Long Tổ

Quyển 3 - Chương 173: Cuộc chiến tại Tháp Sơn..

Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành

14/04/2013



Lúc quay trở về thì đã đến giờ lên lớp.

“Dương Vũ, Chung Lâm không có việc gì chứ?” Tại chỗ ngồi, Trầm Di hỏi Dương Vũ.

“Không có chuyện gì rồi.” Nhìn bóng lưng Chung Lâm, Dương Vũ trả lời. Cố gắng hết sức, Dương Vũ rốt cuộc mới thuyết phục được Chung Lâm.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Cũng không có gì. Trong thời gian tôi không có ở đây, có phải Lý Bân thường xuyên đến đây quấy rầy Chung Lâm không?” Trên mặt Dương Vũ toát ra sự lạnh lùng.

“Đúng vậy.” Trầm Di gật đầu. Lý Bân quả thật ngày nào cũng đến tìm Chung Lâm. “Ừ, tôi biết rồi.” Dương Vũ gật đầu, khuôn mặt vẫn lạnh như băng.

“Bạn giúp tôi chăm sóc Chung Lâm cho thật tốt.” Dương Vũ nhìn Trầm Di phó thác. Trầm Di gật đầu, không nói gì. Lâu nay nàng vẫn lấy thân phận của một người chị để lo lắng cho Chung Lâm mà.

Thời gian buổi tự học trôi qua thật nhanh. Không ngoài dự liệu của Dương Vũ, trong thời gian nghĩ giữa giờ học, Lý Bân quả nhiên lại đến tìm Chung Lâm. Nhưng Chung Lâm không đếm xỉa tới hắn, ngay cả phòng học cũng không rời khỏi. Dương Vũ cũng lười để ý.

Sau khi tan học, Dương Vũ và ba người Chung Lâm cùng về. Lúc tới một ngã rẽ, Lý Bân đi trước một bước ý bảo Dương Vũ đi theo hắn.

“Dương Vũ, không nên.” Chung Lâm vội vàng kéo Dương Vũ lại.

“Ha ha, không có chuyện gì đâu. Anh qua đó xem hắn muốn gì.” Dương Vũ lắc đầu, sải bước vào khúc quanh đi tới.

“Dương Vũ, tao biết mày là một dị năng giả.” Dương Vũ vừa tới, Lý Bân đã lên tiếng, lưng vẫn hướng về phía Dương Vũ. Đối với việc Lý Bân đã biết được thân phận của mình, Dương Vũ một chút cũng không kinh ngạc.

“Có gì thì cứ nói.” Dương Vũ lạnh lùng nói.

“Tao sẽ không buông tha Chung Lâm!” Lý Bân xoay người lại, nhìn Dương Vũ cười lạnh nói. “Ồ?” Một nụ cười lạnh lùng hiện ra nơi khóe miệng của Dương Vũ. “Vậy chứ mày muốn làm gì? Chẳng lẽ mày muốn giết tao, có phải không?” Dương Vũ ra vẻ khinh thường.

“Ha ha!” Lý Bân cười lớn, sắc mặt lạnh lùng. “Mày nghĩ tao không dám? Hừ, có khí phách, mười hai giờ gặp nhau tại công viên núi Tháp Sơn.” Vừa dứt lời, Lý Bân xoay người bỏ đi. Sau đó, âm thanh lạnh lùng của Lý Bân từ xa truyền lại: “Nếu như mày không có gan, tao khuyên mày đừng tới.”

“Không có gan?” Nhìn thân ảnh Lý Bân từ từ biến mất, Dương Vũ đứng tại chỗ hừ lạnh một tiếng. Mặc dù Dương Vũ cảm giác Lý Bân không kém. Nhưng với chút thực lực đó, ở trước mặt mình còn chưa tới phiên hắn lớn lối.



“Có gì không dám? Mày chờ mà xem, tao sẽ cho mày biết tay!” Dương Vũ trên mặt nở nụ cười khinh thường, nhìn về phía trước một cái rồi xoay người rời đi.

“Dương Vũ, Lý Bân gọi anh qua đó làm gì vậy?” Mới vừa đến bên cạnh, Chung Lâm tha thiết hỏi.

“Ha ha, không có chuyện gì. Chỉ nói vài câu vu vơ mà thôi.” Dương Vũ cười nói. Hắn không muốn để cho Chung Lâm biết cuộc hẹn đêm nay, tránh làm cho Chung Lâm lo lắng.

“Thật sự không có gì chứ?” Chung Lâm dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Dương Vũ, đôi mắt tràn đầy thần sắc nghi ngờ.

“Ha ha, anh với hắn có gì để nói. Không còn sớm nữa, chúng ta đi nhanh lên.”

Nghi ngờ nhìn Dương Vũ, nhưng cuối cùng Chung Lâm cũng không hỏi thêm.

Sau khi đưa Chung Lâm cùng Trầm Di về nhà, Dương Vũ một mình đi tới Tháp Sơn. Mặc dù là ban đêm, nhưng ở công viên vẫn có ánh đèn đường mờ nhạt như lúc hoàng hôn.

Bây giờ đã gần đến nửa đêm, cả công viên ngoại trừ ánh đèn mờ nhạt thì không còn gì khác. Tựa hồ, cả công viên chỉ còn lại một mình Dương Vũ.

Một hơi từ “Trực Bộ Thanh Vân” đi lên, tới một cái sân rộng của công viên. Đây chính là nơi Dương Vũ đã gặp Hoàng lão.

Vừa đến công viên, Dương Vũ đã nhìn thấy một người đang đứng giữa sân. Nhìn bóng lưng cũng biết, chính là Lý Bân. Không ngờ Lý Bân đã sớm chờ hắn ở chỗ này rồi.

“Không ngờ là mày có can đảm để đến đây!” Dương Vũ vừa mới lên tới thì bên tai đã vang lên thanh âm lạnh nhạt của Lý Bân.

“Ha ha…” Dương Vũ đột nhiên cười lớn. Một lát sau mới ngừng lại. Sau đó, thanh âm lạnh như băng của Dương vũ ở trong đêm tối truyền lại.

“Chỉ bằng mày? Mày tưởng mày là ai chứ?” Dương Vũ cười lạnh, trên mặt ra vẻ khinh thường.

“Tao không là thứ gì cả. Nhưng chỉ với sức tao, tối nay sẽ đánh cho mày răng rụng đầy ra đất.”

“Ha ha ha …” Dương Vũ bỗng nhiên cười như điên dại.

“Đồ chết tiệt! Mày cười cái gì?” Lý Bân nổi giận hỏi. “Ha ha, tức cười quá. Mày hôm nay rốt cuộc đã thừa nhận mày không phải là thứ gì hết? Ha ha ..Thật ra thì lâu nay tao cũng luôn cho rằng mày không phải là thứ gì hết.”

“Mẹ kiếp!” Nghe Dương Vũ nói như vậy, Lý Bân rốt cuộc hiểu được tại sao Dương Vũ lại cười. Mặc dù hắn biết mình nhất thời nói sai nhưng thấy Dương Vũ không cố kỵ mà cứ cười lớn, Lý Bân không nhịn được nổi giận.



“Tao là người, không phải là đồ vật.” Lý Bân cả giận nói. “Ha ha, tao biết mày không phải là thứ gì, mày không cần lập lại.” Dương Vũ cố ý cười lớn hơn.

“Muốn chết!” Lý Bân nổi giận sắc mặt đỏ bừng. Sau khi mắng một tiếng, thân hình Lý Bân thoáng một cái, lao về hướng Dương Vũ. Cần gì tranh cãi với hắn ? Chỉ cần đánh bại hắn, thì chuyện gì cũng tự mình làm chủ.

Đến lúc đó, để xem mình chà đạp hắn như thế nào.

“Phong hệ dị năng giả! Hừ!” Thân hình Dương Vũ bất chợt lui ra, tránh sự va chạm với Lý Bân. Đồng thời, Dương Vũ xuất hữu quyền, mạnh mẽ đánh văng Lý Bân ra ngoài.

“Đùng!” Một tiếng vang thật lớn. Trong giây lát, quả đấm của Dương Vũ phát ra một ngọn lửa thật lớn. Ngọn lửa phát sau sau khi rời quả đấm của Dương Vũ, giống như tiềm long thăng thiên, gầm thét một tiếng. Sau đó hoá thành một đạo Hỏa Long thật dài, hướng về phía Lý Bân cắn xé.

“Phá cho ta!”

Nhìn thấy Hỏa Long hướng về mình mà cắn xé, Lý Bân liền biến sắc. Chân phải hắn đạp mạnh xuống đất một cái, lập tức cả người bay bổng lên trời. Sau đó, hắn rống giận một tiếng, hai tay xuất hiện một thanh cự đao màu xanh.

Thì ra trong nháy mắt, dị năng của hắn đã hình thành một năng lượng đao.

Chỉ thấy hai tay hắn nắm lấy cự đao, giơ lên cao rồi nhắm thẳng đầu Hỏa Long hung hăng chém xuống.

“Ầm!” một tiếng nổ thật lớn giống như địa chấn, thậm chí ánh đèn ở trên sân cũng đột nhiên tối sầm lại.

Xung kích mãnh liệt trước mặt đánh tới không khỏi làm cho Dương Vũ lui về phía sau mấy bước. Hỏa Long do Dương Vũ dùng dị năng huyễn hóa bị một kích mãnh liệt của Lý Bân vở vụn tứ tán.

Nhất thời, cả cái sân giống như bị ngọn lửa bao phủ. Những mảnh lửa nhỏ phóng lên cao, trong đêm tối nhìn giống như pháo hoa.

Cơ hồ trong giây phút Hỏa Long bị đánh nát, Đao năng màu xanh khổng lồ trong tay Lý Bân cũng bị lực phản kích khổng lồ đánh vỡ vụn. Lý Bân cũng chịu không nổi. Cả người trên không trung bị sóng xung kích của vụ nổ chấn bổ nhào mấy vòng, cuối cùng chật vật rơi xuống mặt đất.

Sau khi rơi xuống đất, Lý Bân chật vật lui hơn mười bước mới có thể trụ vững.

Cố nén khí huyết như phiên giang đảo hải trong cơ thể. Lý Bân trên mặt tràn đầy khiếp sợ nhìn Dương Vũ đứng cách đó không xa. Hắn làm sao cũng không ngờ, Dương Vũ chỉ tùy tiện một kích liền có uy lực kinh khủng như thế.

Ý niệm vừa động, dị năng trong cơ thể trong nháy mắt lưu chuyển, huyết khí trong cơ thể đang quay cuồng gnhư phiên giang đảo hải mới từ từ lắng xuống. Nhưng Lý Bân trong lòng vẫn khiếp sợ không thôi!

“Bằng vào thực lực của mày bây giờ mà muốn giết tao? Thật là buồn cười. Hôm nay tao mới phát hiện, mày ngây thơ hơn so với trí tưởng tượng của tao.” Trên mặt Dương Vũ lúc này không có một chút cảm xúc nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Long Tổ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook