Long Phượng Tình Trường

Chương 26: Đường chia đôi ngả

Lam Ngả Thảo

07/11/2015

Trước nay ta cũng không được tính là người mày dặt mày dạn, bấy giờ chỉ có thể xứng là miệng lưỡi bén nhọn. Nhưng nửa tháng ở lại thành San Hô, ngay đến bản thân ta cũng kinh ngạc vì chính mình, cư nhiên đã tu luyện đến độ da mặt dày như tường thành, coi lời nói lúc ở trên điện của Giao Vương như chưa từng nghe thấy. Mỗi ngày ngoại trừ trông chừng Nhạc Kha, còn lại chính là giả câm giả điếc.

Đôi khi Ly Quang đến thăm Nhạc Kha, ta cũng tránh đi không gặp. Một vài lần nhìn thấy trường bào Giao tiêu sa bạch sắc của hắn thoáng qua bức tường San Hô, trong lòng chung quy cũng có chút phiền muộn.

Ta nhớ đến người thiếu niên dưới ánh trăng, bầu bạn suốt mấy ngàn năm, đó chính là sự ấm áp trong quãng đời niên thiếu của ta, vô tình ngoảnh đầu nhìn lại, sẽ luôn có một gương mặt với nụ cười ấm áp, thế nhưng bây giờ lại trốn tránh tầm mắt của hắn, nhìn thấy đôi mắt hắn thất sắc, nhưng không thể tiến lên cam đoan rằng hắn sẽ ôn hòa như trước. Cho dù hắn chưa từng thay đổi, nhưng ta đã đem mọi chuyện dĩ vãng chôn giấu thật sâu trong lòng.

Giao Vương Phi cũng từng sai thị nữ đến mời, nhưng bị ta khách khí đuổi đi. Có hôm ta tựa vào phía sau bức tường san hô ngồi ngơ ngẩn, nghe thấy Giao nương trong điện đang lén lút bàn tán, nói là Đông Hải Long Tứ công chúa cùng Giao Vương Phi sống chung rất chi là hòa hợp, quả thực ngay cả mẫu tử ruột thịt cũng không bằng. Đến Thái tử điện hạ cũng không ít lần cùng nàng dạo chơi trong thành San Hô, e là hỉ sự đến gần.

Từ nhỏ lúc ta không vui thường thích trốn ở nơi người khác không thể nhìn thấy, ở đó luôn luôn có thể nghe được những chuyện bát quái trong cung. Hôm nay ở thành San Hô không ngờ trong lúc ngẫu nhiên cũng có thể nghe thấy sự tình này. Không khỏi cảm khái một phen: có thể thấy loại chuyện bát quái này, quả thực là bất phân chủng tộc bất phân ngôn ngữ.

Quay về ta liền đem áo choàng Giao Tiêu Sa trên người thoát ra, gấp lại ngay ngắn chỉnh tề, đặt ở đầu giường, lại hóa ra một thân áo choàng xanh đầy bụi bặm mặc vào.

Ngày thứ hai Ly Quang đến thăm Nhạc Kha, ta khi ấy đang ở phía trước giường trông chừng hắn, không tránh kịp, cùng Ly Quang vừa vặn gặp nhau. Hắn cũng có đến hơn mười ngày chưa thấy ta, đột nhiên gặp gỡ, trong mắt ánh lên tia sáng lấp lánh, ta cũng đã lâu không gặp hắn, trong lòng cực kỳ vui mừng, nhưng trong thoáng chốc, chút vui mừng này liền bị chuyện cũ nhấn chìm. Hắn đại thể cũng là có chút khúc mắc về cha mẹ ta, nét vui mừng trong mắt chợt tắt. Sau một hồi lâu, mới mặt mày trắng bệch hỏi: “Thanh Loan, áo choàng ta tặng nàng?”

Ta giũ giũ chiếc áo choàng xanh trên người, tự trào nói: “Ngươi cũng biết ta trước giờ vẫn luôn tâm tâm niệm niệm muốn có Ngũ Thải Vũ Y của biểu tỷ Đan Chu, bởi vậy, nhìn thấy trường bào Tiêu Sa trân châu bảo thạch ngươi tặng quả thực cũng lóa mắt. Nhưng nói gì thì nói, ta chẳng qua chỉ là một con chim loan bình bình thường thường, cho dù có khoác trên mình Ngũ Thải Vũ Y, cũng không thể là Phượng Hoàng.”

Như thể da thịt toàn thân trên người hắn cứng ngắc, nửa ngày mới thốt lên được một câu: “Lẽ nào Thanh nhi luôn luôn mộng tưởng trở thành Phượng Hoàng?”

Ánh mắt ta lướt dọc theo ánh sáng tỏa ra từ những viên trân châu bên trong thành San Hô, rất nhiều chuyện cũ tựa như hạt trai Trai nương cất giấu trong người, từ từ nuốt vào lại nhả ra những ký ức chói chang rực rỡ. Ta khe khẽ lắc đầu: “Không, ta trước giờ chưa từng mơ tưởng qua muốn làm Phượng Hoàng.”

Ta chỉ là, muốn làm Đan Chu – một nữ nhi được mẫu thân yêu chiều mà thôi.

Lại qua hai ngày, mỗi ngày dài đều nhàm chán vô cùng. Ta muốn xuất cung đi dạo, lại nhớ tới hồn phách Nhạc Kha, đành phải đem Côn Lôn kính tháo ra, lại cởi đai lưng của hắn, mở rộng trường sam, đem loan kính cột trên đai lưng trung y của hắn. Đương lúc bận rộn, chợt nghe thấy trên đỉnh đầu có người nói: “Nàng đang làm gì?” Ngữ ý ôn nhu ngập ngừng.

Ta vẫn cúi đầu bận rộn, thuận miệng nói: “Đương nhiên là vật quy nguyên chủ a.” Bỗng nhớ ra trong phòng chỉ có ta với hắn hai người, lúc ngẩng đầu, thế nhưng thấy Nhạc Kha đang lẳng lặng nằm, toàn thân bất động, trong mắt dạt dào ý cười.

Ta nhìn bộ dạng của hắn, lập tức vui mừng nhướng mi, trông chừng đã mấy ngày nay, thần sắc thế này chính là tỉnh táo rồi, lập tức kết xong loan thao (dây buộc bên thắt lưng), đương lúc muốn thay hắn khép lại áo choàng phía trên, hắn chỉ vào loan thao nói: “ Đây là cái gì?”

Pháp thuật của hắn cao minh hơn ta nhiều, đương nhiên nhìn thấy rõ ràng đấy chính là loan thao do lông vũ của ta biến thành, tạm thời làm thành cái kết nối với Côn Lôn kính. Chỉ là lúc này ta cơ hồ gần như dán vào bên người hắn, vạt áo dài của hắn lại mở rộng, trên mặt nhất thời đỏ lựng đến mang tai, nóng phừng phừng. Ta chỉ vào Côn Lôn kính trên trung y của hắn, lắp ba lắp bắp: “Cái này….Côn Lôn kính….”

Hắn tiện tay cầm lên đặt vào lòng bàn tay nhìn nhìn, thản nhiên nói: “Tấm kính này nhìn có chút quen mắt.”

Ta há hốc mồm nhìn chằm chằm hắn, thần sắc hắn cực kỳ chân thật, không chút giả dối, tâm tình vui mừng giảm xuống, lại nhớ tới chứng hay quên của hắn nhất thời sẽ không tốt lên được rồi. Lập tức không ngừng sờ sờ tấm kính nói: “Tấm kính này gọi là Côn Lôn kính, điện hạ thấy quen mắt đại khái là vì từ nhỏ ta đã đeo nó như vật trang sức, bình thường thấy qua cũng là chuyện đương nhiên. Chỉ là mấy ngày gần đây thân thể điện hạ không khỏe, ta cho người đeo một hai trăm năm, cũng giúp tiêu tai bảo hộ.”



