Long Tổ

Quyển 2 - Chương 114: Quỳ xuống!

Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành

14/04/2013



“Mày tên là Dương Vũ đúng không?” Nhận xét Dương Vũ một lúc, sau đó tên lão đại lạnh lùng nói.

"Là tao!" Dương Vũ ngẩng đầu, cặp mắt không chút xúc cảm nhìn tên lão đại bọn cướp, dường như toàn thân Dương Vũ đều buông lỏng. Cặp mắt thỉnh thoảng toát ra tinh quang giống như ánh mắt của mâu ưng, chứng tỏ Dương Vũ vẫn còn trong trạng thái đề phòng.

Dương Vũ làm sao dám buông lỏng? Tính mạng Tiêu Ngọc còn đang nằm trong tay của tên lão đại. Bây giờ, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể cực kì bình tĩnh, chỉ cần chờ đến khi tên lão đại lơi lỏng, thì đó là lúc Dương Vũ ra tay.

"Mày tới đây cho tao!", tay trái tên lão đại đặt ở đỉnh đầu Tiêu Ngọc, nhìn về phía Dương Vũ, bỗng nhiên lớn tiếng nói.

Nhìn bàn tay hắn đặt trên đầu Tiêu Ngọc, Dương Vũ dứt khoát bước tới.

"Quỳ xuống cho tao!" hai tay tên lão đại đặt trên đầu Tiêu Ngọc xuất ra khí tức cường đại, nếu Dương Vũ không chịu nghe lời quỳ xuống, chỉ cần chân khí của hắn xuất ra, một người bình thường như Tiêu Ngọc sẽ bị đánh chết ngay lập tức.

Đây là một sự uy hiếp. Nhưng tính mạng của Tiêu Ngọc chỉ phụ thuộc vào ý niệm của Dương Vũ. Nhìn thấy nguy hiểm của Tiêu Ngọc, nhưng trong lòng Dương Vũ như phiên giang đảo hải.

Hắn tuyệt đối không để cho Tiêu Ngọc phải chịu bất kì tổn thương nào. Huống hồ, Tiêu Ngọc bị bắt là do có quan hệ với hắn. Nếu như Tiêu Ngọc vì lý do này mà xảy ra chuyện, hắn sẽ hối hận cả đời.

"Không được!"

Nghe lời nói của tên cướp, Tiêu Ngọc lập tức nhìn về phía Dương Vũ, không ngừng lắc đầu, mắt lộ ra thần sắc khó hiểu, tâm tư lẫn lộn.

"Không biết Dương Vũ có vì mình mà quỳ xuống hay không? Nam nhi dưới đầu gối là vàng a..."



"Bộp!"

Một tiếng động vang lên, Tiêu Ngọc ngẩng đầu nhìn sang, vừa lúc nhìn thấy Dương Vũ quỳ xuống trước mặt tên cướp, sắc mặt không có phẩn nộ, không mang vẻ sỉ nhục, chỉ có bình tĩnh.

Dương Vũ chưa vì ai mà quỳ. Bất kể là kiếp này hay kiếp trước, ngay cả cha mẹ mình cũng chưa từng quỳ qua. Mà hôm nay, vì sự uy hiếp của tên cướp, vì Tiêu Ngọc mà quỳ.

Dương Vũ vô cùng bình tĩnh. Nếu như cứu được Tiêu Ngọc trở về, cái quỳ này của hắn vô cùng đáng giá.

"Dương Vũ, tại sao anh làm như vậy?" Nhìn Dương Vũ đang quỳ, trong đầu Tiêu Ngọc vô cùng phức tạp và rất cảm động. Không thể nghĩ tới được, Dương Vũ quả thực vì mình mà quỳ xuống. Mình với hắn biết nhau có mấy ngày a?

Tiêu Ngọc ứa nước mắt. Cảm động! Chỉ có niềm cảm động khôn cùng!

"Tốt lắm, rất nghe lời." Tay phải tên lão đại vung lên, nhìn Dương Vũ đang quỳ trước mặt mình. Bỗng nhiên hắn nhấc chân phải đá mạnh vào ngực Dương Vũ.

"Oành!"

Một tiếng vang thật lớn, Dương Vũ bị đá bay ra ngoài, trúng vào những thứ đặt lẫn lộn trên sàn, một lúc sau mới dừng lại.

"Khụ...khụ...!"

Dương Vũ xoa ngực bị đau, từ từ đứng lên. Hai mắt hung hãn nhìn tên cướp. May mắn là Dương Vũ đã sớm đem lực lượng che kín toàn thân, một cước này của tên cướp chẳng qua là đạp hắn văng ra ngoài, hắn cảm thấy đau đớn một chút mà thôi.

Trong mắt Dương Vũ toát ra lửa giận hừng hực. Nhìn tên cướp, Dương Vũ liền nhớ tới lúc mình bị Bạo Hùng vũ nhục.

"Khi đó mình đã từng thề, từ nay về sau, chỉ có ta vũ nhục người khác, không có chuyện người khác một lần nữa vũ nhục ta!" Nghĩ đến đây, trong lòng Dương Vũ hiện ra sát khí mãnh liệt.



Trong lòng sát khí càng ngày càng đậm hơn. Thậm chí đôi mắt cũng lộ ra sát ý nồng nặc nhìn tên cướp.

"Chậc chậc...Sát ý thật mạnh, tao sợ đó nha!" Tên lão đại làm ra vẽ sợ sệt nhìn Dương Vũ, sau đó lại tiếp tục nói: "Nhưng không biết tốc độ của mày nhanh hay của tao nhanh hơn đây." Vừa nói, tên lão đại cố ý nhìn thoáng qua Tiêu Ngọc.

Nghe hắn nói, Dương Vũ hít một hơi thật sau, miễn cưỡng kiềm chế sát khí không trong lòng. Tuyệt đối không thể xúc động. Nếu không, hắn nhịn không được mà ra tay.

"Đi tới đây quỳ xuống cho tao!" Tên cướp chỉ vào vị trí trước mặt mình, cách Dương Vũ không xa tùy ý nói. Dương Vũ yên lặng bước tới, không nói tiếng nào quỳ xuống.

"Mày không phải rất cường đại hay sao? Không phải là trong nháy mắt đã giết biết bao nhiêu anh em của tao sao? Mày không phải gọi là đại anh hùng hay sao? Hiện tại thì sao? Đại anh hùng mà quỳ gối trước tao, trước mặt một tên cướp. Mày sẽ cầu xin tao chứ?"

Tên cướp nhìn Dương Vũ đang quỳ im lặng trước mặt mình giễu cợt, trào phúng. Những lời khó nghe gì cũng tuôn ra.

Dương Vũ cúi đầu, ánh mắt sắc bén, nhìn chằm chằm mặt đất. Hắn không dám động cũng không dám ngẩng đầu. Hắn sợ tên cướp sẽ nhìn thấy đôi mắt tràn đầy sát khí của mình.

Hắn đang tìm cơ hội. Chỉ cần có được cơ hội, Dương Vũ tuyệt đối sẽ một kích giết chết hắn. Dương Vũ nhất định không để cho gã này tồn tại trên thế giới.

Dám vũ nhục mình, bắt cóc cô gái của mình. Với những lý do này, đủ cho Dương Vũ đem tên này phán quyết tử hình.

"Mày không phải rất lợi hại đấy sao? Một mình dám đơn độc tới đây?" Tên cướp bỗng nhiên cười lớn, khinh thường.

"Hôm nay, tao muốn hai đứa bay bỏ mạng tại nơi này!" Tên cướp ha hả cười lớn.

"Cô gái này vẫn còn trong trắng sao, đáng tiếc?" Chậc chậc, cứ như vậy mà chết đi thì đáng tiếc. Thằng nhóc, hôm nay để đại gia thay mày chiếm đoạt nàng!" Tiếng nói còn chưa dứt, Dương Vũ liền nghe thấy tiếng quần áo bị xé rách "Xoẹt!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Long Tổ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook