Quyển 2 - Chương 105: Lòng hiếu kỳ.
Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
14/04/2013
- Anh không biết em ra sao nhưng anh tin tưởng...
Nói tới đây, bỗng Dương Vũ chợt dừng lại. Trên mặt hắn vẫn nở một nụ cười.
- Anh tin cái gì?
Thấy Dương Vũ im lặng, Tiêu Ngọc tò mò hỏi.
- Ha ha, anh tin tưởng em nhất định sẽ là người yêu của anh. Ha ha …
Dương Vũ cười phá lên.
- Thôi đi
Tiêu Ngọc phì cười:
- Đừng có chém gió như vậy chứ, bổn tiểu thư làm sao mà yêu được người thích tự sướng như anh chứ.
- Tình cảm cần sự bồi dưỡng, chỉ cần chúng ta quen nhau đủ lâu, em sẽ thể thấy toàn bộ ưu điểm của anh rồi không kiềm chế được mà yêu anh. Ài, anh có một khuyết điểm rất lớn.
- Vừa nói Dương Vũ không kìm nổi một tiếng thở dài. Dường như khuyết điểm đó rất không tốt
- Chưa thấy ai tự sướng nặng như anh.
Tiêu Ngọc tức giận nói, nhưng ngay lập tức bị câu nói của Dương Vũ hấp dẫn
-
- Khuyết điểm lớn nhất của anh là gì? Làm gì đến nỗi một người tự sướng nặng như anh cũng phải than thở
- Nói ra cấm em cười.
Dương Vũ ngượng ngùng nói:
- Ừ, nói đi, em nhất định sẽ không cười.
- Ài, thật ra anh không nghĩ sẽ nói khuyết điểm của mình cho người khác đâu. Em là người đầu tiên đó
Dương Vũ nhẹ giọng nói
- Nói nhanh lên, đừng ở đó mà chém gió nữa.
Tiêu Ngọc càng cảm thấy tò mò. Nàng muốn biết khuyết điểm lớn nhất của Dương Vũ là gì, nhưng nguyên do tại sao thì nàng lại không rõ
- Ài, khuyết điểm lớn nhất của anh chính là không có khuyết điểm nào! Đây là tiếc nuối từ lúc anh sinh ra tới giờ.
Thanh âm của hắn tràn đầy sự tiếc nuối. Thật là bựa.
Nghe được câu trả lời của Dương Vũ, Tiêu Ngọc sửng sốt trong chốc lát, rồi nàng cảm thấy mình như tức giận tới mức sắp ngất đi.
Qua một lúc lâu. Tiêu Ngọc mới nói tiếp:
- Em hết lời với anh rồi.
- Có hâm mộ anh không? Ha ha…
Dương Vũ đắc ý cười mấy tiếng.
- Đúng vậy, hâm mộ tới mức sắp bất tỉnh rồi.
Đôi mắt của Tiêu Ngọc trắng dã, nàng không còn gì để nói nữa.
- Ha ha, nói đùa thôi. Anh cũng không tự sướng nặng như vậy.
Dương Vũ cười giải thích
- Khó nói lắm, anh chém gió thành thục như vậy cơ mà, có lẽ anh thật sự tự sướng đó.
Tiêu Ngọc càng nói càng tức giận.
- Ha ha, anh không phải là người như vậy. Người đẹp ah, tâm tình của em khá hơn chưa?
Dương Vũ hỏi.
- Tâm tình của bổn tiểu thư tốt vô cùng
- Ha ha…phải không? Mặc dù không nhìn thấy em nhưng anh nghe giọng là biết em đang buồn bực, Nhưng bây giờ thấy em khá hơn rồi.
- Tâm tình của bổn tiểu thư rất tốt, anh đừng có nói lung tung.
Tiêu Ngọc cười nói, cùng Dương Vũ nói chuyện, tâm tình của nàng quả thật đã tốt hơn rất nhiều
Sau khi chấm dứt cuộc trò chuyện với Tiêu Ngọc, Dương Vũ cúp máy, rửa mặt rồi đi ngủ
Ngày tiếp theo
- Bội Bội.
