Quyển 1 - Chương 28: Đi Đến Bệnh Viện
Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
14/04/2013
“Là hỏa hệ sao?” Trong đầu Dương Vũ hiện lên cảnh tượng một quyền của mình tiêu diệt Bạo Hùng lần trước. Dương Vũ trong lòng đắc chí, ngọn lửa có thể thiêu cháy thiên địa này là dị năng của hắn.
“Đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa. Ban đầu khi hỏa hệ dị năng của ngươi thức tỉnh, trở nên mạnh mẽ trong khoảnh khắc đó là do sự phẫn nộ của ngươi! Lúc ấy ngươi bị Bạo Hùng vũ nhục, tức giận lên tới cực điểm, cho nên ngươi mới có thể dễ dàng thức tỉnh dị năng với lực lượng cường đại. Nhưng chẳng phải tiểu tử ngươi đã bất tỉnh ngay sau đó sao?”
Âm thanh lạnh lẽo của Chu Tước giống như một chậu nước lạnh dội vào người Dương Vũ, khiến cho tâm tình đắc chí của hắn biến mất hoàn toàn.
“Chẳng lẽ là vì sử dụng dị năng quá nhiều sao?” Trong nháy mắt, Dương Vũ hiểu được điểm mấu chốt của vấn đề.
“Đúng vậy. Ban đầu lúc dị năng của ngươi thức tỉnh. Khi đó tiểu tử ngươi chẳng biết gì cả, cứ để tùy ý năng lượng tiêu thoát ra bên ngoài. Mà thi triển dị năng cần rất nhiều tinh thần lực để điều khiển. Dị năng của ngươi vừa mới thức tỉnh, trong cơ thể tinh thần lực gần như không có, cho nên tiểu tử ngươi chỉ có thể phát ra ba đạo hỏa diễm là đã hôn mê rồi.”
“Vậy ta là do tiêu hao quá nhiều tinh thần lực nên mới hôn mê phải không?” Dương Vũ vốn không ngốc, nghe Chu Tước giải thích liền hiểu được điểm cốt lõi.
“Không sai, bây giờ ngươi phải tập luyện và tăng cường dị năng, không nên tiêu hao thêm dị năng trong người nữa, như vậy đối với ngươi trăm hại mà không lợi chút nào.” Âm thanh đạm mạc của Chu tước lại vang lên.
Cùng lúc đó, Xích Diễm bao quanh Dương Vũ cũng từ từ giảm bớt, cuối cùng toàn bộ đều tan biến ở cuối chân trời. Mọi thứ trước mắt Dương Vũ trở nên mông lung.
“Chu Tước đại tỉ, từ từ đã, đệ còn có việc muốn hỏi tỉ, đừng vội đi mà.” Dương Vũ lớn tiếng nói.
“Sau này chuyện về dị năng thì tự bản thân ngươi từ từ lĩnh ngộ đi, ta cảm thấy hơi mệt rồi. Sau này không tới lúc quan trọng thì ta sẽ không xuất hiện đâu, ngươi tự lo đi.” Tiếng nói Chu Tước chợt tắt, thế giới trước mắt Dương Vũ chìm vào bóng tối. Sau đó, Dương Vũ cảm thấy mỏi mệt rồi lại hôn mê lần nữa...
“Chung Lâm, Trầm Di. Hai bạn lại vào bệnh viện thăm Dương Vũ à?” Tan học, trên đường về bắt gặp vẻ mặt u buồn của Chung Lâm và Trầm Di, Thực Hoa liền cất tiếng hỏi.
“Uhm, cả tuần rồi mà Dương Vũ cũng chưa có tỉnh lại.” Trên mặt Chung Lâm tràn đầy thần sắc lo lắng. Kể từ khi Dương Vũ xảy ra chuyện tính ra cũng đã hơn một tuần rồi.
Cả tuần nay, mỗi khi tan học Chung Lâm đều đến bệnh viện chăm sóc Dương Vũ. Nhưng Dương Vũ mãi vẫn không thấy tỉnh lại. Cũng may, Dương Vũ tuy hôn mê nhưng không có gì nguy hiểm. Nếu không sẽ phải tốn rất nhiều tiền thuốc.
Cũng vì Dương Vũ chỉ bị hôn mê, nên Chung Lâm mới có thể đem chuyện Dương Vũ nhập viện giấu đi, không báo cho người nhà của Dương Vũ. Nhưng giấy không gói được lửa, nếu Dương Vũ vẫn không tỉnh lại… Chung Lâm chỉ còn cách là báo cho gia đình Dương Vũ biết.
“Để mình đi cùng với hai bạn.” Thực Hoa thở dài một hơi.
“Chẳng biết khi nào khi nào Dương Vũ mới tỉnh lại đây.”
Đi đến phòng bệnh của Dương Vũ, trong phòng còn nhiều giường bệnh trống. Nhưng vì không có bệnh nhân khác nên nơi này giống như phòng bệnh riêng của Dương Vũ. Nhìn thấy thân thể Dương Vũ được quấn băng trắng như xác ướp. Chung Lâm cay cay nơi mũi, ánh mắt đỏ lên, những giọt nước mắt trong suốt sắp rơi xuống.
“Dương Vũ, chừng nào anh mới tỉnh lại đây.” Nhìn Dương Vũ như đang ngủ say, Chung Lâm lại nhớ đến bộ dạng tươi cười của hắn. Dương Vũ lúc trước rất khỏe mạnh, mà giờ đây Dương Vũ vẫn hôn mê trong bệnh viện chưa biết lúc nào sẽ tỉnh. Nghĩ đến đó, nước mắt của Chung Lâm chực trào ra.
“Tách!” Một giọt nước mắt rơi xuống nền nhà. Trong nháy mắt vỡ vụn thành ngàn vạn mảnh nhỏ. Giống như tâm trạng bi thương hiện tại của Chung Lâm.
“Chung Lâm, không nên thương tâm như vậy. Có lẽ Dương Vũ cũng sắp tỉnh lại rồi.” Trầm Di mang một bó hoa tươi tới thay rồi quay lại nói với Chung Lâm.
“Đúng vậy đấy, Chung Lâm, bạn nhìn hắn ngủ ngon chưa kìa. Nhất định là không có việc gì xảy ra đâu.” Thực Hoa cũng lên tiếng an ủi.
“Hy vọng là vậy.” Chung Lâm lấy khăn giấy lau nước mắt, miễn cưỡng cười rồi nói. “Chúng ta hiện giờ cũng không biết Dương Vũ đã xảy ra chuyện gì nữa. Chờ anh ấy ngủ đủ rồi sẽ tỉnh lại thôi?” Vừa nói, gương mặt xinh đẹp đầy nước mắt của Chung Lâm vừa nhìn về phía Trầm Di và Thực Hoa.
Nhìn gương mặt xinh đẹp đầy nước mắt và nụ cười còn khó coi hơn khóc của Chung Lâm. Hai người cảm thấy không đành lòng, quay đầu nhìn Dương Vũ đang nằm trên giường. Trong lòng đầy u ám.
Dương Vũ lúc nào sẽ tỉnh, rốt cục có tỉnh lại được hay không, không ai biết cả. Các bác sĩ lúc này cũng chỉ biết trông vào ý trời. Bọn họ cũng không biết bao giờ thì Dương Vũ sẽ tỉnh. “Dương Vũ à, mày mau tỉnh lại sớm đi nha.” Trong lòng Thực Hoa âm thầm cầu khẩn. Nhìn bộ dạng đáng thương của Chung Lâm, ngay cả hắn cũng thấy đau lòng.
“Không có chuyện gì đâu.” Trầm Di ôm lấy Chung Lâm, nhẹ giọng an ủi.
“Két….” Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một nữ y tá trẻ bước vào, vừa thấy ba người Chung Lâm liền mỉm cười.
“Mọi người vừa đến thăm Dương Vũ à?” Nữ y tá này thường xuyên chăm sóc và kiểm tra sức khỏe Dương Vũ, mà Chung Lâm và Trầm Di thì mỗi ngày đều đến thăm Dương Vũ nên mọi người cũng coi như là có quen biết.
“Bọn em cũng vừa mới tới. Chị ơi, chừng nào Dương Vũ mới có thể tỉnh lại vậy?” Chung Lâm nhìn thấy nữ y tá như thấy được chiếc cọc cứu mạng, vội vàng hỏi.
Nữ y tá lại mỉm cười nhìn Chung Lâm nói: “En gái không cần lo lắng, Dương Vũ không có chuyện gì đâu. Thậm chí thân thể cậu ấy còn khỏe mạnh hơn người bình thường nhiều. Chị nghĩ chuyện Dương Vũ tỉnh lại chỉ là vấn đề thời gian thôi.”
“Vấn đề thời gian?” Thực Hoa nghe xong cảm thấy buồn bực. “Một giây, một ngày, một tháng hay cả đời thì cũng là vấn đề thời gian cả.”
“Vậy rút cục là bao giờ Dương Vũ mới có thể tỉnh lại vậy chị?” Hai mắt Chung Lâm tràn đầy hy vọng nhìn nữ y tá hỏi dồn.
“Chắc là nhanh thôi.” Nữ y tá cũng không biết phải trả lời như thế nào, chỉ đành tiếp tục nói: “Bây giờ Dương Vũ còn chưa tỉnh lại nhưng thân thể của cậu ấy đã ổn định nhiều rôi, hơn nữa các bác sĩ còn phát hiện ra một điều kỳ quái.”
“Phát hiện được gì vậy tỉ?” Ba người Chung Lâm đồng thanh hỏi.
“Nghe bác sĩ nói, Dương Vũ mặc dù chưa tỉnh. Nhưng sự trao đổi chất bên trong cơ thể cậu ấy còn nhanh hơn người bình thường! Hơn nữa thể chất càng ngày càng tốt, gần như là mỗi ngày đều như vậy.”
“Bọn em không hiểu.” Cả ba người liếc mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng đều lắc đầu tỏ vẻ không hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.