Quyển 1 - Chương 29: Y Tá Giải Thích Nghi Hoặc
Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
14/04/2013
“Thật sự là không hiểu sao?” Nữ y tá mang vẻ mặt buồn bực nhìn ba người Chung Lâm, hỏi ngược lại một câu.
Ba người Chung Lâm gật đầu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn nữ y tá, khiến cho cô không khỏi xấu hổ. “Các em chỉ biết quan tâm đến cậu ta.” Cô chỉ tay vào Dương Vũ đang nằm trên giường bệnh, nói luôn: “Thân thể của cậu ấy so với các em còn tốt hơn đấy.”
“Dương Vũ không phải vẫn mê man chưa tỉnh sao? Hơn nữa trên người còn quấn băng như xác ướp vậy, bác sĩ không phải cũng nói là toàn thân còn bị gãy xương nhiều chỗ sao? Làm sao khỏe mạnh hơn so với tụi em được?” Thực Hoa càng nghe càng buồn bực.
Nữ y tá nóng nảy, nói lại lần nữa: “Nói thế này cho dễ hiểu, Dương Vũ chẳng qua là đang ngủ sâu, tất cả cơ năng của thân thể đều khỏe mạnh. Thậm chí còn khỏe mạnh một cách quái dị. Nghe bác sĩ nói, thân thể của cậu ấy giống như là đang lột xác biến thành người lớn. Ừ, giống như là trẻ con đang trưởng thành vậy đấy.”
Nhìn thấy bọn họ vẫn tỏ vẻ nghi hoặc, nữ y tá nói tiếp: “Nếu như trước đây có thể coi Dương Vũ như một đứa trẻ… Thì bây giờ cậu ấy đang lột xác thành người trưởng thành. Nói như vậy mọi người đã hiểu được chưa?” Nữ y tá tỏ vẻ bất lực.
“Cũng xem như là hiểu được sơ sơ rồi.” Trầm Di gật đầu. “Nhưng mà thân thể Dương Vũ đang là người lớn làm sao lại biến thành trẻ con được? Chẳng lẽ khi Dương Vũ hôn mê thì biến thành trẻ con à?” Vẻ mặt ngơ ngác của Trầm Di khiến cho nữ y tá càng thấy tự ti.
“Trầm Di.” Chung Lâm kéo kéo Trầm Di, sau đó nói với nữ y tá: “Chị nói là Dương Vũ bây giờ rất khỏe mạnh. Chỉ còn chưa tỉnh lại mà thôi? Đúng không?”
“Ừ.” Nữ y tá gật đầu.
“Chị cho em hỏi. Dương Vũ sao lại lột xác hả chị? Tình huống này rút cục là tốt hay xấu vậy chị?” Trên mặt Chung Lâm lộ ra thần sắc lo lắng.
Mặt nữ y tá lộ vẻ ngượng ngùng, dù sao cô cũng chỉ là y tá, không phải là bác sĩ nên hiểu biết cũng có hạn. “Cái này chị cũng không biết rõ cho lắm, nhưng chị tin đây là chuyện tốt. Kỳ tích sẽ xảy ra.”
Ba người Chung Lâm lại nhìn nhau, “Bác sĩ nói thế nào vậy chị?” Chung Lâm tiếp tục hỏi.
“Bác sĩ cũng không biết thân thể Dương Vũ đã xảy ra chuyện gì. Trước đây, các bác sĩ chưa từng gặp trường hợp nào như vậy nên cũng không thể kết luận. Nghe nói các bác sĩ đã báo cáo tình huống của cậu ấy lên cấp trên, chắc không lâu nữa sẽ có chuyên gia đến kiểm tra.” Nữ y tá cười nói: “Chỉ cần chuyên gia tới, sẽ biết lúc nào Dương Vũ tỉnh lại thôi.”
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Chung Lâm, cô liền tiếp lời: “Có khi chuyên gia chưa tới thì Dương Vũ đã tỉnh lại rồi.”
Được một lát, nữ y tá rời đi, chỉ còn ba người bọn họ ở trong phòng bệnh.
“Chung Lâm, thật sự mình vẫn không hiểu chị ấy đang nói cái gì.” Trầm Di bất chợt lên tiếng. “Chờ lát nữa về mình sẽ giải thích lại cho bạn nghe.” Chung Lâm nhìn Dương Vũ nằm trên giường bệnh, trong lòng ngổn ngang nghi vấn.
“Chung Lâm, nghe nói Lý Bân đã xuất viện về nhà rồi.” Thực Hoa bỗng nhiên nói.
“Mình biết rồi.” Chung Lâm thản nhiên đáp. Trước đây, Chung Lâm có đi tìm Lý Bân, chất vấn hắn về chuyện này. Nhưng mà Lý Bân giống như sợ hãi chuyện gì đó, đối với chuyện xảy ra đêm đó luôn im lặng không hề nhắc đến! Vô luận Chung Lâm hỏi thế nào hắn cũng không chịu mở miệng. Cuối cùng Chung Lâm cũng chỉ có thể tức giận mà trở về.
“Đêm đó rút cục đã xảy ra chuyện gì chứ?” Chung Lâm lẩm bẩm trong miệng.
“Chắc chắn là có liên quan đến Lý Bân.” Thực Hoa lạnh lùng nói, “Hai người bọn họ đêm đó xuất hiện cùng một chỗ. Mà Lý Bân không bị thương trong khi trên người Dương Vũ lại bị gẫy xương nhiều chỗ. Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là tên Lý Bân kia làm!”
“Nhưng nếu nói là Lý Bân làm… thì tại sao hắn cũng bị hôn mê vào lúc đó? Hơn nữa trên đoạn đường đó còn dấu vết lửa cháy thì giải thích như thế nào?”
“Hay là Lý Bân muốn dùng lửa thiêu Dương Vũ? Nghe nói lúc phát hiện Dương Vũ hôn mê, Dương Vũ …” Trầm Di cũng lên tiếng.
“Không có khả năng, nếu Dương Vũ bị người ta đốt thì tại sao quần cháy hết nhưng trên người ngay một cả vết bỏng cũng không có chứ? Mắt Thực Hoa chợt lóe sáng, “Nhất định là Lý Bân bắt được Dương Vũ, cởi quần áo ra, rồi đánh Dương Vũ đến nỗi gãy xương nhiều chỗ, hôn mê bất tỉnh rồi bỏ trên đường.”
“Nếu như vậy thì Lý Bân thật là quá đáng.” Trầm Di tức giận nói.
“Nhưng tại sao Lý Bân lại bất tỉnh bên cạnh Dương Vũ? Nếu là anh ấy làm thì sao không rời khỏi chỗ đó? Hơn nữa vết cháy ở trên đường thì giải thích như thế nào đây?” Chung Lâm cũng hoài nghi là Lý Bân làm. Nhưng càng nghĩ lại càng cảm có thấy nhiều điểm kì lạ.
Thực Hoa nhún vai, trên mặt lộ vẻ bất lực. Hắn cảm thấy chắc chắn chuyện này là do Lý Bân làm. Còn chuyện Lý Bân vì sao lại hôn mê bên cạnh Dương Vũ thì hắn không quan tâm.
“Chuyện này chỉ có thể chờ Dương Vũ tỉnh lại, hay là đợi tin tức của cảnh sát thôi.”
“Cảnh sát?” Thực Hoa liếc nhìn hai người bạn một cái. “Bây giờ đã hơn một tuần rồi, bọn họ ngay cả một lời cũng không nói tới, còn chờ tin tức của bọn họ làm gì? Chúng ta tự tìm hiểu còn hơn.” Trong lời nói của Thực Hoa lộ rõ vẻ khinh thường.
“Vậy cũng không nhất định, có thể cảnh sát sẽ rất nhanh có được tin tức.” Chung Lâm liền ngắt lời Thực Hoa.
“Thật có thể sao?” Thực Hoa vẫn không thể tin cảnh sát có thể điều tra ra được gì.
“Cũng trễ rồi, chúng ta về thôi, tối nay còn phải đi học đấy.” Mặc dù không nỡ rời Dương Vũ nhưng Chung Lâm vẫn phải ra về.
“Ừ, ngày mai chúng ta lại đến.” Trầm Di cùng Thực Hoa gật đầu, theo Chung Lâm rời khỏi bệnh viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.