu Tiểu Băng cẩn thận an toàn, trở về sớm một chút.
Thấy dáng vẻ Trương Trần thị quan tâm mình, Lạc Tiểu Băng rất xúc động.
Khi còn ở hiện đại, sau khi ông nội qua đời thì không còn ai quan tâm mình như vậy nữa.
Tạm biệt người nhà Trương gia, Lạc Tiểu Băng xoay người rời đi.
Bởi vì Trương Trần thị lo lắng, nên Lạc Tiểu Băng cũng chỉ đi vòng quanh sườn núi, mãi cho đến khi Trương Trần thị không nhìn thấy nữa, Lạc Tiểu Băng mới đi sâu vào trong núi.
Thật sự thì cũng không phải nàng to gan không sợ dã thú, mà nếu thực sự chẳng may gặp dã thú, nàng có thể trốn vào trong không gian.
Dù sao vất vả lắm nàng mới sống lại một lần nữa, vẫn rất tiếc mạng.
Vừa vào núi sâu, Lạc Tiểu Băng nhìn thấy dược liệu ở khắp nơi.
Nhưng phần lớn chỉ là những dược liệu thông thường, Lạc Tiểu Băng không có nhiều hứng thú, những dược liệu giống nhau chỉ nhổ một cây rồi ném vào trong không gian, còn lại thì đợi nàng quay về rồi hái.
Một đường đi về phía trước, Lạc Tiểu Băng cũng không tìm được loại dược liệu quý hiếm gì, không khỏi có hơi chút thất vọng.
Cũng không biết đi về phía trước bao lâu, Lạc Tiểu Băng vẫn không tìm được loại dược liệu nào đặc biệt như trước, liền chuẩn bị quay về tùy tiện hái mấy loại dược liệu để về bán lại, muỗi nhỏ cũng là thịt không phải à?
Đang định xoay người, khóe mắt Lạc Tiểu Băng thoáng thấy, động tác xoay người đột nhiên dừng lại.
Ngừng lại tại chỗ một giây, xác định màu đỏ cách đó không xa thật sự tồn tại, Lạc Tiểu Băng nhanh chân bước về phía kia.
Đợi đến lúc gần tới gần, nhìn thứ khác lạ trên mặt đất kia, hai tròng mắt Lạc Tiểu Băng sáng quắc.
Nhân sâm!
Phát tài rồi!
Lạc Tiểu Băng kích động mà lại cẩn thận thu lấy hạt giống nhân sâm, sau đó tiện tay ném vào không gian, sau đó đi qua một cây con có kích thước phù hợp, mới thật cẩn thận đào cả bộ rễ của nó.
Càng đào, bộ rễ của nó càng thô to, Lạc Tiểu Băng khẩn trương đến nỗi gần như ngừng thở.
Nhân sâm có đường kính ba centimet, tuổi thọ tất nhiên không nhỏ, vậy thì nhất định rất đáng giá.
Nghĩ như vậy, động tác đào của Lạc Tiểu Băng càng cẩn thận hơn.
Đào khoảng hơn nửa canh giờ, Lạc Tiểu Băng cuối cùng cũng đào được cả bộ rễ của củ nhân sâm.
Phần đầu rất lớn, dựa theo kinh nghiệm của nàng, ít nhất cũng phải hơn mười năm.
Vậy là nàng có nhà rồi!
Lạc Tiểu Băng nhặt lấy một chiếc lá lớn bên cạnh, bọc củ nhân sâm lại rồi nhét vào trong ngực.
Sở dĩ không ném vào không gian, là bởi vì Lạc Tiểu Băng sợ rằng nếu mình ném vào trong không gian thì sẽ bị không gian của mình tự động gieo trồng, nhưng nàng muốn bán nó đi để có tiền xây nhà.
Hái được nhân sâm, Lạc Tiểu Băng chỉ cảm thấy tâm tình cực kỳ tốt, bước chân xuống núi trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Khi quay lại, Lạc Tiểu Băng không quay lại con đường lúc đến.
Ở trên đường Lạc Tiểu Băng thu hoạch hai loại dược liệu xuyên bối mẫu cùng thiên ma không hề rẻ, nụ cười trên mặt gần như kéo đến mang tai.
Chỉ là đi về phía trước, nụ cười của Lạc Tiểu Băng đột nhiên cứng đời, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng.
Phía trước hướng mười giờ, hình như có một người đang nằm.
Hơi do dự một chút, Lạc Tiểu Băng vẫn ôm đề phòng đi về phía người nọ.
Chậc!
Sau khi nhìn thấy rõ tình huống của người nọ, Lạc Tiểu Băng không khỏi hít sâu một hơi.
Là một nam nhân!
Cả người nam nhân đầy máu, trên mặt còn bị chém một vết chém, máu thịt mơ hồ, nhìn qua khiến người ta cực kỳ sợ hãi.
Nếu không phải kiến thức kiếp trước của Lạc Tiểu Băng sâu rộng, cảnh máu me cũng không phải hiếm thấy thì lúc này đã sợ tới mức hét ầm lên.
Duỗi tay thăm dò mạch đập của nam nhân, còn chưa chết.
Chỉ là sau khi xác nhận nam nhân còn chưa chết, lần đầu tiên Lạc Tiểu Băng cảm thấy bối rối từ khi đến thời đại này.
Nếu thấy chết không cứu, nam nhân này sớm muộn gì cũng chết, không chỉ như vậy, một thân mùi máu tươi này của hắn sợ rằng sẽ dẫn dã thú tới, đến lúc đó chỉ sợ là đến xương cốt cũng không còn.
Nhưng, nếu cứu thì rất có thể sẽ mang đến rất nhiều phiền toái cho nàng.
Dù sao nam nhân trước mặt này ngoại trừ vết thương do đao kiếm bên ngoài, còn có nội thương nữa, trừ cái này ra, nếu đoán không sai, nam nhân này chắc hẳn còn trúng độc nữa.
Rõ ràng, thân phận của nam nhân không bình thường.
Như vậy nghĩa là, hắn sẽ là một phiền phức rất lớn.
Hiện giờ nàng cũng chỉ là một cô gái nông thôn nhỏ bé, còn có hai đứa bé, thật sự không thể dây vào phiền phức được.
Con người có thể lương thiện, nhưng trước khi thể hiện lòng lương thiện phải bảo đảm được an toàn của bản thân mình.
Nếu lòng lương thiện phải trả giá quá lớn, vì bản thân mình cũng vì hai đứa bé, nàng tình nguyện không lương thiện.
Vì vậy, Lạc Tiểu Băng thu tay lại, xoay người định đi.
Chỉ là, Lạc Tiểu Băng vừa định nhấc chân, cổ chân của nàng đã bị người nắm chặt lấy.
"Cứu... Cứu ta..."
Giọng nói của nam nhân trầm thấp khàn khàn, lại cực kỳ yếu ớt, nếu không phải là trong rừng rậm yên tĩnh, sợ rằng Lạc Tiểu Băng sẽ rất khó có thể nghe thấy giọng.
"Không được." Lạc Tiểu Băng thẳng thắn từ chối, tuy rằng đáy mắt vẫn mang theo vài phần không đành lòng.
Dù sao, một con người thế hệ mới được hưởng nền giáo dục của thế kỷ 22, thật sự mà bảo thấy chết mà không cứu thì vẫn hơi khó.
"Ngươi đừng trách ta tàn nhẫn, thật sự là nhìn ngươi thoạt nhìn như một kẻ rất phiền toái, ta không muốn dây vào phiền phức, cho nên ngươi vẫn nên tự cầu phúc đi."
Lạc Tiểu Băng nói, khẽ cắn môi, dưới chân dùng sức một cái liền tránh khỏi gông cùm xiềng xích của nam nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.