Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Chương 139
Nguyệt Nha
06/10/2021
Tống Vy nhún vai, không có ý trả lời.
Giang Hạ lau nước mắt trên khóe mắt, giễu cợt: “Trời ơi, cười đau bụng chết luôn rồi, Tống Huyền, cô nhận nhầm người mà còn không biết, còn muốn hợp tác với anh Lục!”
“Cô có ý gì?” Trong lòng Tống Huyền khẽ hồi hộp.
Nhận nhầm người?
Chẳng lẽ… Tống Huyền lập tức nhìn thư ký Lý, giọng nói bén nhọn hỏi: “Anh không phải là anh Lục!”
“Tôi là thư ký của anh Lục.” Thư ký Lý cười.
Tống Huyền nắm chặt tay hét lớn: “Anh không phải anh Lục, sao không nói sớm?”
Khiến cô ta mất mặt trước Giang Hạ và Tống Vy.
Thư ký Lý rất vô tội: “Này cô, không phải tôi không nói, mà là cô không cho tôi cơ hội nói. Tôi hai lần đều bị cô chen ngang. Tôi có thể nói gì?”
“Đúng vậy.” Giang Hạ phụ họa theo: “Là do cô tiến vào mà không hỏi rõ ràng, bây giờ còn trách người khác, cũng không ngẫm lại xem mình có sai không. Người như cô, ai dám hợp tác.”
Thư ký Lý liên tục gật đầu: “Cô Giang nói đúng. Tôi xin lỗi, chúng tôi không thể hợp tác với cô được.”
“Tại sao?” Tống Huyền không cam tâm, nhíu mày sâu đến mức có thể giết một con muỗi.
Thư ký Lý chỉ về phía Tống Vy: “Bởi vì chúng tôi đã quyết định hợp tác với cô Tống này rồi.”
“Cái gì?” Tống Huyền cao giọng, tức giận nhìn Tống Vy.
Tống Vy nhìn lại cô ta và mỉm cười.
Nụ cười này rơi vào mắt Tống Huyền như vừa khoe khoang vừa khiêu khích cô ta.
Vẻ mặt cô ta tức giận vặn vẹo, cô ta nắm chặt quai túi, xoay người đi ra ngoài.
Cô ta sẽ không để yên, nhất định sẽ cho Tống Vy biết, kết cục của việc cướp đi việc hợp tác của cô ta.
Còn anh Lục kia nữa, cô ta cũng sẽ khiến anh ta phải hối hận vì quyết định hôm nay.
“Vy Vy, nhìn bộ dạng chua ngoa đố kỵ của cô ta kìa, xấu thật!” Giang Hạ nhìn về phía Tống Huyền đang rời đi, nói với Tống Vy.
“Được rồi, cô ta là loại người nào, cậu còn không biết sao? Kệ cô ta.” Tống Vy đặt tách trà xuống, đứng dậy cười với thư ký Lý: “Thư ký Lý, chúng tôi sẽ đợi anh đến studio ngày mai, vậy chúng tôi đi trước đây.”
“Được, hai người đi từ từ.” Thư ký Lý chủ động đi tới mở cửa cho họ.
Giang Hạ đỡ Tống Vy ra ngoài, chuẩn bị đến phòng y tế để khám chân.
Khi đi đến thang máy, hai người phát hiện Tống Huyền vẫn chưa rời đi, đang đứng trước thang máy gọi điện thoại.
Nhìn thấy bọn họ tới, Tống Huyền có vẻ sợ hãi, vội vàng cúp điện thoại.
Thấy vậy, Giang Hạ nheo mắt lại: “Ai yo, thấy chúng tôi đến thì cúp điện thoại. Chẳng lẽ đã làm chuyện trái lương tâm gì?”
