Quyển 2 - Chương 140: Cự Tuyệt Xuất Thủ
Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
14/04/2013
“Thử nghĩ lại về lệnh ái thì bác sẽ biết. Lệnh ái không phải là người bình thường, bác đã biết chứ?” Dương Vũ nhìn Chu Quân hỏi.
Chu Quân cùng Đỗ Huy đều gật đầu xác nhận. Bọn họ dĩ nhiên biết Chu Dĩnh không phải là người bình thường. Chu Dĩnh là một người có đặc dị công năng. Bởi vì nàng khác với người bình thường, Chu Quân đối với Chu Dĩnh càng thêm yêu thương, nâng niu như trứng mỏng (Nguyên văn: cầm trong tay sợ nát, ngậm trong miệng sợ tan)
Bây giờ Chu Dĩnh lại bị người ta đánh mình đầy thương tích, Chu Quân không giận mới là lạ.
“Vậy mấy người cảm thấy giữa Chu Dĩnh và người bình thường có gì khác nhau?” Dương Vũ nhìn bọn họ mĩm cười hỏi.
“Điểm gì khác nhau?” Chu Quân khẽ cau mày. “Thể chất so với người bình thường thì mạnh hơn nhiều lắm. Còn nữa, khí lực khi đánh nhau rất mạnh. Ở ngoài đường, cả đám mấy người cũng không đánh lại nó.”
“Ha ha, có nghĩa là Chu Dĩnh rất lợi hại rồi? Ít nhất không có vấn đề khi đánh với mấy người bình thường, đúng không?” Dương Vũ cười nói.
Chu Quân gật đầt, trong lòng nghi hoặc nhìn Dương Vũ, không biết Dương Vũ đang muốn nói gì.
“Chu Dĩnh đúng là không phải người bình thường. Nói khó nghe chút, mấy người thử đoán coi lúc Chu Dĩnh đánh nhau với cao thủ mà Giang Đông bang mời tới, tình hình ra sao?”
“Tiểu thư của chúng tôi tuy không phải là đối thủ của đối phương, nhưng đối phương khẳng định đã không chiếm được phần thắng.” Đỗ Huy nhìn thoáng qua Chu Quân, rồi nhìn Dương Vũ trả lời.
“Bác cũng có ý nghĩ như vậy.” Thấy Dương Vũ nhìn về phía mình, Chu Quân vội vàng gật đầu. Khi hắn nhận thức ra Hỏa Phượng Hoàng là người có đặc dị công năng, khác với người bình thường, Chu Quân đối với nàng có lòng tin rất lớn.
“Ha ha, mấy người đã lầm rồi.” Dương Vũ lắc đầu, nhìn hai người bọn họ rồi nói tiếp: “Nếu như con nói là lúc ấy, ngay cả áo của đối phương Chu Dĩnh cũng không đụng được, mấy người có tin không?”
“Làm sao có thể được?” Chu Quân cùng Đỗ Huy không hẹn mà cùng thốt lên.
“Đó là sự thật.” Sắc mặt Dương Vũ nghiêm túc, không có vẻ bỡn cợt. “Chu Dĩnh đã như vậy, thử hỏi bác một chút là trong bang có bao nhiêu người nhưng Chu Dĩnh? Ngay cả Chu Dĩnh cũng không chạm được áo của đối phương, bị người đánh bị thương nặng, vậy mấy người ai còn có lòng tin sẽ đi đánh Giang Đông bang?”
“Chúng tôi sẽ dùng chiến thuật biển người” Chu Quân hừ lạnh một tiếng, trong lòng trở nên giận dữ bất bình.
“Chuyện đó càng không thể làm.” Dương Vũ lắc đầu. Phong nhận của người thanh niên vô cùng lợi hại. Hơn nữa đối phương là Phong hệ dị năng giả, nên tốc độ rất nhanh. Chỉ cần người của Tân bang không sử dụng vũ khí nóng. Những người bình thường này cho dù dũng mãnh phi thường tới đâu, thì khi đến đó một người sẽ chết một người, đến hai người sẽ chết cả cặp.
“Nếu như chiến thuật biển người có thể sử dụng, thì các người có thể thử một chút. Bất quá con khuyên là không nên tùy tiện đến đó. Giang Đông bang hiện giờ chẳng qua là tìm người đối phó lệnh ái mà thôi. Bác không nên ép họ đến giết người của bác. Nếu không bác sẽ rất dễ dàng mà trúng bẫy. Số thủ vệ ở phía ngoài kia đối với người gã kia mà nói thì không có tác dụng gì.”
“Không lẽ ta cứ để mặc cho đối phương cỡi trên đầu sao? Nói không chừng đến lúc đó, bọn người Giang Đông bang sẽ chiếm lấy hết địa bàn của ta.” Chu Quân, mặt lạnh lùng, nói.
“Có biện pháp giải quyết.” Dương Vũ cười một tiếng. “Biện pháp gì?” Chu Quân hai mắt sáng lên.
“Biện pháp chính là mời cao thủ đến tương trợ. Chỉ cần các người cũng có cao thủ như đối phương thì há gì phải sợ một Giang Đông bang? Hơn nữa, có cao thủ thì sự an toàn của mấy người sẽ được bảo đảm hơn.” Dương Vũ khẽ cười nói.
“Nhưng ở đâu tìm cho ra cao thủ?” Chu Quân chân mày cau lại. Mặc dù hắn đứng đầu một bang lớn nhưng chưa từng nghe qua về cao thủ dị năng.
“Trước mặt của chúng ta không phải đang có một người sao?” Ở bên cạnh, Đỗ Huy nhìn Dương Vũ, trên mặt lộ ra nụ cười. Nghe được lời của Đỗ Huy, Chu Quân hai mắt rạng ngời nhìn Dương Vũ.
Mặc dù bọn họ không biết Dương Vũ lợi hại ra làm sao, nhưng hắn đã cứu được Chu Dĩnh thoát khỏi từ tay địch nhân mà trên người không mang một vết thương, ắt Dương Vũ tuyệt đối phải là một cao thủ.
“Đừng có dùng ánh mắt đó nhìn con. Con sẽ không ra tay.” Dương Vũ cũng đã tính toán. Đương nhiên hắn không phủ nhận mình có năng lực đối phó người thanh niên Giang Đông bang mời tới, nhưng Dương Vũ cũng không có ý định ra tay.
“Tại sao? Chỉ cần cậu chịu hỗ trợ, chúng tôi tuyệt đối sẽ ưu đãi cậu thật tốt.” Chu Quân cho là Dương Vũ so đo chuyện này nên mới cự tuyệt, cho nên vội vàng thanh minh.
“Ha ha, tiền tài đối với con mà nói, chỉ cần đủ là được. Chuyện này con không thể giúp được.” Dương Vũ cười cự tuyệt.
“Tại sao?” Sắc mặt của Chu Quân khó coi. Nói cho cùng hắn cũng là lão Đại của một bang hội, nhưng lại bị Dương Vũ cự tuyệt như vậy mà không nổi giận đã coi như là may mắn rồi.
Nhìn thoáng qua vẻ mặt Chu Quân, Dương Vũ cười nói: “Con không giúp đỡ là vì bản thân có một lý do. Cứu người là vì vừa đúng lúc gặp phải. Hơn nữa con đã từng nói, con chỉ là một học sinh trung học, một học sinh trung học mà thôi. Con còn muốn đi học, còn có việc của mình phải lo. Cho nên con không thể nhận lời, hy vọng bác có thể thông cảm cho.”
Nghe lời giải thích của Dương Vũ, sắc mặt của Chu Quân dễ nhìn hơn chút.
“Vậy chúng tôi chỉ đành đi mời người khác vậy.” Đỗ Huy nhìn Chu Quân một cái, sau đó nói.
“Cũng chỉ có thể làm như vậy.” Chu Quân bất đắc dĩ phải gật đầu. Cuối cùng, Chu Quân nhìn Dương Vũ nói: “Tiểu Dương, mặc dù cậu từ chối không giúp, nhưng tôi vẫn còn nợ ân tình cậu đã cứu con gái tôi một mạng. Sau này nếu có chuyện gì cần tôi giúp đỡ thì cứ nói, tôi nhất định sẽ làm.”
“Ha ha, nếu vậy thì cám ơn bác trước vậy. Thời gian không còn sớm nữa, con phải về rồi.” Dương Vũ đứng dậy cáo từ.
“Cậu giờ tạm trú ở đâu? Tôi sẽ phái người đưa cậu trở về.”
“Không cần. Con tự mình về được mà.” Dương Vũ vội vàng từ chối.
“Nếu đã vậy, tôi tiễn cậu ra ngoài.” Chu Quân hai người đưa Dương Vũ ra tận đến cửa, sau đó Dương Vũ tự mình đi về.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.