Ngẫm thấy vật tùy thân của ta chẳng qua chỉ là những thứ bình thường, hôm đó hắn đã đưa tấm kính này cho ta, nghe nói tấm kính này là thần vật thượng cổ, không tham thì đúng là có lỗi với bản thân. Tên nhãi này tuy có ơn cứu mạng cao cả, nhưng ngày xưa hắn cũng có chút nợ phong lưu, vạn nhất một ngày nào đó đem thần kính thành tín vật định tình tặng cho một vị tiên tử không rõ tên tuổi nào đấy, chẳng phải là tức chết ta sao (vì tiếc của =))?)

Đôi mắt hắn như nước, âm trầm nhìn ta một hồi, chân thành nói: “Không biết vị tiên tử xinh đẹp này nên xưng hô như thế nào? Tiểu tiên….tiểu tiên quả thật nhớ không ra.”

Mấy ngày nay ta ảo não nặng nề, đã nhiều ngày nét mặt chưa từng giãn ra, lúc này bị lời nói của hắn kinh động một lúc, khiến những mệt mỏi bực bội tản đi hết, cơ hồ là vui mừng, chỉ hắn, rồi lại chỉ bản thân, nửa ngày không nói lời nào, rất lâu sau mới nhớ tới bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời của hắn dạo trước, thử thăm dò: “Người thường thường đều gọi ta là tỷ tỷ….”Cẩn thận dò xét thần sắc của hắn.

Nhưng thấy đôi mày dài của hắn nhíu chặt, như thể đang cực lực nhớ lại một hồi, mới ngờ vực nói: “Vị tỷ tỷ này…Tiểu tiên thấy nàng băng ngọc chi tư, nguyệt phách chi hồn, nhưng có một việc, làm tỷ tỷ của tiểu tiên, niên kỷ so ra hơi nhỏ.”

Trong lòng ta buồn cười, lại bị mấy lời nịnh nọt tâng bốc của hắn làm cho choáng váng, chả trách ai nấy đều thích nghe lời ngon tiếng ngọt. Trước đây cũng từng có tiên tử tiên nga nguyện ý theo hắn, mặc dù cuối cùng quá nửa đều bị hắn gạt ra, bầu bạn du ngoạn khắp nơi chỉ có ta với Ly Quang, nhưng chung quy cũng chưa từng miệng mồm trơn tuột như thoa mỡ mà đùa giỡn với ta, nhìn thấy dáng vẻ suy tư hao tâm tổn trí này của hắn, không hiểu vì sao, tâm tình buồn bực suốt nửa tháng qua đều không còn, Giao Vương mặc dù đã nói mọi sự rõ ràng, nhưng nếu Tu La Vương còn ở Tiên Giới, chung quy vẫn không thể coi là kết quả hoàn toàn xấu, trong đó còn nhiều ẩn tình khúc chiết, đến một ngày ta sẽ hiểu rõ mọi sự, lúc ấy đưa ra kết luận vẫn chưa muộn.

Nghĩ thông chuyện này, trong lòng cảm thấy nhẹ nhàng, chỉ vào hắn giả vờ than thở: “Tiểu tiên chiếu cố điện hạ một thời gian dài, điện hạ trước đây vẫn cứ nhất quyết kéo áo tiểu tiên muốn gọi tỷ tỷ, lúc này tỉnh lại địa vị tôn quý, liền không chịu nhìn nhận tiểu tiên – người tỷ tỷ này?”

Hắn nhìn ta, hết nhìn lại nhìn, trong mắt ẩn chút ý cười, nói: “Nhất định là ta trước đây quá mức vô lý, mới bất phân lớn nhỏ thế này. Thôi đi thôi đi, chẳng qua gọi một tiếng tỷ tỷ, sao lại không thể? Chỉ là muốn hỏi, đây là nơi nào?”

Ta thấy hắn đã tỉnh táo, đại thể so với lúc rời khỏi Long Vương Phủ thanh tỉnh hơn nhiều, lúc này nếu để hắn quay về đại để cũng có công, cũng có thể yên yên ổn ổn mà rời đi. Không kiềm được sụt sùi luyến tiếc cho mối giao tình mấy ngàn năm. Giao Vương đã nói hắn sau nay cứ từ từ tịnh dưỡng, nhất định là còn có dự tính, sự tình sau này ta cũng không thể quản được. Lập tức lười nhác giãn lưng, nói: “Đây là Vương Phủ Giao Tộc, điện hạ chính là Tam thái tử điện hạ của Đông Hải Long Vương, tiểu tiên là thổ địa núi Nữ Sàng, ngẫu nhiên cứu điện hạ một mạng, mới có cơ duyên này. Hiện tại điện hạ đang dần dần hồi phục, tiểu tiên cũng tới lúc nên cáo từ rồi.”

Hắn bỗng nhiên ngồi dậy, đoán là do nằm lâu ngày, có chút váng đầu, mới kéo tay áo của ta, bịn rịn nói: “Tỷ tỷ muốn đi đâu?”

Ta có chút tịch mịch, bây giờ ngoại trừ núi Nữ Sàng, ta thật sự không biết bản thân còn có thể đi đâu. Vỗ vỗ vai hắn, mạnh mẽ nở nụ cười: “Tiểu tiên đương nhiên đi đến nơi mình nên đi.”

Lúc trước không biết đằng sau còn có sự tình như thế này, mới có thể cùng hắn tương giao một thời gian, bây giờ biết rồi, Thiên Giới với bộ tộc Tu La lại luôn luôn bất hòa, ngay đến binh khí cũng không biết đã chạm nhau bao nhiêu lần, hai bên đều tổn thất, mặc dù ta không được coi là kẻ chủ mưu gây tội, nhưng lại là một kẻ hai mặt không khiến người khác có được sắc mặt tốt, chỉ có lẳng lặng rời đi, mới là thượng sách.

Trong mắt hắn chợt lóe lên ánh sáng, không chịu buông tha: “Tỷ tỷ cô độc một mình, ngay đến một người bầu bạn bên mình cũng không có, ta sao có thể yên tâm? Chi bằng đợi ta dưỡng thương tốt rồi sẽ đi cùng tỷ tỷ?”

Ta nhớ tới sắc mặt xấu hổ khổ sở của Ly Quang khi bị Giao Vương quát mắng, trong lòng cảm kích hắn vì ta mà trả giá quá nhiều, nhưng tương lai Đông Hải Long Vương và Vương Phi sẽ lại tới lập đình giáo huấn con cái, đến lúc đó ta chẳng phải là tự rước nhục hay sao?

Ta tách tay hắn ra, chắp tay thi lễ, thản nhiên cười nói: “Điện hạ kim tôn ngọc quý, lại có huynh đệ phụ mẫu che chở, nói là tỷ tỷ chẳng qua là lời nói đùa, sau này cho dù thế nào tuyệt đối cũng không thể nhắc tới. Thanh Loan xin cáo biệt điện hạ tại đây. Tộc chúng Giao Nhân và Quy Tướng sẽ hộ tống điện hạ về phủ, cũng không cần tiểu tiên phải lo.”

Hắn vẫn nắm chặt tay áo ta, lực mạnh kinh người, như thể muốn xé rách áo choàng của ta. Đôi mắt hắn thâm trầm, khiến ta nảy sinh cảm giác bi thương khi li biệt. Ta lần lượt tách từng ngón tay hắn ra, chầm chậm rời đi.

Trong thành San Hô tiếng rao bán của các tiểu thương không dứt, đường phố cực kỳ náo nhiệt, những thứ bày bán đều là kỳ trân dị bảo nơi đáy biển, hàng hóa la liệt, tiếc là trên người ta không có lấy một đồng nào của Giao Nhân để mua bán, lưu luyến bịn rịn bước qua từng nhà từng nhà trên phố. Vẫn nhớ có một năm, chẳng qua là ta nhất thời nảy lòng tham, nghe được núi Mã Thành có một loài thú hình dáng giống bạch mã nhưng cổ đen, gọi là Nhật Thiên Mã, liền muốn bắt một con về nuôi, Nhạc Kha với Ly Quang cũng đi cùng ta, canh giữ ở phía sau núi đá suốt một ngày một đêm, hình dáng Thiên Mã đó tuy nhỏ, nhưng tính cảnh giác lại cực kỳ cao, Nhạc Kha chẳng qua bị lạnh một chút, hắt hơi một cái, liền khiến cho nó kinh hoảng mà bay đi mất. Sau đó ta cực kỳ tức giận, hắn khi ấy mặc dù canh hết một ngày một đêm, nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh, thờ ơ nói: “Bất quá là một con thú biết bay, nếu như nàng tương lai lại đến Đông Hải, phàm là kỳ thú ở biển, chỉ cần nàng thích, ta bắt về hết bồi thường cho nàng.”



Ly Quang ở bên cạnh cũng ôn nhu khuyên nhủ: “Thanh nhi cũng biết bay, mà bay còn nhanh hơn con thú đó rất nhiều, tư thái lại đẹp, sao phải hao tổn sức lực bắt một con thú chứ? Trong thành San Hô có rất nhiều đồ chơi mới lạ, tất cả đều là đồ vật trân quý hiếm lạ nơi đất bằng, Thanh nhi đến Đông Hải lần nữa, ta nhất định dẫn nàng dạo chơi khắp thành San Hô, nàng thích món gì, nhất định toàn bộ đều mua về hết.”

Lúc ấy ta chưa tỉnh ngủ, đại khái là một đứa cứng đầu lại có chút u mê, trước giờ duy nhất một lần đã nói ra lời khiến người bị đả kích: “Ta vốn dĩ là loài lông vũ, hai người các ngươi lại là thủy thú, sao có thể ở cùng một chỗ? Bây giờ có thể hợp cùng một chỗ với nhau, tương lai khẳng định cũng sẽ mỗi người một ngả.” Lời nói chưa ra khỏi miệng ta đã hối hận, vội vàng ngước lên nhìn sắc mặt hai tên ấy. Ly Quang tính tình trước giờ ôn hòa, sắc mặt cũng đã tái mét, Nhạc Kha lại càng tức giận đến độ nói không nên lời, chỉ vào ta oán hận nói: “Đồ nha đầu không biết tốt xấu!”

Mấy bà lão ở phía sau núi Đan Huyệt thường lén lút gọi ta “Nha đầu không biết tốt xấu”. Lời này ta mặc dù sớm đã nghe tới nhàm tai, nhưng từ miệng hắn thốt ra, không hiểu vì sao lại cảm thấy như bị dao cắt, đau đớn vô cùng, lập tức không nói một lời, hóa thành chân thân chim loan, cũng không màng đến thanh âm kinh hoảng của hai người bọn họ, vỗ cánh mà đi.

Bất quá rất lâu sau đó, cũng không rõ là nguyên do gì, ta lại quên đi thù cũ mà tụ tập cùng hai người bọn họ. Đại thể là thực sự cô đơn, không người bầu bạn, biết rõ bản thân là loài lông vũ, nhưng chính là vẫn giao du với thủy thú. Bây giờ tỉ mỉ nhớ lại, thật sự là một lời sấm định!

Tinh thần ta hoảng loạn, bước đi rất lâu, bỗng nhiên có tiếng người gọi: “Cô nương….cô nương…”

Giữa phố xá này Giao nương xinh đẹp cực kỳ nhiều, nhất định là không phải gọi ta, ta cước bộ chưa dừng, ống tay áo đã bị người níu lại, nghiêng đầu nhìn, là một Giao nương mắt xanh đã ngăn bước ta, mắt sâu mũi cao, cực kỳ xinh đẹp. Ta ngơ ngác nhìn nàng, không biết nàng muốn làm gì, nàng lại hảo tâm nhét vào tay ta một vật, ta cầm lên nhìn, thì ra là một chiếc giỏ được kết từ những chuỗi trân châu lớn nhỏ đồng dạng, đáng nói là những viên trân châu đó lại trơn bóng vô cùng, ánh sáng nhàn nhạt, từng viên từng viên hình dáng lớn nhỏ đồng đều, giỏ hoa tinh xảo, cực kỳ hiếm lạ.

Ta lắc lắc đầu, ám chỉ mình không có tiền, Giao nương lại mỉm cười đem chiếc giỏ nhét vào tay ta, sốt sắng nói: “Tiểu nương tử nhất định là lần đầu đến thành San Hô, mới bỡ ngỡ đến căng thẳng. Trân châu dùng làm chiếc giỏ này là do nước mắt của con gái ta năm ấy trước khi xuất giá kết thành, bà lão như ta thấy cũng không có tác dụng gì nhiều, liền xâu thành chiếc giỏ này, cũng không đáng bao nhiêu tiền. Tiểu nương tử thích thì cứ cầm lấy.”

Ta mơ hồ nhớ lại, bản thân trước đây dường như từng thấy qua chiếc giỏ thế này, nên cũng không từ chối nữa, đa tạ nàng ấy hai câu, cầm chiếc giỏ chầm chậm rời khỏi thành San Hô.

Đông Hải rộng lớn, cũng không biết là mấy vạn dặm. Ta tùy ý bước đi trong nước, gặp phải ác ngư tinh quái, cũng chỉ thi triển thuật pháp, cố định chúng ở đâu đó một lúc, rồi lại quay đầu mà đi. Thất hồn lạc phách, cũng không biết là đã đi được bao lâu, cuối cùng chán ghét cái màu đen âm u này, lội nước đi lên, bất quá chưa tới một canh giờ đã nổi lên mặt nước.

Lúc mới ra khỏi nước, đôi mắt gặp sáng, nước mắt liền rơi xuống. Ta dập dềnh trên ngàn ngàn sóng xanh, trong mắt nước mắt cứ lần lượt từng giọt từng giọt đua nhau trào ra, rất nhanh liền rơi vào Đông Hải, không thấy dấu vết. Cũng như những cảnh vật xưa cũ ngày trước, mấy ngàn năm tương giao ấm áp, một khi đoạn tuyệt, trong nhất thời chính là không còn nhớ tới nữa.

Trên đỉnh đầu có kẻ vui vẻ khi người khác gặp họa: “Ca ca, tiểu ngốc điểu này đại khái là ở trên sóng Đông Hải khá lâu, nổi lên liền dùng lực tống nước trong mắt ra ngoài.”

Ta ngẩng đầu lên, nheo nheo mắt nhìn, đáp mây đứng giữa không trung chính là Đồng Sa điện hạ cùng Thiên giới Lăng Xương thái tử. Vội vàng đem nước trên mặt lau sạch.

Đồng Sa điện hạ hạ thấp đám mây, chậc chậc than thở nói: “Lần trước thấy tiểu ngốc điểu này còn giương nanh múa vuốt, lần này sao lại giống như lâm vào cảnh khốn cùng bị người khi dễ thế này?”

Ta hung hăng trừng mắt nhìn hắn, tiếc là trong mắt cạn khô, hoàn toàn không chút khí thế, chỉ tổ chọc hắn một phen cười to, lộ ra hàm răng trắng bóng: “Ca ca, huynh cứ tâm tâm niệm niệm muốn đem tiểu ngốc điểu này lên Thiên đình, có được ý chỉ liền muốn hướng Đông Hải đòi người, vừa vặn bản thân nàng ra khỏi Đông Hải, cũng giảm bớt phiền toái.” Nói rồi bước lên nắm cổ áo ta, ném lên đám mây.

Ta không kịp đề phòng bị hắn ném lên mây té một cái ngã nhào, lúc đứng dậy thì đám mây đã bay lên cực kỳ nhanh, cách mặt nước Đông Hải rất cao, may mà thị lực ta tốt, cũng chỉ nhìn thấy trên sóng biếc dường như có hai bóng người mặc bạch sam, vừa đúng lúc nổi lên trên mặt nước Đông Hải, hình như là Nhạc Kha và Ly Quang.

Trong lòng tự giễu: Khóc xong đúng là ngay đến mắt cũng không tốt.

Ly Quang lúc này e là đang bồi Bích Dao ở trong thành San Hô dạo phố, Nhạc Kha thì mới tỉnh lại, chứng hay quên có vẻ có khuynh hướng gia tăng, ngay đến ta cũng không nhớ ra, há có thể đi tìm ta?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Long Phượng Tình Trường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook