Quyển 2 - Chương 141: Hiểu Lầm.
Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
14/04/2013
"Công năng đặc dị sao? Ngồi ở bên cửa sổ, nhìn ra ngã tư đường ở bên ngoài, trên mặt Dương Vũ lộ ra vẻ mỉm cười.
"Hỏa Phượng Hoàng, Chu Dĩnh." Dương Vũ lầm bầm tự nói, ý cười trên mặt ngày càng đậm.
Hiện tại, Dương Vũ đã có hứng thú đối với Hỏa Phượng Hoàng. Nếu không Dương Vũ sẽ không cứu Hỏa Phượng Hoàng từ trong tay gã thanh niên.
Thật ra lúc Dương Vũ vừa phát hiện ra Hỏa Phượng Hoàng "chơi lửa" hắn đã có hứng thú với nàng. Sau đó lại phát hiện, Hỏa Phượng Hoàng thậm chí không biết sử dụng lửa trên người, Dương Vũ đối với nàng hứng thú càng tăng lên nhanh chóng.
Về chuyện Chu Quân yêu cầu Dương Vũ hỗ trợ, Dương Vũ xác định sẽ không hỗ trợ. Mặc dù lúc ấy hắn nói như vậy có vẻ đạo mạo, kỳ thật nếu như không phải bởi vì thân phận đặc biệt của hắn, Dương Vũ tuyệt đối sẽ đáp ứng thỉnh cầu của Chu Quân.
Nếu không Dương Vũ cũng sẽ không cư nhiên bỏ qua một cơ hội có thể tiếp cận Hỏa Phượng Hoàng tốt đến vậy.
Có điều hiện tại, Dương Vũ cũng không hối hận. Dù sao Tân Bang cùng Giang Đông Bang, cả hai bang phái đều thuộc xã hội đen. Thân phận của mình lại thuộc Cục an ninh quốc gia, vốn cùng các bang hội hắc đạo có lập trường hoàn toàn đối lập.
Nếu Dương Vũ đáp ứng thỉnh cầu của Chu Quân thì hắn lập tức sẽ ở vào trường hợp, nhân viên chính phủ cùng xã hội đen có quan hệ rồi. Đây là điều Dương Vũ không muốn thấy, loại chuyện này nếu tránh được thì tốt nhất không nên để xảy ra.
"Bang chủ, người thấy như thế nào?" Sau khi tiễn Dương Vũ, hai người Chu Quân trở lại bên trong phòng khách. Sau khi ngồi xuống, Đỗ Huy nhìn Chu Quân nói.
Chu Quân gật đầu, trầm ngâm một chút. Hắn đương nhiên biết ý nghĩa câu hỏi của Đỗ Huy là gì. Sau khi suy nghĩ một chút, Chu Quân chậm rãi nói:" Lập tức phái người đi điều tra lai lịch Dương Vũ một cách rõ ràng."
Mặc dù đối với việc Dương Vũ cứu Hỏa Phượng Hoàng, Chu Quân cảm kích xuất phát từ nội tâm. Nhưng là lão Đại của một bang phái, Chu Quân không hề giống như vẻ bề ngoài, thoạt nhìn đơn giản như vậy. Trên thực tế, Chu Quân vẫn luôn ôm thái độ hoài nghi. Nhưng là một lão quái thành tinh, trước mặt Dương Vũ hắn biểu hiện vô cùng đơn giản, đối với Dương Vũ không chút nghi ngờ.
Có điều trên thực tế, một câu trực tiếp từ chối của Dương Vũ, Chu Quân cũng chỉ tin tưởng có ba phần mà thôi. Vô luận như thế nào, trước khi tra rõ lai lịch của Dương Vũ, Chu Quân không thể hoàn toàn tin tưởng Dương Vũ.
"Bang chủ, người nói Dương Vũ có thể là người của đối phương hay không?" Đỗ Huy nhìn Chu Quân, sau đó thoáng chần chừ nói.
"Giang Đông Bang sao? Có khả năng đó, dù sao trước khi biết rõ lai lịch của hắn, chúng ta cẩn thận một chút vẫn là thượng sách. Dương Vũ có khả năng rất lớn là người Giang Đông Bang cố ý phái tới tiếp cận chúng ta." Trong mắt Chu Quân tinh quang chợt lóe, dừng lại một chút, sắc mặt Chu Quân lạnh xuống. "Nếu như Dương Vũ thật sự là người Giang Đông Bang thì... hừ hừ, bất luận hắn có âm mưu gì, tao tuyệt đối không cho phép hắn hại tới Chu Dĩnh. Nếu quả thật như vậy, tao nhất định sẽ cho hắn chết không được tử tế." Chu Quân lạnh mặt nói.
"Đúng rồi. Lão Đỗ, mày đi hỏi thăm, tìm kỳ nhân. Nếu Giang Đông Bang tìm được người như vậy để đối phó với chúng ta, chúng ta cần có sự phòng bị, cứ theo như lời của Dương Vũ là được. Nếu không đám Giang Đông bang chỉ sợ rằng càng ngày càng làm càn hơn.” Chu Quân khẽ chau mày nói.
"Dạ." Đỗ Huy đáp ứng nói. "Lão Đỗ a." Ngay thời điểm Đỗ Huy muốn rời khỏi phòng khách, Chu Quân gọi hắn lại. Đỗ Huy dừng bước, quay đầu nhìn Chu Quân.
"Lão Đỗ, chuyện này giao cho người phía dưới đi làm là được rồi, đừng cứ mãi mang rơm nặng bụng, giống như tao nè, thoái mái tự tại, ban ngày đi làm, buổi tối trở về ngẫm nghĩ ý nghĩa nhân sinh." Chu Quân có chút trách cứ nói.
Trên mặt Đỗ Huy lộ ra nụ cười:" Ha hả, có một số việc giao cho bọn họ đi làm không được yên tâm, hơn nữa, mạng của em trước giờ bận rộn, trước kia trên giang hồ phải chém phải giết, hiện tại không còn phải chém giết nữa, rãnh rỗi rồi, nhưng hiện tại nếu không có chuyện gì để làm, cả người sẽ giống như một loại vũ khí gỉ sét a." Đỗ Huy cười nói.
Tân Bang đúng là do Chu Quân cùng Đỗ Huy và một số người nữa lập lên. Có thể nói một nửa Tân Bang chính là do Đỗ Huy đánh mà có. Nhưng Đỗ Huy không phải là người tham lam, hắn chỉ một mực hỗ trợ Chu Quân, chưa từng mơ ước tới chức bang chủ.
Dĩ nhiên, quan hệ giữa hai người bọn họ không chỉ dừng lại ở những thứ này.
"Được rồi, mày đi xuống nghỉ ngơi trước đi. Đã muộn rồi, tao đi xem Tiểu Dĩnh ra sao rồi."
Chu Quân bất đắc dĩ lắc đầu, cùng Đỗ Huy đi ra ngoài.
Buổi sáng ngày hôm sau.
"Bang chủ, chúng ta đã thăm dò ra được lai lịch của Dương Vũ rồi." Ở trong hoa viên, Đỗ huy tìm được Chu Quân đang rèn luyện thân thể, vội vàng nói.
"Hả?" Chu Quân đang luyện Thái Cực Quyền, nghe vậy, khẽ ồ nhẹ một tiếng, sau đó nói thêm:" Nói nghe một chút."
"Cụ thể chúng ta không biết. Nhưng chúng ta biết được, Dương Vũ cùng với bên cảnh sát rất quen thuộc. Tối hôm qua, hắn cùng với Trần Lập đi ra khỏi hiện trường."
"Cùng Trần Lập ở chung một chỗ?" Chu Quân thu công trở về, cau mày. "Còn có gì khác không?"
"Còn có vài ngày trước, người hóa giải vụ cướp ngân hàng cũng là hắn." Đỗ Huy vội vàng nói.
"Thì ra người kia chính là hắn a? Không trách được làm tao thoạt nhìn qua có chút quen mắt." Chu Quân gật đầu một cái, tiếp theo hỏi:" Hắn rốt cuộc là ai?"
"Cái này chúng ta không thể nào biết được, chúng ta chẳng qua biết hắn cùng với cảnh sát rất quen thuộc." Đỗ Huy trầm ngâm hẳn, nói tiếp: "Như vậy thì khả năng Dương Vũ là người của Giang Đông bang càng ít đi nhiều rồi. Nhưng không biết hắn có phải là cảnh sát hay không?" Đỗ Huy nhướng mày.
"Cảnh sát?" Chu Quân nhướng mày, ngồi xuống ghế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.