Quyển 2 - Chương 113: Cao Thủ Cổ Võ (hạ).
Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
14/04/2013
“Xong một tên.” Dương Vũ hừ lạnh, vận pháp đứng lên, hướng phía bên cạnh tiến tới.
Bố cục giữa hai lầu không khác biệt lắm, nơi này cũng chất đủ thứ.
Hiện tại, Dương Vũ đang ẩn thân phía sau đống hỗn độn chờ thời cơ ra tay
“Bị giết rồi.” Một tên lật ngửa tên bị đánh chết lên, nhìn xem bị giết như thế nào. Đột nhiên, bản năng phản ứng khiến thân thể của hắn nghiên hẳn về một bên.
Động tác vừa rồi của hắn há có thể theo kịp tốc độ của Dương Vũ? Dù bản năng cảm giác được có nguy hiểm mà né tránh, nhưng tốc độc của Dương Vũ lại càng mau lẹ.
“Oanh.” Một tiếng nổ vang lên, tiếp theo đó là âm thanh cuối cùng tên đạo tặc phát ra. Sau một khắc, cả người tên cướp từ cửa sổ bay ra ngoài.
Thì ra Dương Vũ cũng biết được tên đó sẽ nhằm phía này đi tới, khi hắn khom lưng xuống nhìn, một cước của Dương Vũ đá bay tên cướp ra ngoài.
Thử nghĩ lại xem, hiện tại lực lượng của Dương Vũ có bao nhiêu? Chỉ cần có một chân, hàm chứa lực lượng cường đại đã đánh tan nát ngũ tạng tên cướp.
Chấm dứt, Dương Vũ đã dễ dàng hạ gục bốn tên cướp.
Nghe thấy tên kia kêu thảm thiết trước khi chết, những tên còn lại sắc mặt cũng đột nhiên biến đổi. Nhưng tên lão đại không hề nháy mắt.
“Tụi bay lên một lượt luôn đi.” Lão đại lạnh lùng nói.
“Lão đại?” Cả bọn cùng nhìn về phía lão đại, lộ vẻ chần chờ. Đã có bốn huynh đệ chết trong tay đối phương. Bọn chúng không phải là loại ngu ngốc, bọn chúng biết người kia không phải đơn giản. Thực ra bọn chúng cũng không muốn giống đám người chết bất đắc kỳ tử, không rõ nguyên do kia.
Lão đại nhìn qua thì có vẻ tỉnh táo, những tên chết đi dường như với hắn không có gì liên quan. Nhưng thực tế, trong lòng hắn thì vô cùng giận dữ. Nếu hắn không quý trọng tính mạng của thủ hạ, thì hắn sẽ không bắt Tiêu Ngọc đem tới đây, để uy hiếp Dương Vũ.
Giờ hắn mới hiểu được, Dương Vũ không phải là người bình thường. Hắn bắt đầu cảm thấy chuyện này khó giải quyết. Chuyện đã xảy ra tới mức này rồi, muốn lui cũng không còn đường nữa.
Đầu tiên báo cho bọn kia biết không nên đi tới chổ đó, sau đó tên lão đại lạnh lùng nói: “Dương Vũ, tao biết mày đang ở gần đây, nếu mày không ra, tao giết cô bé này ngay.” Lão đại rất tỉnh táo nói.
“Mày cứ thử động đến một sợi lông của nàng đi?” Giọng nói của Dương Vũ như tản băng, quanh quẩn trong kho hàng. Ảo ảnh chợt lóe trước mặt mọi người, Dương Vũ đột nhiên xuất hiện..
Trong nháy mắt nhìn thấy Dương Vũ xuất hiện, sắc mặt bọn cướp liền thay đổi. Lão đại thở ra một luồng hơi lạnh.
Trong nháy mắt nhìn thấy Dương Vũ, đôi mắt đầy lửa giận của Tiêu Ngọc liền thay đổi. Tâm tình hỗn loạn.
Vừa muốn Dương Vũ đến cứu, nhưng lại vừa không muốn vì mình mà mạo hiểm. Vì cô biết bọn bắt cóc mình là bọn chuyên liều mạng làm việc ác. Cô lo Dương Vũ không phải là đối thủ.
Dù ở vụ cướp ngân hàng Dương Vũ đã thi triển thân thủ của mình nhưng Tiêu Ngọc vẫn không nhìn tận mắt, trong suy nghĩ của cô, Dương Vũ chỉ là người bình thường. Mà bọn chúng cầm vũ khí trên tay, còn Dương Vũ thì tay không.
Một lúc sau, mấy tên không hẹn mà cùng lên đạn hướng về phía Dương Vũ.
“Ha ha …” Dương Vũ hắng giọng cười, hai tay di chuyển. Sau đó, thân hình Dương Vũ chuyển động và biến mất khỏi chổ đứng.
A!A!...”
Mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, Tiêu Ngọc thấy mấy tên cướp ở phía trước mình đều đưa tay lên che cổ, toàn bộ đều ngã xuống đất.
“Mày rất mạnh!” Sắc mặt tên lão đại biến đổi. Tiêu Ngọc thấy đầu mình căng thẳng. “ Nhưng mà, mày không nghe lời tao, mày chờ nhặt xác cô bé này sao?” Lão đại một tay đặt lên đầu Tiêu Ngọc, nhìn về phía Dương Vũ ẩn nấp, lạnh giọng nói.
Hiện tên lão đại vô cùng tức giận. Hắn cũng không nghĩ được, tại sao Dương Vũ có thể mạnh đến mức này. Thâm chí hắn còn chưa kịp động thủ, thủ hạ của hắn đã bị Dương Vũ giết chết hết rồi.
“Mày không tồi.” Ảo ảnh chợt lóe, lần nữa Dương Vũ lại hiện ra trong tầm mắt của tên lão đại, lạnh lùng nhìn hắn. “Mày hẳn cũng là một võ giả. Một cao thủ cổ võ. Là một cao thủ cổ võ, mày cảm thấy việc uy hiếp một cô bé trói gà còn không chặt, không phải là sỉ nhục to lớn hay sao?” Dương Vũ lạnh lùng nhìn tên cướp ở trước mắt, lạnh giọng nói.
Hơi thở không kém, ắt hẳn là một cao thủ cổ võ.
“Ha ha…” Tên lão đại bỗng nhiên ngửa mặt lên trời, cười lớn. “Tao không cảm thấy đây là việc sỉ nhục gì cả. Chỉ cần đạt được mục đích của mình, tao không tiếc hết thảy. Còn mày tao cũng sẽ giết.” Lão đại lạnh băng nhìn Dương Vũ, cảm nhận được trên người hắn tán ra hơi thở cường đại. Đó là một loại hơi thở nguy hiểm.
“Nếu như cô ấy thiếu mất một sợi lông, tao nhất định sẽ cho mày sống dở chết dở!” Dương Vũ lạnh lùng nhìn lão đại, hơi thở toàn thân càng trở nên băng lãnh.
Trong mắt không có vẻ kinh sợ, không có sự tức giận, chẳng qua là cảm giác vô cùng xúc động. Cho đến hiện tại, Tiêu Ngọc vẫn không rõ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Kể từ khi Dương Vũ xuất hiện trước mặt nàng, Tiêu Ngọc đã bắt đầu động chân tình.
Dù Dương Vũ chưa một lần nhìn cô, thậm chí một câu hỏi thăm cũng không có. Nhưng mà, nghe cuộc đối thoại của hắn với tên lão đại, Tiêu Ngọc trong lòng vô cùng cảm động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.