“Không liên quan tới cô!” Tống Huyền lớn tiếng phản bác. Vừa hay lúc này cửa thang máy mở ra, cô ta nhấc chân định bước vào. Giang Hạ sa sầm mặt, ngăn cô ta lại: “Đứng lại!” Tống Huyền vô thức dừng lại, quay người: “Làm gì?” “Làm gì? Đương nhiên là để tính sổ rồi!” Giang Hạ cười lạnh hai lần, đỡ Tống Vy đến bên cạnh tường: “Vy Vy, đứng đây đi.” Tống Vy biết cô ta định làm gì, ừ một tiếng, chống tay vào tường để chống đỡ cơ thể. Giang Hạ thấy Tống Vy đứng vững, buông cô ra đi về phía Tống Huyền, vung tay lên tát. Một tiếng tát mạnh, Tống Huyền bị tát đến choáng váng, cô ta che mặt một hồi mới phản ứng lại, trợn mắt không tin: “Cô dám đánh tôi?” Tống Vy không ngờ Giang Hạ lại hung dữ như vậy, nghe tiếng tát giòn giã, cũng có thể tưởng tượng được Giang Hạ đã dùng sức như thế nào. “Người đáng đánh chính là cô, cô dám đổ dầu bên ngoài phòng vệ sinh làm cho Vy Vy ngã, tôi mới đánh cô đấy.” Giang Hạ lắc bàn tay đau nhức.
Trong mắt Tống Huyền hiện lên một tia hoảng sợ, cô ta sớm bình tĩnh lại: “Cô dựa vào đâu mà nói là do tôi? Cô có chứng cứ gì không?”
“Bằng chứng ở trong túi xách của cô đó!” Tống Vy đưa tay chỉ vào túi của Tống Huyền.
Hai mắt Giang Hạ sáng lên, lúc Tống Huyền không để ý, giật lấy túi xách của cô ta.
“Cô muốn làm gì, trả lại túi cho tôi!” Sắc mặt Tống Huyền thay đổi, lớn tiếng gào thét.
Giang Hạ mặc kệ cô ta, mở khóa kéo, đổ đồ bên trong ra.
“Chính là cái này.” Giang Hạ cúi xuống nhặt một cái lọ nhỏ trên mặt đất đưa tới trước mặt Tống Huyền: “Là chai tinh dầu này, bây giờ còn muốn cãi nữa không.”
Giang Hạ lau nước mắt trên khóe mắt, giễu cợt: “Trời ơi, cười đau bụng chết luôn rồi, Tống Huyền, cô nhận nhầm người mà còn không biết, còn muốn hợp tác với anh Lục!”
“Cô có ý gì?” Trong lòng Tống Huyền khẽ hồi hộp.
Nhận nhầm người?
Chẳng lẽ… Tống Huyền lập tức nhìn thư ký Lý, giọng nói bén nhọn hỏi: “Anh không phải là anh Lục!”
“Tôi là thư ký của anh Lục.” Thư ký Lý cười.
Tống Huyền nắm chặt tay hét lớn: “Anh không phải anh Lục, sao không nói sớm?”
Khiến cô ta mất mặt trước Giang Hạ và Tống Vy.
Thư ký Lý rất vô tội: “Này cô, không phải tôi không nói, mà là cô không cho tôi cơ hội nói. Tôi hai lần đều bị cô chen ngang. Tôi có thể nói gì?”
“Đúng vậy.” Giang Hạ phụ họa theo: “Là do cô tiến vào mà không hỏi rõ ràng, bây giờ còn trách người khác, cũng không ngẫm lại xem mình có sai không. Người như cô, ai dám hợp tác.”
Thư ký Lý liên tục gật đầu: “Cô Giang nói đúng. Tôi xin lỗi, chúng tôi không thể hợp tác với cô được.”
“Tại sao?” Tống Huyền không cam tâm, nhíu mày sâu đến mức có thể giết một con muỗi.
Thư ký Lý chỉ về phía Tống Vy: “Bởi vì chúng tôi đã quyết định hợp tác với cô Tống này rồi.”
“Cái gì?” Tống Huyền cao giọng, tức giận nhìn Tống Vy.
Tống Vy nhìn lại cô ta và mỉm cười.
Nụ cười này rơi vào mắt Tống Huyền như vừa khoe khoang vừa khiêu khích cô ta.
