Quyển 2 - Chương 139: Chu Quân Phát Điên(hạ)
Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
14/04/2013
Khoảng nữa giờ sau, Chu Quân từ bên ngoài đi vào.
Nhìn thấy Chu Quân đi vào, Dương Vũ vội vàng đứng dậy hướng về phía Chu Quân gật đầu chào. Nhân tiện, Dương Vũ đánh giá Chu Quân. Mặc dù Chu Quân đang mỉm cười, sắc mặt bình tĩnh, nhưng dưới bề ngoài bình tĩnh đó, Dương Vũ phát hiện bên trong có một chút bất thường, chỉ là che đậy mà thôi.
Nhìn thấy Dương Vũ, Chu Quân mĩm cười, gật đầu chào rồi ngồi xuống. “Người anh em kia…”
“Con tên là Dương Vũ, tiên sinh có thể gọi là tiểu Dương hay tiểu Vũ cũng được.” Dương Vũ vội vàng cắt ngang lời nói của Chu Quân, và đồng thời giới thiệu mình.
“Ha ha, tôi đây cũng không khách khí. Dương Vũ à, mới vừa rồi tôi có chỗ thật thất lễ, xin đừng trách.” Chu Quân cười nói.
“Tiên sinh nặng lời rồi, con chỉ là thuận tay đem…” Nói đến đây, Dương Vũ nhướng mày, cho đến bây giờ hắn cũng không biết tên của Hỏa Phượng Hoàng là gì. Vừa rồi chỉ nghe Chu Quân mới gọi tiểu Dĩnh hay gì đó duy nhất một lần. Nhưng tiểu Dĩnh là tên gọi thân mật nên Dương Vũ cũng không dám tự ý gọi bậy.
“Ha ha, thật xấu hổ. Nói thật con đến bây giờ cũng không biết con gái tiên sinh tên là gì.” Dương Vũ ngượng ngùng cười một tiếng, thần tình xấu hổ.
“Sao?” Chu Quân kinh ngạc. Hắn vốn cho là Dương Vũ quen biết Hỏa Phượng Hoàng nhưng lại không nghĩ tới, thậm chí tên gọi của tiểu Dĩnh, Dương Vũ cũng không biết.
Chu Quân trên mặt lộ ra vẻ hoài nghi, nhưng vẻ hoài nghi đó chỉ chợt loé rồi biến mất nhanh chóng, Dương Vũ và người trung niên cũng không nhận thấy.
“Con gái tôi tên là Chu Dĩnh. Ở ngoài thì người ta gọi nó là Hỏa Phượng Hoàng. Ha ha, chê cười rồi.” Khi nhắc đến Chu Dĩnh, Chu Quân mới thật sự cười, chứng tỏ Hỏa Phượng Hoàng là niềm kiêu hãnh của hắn.
“Ha ha, thì ra con gái tiên sinh tên là Chu Dĩnh. Một cái tên nghe rất êm tai. Không biết hiện giờ cô ấy ra sao? Thương thế đã khôi phục chưa?” Dương Vũ có chút quan tâm, hỏi.
“Hiện tại đã ổn định lại rồi, không có gì nguy hiểm đến tánh mạng. Chỉ là theo như bác sĩ nói, nếu muốn phục hồi như cũ thì sợ rằng cần phải tu dưỡng một thời gian.” Nói đến đây, giọng nói của Chu Quân thay đổi, pha chút tức giận trong đó.
“Hừ!” Chu Quân hừ lạnh một tiếng, nghĩ đến vết thương như bị đao cắt trên thân thể Hỏa Phượng Hoàng. Hắn cảm thấy vô cùng tức giận. Nếu như không phải có Dương Vũ cứu, e rằng Hỏa Phượng Hoàng đã chết.
“Nếu như không phải là tiểu Dương cậu ra tay cứu giúp, chỉ sợ con gái tôi đã bị giết chết. Cám ơn cậu.” Chu Quân chân thành nhìn Dương Vũ nói.
“Tiên sinh không cần khách sáo như vậy.” Dương Vũ mỉm cười nói.
“Tiểu Dương cậu cũng không cần giữ khoảng cách như vậy, cứ gọi tôi là bác được rồi.” Chu Quân cười nói, đối với Dương Vũ hắn rất cảm kích.
“Vậy thì cung kính không bằng tuânh mệnh.” Dương Vũ cười cười.
“Đúng rồi, tiểu Dương. Cậu có biết ai đã đả thương con bé nặng như vậy không?” Chu Quân nhìn Dương Vũ hỏi.
“Nghe nói là Giang Đông bang vì đối phó với con gái bác đã cố ý mời cao thủ tới giúp tay. Nếu không phải lúc đó con ra tay cứu giúp, đối phương tuyệt đối đã giết chết cô ấy rồi. Cô ấy thực sự không phải là đối thủ của hắn.” Có thật là Hỏa Phượng Hoàng không phải là đối thủ của người thanh niên kia? Nhưng quả thực từ lúc bắt đầu, Hỏa Phượng Hoàng đã bị đối phương chèn ép, ngay cả cơ hội phản kích cũng không có.
“Giang Đông bang!” Tinh quang trong mắt Chu Quân chợt loé, trong nháy mắt sắc mặt trở nên lạnh như băng. Trên người cũng toát ra một tràng sát khí lạnh lẽo mà chỉ có người “Cửu Kinh Sa Tràng” mới có.
“Tôi sẽ lập tức tiêu diệt bọn chúng!” Chu Quân quắt mắt đứng lên, gương mặt đằng đằng sát khí, nói.
“Bang chủ, vạn sự không nên!” Đỗ Huy liền vội đứng lên, thuyết phục.
“Đỗ Huy. Đến lúc này mày còn muốn ngăn cản tao? Nếu như chúng ta không phản công lại, tất sẽ bị người ta đạp lên đầu khi dễ . Hừ, bọn họ còn đánh tiểu Dĩnh bị thương thành như vậy, tao không báo thù này, không đích thân mang tên khốn đó bằm nát tao làm sao có thể nuốt trôi cục giận này.”
“Nhưng bây giờ bọn chúng có một cao thủ giúp đỡ, chúng ta vốn đã là không phải đối thủ của bọn chúng.” Đỗ Huy vội vàng giải thích.
“Tha cho con mạn phép chen vào. Bác Chu, hiện tại chúng ta đúng là không nên ra tay với đối phương.” Dương Vũ nhìn Chu Quân nói.
“uhm!” Chu Quân nhìn Dương Vũ nghi ngờ, nhưng không nói lời nào.
“Thử nghĩ, nếu đối phương đã mời cao thủ tới để đối phó lệnh ái, tất đối phương đã điều tra tường tận về mấy vị rồi. Trong khi đó mấy vị không biết rõ mấy về thực lực đối phương, có bao nhiêu cao thủ ẩn tàng.”
“Nếu đối phương đã mời được một cao thủ thủ, hẳn nhiên có thể mời người thứ hai, người thứ ba thậm chí còn nhiều hơn nữa để đối phó với mấy vị. Nếu như bây giờ mà sai người đi, thật tình mà nói mấy vị sẽ bị tổn thất lớn.”
Nếu như Tân bang không có dị năng cao thủ thì đâu chỉ dừng lại ở mức tổn thất đơn giản như vậy. Mặc dù đối với thực lực của người thanh niên chưa tới đâu nhưng để đối phó với mấy người bình thường như bọn họ thì đơn giản giống như lấy đồ trong túi mà thôi. Có thể nói là tới bao nhiêu người là giết bấy nhiêu. Dương Vũ đã uyển chuyển chọn lựa lời nói mà thôi.
Khi nghe Dương Vũ nhắc nhở, Chu Quân mới bình tĩnh trở lại. Hắn vốn không phải là loại người dễ dàng vọng động. Nếu không, hắn cũng không thể đánh dẹp thiên hạ, gầy dựng Tân bang thành một giang sơn lớn mạnh như vậy. Mới vừa rồi chỉ vì nhắc đến thương thế của Chu Dĩnh đã làm cho hắn nộ khí công tâm.
Sau khi tỉnh táo lại, Chu Quân suy nghĩ một lát thì cũng hiểu được tình thế bây giờ. Một lát sau, Chu Quân nhìn về phía Dương Vũ.
“Cậu nói bên kia có một cao thủ, rất lợi hại?”
“Không lợi hại, nhưng mà đối với mấy người thường mà nói thì rất là kinh khủng. Người bình thường căn bản không có khả năng đến gần hắn. Giết người thường đối với hắn chỉ như thái rau mà thôi
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.