Chương 25: Quay đầu vạn dặm, người xưa không còn (Hạ)
Lam Ngả Thảo
07/11/2015
Tỷ đệ hai người che
giấu hình dạng chen lẫn vào trong phố thị, nhìn thấy người người trước
mặt không ngừng qua lại, cả hai trước đây chưa từng thấy cảnh tượng thế
này, khi ở nhà cũng là người có địa vị, những nơi đã qua ai nấy đều nín
thở im lặng, bây giờ trông thấy cảnh người người ồn ào đông đúc, cả hai
đều cực kỳ cao hứng.
Đi dạo như thế không dưới một canh giờ, Nhạc Kha sờ sờ cái bụng rỗng đang không ngừng kêu réo, kéo kéo ống tay áo Bích Hoàng: “Tỷ tỷ…”
Bích Hoàng đang thích thú ngắm nhìn mọi thứ, chỉ trấn an sờ sờ đầu hắn: “Ngoan, chơi thêm một chút nữa.” Thế nhưng bỗng dưng nhìn thấy nam tử bị mình đá khỏi đám mây đang hùng dũng bước đi, trên người nước vẫn chưa khô, khiến cho người qua đường ở Quân Tử quốc đều chỉ chỉ trỏ trỏ, y lại hoàn toàn không để ý, bước vào một tửu lâu cao nhất trên phố.
Bích Hoàng sinh ra vốn thích náo nhiệt, dắt Nhạc Kha một đường bám theo, bị người trên đường liếc nhìn, cuối cùng bước vào tửu lâu. Bên trong tiểu nhị nhìn thấy hai người y phục đẹp đẽ tinh xảo, có chút khó xử: “Tiểu thư thiếu gia, hiện đang là giờ cơm, bên trong đã kín chỗ, này…”
Bích Hoàng thấy nam tử ấy đang ngồi một mình, y phục nhỏ nước, những người chung quanh đều tránh xa, vẻ khinh thường ánh lên trong mắt. Y lại chỉ để tâm nhấc bầu rượu uống một hơi, lại cầm đũa gắp thịt bò trên bàn ăn lấy ăn để, gió cuốn mây tan, quả thực như lốc quét.
Lúc trước nàng vừa mới đá nam nhân này khỏi đám mây, khi ấy chưa suy nghĩ kỹ càng, sau này cẩn thận ngẫm lại, với thân thủ của hắn, muốn đánh trả lại mình nhất định là thừa khả năng, nhưng vì sao lúc bị nàng đá rơi xuống làn sóng lớn cũng chỉ cười vang như sấm, cực kỳ vui vẻ?
Có thể thấy nam tử này quang minh lỗi lạc, không so đo với nàng.
Nghĩ thế, mắt nàng mặc dù nhìn chằm chằm nam tử ở bàn đó, tay đã dắt Nhạc Kha ngồi vào chiếc bàn gần đấy.
Bàn này có hai nam tử trẻ tuổi đang đấu rượu, một người diện mạo như ngọc, người kia lại dùng một chiếc khăn quấn chặt phía sau đầu. Lúc Bích Hoàng ngồi xuống mới trông thấy sắc mặt hai người bọn họ hình như là muốn nàng tránh đi. Lại không thể giữ sĩ diện, đành phải chắp tay nói: “Làm phiền nhị vị, đệ đệ của tiểu muội đói đến hoa mắt, mượn nửa bàn của nhị vị dùng.” Nàng vừa mới bước chân ra bên ngoài, không biết có từ gọi là “ghép bàn”.
Hai vị công tử trẻ tuổi ở nơi phố thị hành tẩu đã lâu, nghe thấy lời này thì tỷ mỷ đánh giá nàng một hồi, đưa mắt nhìn nhau cùng cười. Vị có gương mặt trắng như ngọc đem bầu rượu ở trước mặt đưa qua, nói: “Hai người chúng ta đang thưởng rượu, bất phân thắng bại. Nếu đã có duyên, chi bằng tiểu thư cũng cùng nâng chén một lát?”
Bích Hoàng cũng không câu nệ, vừa đem thức ăn hấp dẫn trên bàn kéo qua đặt trước mặt Nhạc Kha cùng hắn ăn, vừa nâng ly rượu cạn với hai người, nơi khóe mắt dư quang vẫn lưu lại trên người nam tử khí thế ngời ngời đó, ngay đến bản thân cũng cực kỳ kinh ngạc, hôm nay vì sao mắt cứ dán chặt không rời vào nam nhân thô lỗ này.
Tửu lâu này trước nay nổi tiếng nhờ vào mỹ tửu, khi Bích Hoàng uống đến ngà ngà say, trước mặt xuất hiện một gương mặt màu mật ong, chỉ vào hai vị công tử trẻ tuổi nói: “Sao lại so đo cùng một tiểu cô nương?”
Bích Hoàng cao ngạo sống suốt hai vạn hai ngàn năm, nghểnh cổ nói: “Ta mới không phải tiểu cô nương!” Nhấc vò rượu trên bàn, từng ngụm từng ngụm uống cạn.
Nam tử gãi gãi đầu, có chút mất tự nhiên: “Thế này có gì hay chứ?”
Hai công tử trẻ tuổi nhìn nhau cười: “Các hạ cũng thấy rồi đó.” Ngụ ý chính là rượu là do tiểu cô nương tự muốn uống, không phải do hai người bọn ta bắt ép.
Nam tử đó dáng người cao to, tay dài chân dài, hướng về phía hai vị công tử trẻ tuổi trừng mắt nhìn, cười một cách tiêu sái, rồi chỉ vào vò rượu của “cao nhân” ngồi bên cạnh, nói: “Nếu đã như vậy, tiểu cô nương này còn thiếu ta một món nợ, người – ta đem đi, tiền rượu – nhị vị trả.”
Họ khẽ mỉm cười gật đầu, chỉ đợi nam nhân này đem tiểu cô nương và tiểu đồng đi xa, mỗi người lấy từ trong túi tiền tiền rượu đã chuẩn bị sẵn, không nhịn được bỗng kinh hãi, chỉ thấy bên trong túi toàn bạc là bạc? Chẳng qua là chút vỏ sò bể nát, chính là hai người trước khi rời Đông Hải thuận tay nhặt lấy ở bờ biển, làm đồ thi triển pháp thuật.
Đi dạo như thế không dưới một canh giờ, Nhạc Kha sờ sờ cái bụng rỗng đang không ngừng kêu réo, kéo kéo ống tay áo Bích Hoàng: “Tỷ tỷ…”
Bích Hoàng đang thích thú ngắm nhìn mọi thứ, chỉ trấn an sờ sờ đầu hắn: “Ngoan, chơi thêm một chút nữa.” Thế nhưng bỗng dưng nhìn thấy nam tử bị mình đá khỏi đám mây đang hùng dũng bước đi, trên người nước vẫn chưa khô, khiến cho người qua đường ở Quân Tử quốc đều chỉ chỉ trỏ trỏ, y lại hoàn toàn không để ý, bước vào một tửu lâu cao nhất trên phố.
Bích Hoàng sinh ra vốn thích náo nhiệt, dắt Nhạc Kha một đường bám theo, bị người trên đường liếc nhìn, cuối cùng bước vào tửu lâu. Bên trong tiểu nhị nhìn thấy hai người y phục đẹp đẽ tinh xảo, có chút khó xử: “Tiểu thư thiếu gia, hiện đang là giờ cơm, bên trong đã kín chỗ, này…”
Bích Hoàng thấy nam tử ấy đang ngồi một mình, y phục nhỏ nước, những người chung quanh đều tránh xa, vẻ khinh thường ánh lên trong mắt. Y lại chỉ để tâm nhấc bầu rượu uống một hơi, lại cầm đũa gắp thịt bò trên bàn ăn lấy ăn để, gió cuốn mây tan, quả thực như lốc quét.