Vẻ mặt cô ta tức giận vặn vẹo, cô ta nắm chặt quai túi, xoay người đi ra ngoài.
Cô ta sẽ không để yên, nhất định sẽ cho Tống Vy biết, kết cục của việc cướp đi việc hợp tác của cô ta.
Còn anh Lục kia nữa, cô ta cũng sẽ khiến anh ta phải hối hận vì quyết định hôm nay.
“Vy Vy, nhìn bộ dạng chua ngoa đố kỵ của cô ta kìa, xấu thật!” Giang Hạ nhìn về phía Tống Huyền đang rời đi, nói với Tống Vy.
“Được rồi, cô ta là loại người nào, cậu còn không biết sao? Kệ cô ta.” Tống Vy đặt tách trà xuống, đứng dậy cười với thư ký Lý: “Thư ký Lý, chúng tôi sẽ đợi anh đến studio ngày mai, vậy chúng tôi đi trước đây.”
“Được, hai người đi từ từ.” Thư ký Lý chủ động đi tới mở cửa cho họ.
Giang Hạ đỡ Tống Vy ra ngoài, chuẩn bị đến phòng y tế để khám chân.
Khi đi đến thang máy, hai người phát hiện Tống Huyền vẫn chưa rời đi, đang đứng trước thang máy gọi điện thoại.
Nhìn thấy bọn họ tới, Tống Huyền có vẻ sợ hãi, vội vàng cúp điện thoại.
Thấy vậy, Giang Hạ nheo mắt lại: “Ai yo, thấy chúng tôi đến thì cúp điện thoại. Chẳng lẽ đã làm chuyện trái lương tâm gì?”
“Không liên quan tới cô!” Tống Huyền lớn tiếng phản bác. Vừa hay lúc này cửa thang máy mở ra, cô ta nhấc chân định bước vào. Giang Hạ sa sầm mặt, ngăn cô ta lại: “Đứng lại!” Tống Huyền vô thức dừng lại, quay người: “Làm gì?” “Làm gì? Đương nhiên là để tính sổ rồi!” Giang Hạ cười lạnh hai lần, đỡ Tống Vy đến bên cạnh tường: “Vy Vy, đứng đây đi.” Tống Vy biết cô ta định làm gì, ừ một tiếng, chống tay vào tường để chống đỡ cơ thể. Giang Hạ thấy Tống Vy đứng vững, buông cô ra đi về phía Tống Huyền, vung tay lên tát. Một tiếng tát mạnh, Tống Huyền bị tát đến choáng váng, cô ta che mặt một hồi mới phản ứng lại, trợn mắt không tin: “Cô dám đánh tôi?” Tống Vy không ngờ Giang Hạ lại hung dữ như vậy, nghe tiếng tát giòn giã, cũng có thể tưởng tượng được Giang Hạ đã dùng sức như thế nào. “Người đáng đánh chính là cô, cô dám đổ dầu bên ngoài phòng vệ sinh làm cho Vy Vy ngã, tôi mới đánh cô đấy.” Giang Hạ lắc bàn tay đau nhức.
Trong mắt Tống Huyền hiện lên một tia hoảng sợ, cô ta sớm bình tĩnh lại: “Cô dựa vào đâu mà nói là do tôi? Cô có chứng cứ gì không?”
“Bằng chứng ở trong túi xách của cô đó!” Tống Vy đưa tay chỉ vào túi của Tống Huyền.
Hai mắt Giang Hạ sáng lên, lúc Tống Huyền không để ý, giật lấy túi xách của cô ta.
“Cô muốn làm gì, trả lại túi cho tôi!” Sắc mặt Tống Huyền thay đổi, lớn tiếng gào thét.
Giang Hạ mặc kệ cô ta, mở khóa kéo, đổ đồ bên trong ra.
“Chính là cái này.” Giang Hạ cúi xuống nhặt một cái lọ nhỏ trên mặt đất đưa tới trước mặt Tống Huyền: “Là chai tinh dầu này, bây giờ còn muốn cãi nữa không.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.