Vừa mới tới cổng trường, TIêu Ngọc đã thấy Bội Bội. Nàng liền cất tiếng gọi. Nghe được tiếng gọi, Lưu Bội Bội quay lại nhìn, thì thấy đó là TIêu Ngọc, nên nàng nở nụ cười:
- Chào buổi sáng, Tiêu Ngọc
- Cậu không sao chứ? Ngày hôm qua tớ không liên lạc được với cậu.
Sau khi biết chuyện của Bội Bội, Tiêu Ngọc từng gọi điện cho nàng, nhưng lúc đó nàng đã tắt điện thoại.
- Hôm qua, không có tâm trạng. Nhưng hôm nay đã tốt hơn nhiều rồi.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi, hiển nhiên Lưu Bội Bội đã khá hơn rất nhiều, mặc dù ám ảnh của chuyện hôm qua chưa hoàn toàn được loại bỏ, nhưng chí ít nàng đã khôi phục lại được bình thường.
- Cậu có bị thương ở đâu không?
Tiêu Ngọc nhìn qua Lưu Bội Bội rồi quan tâm hỏi.
- Yên tâm đi. Hôm qua, tớ chỉ bị kinh sợ thôi, cũng không bị thương ở đâu cả. Nhưng ân nhân đã bị thương.
Lưu Bội Bội lo lắng nói.
- Ân nhân?
Nghe được lời nói của Lưu Bội Bội, Tiêu Ngọc kinh ngạc hỏi ngược lại.y sao? Sao vậy? Có chuyện gì không đúng sao?
Lưu Bội Bội hỏi Tiêu Ngọc.
- Không có gì.
Tiêu Ngọc cười một tiếng, rồi tiếp tục nói:
- Cậu không có chuyện gì là tốt rồi.
Ngay khi hai người vừa tiến vào lớp thì một đám nữ bạn học lao tới rối rít hỏi Lưu Bội Bội.
- Bội Bội, hay cậu kể lại tình hình lúc đó đi?
Một nữ sinh mong đợi nói với Bội Bội. Đám người xung quanh cũng gật đầu, tất cả đều cảm thấy hứng thú với việc này.
Nhìn ánh mắt trông đợi của mọi người, Lưu Bội Bội cảm thấy khó xử. Đoạn ký ức đó nàng muốn quên đi.
- Đúng vậy, Bội Bội, cậu nói đi, làm sao người kia cứu được cậu, thân thủ của anh ấy rất lợi hại sao? Nếu đổi lại đó là tớ thì thật tốt.
Trên khuôn mặt của cô nàng này bộc lộ rõ một sự si mê.
- Đồ mê trai!
Khi cô nàng này vừa dứt lời, lập tức có người khinh thường mắng:
- Nếu lúc đó là cậu, anh ấy căn bản sẽ không ra tay. Nhưng tớ cũng rất tò mò về chuyện này, thông tin về anh ấy thật quá ít.
Mọi người đều rất hiếu kỳ, họ đều muốn Lưu Bội Bội kể ra tình hình lúc đó.
- Không có gì để nói cả, lúc đó tớ sợ ngây cả người, làm gì biết nhiều như vậy.
Lưu Bội Bội vẫn không muốn nói chuyện đó
- Vậy cậu cứ kể những gì cậu biết ra đi, tớ chưa bao giờ nhìn thấy cảnh cướp ngân hàng cả, tớ chỉ mới xem trong phim thôi.
Một bạn nữ khẩn cầu nói với Bội Bội.
- Các cậu thật sự muốn nghe?
Bội Bội bị đám bạn học ép buộc, không nhịn được đành phải kể ra. Đám học sinh kia không ngừng gật đầu. Ngay cả Tiêu Ngọc cũng cũng tiến lại gần.
- Đúng là lòng hiếu kỳ có thể hại chết một con mèo!
Đảo mắt nhìn xung quanh, Lưu Bội Bội cố nhớ lại khung cảnh lúc đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.