Long Tổ

Quyển 3 - Chương 156: Bá đạo.

Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành

14/04/2013



"Buông ra." Mới đầu Tiêu Ngọc ngập ngừng một chút, tiếp theo là từ chối mãnh liệt.

"Anh không buông." Dương Vũ càng ôm càng chặc.

"Buông, đồ lưu manh."(Ngu sao làm quân tử???) Đôi mắt Tiêu Ngọc tràn đầy nước mắt nhìn Dương Vũ, tiếp tục giãy giụa nói.

"Anh không buông, nếu anh buông ra em sẽ rời anh mãi mãi, anh tuyệt đối không cho phép em rời khỏi anh." Dương Vũ bá đạo nói.

"Đồ lưu manh, anh mau buông, em không thích anh, anh đi tìm cô ả kia đi. Hãy đem những lời này mà nói với cô ta." Xem ra Tiêu Ngọc vẫn không có cách nào chấp nhận chuyện này.

"Anh và Chu Dĩnh quả thật không có chuyện gì , em phải tin anh." Dương Vũ cúi đầu nhìn, Tiêu Ngọc nói."Hừ hừ, dù sao cũng không liên qua gì đến em, anh mau thả ra, đến lúc em về nhà rồi." Vô luận Dương Vũ nói gì. Tiêu Ngọc cũng chỉ có một phản ứng, đó chính là muốn nhanh chóng rời nơi đây.

"Có thật là em không thích anh?" Vẻ mặt Dương Vũ bỗng nhiên chăm chú nhìn ánh mắt Tiêu Ngọc hỏi.

Nghe được câu nói của Dương Vũ, lại nhìn ánh mắt của Dương Vũ. Tiêu Ngọc nhếch miệng "Đúng." Trong nháy mắt liền rụt trở về. Có đúng là như vậy không? Tiêu Ngọc cúi đầu, nàng cũng không biết.

Cúi đầu một lúc lâu, Tiêu Ngọc mới chậm rãi ngước lên, nhìn ánh mắt Dương Vũ nàng lại hiện lên một chút do dự. Chút do dự này chỉ lóe lên nhưng không thể tránh được ánh mắt của Dương Vũ, nãy giờ hắn chăm chú nhìn Tiêu Ngọc, tất cả cử chỉ của nàng đều được hắn thu vào mắt.

"Đúng em không yêu anh, thậm chí, em không có chút cảm giác gì với anh! Anh hài lòng chưa?" Nhìn Dương Vũ, Tiêu Ngọc nói ra những lời lạnh lùng.

"Có thật không?" Sắc mặt Dương Vũ cũng rất bình thản, hỏi ngược lại, hắn không còn biểu hiện bối rối như khi nãy.



Nhìn vẻ mặt bình thản của Dương Vũ, trong lòng Tiêu Ngọc bỗng nhiên đau xót, lúc này cũng gật đầu, lạnh giọng nói: "Đúng vậy."

Dương Vũ chỉ bày ra bộ mặt bình thản nhìn Tiêu Ngọc, cũng không có phản ứng gì, qua thật lâu sau Dương Vũ mới bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Em nói dối!"

" Em không có." Trên mặt Tiêu Ngọc chợt hiện lên vẻ bối rối.

"Em nói dối, em gạt tôi !" Dương Vũ nhìn Tiêu Ngọc, gằn từng chữ từng câu nói, sau đó, Dương Vũ dừng một chút, liền tiếp tục nói: "Em nhìn thử quanh đây là nơi nào?"

"Trường học a." Tiêu Ngọc cũng không thèm nhìn, nói.

"Tại sao em lại tới trường học?" Dương Vũ cúi đầu xuống, nhìn Tiêu Ngọc đột nhiên hỏi.

"Tại sao em lại muốn tới trường học!?" Tiêu Ngọc ngây người ra, tiếp theo liền lạnh giọng nói: "Đây là ngôi trường em học, muốn tới thì tới, anh quản được sao?"

"Nga, phải không? Vậy em nhìn lại thử đây là nơi nào?" Dương Vũ tiếp tục hỏi.

"Đây chính là trường em học a, anh rõ hơn em sao?" Tiêu Ngọc thản nhiên nói.

"Em không nên tự gạt mình nữa. Tiêu Ngọc." Tiêu Dao nhìn Dương Vũ, bỗng nhiên nói ra một câu không liên quan gì đến chủ đề."Anh thật là kỳ quái, tại sao em phải đi gạt chính mình, hơn nữa em là em, anh là anh, sao anh biết được em đang nghĩ cái gì?"

"Vậy em nhìn kỹ xung quanh nơi đây là chỗ nào, ngươi không nhớ? Đây là nơi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên. Chẳng lẻ em còn muốn tự gạt bản thân sao?"

"Kỳ quái, em thích tới đây thì tới, mà đây quả thật là nơi chúng ta gặp nhau lần đầu sao? Sao em lại chẳng có chút ấn tượng nào thế." Trên mặt Tiêu Ngọc hiện ra một chút hoảng hốt, nhưng cuối cùng vẫn lạnh lùng, hướng Dương Vũ nói.



"Chẳng lẻ em vẫn chưa rõ sao? Nếu như không phải nơi này là chỗ chúng ta gặp mặt lần đầu, thì sao em lại tới đây? Mà anh làm sao biết được em tới nơi này? Chẳng lẽ, em không thấy đây là một loại duyên phận sao? Chẳng lẽ, em thật lòng không thích anh sao?"

Dương Vũ nói, từng chữ từng câu truyền vào trong tai Tiêu Ngọc, từng chữ khiến lòng Tiêu Ngọc nỗi lên sự hoảng hốt vô hình. Nàng vẫn không muốn thừa nhận tâm trạng mình đã bị Dương Vũ vạch trần. Trong lòng vẫn muốn trốn tránh vấn đề, rốt cục dưới từng câu của Dương Vũ, nàng cũng phải đối mặt với vấn đề.

Mà vào lúc này, Tiêu Ngọc mới rốt cục hiểu được, thì ra bản thân quả thật đã thích, thậm chí là yêu Dương Vũ rồi. Nhưng mà nghĩ tới cảnh nhìn thấy lúc sáng, trong lòng nàng lại đau xót không thôi.

"Em không hề thích anh, anh cũng đừng làm ra vẻ hiểu em nữa. Mau buông tay ra." Một lát sau, Tiêu Ngọc lần nữa lạnh lùng nói.

"Phải không?" Dương Vũ bỗng nhiên dùng tay phải ôm Tiêu Ngọc thật chặc, tay trái nâng cằm Tiêu Ngọc lên, "Em hãy nhìn thẳng vào mắt anh, nhìn trực tiếp vào mắt anh nói, em không yêu anh!" Dương Vũ bá đạo nói.

"Hừ." Nghe được câu nói của Dương Vũ, Tiêu Ngọc hừ nhỏ một tiếng, ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt Dương Vũ. Nhưng cặp mắt lòe lòe nhấp nháy của Dương Vũ, khiến nàng không dám nhìn thẳng hắn chút nào.

"Nhìn đôi mắt của anh, sau đó nói với anh ‘Em không thích anh ’. Lúc đó anh sẽ buông tay, vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện trong tầm mắt của em bất cứ lần nào nữa!" Dương Vũ nhìn thẳng vào ánh mắt Tiêu Ngọc, tiếp tục bá đạo.

Tiêu Dao vẫn không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Dương Vũ, thậm chí cuối cùng nàng ngoảng mặt sang một bên.

"Nhìn anh ." Dương Vũ cúi đầu tự nói. Đồng thời, cánh tay thêm lực ôm Tiêu Ngọc. Thân thể Tiêu Ngọc mạnh mẽ áp sát vào Dương Vũ..

Sau đó, tay trái Dương Vũ cũng nhẹ nhàng dùng lực, nâng cằm Tiêu Ngọc cao hơn một chút. Sau đó, Dương Vũ cúi đầu, hôn thẳng lên cái miệng nhỏ nhắn của Tiêu Ngọc.

"Ô ô..." Bỗng nhiên bị Dương Vũ tập kích, Tiêu Ngọc kinh hãi, sau đó lập tức phản ứng lại, đôi tay đập vào lưng Dương Vũ không ngừng .

Nhưng dưới sự cường công của Dương Vũ, Tiêu Ngọc đang không ngừng giãy dụa, thân thể từ từ xụi đi. Đôi tay vỗ vào lưng Dương Vũ cũng không biết dừng lại lúc nào, hiện tại đã biến thành ôm Dương Vũ thật chặc. Mà đồng thời, Tiêu Ngọc cũng không tránh nụ hộn của Dương Vũ nữa, mà nhiệt tình phối hợp lại, nấu cháo lưỡi với hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Long Tổ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook