Quyển 2 - Chương 104: Ghen
Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
14/04/2013
- Ặc.
Nghe được âm thanh của Tiêu Ngọc, tâm trạng nặng nề của Dương Vũ cũng giảm xuống. Thật là không biết nói dối gì cả. Vừa mới gọi điện cho mình xong, mà nháy mắt đã đi ngủ?
Nghe được lời nói của Tiêu Ngọc, Dương Vũ rất nghi hoặc. Trong giọng nói của nàng quả thật có chút không thoải mái “ Nàng giận sao?” Dương Vũ bồn chồn suy nghĩ.
- Thật xin lỗi đã đánh thức em dậy.
Dương Vũ ngượng ngùng cười nói
- Không có chuyện gì nữa thì em cúp máy đây.
Tiêu Ngọc trầm giọng nói.
- Thật ra cũng chẳng có việc gì, lúc nãy anh tưởng em gọi cho anh.
Dương Vũ nói.
- Thật ra điện thoại di động cũa anh đã sớm hết pin, nên không hay em nhắn tin …
- Hết pin thì hết pin, không cần giải thích với em. Em chẳng là gì của anh cả.
Tiêu Ngọc lãnh đạm nói. Nhưng trên thực tế nàng đã trở nên vui vẻ hơn. Nàng không biết tại sao khi nghe Dương Vũ giãi thích tâm tình của mình lại như vậy.
Thậm chí nàng còn không biệt chuyện gì đã xảy ra với mình?
- Anh muốn giải thích với em, anh sợ em sẽ tức giận. Ha ha ha….
Dương Vũ cười nói.
- Ai tức giận? Em là cái gì của anh cơ chứ, đừng có tự sướng.
Tiêu Ngọc đỏ mặt phản bác, nhưng trong lòng lại vui như hội.
- Ha ha, dù sao anh cảm thấy anh cũng phải giải thích với em. Nên ngay khi về khách sạn, nhận được tin nhắn của em, anh đang chuẩn bị xin lỗi thì em gọi đến.
Dừng lại một chút, Dương Vũ nói tiếp:
- Nhưng anh chưa kịp nói gì thì em đã cúp máy rồi, nên anh liền…
- À, thật ra không có gì đâu, em cảm thấy chán nên gọi cho anh một chút thôi.
Tiêu Ngọc lãnh đạm nói.
- Ha ha, anh sợ em tìm anh có chuyện gì. Anh vừa mới tới công viên chúng ta thường xuyên lui tới….
Nói tới đây, Dương Vũ chợt im bặt, hắn biết mình đã lỡ mồm.
Quả nhiên.
- Công viên gì? Cái gì mà công viên chúng ta thường xuyên lui tới?
Tiêu Ngọc ở đầu dây kia lập tức hỏi tới.
- Ha ha, nghe nhầm rồi. Hôm nay, anh đi thăm công viên.
Dương Vũ vội vàng giải thích. Hiện tại Tiêu Ngọc còn chưa biết chuyện của Dương Vũ, nên hắn không thể lộ ra điều gì khiến nàng sinh nghi. Điều đó sẽ tạo ra ảnh hưởng xấu tới hắn.
- Em rõ ràng nghe thấy anh nói tới công viên chúng ta thường xuyên lui tới….
Tiêu Ngọc rất nghi hoặc, nàng không thể nào nghe nhầm.
- Ha ha, nghe nhầm rồi. Em suy nghĩ mà xem, anh mới tới đây có vài ngày làm sao mà biết công viên ở đâu được. Hôm nay trong lúc vô tình nên anh mới vào thăm quan một chút.
Dương Vũ há mồm nói láo.
“Mình biết mà, anh mới tới đây thì làm sao thường xuyên tới công viên được.” Tiêu Ngọc thoải mái suy nghĩ.
Chỉ bằng một câu nói như vậy, tâm tình của Tiểu Ngọc đã hồi phục, nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái, nàng cũng không biết tại sao lại như vậy.
- Em nghe nói, hôm nay anh làm anh hùng.
Tiêu Ngọc đột nhiên nói với Dương Vũ.
“ Tin tức nhanh thật.” Dương Vũ buồn bực nghĩ, những ký giả kia quả thật không bỏ qua cho hắn.
- Anh hùng?
Dương Vũ cười nhẹ một tiếng:
- Anh không muốn làm anh hùng nhưng cứu người là bổn phận của anh.
Dương Vũ thật sự chẳng muốn làm anh hùng chút nào.
- Hi hi.
Tiêu Ngọc cười khẽ mấy tiếng:
- Làm anh hùng không tốt sao? Việc anh làm hôm nay đã khiến nhiều người để ý rồi. Hơn nữa người anh cứu còn là một mỹ nữ, dựa theo lý thuyết nàng sẽ lấy thân báo đáp đó.
Nói tới đây, Tiêu Ngọc cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng nàng vẩn nói tiếp:
- Vậy là anh có thể dùng tay không mà thu được một đại mỹ nữ rồi.
- Anh không phải vì ngàng đẹp mới cứu người.
Dương Vũ trầm ngâm một lát rồi nói. Dương Vũ thật ra đã quên mất hình dáng của cô bé đó, không phải bởi vì cô bé đó không xinh mà lúc đó hắn đã tập trung tất cả tinh thần của mình vào việc giết địch. Vậy nên hắn làm gì có thời gian mà quan tâm cô bé đó có phải là mỹ nữ hay không.
Huống chi Dương Vũ cũng không phải là hạng người thấy cháy nhà mà hôi của.
- Không phải ?!!
Dương Vũ bỗng sực tỉnh. Hắn cảm giác được trong lời nói của Tiêu Ngọc có ẩn chứa một chút ghen tuông!
“Chẳng lẽ nàng đã…?” Dương Vũ vui mừng suy nghĩ.
- Hừ hừ, đừng có nói như vậy. Đến lúc người ta thật sự lấy thân báo đáp thì có lẽ anh cũng sẽ đồng ý thôi.
Nói tới đây, Tiêu Ngọc lại nhớ tới cảnh Dương Vũ ôm chặt lấy Lưu Bội Bội. Càng nghĩ nàng lại càng khó chịu.
- Nếu không phải em thì ai anh cũng không đồng ý.
Dương Vũ cười nói.
- Anh đừng có đắc ý!
Tiêu Ngọc gắt một tiếng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười.
- Anh thật sự nghĩ như vậy, em nghĩ kỹ một chút xem? Người xưa từng nói anh hùng xứng mỹ nhân. Anh cũng đã là anh hùng rồi, chẳng lẽ không xứng với mỹ nữ như em sao?
Dương Vũ ba hoa nói.
- Dừng, giờ đã khác xưa rồi? Mỹ nữ thấy anh hùng là xáp vào sao? Anh cũng nên nhìn bổn tiểu thư là ai.
Tiêu Ngọc khinh thường nói, nhưng trên khuôn mặt nàng vẫn cười thật tươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.