Quyển 3 - Chương 157: Anh yêu em!
Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
14/04/2013
Một lúc lâu sau, Dương Vũ mới buông Tiêu Ngọc ra. Nhưng hai tay vẫn giử chặt Tiêu Ngọc không tha. Ánh mắt lại mang theo ý cười cúi đầu nhìn Tiêu Ngọc.
Cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của Dương Vũ, sắc mặt Tiêu Ngọc nhất thời xấu hổ đỏ lên. Cúi gầm mặt xuống đất.
"Ha hả..." Dương Vũ bỗng nhiên nở nụ cười vui vẻ.
"Anh cười gì vậy." Tiêu Ngọc xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu, thanh âm giống như muỗi vằn bay. Nếu như không phải Dương Vũ có thính giác lợi hại, chắc chắn không thể nghe được lời nào.
"Cười gì đâu." Giọng nói Dương Vũ tràn ngập sự vui vẻ, tay lại dùng sức ôm chặc Tiêu Ngọc vào ngực, như sợ Tiêu Ngọc lại biến mất lần nữa.
"Anh còn cười." Tiêu Ngọc không chịu nỗi nữa, dãy nãy thân thể, đồng thời bàn tay Tiêu Ngọc ở phần thịt mềm chỗ eo ếch, matxa “nhẹ” hắn một cái.
"Đau ~~!" Dương Vũ lúc này liền rên lên tiếng. "Không cho anh cười." nằm trong lồng ngực Dương Vũ, Tiêu Ngọc vẫn cảm giác được ý sự ám mụi của hắn.
"Anh cao hứng. Anh vô cùng vui vẻ." Dương Vũ vẫn cười nói. Mãi cho đến bây giờ, Dương Vũ mới chính thức bắt được trái tim Tiêu Ngọc. Mặc dù không thề non hẹn biển, mặc dù không có những lời thề như biển cạn đá mòn. Nhưng Dương Vũ biết, lúc này hắn đã chân chính nắm được trái tim Tiêu Ngọc.
Kiếp nầy, sau này vô luận như thế nào, cho dù lên núi đao xuống biển lửa, cho dù chết, Dương Vũ sẽ không bao giờ buông tay. Kiếp trước, tự bản thân buông tay, mãi cho đến sau này hắn vẫn còn thấy hối hận.
Cuộc đời này, Dương Vũ tuyệt đối sẽ không buông tay lần nữa. Nghĩ tới đây, tay Dương Vũ không kìm hãm được, dùng thêm chút sức.
Nằm ở trong lồng ngực Dương Vũ, Tiêu Ngọc rất ngượng ngùng , nhưng cùng lúc với ngượng ngùng, trong lòng nàng dâng lên từng trận hạnh phúc.
Nghe tiếng tim đập của Dương Vũ, ngữi thấy mùi nam nhân trên người hắn, cảm thụ được nhiệt độ trên người Dương Vũ, Tiêu Ngọc nằm trong ngực hắn, miệng bất giác hiện ra một nụ cười.
Tựa đầu lên bờ vai hữu lực này của Dương Vũ, Tiêu Ngọc cảm giác vô cùng an toàn.
"Sao anh ôm em chặc vậy? Em ngợp thở rồi nè." Mặc dù rất vui vẻ, nhưng rốt cuộc Tiêu Ngọc vẫn phải nói.
"Anh sợ em sẽ rời khỏi anh." Dương Vũ cười nói, đồng thời buông lỏng ra một chút, nhưng vẫn ôm Tiêu Ngọc.
"Đồ lưu manh, em không bỏ đi đâu ."Tiêu Ngọc ngượng ngùng, nhưng kiên định nói.
"Ha ha, đó là em nói nha, bất quá cho dù em muốn rời đi anh cũng sẽ không buông tay, cả đời này, anh sẽ nắm tay em cho đến già, trừ phi anh chết, nếu không anh sẽ không bao giờ buông tay!" Dương Vũ kiên định nói.
"Đừng nói gở." Tiêu Ngọc vội vàng lấy tay bưng kín miệng Dương Vũ, trên mặt cũng không khỏi lộ ra nụ cười hạnh phúc.
"Tiêu Dao." Dương Vũ cúi đầu nhìn Tiêu Ngọc, bỗng nhiên kêu nàng một tiếng.
"Ừ?" Tiêu Ngọc ngẩng đầu nhìn hắn.
"Anh yêu em!" Vừa nói, Dương Vũ cũng trầm đầu hôn xuống.
"Ô ô..."
"Đồ lưu manh, đồ lưu manh, chỉ biết chiếm tiện nghi của em." Một lát sau, Dương Vũ buông lỏng ra, nhưng Tiêu Ngọc vẫn chưa “tha thứ” cho hắn, đánh hắn mà như vuốt ve. Mặc dù, Tiêu Ngọc đang đánh Dương Vũ, nhưng từ nụ cười hạnh phúc trên mặt nàng, xem ra nàng rất thỏa mãn. Đánh Dương Vũ cũng chỉ là do nàng ngượng ngùng mà thôi.
"Ha hả..." Dương Vũ cũng chỉ ngây ngốc cười, ôm Tiêu Ngọc, hắn không nói gì thêm.
Thật lâu sau, Dương Vũ mới buông Tiêu Ngọc. Nhìn Tiêu Ngọc, Dương Vũ bỗng nhiên nói: " Tiêu Ngọc, quả thật anh với Chu Dĩnh không hề phát sinh chuyện gì." Mặc dù uẩn khúc giữa họ đã tiêu tan, nhưng Dương Vũ vẫn cảm thấy cần phải làm rõ chuyện này với Tiêu Ngọc.
"Em tin anh." (Hun xong mà không tin mới lạ...) Tiêu Ngọc cười một tiếng, sau đó nhìn Dương Vũ nói.
"Cảm ơn em." Dương Vũ bỗng nhiên dâng lên một trận cảm động."Anh cùng với Chu Dĩnh..." Sau đó, Dương Vũ đem chuyện tối hôm qua nói lại. Dĩ nhiên, đối với dị năng của bản thân, Dương Vũ vẫn không nói thẳng.
"Anh đúng thật là một gã đa tình." Nghe xong lời giải thích của Dương Vũ , Tiêu Ngọc liếc Dương Vũ một cái, dừng một chút, Tiêu Ngọc tiếp tục nói "Anh đến đây chưa được bao lâu? Không ngờ mới mấy ngày đã phát sinh nhiều chuyện như thế."
"Anh cũng không muốn a, cũng không phải là anh chủ động đi kiếm rắc rối, mà nó cứ mãi tìm đến anh, anh có biện pháp gì?" Dương Vũ bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Hừ, em còn không nhìn ra à, anh xem thử những người anh cứu là ai? Bội Bội, em, Chu Dĩnh, mỗi một người đều là đại mỹ nữ, hừ, làm sao những người được anh cứu không có ai là nam ?" Tiêu Ngọc liếc xéo Dương Vũ một cái, nói.
"Trùng hợp, trùng hợp." Dương Vũ ngượng ngùng cười một tiếng, khi Tiêu Dao nhắc nhở, Dương Vũ mới kịp phản ứng, hắn cũng cảm thấy sau nhiều chuyện như vậy, những người được bản thân cứu đều là mỹ nữ.
Chẳng lẽ là thật sự trùng hợp? Trong lòng Dương Vũ buồn bực một trận. Bất quá, mặc dù trong vài ngày qua phát sinh không ít chuyện rắc rối. Nhưng Dương Vũ cũng cảm thấy cực kỳ vui vẻ. Những ngày qua, rốt cuộc hắn cũng nắm được Tiêu Ngọc trong tay. Hơn nữa còn thu được một đàn em tiền đồ vô lượng.
Mặc dù không biết thu Hỏa Phượng Hoàng làm đàn em có tác dụng gì. Nhưng Dương Vũ có dự cảm, sau này quan hệ giữa hắn cùng với Hỏa Phượng Hoàng sẽ càng thêm thân mật . Sau này bọn họ, sẽ có nhiều thời gian cùng nhau sóng vai chiến đấu hơn!
"Hừ hừ." Tiêu Ngọc chẳng qua là hừ mấy tiếng.
Vừa lúc đó, điện thoại Dương Vũ bỗng nhiên vang lên.
"Uy. Đại ca a, chuyện kia ra sao rồi?" Sau khi nhận cuộc gọi, giọng nói thanh thúy của Hỏa Phượng Hoàng liền truyền tới.
"Ha hả, đại ca của em tự thân xuất mã, chuyện gì làm không được ? Ừ, hiện tại em có thể đổi cách xưng hô gọi Tiêu Ngọc là chị dâu rồi." Dương Vũ cười đắc ý nói.
"Ai nha!" Dương Vũ bỗng nhiên hô một tiếng đau đớn. Thì ra là sau khi Tiêu Ngọc nghe thấy giọng nói đắc ý của Dương Vũ, hung hăng ‘matxa’ vùng thịt mềm bên hông của Dương Vũ một cái.
"Được rồi, không nói chuyện với em nữa. Nhớ sau khi rời đi phải đóng kín cửa." Sau đó, Dương Vũ liền cúp điện thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.