Quyển 3 - Chương 172: Chung Lâm Khác Thường.
Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
14/04/2013
Sau khi Trầm Di rời khỏi, hai người tùy ý đi bộ trên đường nhưng cả hai vẫn im lặng, không khí nặng nề. Sau một lúc, Dương Vũ rốt cuộc nhịn không nổi hỏi: “Chung Lâm, có phải Lý Bân đã nói gì với em rồi phải không?” Dương Vũ kéo Chung Lâm lại, nhìn thẳng vào mắt nàng hỏi.
Chung Lâm thuận thế dừng bước, không dám nhìn thẳng vào mắt Dương Vũ mà chỉ cúi đầu lặng yên không nói gì, sắc mặt càng trở nên u ám.
Một lát sau, vẻ mặt Chung Lâm tỏ ra kiên định, ngẩn đầu nhìn Dương Vũ hỏi: “Anh không phải là người bình thường?”
Nghe Chung Lâm hỏi, Dương Vũ sửng sốt nhưng tiếp theo tươi cười nói: “Dĩ nhiên anh làm sao có thể là người bình thường được? Ha ha, em cũng nên biết, là người bình thường thì làm gì có thể đẹp trai như anh chứ?” Dương Vũ cười nói giả lả.
“Dương Vũ, em đang hỏi nghiêm túc.” Chung Lâm chăm chú nhìn nét mặt của Dương Vũ.
“Lý Bân đã nói với em những gì rồi?” Sắc mặt Dương Vũ trầm xuống, vẻ mặt trở nên nghiêm chỉnh nhìn Chung Lâm hỏi.
“Anh hãy nói cho em biết trước, anh thật không phải là người bình thường?”
“Ha ha, anh đương nhiên là người bình thường rồi. Em thấy anh giống người sao Hỏa sao?” Dương Vũ mặt ngoài cười nói, nhưng trong lòng thì lo lắng.
“Không giống, anh như là một người bình thường. Nhưng mà …” Chung Lâm trên mặt lộ ra thần sắc lo lắng nhìn Dương Vũ nói: “Dương Vũ, anh đừng có chọc Lý Bân có được hay không? Dù sao chỉ còn lại một học kỳ nữa là chúng ta sẽ phải thi tốt nghiệp trung học. Chờ sau khi chúng ta lên đại học, thì Lý Bân sẽ không học chung một trường với mình nữa.”
“Ý của em là gì?” Dương Vũ biến sắc. “Chẳng lẽ anh đây phải sợ Lý Bân kia?” Dương Vũ hừ lạnh một tiếng.
Dương Vũ đặt hai tay mình trên vai Chung Lâm, xoay người Chung Lâm đối diện với mình, cúi đầu nhìn Chung Lâm: “Thật ra Lý Bân đã nói gì với em?”
Chung Lâm lắc đầu không trả lời câu hỏi của Dương Vũ. Nàng đã nhìn ra nét mặt lo lắng của Dương Vũ. “Dương Vũ, em không muốn anh gặp chuyện không maỵ Em chỉ muốn anh bình bình an an thôi.”
“Lý Bân hắn là một kẻ điên. Nếu như ... Em thật không muốn anh gặp chuyện bất trắc. Thật đó. Lý Bân hắn...” Không biết phải dùng từ gì để hình dung Lý Bân, Chung Lâm ngừng một lát mới nghĩ ra được một từ.
“Lý Bân hắn rất kinh khủng. Dương Vũ, anh không nên đi trêu chọc hắn nữa, có được hay không?” Chung Lâm nhìn Dương Vũ, nét mặt tràn đầy lo lắng quan tâm.
“Hừ!” Dương Vũ hừ lạnh một tiếng. Lý Bân hắn kinh khủng, chẳng lẽ mình không kinh khủng sao? Lý Bân kinh khủng, mình so với hắn còn kinh khủng hơn. Nếu như để cho Chung Lâm biết mình đã giết rất nhiều người, nàng sẽ nghĩ như thế nào?
“Vậy thật ra Lý Bân đã nói với em những gì rồi?” Dương Vũ vội vàng hỏi.
“Không có nói gì.” Chung Lâm lắc đầu. “Dương Vũ, anh có thể hứa với em được hay không?”
“Chuyện này, Chung Lâm hãy nghe anh nói. Anh không biết Lý Bân đã nói với em những gì mà khiến em trở nên buồn rầu không vui. Nhưng mà anh cho em biết, anh Dương Vũ chưa từng sợ qua bất luận là kẻ nào. Nếu như Lý Bân biết an phận thì tốt. Còn nếu như Lý Bân muốn chia rẽ tình cảm của anh với em, thì anh sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho hắn!” Dương Vũ lạnh lùng nói.
“Có phải hắn uy hiếp em hay không? Nếu như là có thì em đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ không cho hắn xúc phạm tới em dù là một sợi lông!” Giọng Dương Vũ kiên quyết.
“Dương Vũ, ý của em không phải như vậy.” Chung Lâm nhìn Dương Vũ vội vàng giải thích. Vốn là nàng muốn khuyên Dương Vũ đừng đi trêu chọc Lý Bân, nhịn một thời gian ngắn cho qua khoản nửa năm. Ai ngờ, bây giờ lại có hiệu quả trái ngược hẳn.
Quen biết Dương Vũ đã lâu như vậy, Chung Lâm hiểu Dương Vũ là một người như thế nào. Kể từ khi thấy được sự khủng khiếp của Lý Bân, Chung Lâm bắt đầu thấy lo lắng cho Dương Vũ.
Mặc dù lúc trước Dương Vũ với Lý Bân xảy ra chuyện, cả hai người bọn họ đều nói gạt Chung Lâm. Nhưng giấy làm sao có thể gói được lửa, cuối cùng Chung Lâm cũng biết. Có điều, nàng không nói với Dương Vũ thôi.
Trong mắt của nàng bây giờ, Dương Vũ mặc dù rất là ưu tú. Dĩ nhiên, có lẽ đây chính là trong mắt mình, người yêu là Tây Thi. Nhưng bất luận Dương Vũ ưu tú cỡ nào, Chung Lâm cũng biết, từ trước đến nay, Dương Vũ cũng chỉ là một người bình thường.
Nhưng Lý Bân không phải. Lý Bân rất khủng khiếp.
Chung Lâm vốn không muốn nói như vậy với Dương Vũ. Nhưng lúc tan học, nàng thấy Dương Vũ với Lý Bân hai người nhìn nhau như thù địch. Chung Lâm bắt đầu lo lắng cho Dương Vũ. Lý Bân không những khủng khiếp mà còn là một người rất tàn nhẫn. Thậm chí cả anh họ của hắn, hắn cũng có thể xuống tay giết hại chớ đừng nói đến tình địch như Dương Vũ.
Chung Lâm thật sự lo lắng Dương Vũ sẽ bị Lý Bân hạ độc thủ. Vì vậy cả buổi chiều Chung Lâm cũng là vì chuyện này buồn rầu không vui.
“Hừ, Lý Bân là ai mà anh phải sợ hắn chứ? Chung Lâm, em đừng quá lo lắng. Lý Bân hắn không làm được gì anh đâu. Anh không tin hắn có thể giết anh!” Dương Vũ khinh thường nói.
Mặc dù lúc ban chiều hắn đã phát hiện ra dị năng của Lý Bân cũng rất mạnh. Nhưng Dương Vũ không tin trong thời gian ngắn, chỉ vỏn vẹn nửa năm, dị năng của Lý Bân đã cường đại bằng mình. Dương Vũ rất có tự tin với kinh nghiệm chiến đấu của mình.
Những thời gian vừa qua, Dương Vũ gần như lúc nào cũng chiến đấu. Hơn nữa đừng quên, ngoài việc Dương Vũ là một dị năng giả, hắn còn là một cổ võ giả. Hai loại công pháp này mà kết hợp, trong giai đoạn này khó tìm người nào là đối thủ của Dương Vũ.
“Dương Vũ, anh...” Chung Lâm hơi giận, sốt ruột nói. Nàng có ý muốn khuyên giải Dương Vũ, nhưng Dương Vũ vẫn ngoan cố, căn bản là không nghe những gì nàng nói.
“Em yên tâm đi. Em có thấy anh làm chuyện gì mà không nắm chắc chưa? Chuyện của Lý Bân, cứ để cho hai người bọn anh giải quyết.” Dương Vũ cười nói.
“Nhưng mà . . .”
“Không có nhưng gì hết. Em cứ việc yên tâm, anh sẽ không có chuyện gì đâu. Anh hứa với em.” Dương Vũ nói để Chung Lâm yên tâm.
“Em không cần lo lắng. Anh biết Lý Bân không phải là người bình thường. Đúng như em nói, là một loại người rất khủng khiếp. Nhưng mà em cũng phải tin tưởng nơi anh, anh sẽ không gặp chuyện bất trắc. Lý Bân không làm gì được anh đâu.” Dương Vũ nhìn Chung Lâm bảo đảm.
Cho đến bây giờ, Dương Vũ nếu còn không hiểu rõ mọi chuyện thì hắn không phải là Dương Vũ rồi. Chung Lâm sở dĩ có phản ứng như vậy, nhất định nàng đã chứng kiến dị năng của Lý Bân.
Hừ! Nếu là như vậy, Lý Bân đã không tuân thủ quy tắc của giới dị năng, trước mặt người bình thường không thể để lộ dị năng của mình. Dương Vũ cũng biết mục đích Lý Bân khi làm như vậy, đơn giản là muốn uy hiếp mình, làm cho mình cảm giác được nguy hiểm và còn để mưu toan bức bách Chung Lâm.
“Có thật không? Anh không gạt em chứ.” Mặc dù Dương Vũ rất tự tin, nhưng Chung Lâm vẫn không yên tâm.
“Thật. Em phải tin tưởng anh.” Dương Vũ cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.