Quyển 2 - Chương 67: Long tổ
Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
14/04/2013
“Anh nói mấy ngày nữa sẽ hành động?” Dương Vũ lộ vẻ chờ đợi.
“Ha ha. Chuyện này không nóng nảy được. Chẳng lẽ em không muốn biết về thù lao và cụ thể công việc phải làm là gì sao?” Tôn Dương nhìn Dương Vũ cười.
Dương Vũ cười ngượng. Hắn đúng là quá nóng lòng. Ngay cả những chuyện này cũng quên hỏi. “Thù lao sẽ như thế nào?”
“Thù lao tạm thời chưa biết vì em chưa có thân phận chính thức nên khó mà nói. Hiện tại thù lao tuyệt đối không ít đâu.”
“Thôi để anh nói cho em biết trước là chúng ta được đãi ngộ ra sao. Là như vầy, tổ hành động đặc biệt đãi ngộ được chia làm hai bộ phận, một là tiền lương, còn lại là tiền thưởng. Mỗi lần làm nhiệm vụ sẽ được trả thù lao còn sau là tiền thưởng… Nói chính xác là sau khi em liều mạng về sẽ được tiền thưởng.”
“Tiền thưởng tùy thuộc vào mức độ khó dễ của nhiệm vụ. Chỉ cần hoàn tất một nhiệm vụ bình thường thì ít nhất sẽ có tiền thưởng khoảng mấy vạn. Nếu như hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt khó khăn, thì số tiền thưởng sẽ cao đến mấy trăm vạn!”
“Mấy trăm vạn?” Dương Vũ chắc lưỡi nhìn Tôn Dương, có vẻ không tin. Trong lòng thầm nghĩ: “Thì ra tiền mà nhân dân cả nước đóng thuế được sử dụng vào đây.”
“Ha ha. Đó là bình thường. Em là người có dị năng, nên anh tin tưởng rằng em hiểu rõ cái thế giới này hơn so với người bình thường. Mỗi lần chúng ta xuất hành làm nhiệm vụ thì có người nào không phải liều mạng đâu? Nhưng cũng phải nói, tổ viên trong tổ hành động đặc biệt của chúng ta vốn không có nhều.”
“Không có nhiều?” Dương Vũ thấy kỳ lạ. Hắn biết trong cái thế giới này, người có cổ võ cùng với người có dị năng không phải là ít.
“Đúng vậy. Em nghĩ đất nước chúng ta lại có thể lung lạc nhiều nhân tài như vậy sao? Một số nhân tài được gia tộc bồi dưỡng, một số có hiệu lực trên giang hồ. Còn một số không muốn tham gia. Nguyên nhân chủ yếu là tổ hành động đặc biệt không giữ được nhân tài.” Tôn Dương , thất vọng nuối tiếc.
“Tại sao?” Dương Vũ tò mò hỏi.
“Những người ưu tú trong tổ hành động đặc biệt của chúng ta đều bị một tổ chức thần bí của nước Hoa Hạ, gọi là Long Tổ, lấy đi hết.” Tôn Dương lộ vẻ đăm chiêu, nhưng đồng thời lộ ra một chút hâm mộ.
“Long Tổ?” Dương Vũ nhảy đựng lên, trong lòng hiểu rõ đây là một tổ chức thần bí mạnh nhất của Hoa Hạ.
“Đúng vậy, Long Tổ! Một tổ chức có những cường giả xuất sắc.” Vẻ mặt Tôn Dương có chút mong mỏi. Tôn Dương nhìn Dương Vũ chợt nói: “Với tư chất của em, tương lai có thể gia nhập vào Long Tổ!”
“Anh nói sao?” Dương Vũ tràn đầy hi vọng.
“Ha ha. Chờ khi thực lực mạnh lên thì sẽ biết.” Tôn Dương không nhắc chuyện Long Tổ nữa. “Mỗi lần chúng ta hành động đều phải liều mạng, chúng ta có thù lao cao một chút cũng là hợp lý.”
Dương Vũ gật đầu, hiểu rõ đạo lý này. Nhìn Tôn Dương, Dương Vũ bổng có hứng thứ với tiền thưởng nồng hậu của nhiệm vụ lần này. “Vậy tiền thưởng của nhiệm vụ lần này là bao nhiêu?”
“Ha ha. Khó nói lắm, chủ yếu tùy theo hành động. Về phần tiền lương căn bản thì ít nhất hàng năm cũng có mười mấy vạn.”
Trái tim Dương Vũ đập mạnh! “Nếu bây giờ em gia nhập thì sao?”
“Ha ha, thì ít nhất có mười mấy vạn vào năm đầu. Còn phải xem biểu hiện của em nữa. Năng lực càng cao thì lương càng cao.”
“Mười mấy vạn?” Đây là khái niệm gì? Dương Vũ kích động, “Mình có thể kiếm mười mấy vạn một năm.” Nếu là trước kia, thậm chí kiếp trước, Dương Vũ cũng không dám nghĩ tới.
Dương Vũ không phải là chưa thấy qua tiền, nhưng đột nhiên có thể kiếm đến mười mấy vạn, thì tâm tình rối loạn lên. Cảm giác như mua được tấm vé số trúng mấy trăm vạn. Cái loại cảm giác phức tạp này ngoài trừ bản thân hắn ra, người ngoài không có cách nào hiểu thấu được.
“Mười mấy vạn!” Trong đầu Dương Vũ xuất hiện hình ảnh vùng quê nơi cha mẹ hắn đang sinh sống. “Nếu mình có mười mấy vạn, cha mẹ sẽ không cực khổ nữa rồi. Mình sẽ xây nhà lầu, không cần ra ruộng cày nữa.”
Nghĩ đến cha mẹ trong lòng Dương Vũ chua xót. Kiếp trước không có tương lai, Dương Vũ áy náy vô cùng. Còn bây giờ, mình cũng coi như là đã có tiền đồ.
Dương Vũ kiềm chế xúc động, ngẩng đầu nhìn về hướng Tôn Dương. Đúng lúc, Tôn Dương miệng nở nụ cười.
“Ha ha,” Tôn Dương cười, “Anh biết tâm trạng em đang xúc động. Nhớ năm xưa, bộ dáng của anh cũng giống em bây giờ. Tốt lắm, tạm thời mình không nói đến những chuyện này, sau này sẽ từ từ hiểu rõ ràng thôi. Bây giờ, anh sẽ nói với em một chút về hành động của mấy ngày sắp tới. Anh hy vọng em có thể giữ bí mật.”
Dương Vũ gật đầu, chuyện hắn làm mấy ngày trước đó cũng đủ để hắn phải giử bí mật.
“Ba người lúc trước chúng ta giết là người của Đại Sa bang. Lý do nhóm hắn truy sát là vì anh lấy được danh sách của chúng.”
Sau khi Tôn Dương giải thích nội tình, Dương Vũ đã hiểu rõ. Thì ra Đại Sa bang thật ra là một bang phái hắc đạo. Trên thực tế, họ không có chuyện ác nào là không làm. Buôn ma túy, bán phụ nữ đều có tất.
Nhưng cảnh sát lại không có bằng chứng của Đại Sa bang, nên vẫn không làm gì được, Sau này, Đại Sa bang làm kinh động cấp trên. Cho nên, Tôn Dương được phái tới để nằm vùng. Cuối cùng trải qua “thiên tân vạn khổ”, Tôn Dương mới lấy được chứng cớ.
Vì vậy hành động của mấy ngày sau chính là truy bắt người của Đại Sa bang.
“Em rất mong đợi!” Nghe Tôn Dương giải thích xong, Dương Vũ phấn khởi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.