Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Chương 140
Nguyệt Nha
06/10/2021
Đồng tử Tống Huyền co rút lại, sắc mặt tái nhợt, đưa tay muốn giật lấy.
Giang Hạ xoay một vòng, tránh né cô ta: “Muốn cướp, không có cửa đâu.”
“Chết tiệt!” Tống Huyền hai mắt đỏ bừng khi bị đùa bỡn, nghiến răng nghiến lợi muốn bắt lấy mặt của Giang Hạ.
“Giang Hạ, cẩn thận!” Tống Vy biết Tống Huyền đang bị chọc tức, chuẩn bị ra tay, cô nhíu mày, nhanh chóng nhắc nhở.
“Đừng lo, cô ta không đánh được tớ đâu!” Giang Hạ cười tự tin, ném chai tinh dầu cho Tống Vy, xắn tay áo, muốn cùng Tống Huyền khiêu chiến.
Hai người lao vào đánh nhau, vò đầu bứt tóc, Tống Vy lo lắng không thôi.
Đặc biệt là khi nhìn thấy khuôn mặt của Giang Hạ bị móng tay sắc nhọn của Tống Huyền cào hiện lên vài vết máu, lo lắng nói: “Giang Hạ, đừng đánh cô ta nữa!”
“Không được, nếu hôm nay tớ không đánh ngã cô ta, tớ sẽ không mang họ Giang.” Giang Hạ lúc này cũng đỏ bừng mặt, nói thế nào cũng không dừng lại.
Tống Vy sợ cứ như vậy, cô ta sẽ bị thương, đành bất lực, chống tường đi tới khuyên nhủ.
Kết quả là ngay khi vừa bước một chân lên, cơ thể mất trọng tâm và đổ về phía trước.
Vẻ mặt cô đầy kinh hãi, ngay lúc thân thể chuẩn bị tiếp đất thì một cánh tay đột nhiên từ phía sau duỗi ra, ôm lấy thắt lưng của cô, đưa cô về phía sau.
Lưng Tống Vy đụng vào lồng ngực rắn chắc, hương thơm bạc hà quen thuộc khiến cô nhận ra ai đang ở phía sau mà không cần phải ngoái đầu nhìn lại.
Đường Hạo Tuấn!
Đường Hạo Tuấn cau mày, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tống Vy, trầm giọng hỏi: “Không sao chứ?”
“Tôi không sao, cảm ơn Tổng giám đốc Đường đã cứu tôi.” Tống Vy lắc đầu, không quan tâm tại sao anh lại ở đây, cô siết chặt tay, lo lắng nhìn hai người phụ nữ trước mặt: “Tổng giám đốc Đường, anh mau đến cản hai người họ lại!”
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng, liếc mắt nhìn Tống Huyền và Giang hạ đang đánh nhau: “Dừng tay!”
Nghe thấy giọng nói của anh, Tống Huyền lập tức dừng lại.
Giang Hạ thấy cô ta ngừng đánh, cũng rút tay về, nhưng vẫn không quên khiêu khích: “Sao, không đánh nữa? Nhận thua rồi?”
Tống Huyền nhìn Giang Hạ đầy dữ tợn, không đáp lại, sau đó quay đầu nhìn Đường Hạo Tuấn.
Nhìn thấy anh đang đứng cùng Tống Vy, tay còn ôm eo Tống Vy, vẻ mặt trở nên hung hăng: “Hạo Tuấn, các người làm gì vậy, sao anh lại ôm cô ta!”
Tống Huyền ghen tị chỉ vào Tống Vy. Tống Vy giật mình, lúc này mới nhận ra mình vẫn đang được Đường Hạo Tuấn ôm chặt, vội vàng đẩy tay Đường Hạo Tuấn ra. Không có cánh tay của Đường Hạo Tuấn chống đỡ, cô không thể đứng vững bằng một chân, cơ thể lại bắt đầu run rẩy. “Giang Hạ.” Tống Vy đưa tay về phía Giang Hạ. Giang Hạ lập tức hiểu ý cô, tiến lên một bước đỡ lấy cô. Tống Vy thở phào nhẹ nhõm. Thấy cô không sao cả, bàn tay đang ở trên không trung của Đường Hạo Tuấn chậm rãi nắm chặt thành quả đấm, cuối cùng bỏ vào trong túi quần. Tống Huyền đi tới chỗ Đường Hạo Tuấn, ngẩng đầu lên, nhìn anh như sắp khóc: “Nói đi Hạo Tuấn, sao anh lại ôm cô ta!” Đường Hạo Tuấn mím môi mỏng, có chút không kiên nhẫn đáp: “Cô ấy bị thương ở chân.” “Cho dù chân bị thương, cũng không đến lượt anh giúp. Anh là vị hôn phu của em. Anh đang ôm phụ nữ khác trước mặt em. Anh đặt em ở đâu?” Tống Huyền cắn môi oán trách.
Đường Hạo Tuấn nhăn mày thành một đường, đang muốn nói gì đó.
Thì Giang Hạ đã cướp lời: “Này, cô cũng quá hẹp hòi rồi đấy, Tổng giám đốc Đường đã nói là chân của Vy Vy bị thương nên lúc đứng không được vững, vì thế mới có ý tốt đỡ cô ấy, dù sao cũng không có chuyện gì khác, cô có nhất thiết phải bày cái bộ dạng như bọn họ làm chuyện có lỗi với cô không vậy? Vả lại, cũng do cô nên chân của Vy Vy mới bị thương lại còn, đỡ một cái cũng coi như thay vị hôn thê là cô chuộc lỗi thôi!”
“Cô…”
Tống Huyền thẹn quá hóa giận, đang muốn phản kích thì Đường Hạo Tuấn đột nhiên đẩy cô ta ra, cúi đầu xem xét cẩn thận chân của Tống Vy, cuối cùng tầm mắt chuyển thẳng lên mặt cô: “Là Tống Huyền?”
Đôi môi đỏ mọng của Tống Vy khẽ cong lên, đáp ừm một tiếng.
Quanh người Đường Hạo Tuấn lập tức phủ đầy khí lạnh, thình lình quay sang nhìn về phía Tống Huyền.
Giang Hạ xoay một vòng, tránh né cô ta: “Muốn cướp, không có cửa đâu.”
“Chết tiệt!” Tống Huyền hai mắt đỏ bừng khi bị đùa bỡn, nghiến răng nghiến lợi muốn bắt lấy mặt của Giang Hạ.
“Giang Hạ, cẩn thận!” Tống Vy biết Tống Huyền đang bị chọc tức, chuẩn bị ra tay, cô nhíu mày, nhanh chóng nhắc nhở.
“Đừng lo, cô ta không đánh được tớ đâu!” Giang Hạ cười tự tin, ném chai tinh dầu cho Tống Vy, xắn tay áo, muốn cùng Tống Huyền khiêu chiến.
Hai người lao vào đánh nhau, vò đầu bứt tóc, Tống Vy lo lắng không thôi.
Đặc biệt là khi nhìn thấy khuôn mặt của Giang Hạ bị móng tay sắc nhọn của Tống Huyền cào hiện lên vài vết máu, lo lắng nói: “Giang Hạ, đừng đánh cô ta nữa!”
“Không được, nếu hôm nay tớ không đánh ngã cô ta, tớ sẽ không mang họ Giang.” Giang Hạ lúc này cũng đỏ bừng mặt, nói thế nào cũng không dừng lại.
Tống Vy sợ cứ như vậy, cô ta sẽ bị thương, đành bất lực, chống tường đi tới khuyên nhủ.
Kết quả là ngay khi vừa bước một chân lên, cơ thể mất trọng tâm và đổ về phía trước.
Vẻ mặt cô đầy kinh hãi, ngay lúc thân thể chuẩn bị tiếp đất thì một cánh tay đột nhiên từ phía sau duỗi ra, ôm lấy thắt lưng của cô, đưa cô về phía sau.
Lưng Tống Vy đụng vào lồng ngực rắn chắc, hương thơm bạc hà quen thuộc khiến cô nhận ra ai đang ở phía sau mà không cần phải ngoái đầu nhìn lại.
Đường Hạo Tuấn!
Đường Hạo Tuấn cau mày, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tống Vy, trầm giọng hỏi: “Không sao chứ?”
“Tôi không sao, cảm ơn Tổng giám đốc Đường đã cứu tôi.” Tống Vy lắc đầu, không quan tâm tại sao anh lại ở đây, cô siết chặt tay, lo lắng nhìn hai người phụ nữ trước mặt: “Tổng giám đốc Đường, anh mau đến cản hai người họ lại!”
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng, liếc mắt nhìn Tống Huyền và Giang hạ đang đánh nhau: “Dừng tay!”
Nghe thấy giọng nói của anh, Tống Huyền lập tức dừng lại.
Giang Hạ thấy cô ta ngừng đánh, cũng rút tay về, nhưng vẫn không quên khiêu khích: “Sao, không đánh nữa? Nhận thua rồi?”
Tống Huyền nhìn Giang Hạ đầy dữ tợn, không đáp lại, sau đó quay đầu nhìn Đường Hạo Tuấn.
Nhìn thấy anh đang đứng cùng Tống Vy, tay còn ôm eo Tống Vy, vẻ mặt trở nên hung hăng: “Hạo Tuấn, các người làm gì vậy, sao anh lại ôm cô ta!”
Tống Huyền ghen tị chỉ vào Tống Vy. Tống Vy giật mình, lúc này mới nhận ra mình vẫn đang được Đường Hạo Tuấn ôm chặt, vội vàng đẩy tay Đường Hạo Tuấn ra. Không có cánh tay của Đường Hạo Tuấn chống đỡ, cô không thể đứng vững bằng một chân, cơ thể lại bắt đầu run rẩy. “Giang Hạ.” Tống Vy đưa tay về phía Giang Hạ. Giang Hạ lập tức hiểu ý cô, tiến lên một bước đỡ lấy cô. Tống Vy thở phào nhẹ nhõm. Thấy cô không sao cả, bàn tay đang ở trên không trung của Đường Hạo Tuấn chậm rãi nắm chặt thành quả đấm, cuối cùng bỏ vào trong túi quần. Tống Huyền đi tới chỗ Đường Hạo Tuấn, ngẩng đầu lên, nhìn anh như sắp khóc: “Nói đi Hạo Tuấn, sao anh lại ôm cô ta!” Đường Hạo Tuấn mím môi mỏng, có chút không kiên nhẫn đáp: “Cô ấy bị thương ở chân.” “Cho dù chân bị thương, cũng không đến lượt anh giúp. Anh là vị hôn phu của em. Anh đang ôm phụ nữ khác trước mặt em. Anh đặt em ở đâu?” Tống Huyền cắn môi oán trách.
Đường Hạo Tuấn nhăn mày thành một đường, đang muốn nói gì đó.
Thì Giang Hạ đã cướp lời: “Này, cô cũng quá hẹp hòi rồi đấy, Tổng giám đốc Đường đã nói là chân của Vy Vy bị thương nên lúc đứng không được vững, vì thế mới có ý tốt đỡ cô ấy, dù sao cũng không có chuyện gì khác, cô có nhất thiết phải bày cái bộ dạng như bọn họ làm chuyện có lỗi với cô không vậy? Vả lại, cũng do cô nên chân của Vy Vy mới bị thương lại còn, đỡ một cái cũng coi như thay vị hôn thê là cô chuộc lỗi thôi!”
“Cô…”
Tống Huyền thẹn quá hóa giận, đang muốn phản kích thì Đường Hạo Tuấn đột nhiên đẩy cô ta ra, cúi đầu xem xét cẩn thận chân của Tống Vy, cuối cùng tầm mắt chuyển thẳng lên mặt cô: “Là Tống Huyền?”
Đôi môi đỏ mọng của Tống Vy khẽ cong lên, đáp ừm một tiếng.
Quanh người Đường Hạo Tuấn lập tức phủ đầy khí lạnh, thình lình quay sang nhìn về phía Tống Huyền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.