Lúc trước nàng vừa mới đá nam nhân này khỏi đám mây, khi ấy chưa suy nghĩ kỹ càng, sau này cẩn thận ngẫm lại, với thân thủ của hắn, muốn đánh trả lại mình nhất định là thừa khả năng, nhưng vì sao lúc bị nàng đá rơi xuống làn sóng lớn cũng chỉ cười vang như sấm, cực kỳ vui vẻ?
Có thể thấy nam tử này quang minh lỗi lạc, không so đo với nàng.
Nghĩ thế, mắt nàng mặc dù nhìn chằm chằm nam tử ở bàn đó, tay đã dắt Nhạc Kha ngồi vào chiếc bàn gần đấy.
Bàn này có hai nam tử trẻ tuổi đang đấu rượu, một người diện mạo như ngọc, người kia lại dùng một chiếc khăn quấn chặt phía sau đầu. Lúc Bích Hoàng ngồi xuống mới trông thấy sắc mặt hai người bọn họ hình như là muốn nàng tránh đi. Lại không thể giữ sĩ diện, đành phải chắp tay nói: “Làm phiền nhị vị, đệ đệ của tiểu muội đói đến hoa mắt, mượn nửa bàn của nhị vị dùng.” Nàng vừa mới bước chân ra bên ngoài, không biết có từ gọi là “ghép bàn”.
Hai vị công tử trẻ tuổi ở nơi phố thị hành tẩu đã lâu, nghe thấy lời này thì tỷ mỷ đánh giá nàng một hồi, đưa mắt nhìn nhau cùng cười. Vị có gương mặt trắng như ngọc đem bầu rượu ở trước mặt đưa qua, nói: “Hai người chúng ta đang thưởng rượu, bất phân thắng bại. Nếu đã có duyên, chi bằng tiểu thư cũng cùng nâng chén một lát?”
Bích Hoàng cũng không câu nệ, vừa đem thức ăn hấp dẫn trên bàn kéo qua đặt trước mặt Nhạc Kha cùng hắn ăn, vừa nâng ly rượu cạn với hai người, nơi khóe mắt dư quang vẫn lưu lại trên người nam tử khí thế ngời ngời đó, ngay đến bản thân cũng cực kỳ kinh ngạc, hôm nay vì sao mắt cứ dán chặt không rời vào nam nhân thô lỗ này.
Tửu lâu này trước nay nổi tiếng nhờ vào mỹ tửu, khi Bích Hoàng uống đến ngà ngà say, trước mặt xuất hiện một gương mặt màu mật ong, chỉ vào hai vị công tử trẻ tuổi nói: “Sao lại so đo cùng một tiểu cô nương?”
Bích Hoàng cao ngạo sống suốt hai vạn hai ngàn năm, nghểnh cổ nói: “Ta mới không phải tiểu cô nương!” Nhấc vò rượu trên bàn, từng ngụm từng ngụm uống cạn.
Nam tử gãi gãi đầu, có chút mất tự nhiên: “Thế này có gì hay chứ?”
Hai công tử trẻ tuổi nhìn nhau cười: “Các hạ cũng thấy rồi đó.” Ngụ ý chính là rượu là do tiểu cô nương tự muốn uống, không phải do hai người bọn ta bắt ép.
Nam tử đó dáng người cao to, tay dài chân dài, hướng về phía hai vị công tử trẻ tuổi trừng mắt nhìn, cười một cách tiêu sái, rồi chỉ vào vò rượu của “cao nhân” ngồi bên cạnh, nói: “Nếu đã như vậy, tiểu cô nương này còn thiếu ta một món nợ, người – ta đem đi, tiền rượu – nhị vị trả.”
Họ khẽ mỉm cười gật đầu, chỉ đợi nam nhân này đem tiểu cô nương và tiểu đồng đi xa, mỗi người lấy từ trong túi tiền tiền rượu đã chuẩn bị sẵn, không nhịn được bỗng kinh hãi, chỉ thấy bên trong túi toàn bạc là bạc? Chẳng qua là chút vỏ sò bể nát, chính là hai người trước khi rời Đông Hải thuận tay nhặt lấy ở bờ biển, làm đồ thi triển pháp thuật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.