Quyển 2 - Chương 68: Thuyết Phục Chung Lâm
Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
14/04/2013
Sau khi tạm biệt Tôn Dương, Dương Vũ một mình đi về trường học
"Làm như thế nào giải thích với bọn họ đây?” Dương Vũ trong lòng lo lắng. Theo lời Tôn Dương, Dương vũ không xác định được thời gian khi nào mới bắt đầu hành động. Mà khi ấy Dương Vũ nhất định phải đi. Như vậy Dương Vũ tất phải tạm thời rời trường. Hơn nữa, sau khi trở về Dương Vũ còn phải theo Tôn Dương làm thủ tục.
Theo Tôn Dương nói, đến lúc đó Dương Vũ còn phải chịu sự huấn luyện liên tiếp. Dương vũ không biết cần thời gian bao lâu nhưng hắn biết thời gian này chắc chắn sẽ không ngắn. Hiện tại hắn đang lo vì không biết làm sao giải thích với Chung Lâm.
Ngược lại bên phía trường học Dương Vũ không lo lắng. Bây giờ đang là giai đoạn lớp mười hai, trường học chắc chắn sẽ không cho phép Dương Vũ xin nghỉ học để trở về. Hơn nữa, nếu như Dương Vũ tự mình xin nghỉ học , trường học tất sẽ thông báo cho cha mẹ Dương Vũ, cách này không khác gì gián tiếp làm cho kế hoạch Dương Vũ càng thêm khó khăn. Bởi vì, Dương vũ biết chắc là gia đình hắn sẽ không cho hắn nghỉ học vô duyên vô cớ.
Nhưng những chuyện này để cho Tôn Dương đến nói liền có thể giải quyết dễ dàng. Nhưng đối với Chung Lâm vấn đề có chút khó khăn.
Nói thật với Chung Lâm là không có khả năng, nhưng nếu muốn lấy cớ gì đó để làm Chung Lâm có thể tin tưởng! Trong khoảng thời gian ngắn, Dương Vũ thật đúng là tìm không được cái cớ gì .
Rất nhanh, giờ tự học buổi tối tiết thứ nhất đã hết. Dương Vũ kéo tay Chung Lâm đi đến sân bóng phía dưới.
“ Dương Vũ, anh có tâm sự gì?” thời gian gần đây Chung lâm thường bắt gặp Dương Vũ thất thần, nàng thấy không yên lòng, nhưng nàng vẫn không hỏi , lúc này rốt cuộc nàng vẫn không nhịn được mà mở miệng hỏi.
Dương Vũ cuối đầu nhìn xuống đất, cả người dừng lại, cũng không lập tức trả lời Chung Lâm, hắn chính là đang suy nghĩ phải mở miệng nói với Chung Lâm như thế nào.
“ Dương Vũ, anh có phải gây ra chuyện gì rồi không? Hay anh có chuyện gì gạt em?” Chung Lâm lo lắng nhìn Dương Vũ.
Rốt cuộc, Dương Vũ ngẩng đầu lên, hai tay đặt lên vai Chung Lâm, ánh mắt kiên định nhìn Chung Lâm. “ Một thời gian nữa anh sẽ rời trường học một thời gian”
"Tại sao? Về nhà sao? Một ngày hay là hai ngày?" Chung lâm nhìn Dương Vũ ánh mắt như muốn hỏi. Dương Vũ lúc trước cũng hay thỉnh thoảng về nhà, bình thường đều là chủ nhật .
Dương Vũ lắc đầu, nói: "Anh không phải về nhà mà là anh muốn rời trường một thời gian ngắn.”
“Tại sao? Anh muốn đi đâu?” Chung Lâm thắc mắc.
Dương vũ tiếp tục lắc đầu nói: “ Điều này anh tạm thời không thể nói cho em biết. Hơn nữa, anh cũng không biết anh sẽ rời đi bao lâu” Dương vũ cuối cùng cũng không bịa chuyện qua loa lấy cớ tắc trách với Chung Lâm, mà cũng không cần lấy cớ gì. Bởi vì, Dương Vũ cảm thấy hắn không thể lừa dối nữ nhân mà hắn yêu .
Cho dù Dương Vũ chỉ dùng một câu: “không thể nói.” Nếu so sánh với việc muốn dùng cái gì làm cớ để lừa dối Chung Lâm vốn là tốt hơn rất nhiều lần.
"Tại sao, anh có chuyện gì gạt em ? Tại sao không thể nói với em ?” Chung Lâm gấp gáp, bờ mi cũng tràn đầy nước mắt.
“ Chung Lâm, em đừng lo lắng .. Anh không phải là cố ý gạt em, mà là chuyện này thật không thể nói.” Dương Vũ hai tay dùng sức nắm bả vai Chung Lâm, ánh mắt kiên định nhìn Chung Lâm nói
“Nếu như anh muốn gạt em, anh cũng sẽ không nói với em như vậy có phải không? Nếu như anh thật muốn gạt em, anh có thể liền tuỳ tiện viện cớ. Nhưng anh không có làm như vậy. Bởi vì anh không muốn lừa gạt em.”
“Nhưng lần này anh đi, thật sự không thể nói cho em biết. Hiện tại thời cơ vẫn chưa đến. Đợi đến sau này, có lẽ là qua một thời gian nữa, đợi đến lúc thời cơ chín mùi anh sẽ đem sự thật đầu đuôi câu chuyện nói cho em. Có được hay không?”
“Không được.” Chung Lâm dùng sức lắc đầu, ánh mắt lộ ra vẻ đáng thương, lo lắng nhìn Dương Vũ.
“Chung Lâm, em nói cho anh biết, chúng ta yêu nhau thời gian dài như vậy rồi, anh đã bao giờ lừa gạt em chưa?” Chung Lâm lắc đầu.
“Anh có chuyện gì giấu giếm em chưa?” Chung Lâm lắc đầu lần nữa.
“ Vậy em có tin anh hay không?” Dương Vũ tiếp tục hỏi.
"Em tin anh. Nhưng……”
“Vậy thì được rồi?” Dương Vũ ngắt lời Chung Lâm, tiếp tục nói: “ Như vậy bây giờ xin em tiếp tục tin tưởng anh đi. Chuyện này anh không phải cố ý giấu diếm em. Hơn nữa, chuyện này đối với anh mà nói, có thể cả đời chỉ có cơ hội một lần như vậy. Chuyện này đối với anh sau này có ảnh hưởng rất lớn. Em cũng không muốn anh tiếp tục như vậy có đúng hay không?”
Chung Lâm gật đầu, nhưng trong nội tâm nàng vẫn không yên, nhìn Dương Vũ với ánh mắt cũng tràn đầy tình cảm lo lắng.
“ Em không cần lo lắng, anh không phải đi làm chuyện xấu trái pháp luật. Ngược lại, anh đi làm chuyện quan trọng, đối với quốc gia cũng có nhiều chỗ tốt!”
“ Chẳng lẽ anh đi vì dân trừ hại ? Muốn làm đại hiệp sao?” Chung Lâm liếc Dương Vũ một cái và nói.
"Cũng gần như vậy." Dương Vũ trong lòng âm thầm nghĩ. Nhưng miệng không ra.
“Anh cam đoan với em, anh tuyệt đối không phải đi làm chuyện xấu, nếu như anh làm chuyện xấu như lời em nói .. vậy hãy để cho anh chết không được tử tế!”
“ Đừng nói lời ngu ngốc này.” Chung Lâm vội vàng lấy tay bịt miệng Dương Vũ, liếc Dương Vũ một cái, nói : “ Chỉ là em rất lo lắng. Hơn nữa, đối với trường học anh giải quyết thế nào? Nếu như anh muốn đi … trường sẽ không cho anh nghĩ học đâu. Chẳng lẽ anh muốn trốn học mà đi?
Nhìn thấy chung lâm đã bị mình thuyết phục, Dương Vũ trong lòng cao hứng, thần thần bí bí cười, nói: "Về mặt trường học anh tự có biện pháp giải quyết.”
"Bất kể anh có biện pháp gì, nhưng sau khi anh đi, chuyện học tập của anh làm sao bây giờ? Hiện tại đang là thời gian quan trọng không được lơ là.”
“Học tập sao? Chuyện nhỏ, sau khi thi tốt nghiệp trung học, anh nhất định sẽ thi đậu đại học Hoa Hạ. Em cũng phải cố gắng thêm chút nữa, nếu không em thi rớt đại học Hoa Hạ. Vậy thì .. sau này nếu có cô nào xinh đẹp theo đuổi anh. Anh .. anh cũng không dám bảo đảm …” Dương Vũ nhìn Chung Lâm cười mà nói đùa.
“Hừ hừ , anh có gan thì thử xem” Vừa nói Chung Lâm hai tay hướng trên người Dương Vũ mà đánh. Nhưng Dương Vũ xoay người bỏ chạy. Chung Lâm liền đuổi theo không tha. Trên sân bóng, hai người chơi trò đuổi bắt …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.