Long Tổ

Quyển 2 - Chương 142: Chu Dĩnh Thức Tỉnh.

Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành

14/04/2013



"Cảnh sát?" Chu Quân suy nghĩ trong chốc lát, nhìn về phía Đỗ Huy." Mày cảm thấy hắn giống như cảnh sát sao? Hắn nhiều nhất là bằng tuổi với tiểu Dĩnh mà thôi."

"Hắn nói hắn chỉ là một học sinh trung học. Nhưng mà..." . Nói tới đây, Đỗ Huy lắc đầu. Vốn hắn muốn nói nếu như Dương Vũ chỉ là một học sinh trung học thì chắc chắn sẽ không xử sự bình tĩnh như thế. Có điều, sau đó hắn liền nghĩ đến Hỏa Phượng Hoàng. Độ tuổi Hỏa Phượng Hoàng không sai biệt lắm so với Dương Vũ. Hơn nữa còn là nữ nhân nhưng cũng đã sớm tiếp nhận toàn bộ sự vụ lớn nhỏ của Tân Bang rồi.

Nếu Hỏa Phượng Hoàng có năng lực như vậy, đương nhiên không thể loại bỏ việc người khác cũng có năng lực đó.

"Nếu như hắn là cảnh sát thì... việc vừa rồi là có ý gì? Chúng ta dù sao vẫn là xã hội đen, cùng cảnh sát không đội trời chung. Hắn tại sao phải cứu Tiểu Dĩnh?" Chu Quân không biết lầm bầm một mình hay là nói chuyện với Đỗ Huy ở bên cạnh.

"Chẳng lẽ đây hết thảy đều bình thường đúng như lời hắn nói, hắn thật sự chỉ đi ngang qua?" Chân mày Chu Quân nhíu lại.

"Đúng rồi. Lúc trước hắn không phải là đến cả cái tên tiểu Dĩnh cũng không biết đấy sao? Nếu như sự thật là như vậy, những việc phát sinh đều đúng như lời hắn nói, hắn chẳng qua vừa vặn đi ngang qua chỗ đó mà cứu Tiểu Dĩnh thôi." Đỗ Huy nói.

Chu Quân gật đầu một cái, sau đó tiếp tục nói: "Trước khi rõ ràng được mọi chuyện, hết thảy cũng không thể quá mức võ đoán. Vô luận Dương Vũ có thân phận gì, chỉ cần không phải bất lợi đối với chúng ta hoặc Tiểu Dĩnh, chúng ta đều có thể cho phép. Nhưng nếu như Dương Vũ gây chuyện bất lợi cho Tân Bang chúng ta thì... tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn." Hai mắt Chu Quân tinh quang lóe lên, vẻ mặt lãnh ý.

"Tốt lắm. Chúng ta đi xem Tiểu Dĩnh một chút đi, đứa nhỏ này bị thương nặng như vậy, hiện tại vẫn chưa tỉnh lại." Hiện tại mặc dù Chu Quân còn có chút lo lắng, nhưng cũng không như lúc đầu khi nhìn thấy vết thương trên người Hỏa Phượng Hoàng.

Lần này mặc dù Hỏa Phượng Hoàng bị thương vô cùng nghiêm trọng. Nhưng trước kia nàng cũng đã bị những chuyện tương tự thế này, sau đó rất nhanh đều khỏe lại. Bởi vậy Chu Quân có lòng tin với việc khôi phục của Hỏa Phượng Hoàng.

Sau khi đi vào phòng của Hỏa Phượng Hoàng, hai người Chu Quân quả nhiên thấy Hỏa Phượng Hoàng đã tỉnh lại. Thậm chí sắc mặt cũng hồng nhuận hơn ngày hôm qua. Chỉ là Hỏa Phượng Hoàng thoạt nhìn có chút suy yếu.

"Cha, chú Đỗ." Nhìn thấy hai người Chu Quân đi vào, Hỏa Phượng Hoàng vội chào.



“Con bây giờ cảm thấy trong người ra sao?” Chu Quân đi tới quan tâm hỏi. Đỗ Huy bên cạnh cũng lộ vẻ quan tâm.

"Không có chuyện gì rồi. Tối hôm qua cũng đều là bị thương ngoài da, hiện tại trên cơ bản đã tốt rồi." Hỏa Phượng Hoàng tùy ý nói. Trên thực tế, Hỏa Phượng Hoàng nói cũng không sai. Nàng suy yếu chủ yếu bởi vì tối hôm qua mất máu quá nhiều.

"Không có chuyện gì là tốt rồi." Chu Quân cười nói. Lo lắng trong lòng đã giảm bớt phần nào. Ba người sau một hồi nói chuyện phiếm, Hỏa Phượng Hoàng đột nhiên hỏi:" “Đúng rồi, cha, ngày hôm qua, người đưa con về có phải là người cứu con hay không?"

"Đúng vậy a, chẳng lẽ con không biết sao?" Chu Quân kinh ngạc nhìn Hỏa Phượng Hoàng, hắn còn tưởng rằng, lúc ấy Dương Vũ sở dĩ tìm tới nơi này, hoàn toàn là có Hỏa Phượng Hoàng ở bên chỉ điểm.

Hỏa Phượng Hoàng gật đầu một cái, nói tiếp: "Đúng vậy a, lúc ấy hắn vốn muốn đem con đến bệnh viện. nhưng bị con cự tuyệt, bảo hắn đưa con về nhà, sau đó con liền hôn mê. Đúng rồi, hắn làm sao biết nhà của chúng ta ở đây?" Hỏa Phượng Hoàng nghi ngờ hỏi.

"Con không nói cho hắn biết sao?" Chu Quân liếc nhìn Hỏa Phượng Hoàng một cái. Sau đó, nhìn Đỗ Huy bên cạnh một cái, hai người đều nhìn thấy vẻ nghi hoặc trong mắt đối phương.

"Không có a." Hỏa Phượng Hoàng lập tức lắc đầu nói.

"Con có biết hắn là ai không?" Chu Quân liền vội vàng hỏi:" Không biết, con cũng vậy, hôm qua con mới gặp hắn lần đầu."

"Dù sao hắn đúng là đã cứu con một mạng. Hắn bây giờ đang ở nơi nào cha?" Hỏa Phượng Hoàng hỏi Chu Quân.

"Hắn hiện tại đang ở trong một khách sạn." Đỗ Huy đang ở một bên trả lời.

"Khách sạn?"

Thời gian một ngày đã trôi qua rất nhanh. Một ngày này Dương Vũ không có liên lạc với bất kì người nào, ngay cả Tiêu Ngọc cũng không có liên hệ, ngoại trừ thời điểm ra ngoài ăn cơm, những thời gian khác, Dương Vũ đều ở trong khách sạn.



Không phải Dương Vũ không muốn ra ngoài, nhưng Dương Vũ thật sự là không có chỗ nào để đi. Nơi này đối với Dương Vũ mà nói vốn đã vô cùng quen thuộc. Dương Vũ không muốn ra ngoài, hắn muốn suy nghĩ một vài vấn đề, để có thể thực hiện kế hoạch trong lòng hắn.

Cái kế hoạch này rất trọng yếu, Dương Vũ nhất định phải thành công!

Sau khi cứu Hỏa Phượng Hoàng được ba ngày.

"A lô?" Điện thoại di động vang lên, Dương Vũ cầm lên nhìn thấy là một số lạ gọi đến.

"Anh có phải là Dương Vũ hay không?" Nghe thanh âm có chút quen thuộc, nhưng Dương Vũ nhất thời không thể nhận ra là người nào.

"Tôi là Chu Dĩnh." Giọng nói bên kia vang lên.

"Chu Dĩnh?" Dương Vũ lộ vẻ nghi ngờ. Nhưng mà ngay sau đó, hắn liền phản ứng. Chu Dĩnh không phải là Hỏa Phượng Hoàng hay sao. "Chu tiểu thư, xin hỏi có chuyện gì?" Dương Vũ liền vội vàng nói.

"Dương Vũ, tôi muốn gặp mặt anh, đáp tạ lại một chút ân cứu mạng của anh, không biết tối nay anh có thời gian không?" Hỏa Phượng Hoàng thản nhiên nói.

"Tối nay hả? Có." Sắc mặt Dương Vũ có chút vui mừng chợt lóe, cơ hội tới rồi, vội vàng đáp ứng ngay.

"Tốt, tối nay chúng ta gặp nhau nha, tôi sẽ qua đón anh." Sau khi nói xong, Hỏa Phượng Hoàng liền cúp điện thoại.

"Mời mình ăn cơm sao?" Dương Vũ cất điện thoại, trên mặt nở một nụ cười. "Kế hoạch tối này bắt đầu luôn."

Rốt cuộc Dương Vũ có âm mưu quỷ kế gì đây? Hết thảy, để đến sau này biết rõ. Ha hả.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Long Tổ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook