Quyển 1 - Chương 22: Dị Năng Thức Tỉnh(hạ).
Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
14/04/2013
Sỉ nhục! Cảm giác bị sỉ nhục tràn ngập cả đầu óc Dương Vũ!
Bị Bạo Hùng giẫm trên mặt tuy đau đớn. Nhưng lúc này Dương Vũ đã không còn cảm giác! Giờ phút này trong lòng hắn chỉ có một loại cảm giác! Đó chính là sỉ nhục! Sỉ nhục!
"Mày không phải rất kiêu ngạo sao? Nói chuyện đi chứ? Câm điếc rồi hả?" Bạo Hùng nét mặt dữ tợn, há mồm phun lên người Dương Vũ một bãi nước bọt. Đồng thời, chân hắn không dừng xoay tròn trên mặt Dương Vũ.
"Tốt lắm! Bạo Hùng, cẩn thận đừng giết chết hắn đó." Giong nói anh họ Lý Bân lạnh lùng nhưng lại mang theo một chút giểu cợt từ ngã tư yên tỉnh phát ra.
"Đường chủ cứ yên tâm, nó không chết được đâu! Bạo Hùng em muốn một người còn sống vậy nó khẳng định không thể chết được!" Giọng cười thô bạo của Bạo Hùng vang lên trên đường. Dương Vũ đang nằm trên mặt đất mà vô cùng phẫn nộ.
Loại cảm giác sỉ nhục này làm cho Dương Vũ trong lòng lửa giận bành trướng tới cực điểm! Dương Vũ cảm giác được trong ngực mình lửa giận giống như đang phát nổ.
Sỉ nhục! Loại cảm giác sỉ nhục này làm cho Dương Vũ phẩn nộ! Nhưng bây giờ hắn toàn thân không có khí lực. Hơn nữa Bạo Hùng một chân còn đang dùng sức giẫm trên đầu mình!
Cảm giác sỉ nhục mảnh liệt! Không thể phản kháng mà uất nghẹn! Dương Vũ rốt cục không nhịn được. Rống lớn một tiếng! Nhưng trừ như vậy ra hắn cũng không thể làm gì được.
“Mình thà chịu chết chứ không thể chịu bị hắn vũ nhục như vậy.” Dương Vũ giờ phút này chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là từ trong sỉ nhục thoát ra. Nhưng vô luận hắn dùng lực như thế nào cũng không có khả năng động đậy.
"Đây là lần bị vũ nhục đầu tiên từ khi sinh ra tới giờ, cũng là lần cuối cùng!" Dương Vũ trong lòng lửa giận càng thịnh. "Nếu như lần này không chết, tương lai mình nhất định trả lại gấp bội! Sau này chỉ có mình vũ nhục người khác, tuyệt đối không cho phép người khác lần nữa vũ nhục mình! Tuyệt đối không!" Dương Vũ trong lòng điên cuồng la hét.
Giờ phút này Dương Vũ vô cùng khao khát mình có được một thân lực lượng! Chưa bao giờ ý niệm đó lại mãnh liệt đến như vậy. Nhưng tất cả chỉ là ý niệm của Dương Vũ mà thôi. Hiện tại, hắn chính là giống như một con chó con bị người ta giẫm đạp trên đường, cho dù bị vũ nhục nhưng ngay cả phản kháng cũng không thể!
"Sao hả? Mày khóc à?" Bạo Hùng khinh thường nhìn Dương Vũ khóe mắt vừa lộ ra nước mắt, rồi lạnh giọng tiếp tục nói: "Đồ rác rưởi vô dụng! bị hù dọa lại khóc. Thật sự là một thứ rác rưởi vô dụng!" Bạo Hùng trước mặt Dương Vũ tuyệt đối là cường giả! Lực lượng hoàn toàn áp đảo Dương Vũ.
Mỗi một chữ của Bạo Hùng làm cho Dương Vũ càng thêm đau đớn! Mỗi một chữ cũng giống như mũi châm đâm thật sâu vào trong tim Dương Vũ. Dương Vũ trong lòng lại càng phát ra phẫn nộ.
Nước mắt nơi khóe mắt Dương Vũ càng thêm nhiều! Đây không phải là nước mắt nhu nhược! Cũng không phải nước mắt vì bị vũ nhục! Mà là nước mắt vì chính mình vô năng mà lưu lại! Đúng vậy, giờ phút này Dương Vũ thấy mình thật vô năng. Vô năng chỉ có thể nằm trên mặt đất cho dù bị người vũ nhục mà không thể phản kháng. Cho dù là há miệng mắng to cũng không được. Bởi vì, cái miệng của hắn cũng đã bị Bạo Hùng dùng chân hung hăng giẫm lên rồi.
Dương Vũ trên mặt vô cùng dữ tợn, trong mắt đỏ bừng tựa hồ như rỉ máu! Hừng hực lửa giận tựa hồ như muốn lòi ra ngoài.
Bạo Hùng khinh thường nhìn Dương Vũ liếc mắt một cái, há mồm phun một bãi nướng bọt lên mặt Dương Vũ! Cười lạnh một tiếng rồi nói: "Hôm nay nếu như không phải đường chủ nói, tao sớm đã giết mày rồi. Sau này đừng cho tao thấy mày trên đường!" Vừa nói Bạo Hùng định nhấc chân trên mặt Dương Vũ ra ngoài.
Nhưng sau một khắc, hắn lại hoảng sợ phát hiện! Chân của hắn giống như bị một người ôm lấy! Cúi đầu nhìn thì thấy Dương Vũ đang dùng hai tay ôm lấy chân mình.
"Lực lượng! Tao muốn lực lượng!" Dương Vũ trong lòng điên cuồng giận dữ gào thét. Trong phút chốc, toàn thân máu huyết tựa hồ như thiêu đốt mà sôi lên.
Trong khoảnh khắc, toàn thân Dương Vũ tràn ngập lực lượng! Trước tiên hắn ôm lấy chân Bạo Hùng! Trong lòng hắn Bạo Hùng là hết thảy cừu hận!
"Muốn chết!" Bạo Hùng cười tàn nhẫn, dưới chân dùng lực, một cước mang theo thân thể Dương Vũ đá ra. Trong lòng Bạo Hùng tưởng rằng một cước đã có thể đem thân thể Dương Vũ đá bay đi.
Nhưng hắn sai lầm rồi. Dương Vũ hai tay tựa hồ như nam châm hung hăng bám chặt lấy chân hắn, mặc cho hắn làm thế nào cũng không thể vứt đi mà thoát ra được.
"Mẹ kiếp!" Bạo Hùng liên tục quăng mấy lần cũng không thể đem Dương Vũ đá bay đi, trong lòng không khỏi bạo nộ. Gầm nhẹ một tiếng, nện một đấm lên đầu Dương Vũ.
"Ầm!" Đầu Dương Vũ giống như bị nổ. Trước mắt tối sầm, Hai tay ôm Bạo Hùng buông lỏng rồi rời ra. Tiếp theo Bạo Hùng dùng sức một cước đem Dương Vũ đá bay ra ngoài.
"Bạo Hùng, không nên giết chết hắn!" Lúc Bạo Hùng đang muốn tiến lên giết chết Dương Vũ, anh họ Lý Bân lập tức ngăn hắn lại. Bạo Hùng nghe vậy dừng bước, hung hăng nhổ một bãi nước bọt rồi xoay người rời đi.
"Tao muốn giết mày!"
Dương Vũ trong lòng lửa giận đã tới đỉnh điểm! Tựa hồ như nếu không phát tiết ra cả người hắn sẽ phát nổ. Mà Dương Vũ mơ hồ cũng có cảm giác không ổn!
Giờ phút này hắn cảm giác máu huyết toàn thân tựa hồ như đang thiêu đốt! Thân thể của chính mình giống như đặt trên một hỏa lò vậy. Cảm giác này giống như lúc Dương Vũ đang bị Chu Tước dùng lửa đỏ vây quanh thiêu đốt.
"Ah….!"
Dương Vũ đột nhiên hai tay ôm đầu, cả người cũng quay cuồng. Đau nhức! Đó là một loại đau nhức đến từ chính linh hồn! Dương Vũ tựa hồ thấy được linh hồn của mình giống như đang bị lửa đỏ thiêu đốt. Nếu như Dương Vũ có thể “nhìn”. Ngay lúc này linh hồn hắn như một đoàn lửa đỏ và cũng có một chút bộ dáng của Chu Tước.
"Đau nhức!"
Dương Vũ ôm đầu cả người không ngừng quay cuồng, linh hồn hắn tựa hồ như bị cắn nuốt. Trên người càng giống như bị bốc cháy. Thậm chí, Dương Vũ còn nghe thấy mùi khét từ trên người mình.
"Chuyện gì xảy ra?" Đám người Lý Bân nhìn thấy bộ dạng Dương Vũ, mọi người không khỏi nhìn nhau. Mới vừa rồi nhìn thấy biểu hiện của Dương Vũ cho dù là đầu khớp xương bị Bạo Hùng đánh gảy, hắn cũng chưa từng vì đau nhức mà la hét. Nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện gì?
Mà càng làm cho mọi người kinh dị chính là nhiệt độ thân thể Dương Vũ tản mát ra ngoài như đang bốc cháy.
"Đau nhức!" Dương Vũ đột nhiên nộ hống một tiếng rồi cả người đột nhiên đứng lên. Hắn cảm giác được thân thể của mình sắp nóng chảy rồi. Nóng! Dương Vũ giờ phút này cảm giác chỉ có nóng!
"Ah….!" Dương Vũ hai tay mạnh mẽ duỗi ra. Sau đó Dương Vũ tựa hồ cảm giác được lổ chân lông toàn thân trên người mở ra, máu huyết ở trong thân thể giống như nhiệt lưu nóng chảy từ lổ chân lông muốn phun ra ngoài.
"Uỳnh!" một tiếng. Trước mắt đám người Lý Bân sáng ngời! Tiếp theo trước ánh mắt khó tin của bọn họ. Dương Vũ đã biến thành một hỏa nhân! Một hỏa nhân với ngọn lửa bốc cháy hừng hực!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.