Quyển 2 - Chương 115: Chẻ làm đôi
Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
14/04/2013
"Ô ô!" Nghe tên cướp nói, Tiêu Ngọc bị trói trên ghế lập tức phản kháng không ngừng giãy dụa, nhưng miệng bị buộc chặt hoàn toàn không thể phát ra âm thanh rõ ràng.
Tiêu Ngọc chỉ là một người bình thường. Toàn thân bị cột chặt trên ghế, cho dù giãy dụa thế nào đi nữa đều vô ích. Sau đó, chỉ nghe thấy "Xoẹt!" một tiếng, bàn tay của cướp đã xé rách y phục của Tiêu Ngọc lộ cả thân hình.
"Dừng tay!"
Dương Vũ đột nhiên quát to một tiếng. Phẫn nộ dâng lên đỉnh điểm. Tên cướp bắt hắn quỳ, vì Tiêu Ngọc hắn đã quỳ.
Tên cướp không ngừng vũ nhục hắn. Vì Tiêu Ngọc, hắn cũng nhịn. Thậm chí khi tên cướp động tay chân, quyền đấm cước đá, hắn cũng nhẫn. Hết thảy đều là vì Tiêu Ngọc.
Muốn làm nhục Tiêu Ngọc ngay trước mặt mình. Điều này thì không thể nhịn. Dương Vũ tuyệt đối không để chuyện này xảy ra. Tuyệt đối không thể!
Nhiệt độ không khí chợt giảm xuống mười mấy độ so với bình thường, kho hàng trở nên lạnh lẽo. Một cỗ khí tức lạnh lẽo chí cực như băng không ngừng toát ra từ trên người Dương Vũ đang quỳ trên mặt đất.
"Mày dám nhúc nhích, tao giết cô gái này!" Tên cướp bị biểu hiện bên ngoài của Dương Vũ làm cho hoảng sợ nhưng hắn lấy lại bình tĩnh ngay vì trong tay hắn còn có Tiêu Ngọc.
Chỉ cần Tiêu Ngọc trong tay, hắn không sợ Dương Vũ công kích. Đây là hắn phán đoán và cũng từ biểu hiện của Dương Vũ mà nhìn ra được.
“Mày muốn chết?” Vừa nói Dương Vũ vừa ngẩng đầu nhìn lên.
Lúc nhìn thấy ánh mắt của Dương Vũ, hắn không khỏi ngơ ngác một chút. Đây là loại ánh mắt không chứa bất kỳ tia sinh khí nào, lạnh lẽo như băng!
Ánh mắt căm tức nhìn tên cướp của Dương Vũ bỗng chuyển thành sắc hỏa hồng rực rỡ đầy mị lực làm cho tên cướp trong nháy mắt thất thần.
"Bình!"
Đang không ngừng cố gắng giãy dụa, Tiêu Ngọc rốt cuộc tìm được một cơ hội, từ trong tay tên cướp thoát ra, té lăn quay trên đất. Phát ra một tiếng động rất lớn.
Tiếng động này làm tên cướp khôi phục lại tinh thần. Trước tiên hắn muốn bắt Tiêu Ngọc lại. Nhưng Dương Vũ làm sao có thể để cho hắn có cơ hội lần nữa?
"Chết đi!"
Dương Vũ quát to một tiếng lạnh như băng! Tay phải nắm chặt lại, hướng tên cướp đánh tới.
"Ầm!"
Tay của Dương Vũ còn chưa oanh kích đến người đến người tên cướp, đột nhiên phát ra tiếng vang thật lớn. Tiếp theo, một ngọn lửa phát hào quang hiện ra trên tay hắn.
Ngọn lửa trên tay Dương Vũ không ngừng toát ra khí tức cường đại.
Ngay sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của tên lão đại, một quyền cực mạnh từ tay phải của Dương Vũ đã oanh kích lên ngực của hắn.
"Răng rắc!"
Thời gian như ngừng lại. Chỉ thấy một quyền Dương Vũ như ngập vào ngực tên cướp. Lực lượng khổng lồ trong nháy mắt bạo phát ra. Xương ngực tên cướp trong nháy mắt bị oanh kích vỡ nát.
"Phốc!"
Thân thể tên cướp bị đánh cong queo, mãnh liệt phun ra một dòng máu tươi, cả người bị sức mạnh kinh khủng của Dương Vũ oanh kích bay ra ngoài.
"Ầm!" Một tiếng, vách tường nhà kho không chịu nổi lực va chạm mạnh. Trong nháy mắt, bị phá vở thành lỗ thủng, tên cướp theo đó bay ra ngoài.
"Chờ anh ở đây, anh giải quyết tên cướp trước." Dương Vũ đỡ Tiêu Ngọc đang nằm dưới đất dậy, đưa tay giật đứt dây thừng, thấp giọng dặn dò.
Đợi Tiêu Ngọc gật đầu, Dương Vũ nhoáng một cái từ lỗ thủng bị phá vỡ phi thân vọt xuống. Khi hắn hạ xuống, đã không còn thấy bóng dáng tên cướp.
Cẩn thận nhìn vết máu trên đất, Dương Vũ hừ lạnh đuổi theo.
Sau đó, Dương Vũ thấy tên lão đại đang ẩn mình trong bụi cỏ dại
"Trốn hả, sao lại trốn?" Dương Vũ đứng tại chỗ nhìn tên cướp đang bất động, cười lạnh nói.
"Mày không chỉ là một cổ võ giả, mà còn là một dị năng giả, tao quả thật đã xem thường mày." Lão đại lạnh lùng nhìn Dương Vũ, hắn biết mình trốn không thoát rồi. Hắn không phải là đối thủ của Dương Vũ. Còn bị thương nghiêm trọng, càng không phải là đối thủ của Dương Vũ.
"Mày thất vọng sao?" Dương Vũ lạnh giọng nói, từng bước hướng phía tên cướp đi tới.
"Ha ha..." Lão đại ngửa mặt lên trời, phá lên cười. Sau đó, lạnh lùng nhìn Dương Vũ vẫn đang từng bước đi tới, lạnh lùng nói: "Mặc dù tao không phải là đối thủ của mày, nhưng muốn giết tao không dễ đâu. Hôm nay, dù chết tao cũng phải kéo mày theo."
Tên cướp vừa nói xong, từng bước đi về phía Dương Vũ.
"Rất tốt, tao sẽ không làm mày thất vọng đâu." Vừa nói, Dương Vũ dừng bước. Ý niệm vừa động, hai tay chợt kéo một cái. Trong nháy mắt, một thanh trường đao hoàn toàn do ngọn lửa thiêu đốt hừng hực tạo thành đã được Dương Vũ cầm trong tay.
"Hôm nay mày nhất định phải chết." Lạnh lùng nói xong câu đó, Dương Vũ lập tức bay lên trời. Từ trên không trung, xoay người lại, cả người giống như lão ưng vồ mồi, chém về phía tên cướp.
Người còn chưa tới, trường đao rực lửa trong tay đã mạnh mẽ bổ xuống.
"Tao liều mạng với mày." Tên cướp rống một tiếng, trong nháy mắt liền đem lực lượng của mình tăng lên cực hạn. Một quyền vung lên chống lại đòn tấn công của Dương Vũ trên không trung. Hắn biết một khi bị Dương Vũ khóa chặt, không thể trốn thoát, tấn công chính là cách phòng ngự tốt nhất. Nói không chừng còn có thể tìm cho mình một lối thoát.
"Bùng!"
Mang theo lực lượng kinh khủng, trường đao trong tay Dương Vũ mạnh mẽ bổ xuống. Sau đó, Dương Vũ xoay người rơi xuống, không thèm nhìn lại, hướng nhà kho đi tới.
"Bụp!"
Một tiếng động vang lên, khi Dương Vũ rời đi, tên cướp vẫn đang đứng bỗng phát ra tiếng động. Thân thể của tên cướp bị chẻ đôi, tách ra cuối cùng rơi xuống đất.
Trên người tên cướp không chảy ra chút máu nào. Trong không khí như có mùi thịt nướng. Thì ra vết chém không phân rõ huyết nhục trên người tên cướp bị cháy xém, ngay cả máu tươi cũng không thể chảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.