Quyển 2 - Chương 106: Một đám mê trai
Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
14/04/2013
- Dừng lại!!
Trong sự chờ mong của mọi người Bội Bội chỉ nói một câu như vậy. Đã có một số người bắt đầu khó chịu với nàng rồi.
- Bội Bội, đừng đùa chúng tớ chứ?
Một nữ sinh không hảo ý nói với nàng.
- Tha cho tớ đi mà, tớ thật sự không muốn nói về chuyện đó nữa.
Bội Bội bất đắc dĩ nói với những khuôn mặt tràn đầy hiếu kỳ xung quanh mình.
- A, tớ biết rồi. Hì hì…
Một nữ sinh bỗng nhiên bật cười với Bội Bội.
- Cậu biết cái gì?
Không chỉ Bội Bội mà cả đám học sinh cũng kỳ quái nhìn nữ sinh kia.
- Các cậu không xem tin tức sao?
Nữ đồng học kia không nói mà hỏi ngược lại.
Tất cả mọi người đều gật đầu.
- Vậy các cậu cũng biết ai là người cứu Bội Bội ra khỏi tay đám cướp đó chứ.
- Anh hùng cứu mỹ nhân.
Một nữ sinh khác gật đầu nói.
Cô bé kia lại tiếp tục:
- Vậy các cậu cảm thấy anh ấy như thế nào?
- Không tệ đâu, rất đẹp trai đó!
Cô bé mê trai sáng mặt ngưỡng mộ nói.
- Nếu anh ấy làm bạn trai của tớ thì tốt biết mấy.
Một nữ sinh khác cũng ngưỡng mộ nói:
- Cánh tay cường tráng đó, thân thủ đó… Nếu anh ấy làm bạn trai của tớ thì…. Sẽ cho tớ bao nhiêu cảm giác an toàn! Nếu anh ấy làm bạn trai của tớ, thì chắc tớ sẽ hạnh phúc tới chết mất.
Nhìn đám nữ sinh mê trai xung quanh mình, Tiêu Ngọc cảm thấy tâm tình mình có chút không ổn. Nàng hắng giọng nói:
- Các cậu cũng đừng mê trai quá chứ.
- Tại sao? Tiêu Ngọc, cậu không nghĩ như vậy sao. Nam nhân như vậy không còn nhiều lắm đâu. A… Bội Bội xinh đẹp, chẳng lẽ cậu đã thích ân nhân của mình rồi sao?
Một đồng học trả lời Tiêu Ngọc rồi quay sang hỏi Bội Bội.
- Từ xưa anh hùng xứng mỹ nhân, trong truyền thuyết, một khi mỹ nữ được anh hùng cứu, nàng sẽ sinh ra lòng ngưỡng mộ, rồi sẽ lấy thân báo đáp! Bội bội, cậu có như vậy không?
- Các cậu nói cái gì thế?
Lưu Bội Bội đỏ mặt tức giận nói.
- Bội Bội à, thật ra cậu không cần xấu hổ đâu, nếu cậu không hứng thú với anh ấy thì cứ giới thiệu cho tớ đi. Tới muốn anh ấy làm bạn trai của tớ.
-Dựa vào thân hình của cậu còn không dọa người ta chạy đi mất à. Mà hơn nữa làm sao cậu phải đoạt bạn trai của Bội bội?
Nghe người bạn học này nói, dường như Dương Vũ đã trở thanh bạn trai của Bội Bội
- Các cậu đều là đám mê trai, tớ chẳng nói được gì nữa, tớ đi đây.
Tiêu ngọc thật sự không chịu nổi nữa rồi, nàng đứng lên trở về chỗ của mình.
- Không có chuyện đó đâu các cậu.
Bội Bội đỏ mặt nói:
- Các cậu nếu nói linh tinh nữa, tớ sẽ giận đó.
Thấy Bội Bội thật sự tức giận, mọi người cũng không đùa quá đáng nữa.
- Bội Bội, có một chuyện không biết cậu có biết không?
- Chuyện gì?
Bội Bội kỳ quái hỏi.
- Cậu có biết cách liên lạc với anh ấy không?
- Cậu thật là đồ mê trai!
Tất cả mọi người đều khinh bỉ nhìn nữa sinh kia.
- Làm sao?!!
Nữ sinh kia liếc nhìn mọi người:
- Tớ thật sự muốn anh ấy trở thành bạn trai của mình. Nếu thật sự tớ có bạn trai… tớ sẽ…
- Bội Bội, tiết lộ đi.
Vị nữ sinh kia ngồi xuống kéo kéo tay áo của Bội Bội.
- Xin lỗi, tớ cũng không biết, nên không giúp được cậu rồi.
Thật ra Bội Bội cũng rất tiếc nuối, nàng hối hận tại sao mình không hỏi các liên lạc với Dương Vũ.
- Lẽ nào như vậy? Bội Bội, cậu là dạng người như vậy sao?
Vị nữ sinh kia kinh ngạc nhìn Bội Bội như thể nàng là một loại sinh vật lạ.
Liếc mắt nhìn đám nữ sinh này, Bội Bội tức giận nói:
- Lúc đó tớ bị hù tới hồn phách thoát cả ra, làm gì kịp hỏi chuyện này. Hơn nữa, các cậu đều là một đám mê trai, thấy trai là nhào tới…
Bội Bội nhìn vị nữ sinh bên cạnh mình rồi gật đầu nói:
- Cho dù, tớ thật sự biết cách liên lạc với anh ấy, tớ cũng sẽ không nói cho các cậu biết. Tớ không muốn gây tai họa cho ân nhân của mình.
- Trời ơi, Bội Bội, cậu nói gì vậy? Tớ là một hoàng hoa khuê nữ mà, làm sao có thể gây tai họa được.
Lần này vị nữ sinh kia kinh ngạc lên tiếng.
- Cậu là hoàng hoa khuê nữ? Nói lại đi, cậu đổi bao nhiêu bạn trai rồi?
Bội Bội ghé vào tai vị đồng học kia rồi nói:
- Cậu mà là hoàng hoa khuê nữ ư, có lừa quỷ cũng không tin. Tớ thậy cậu chính là điển hình của tàn hoa bại liễu.
- Cậu chán sống rồi à, dám nói tớ như vậy.
Nữ sinh kia tàn ác nhìn Bội Bội. Nhưng nhìn biểu tình của nàng, có lẽ Bội Bội nói không sai.
- Tớ nói sai sao?
Lưu Bội Bội chắc nịch nói:
- Vậy nên, tớ sẽ không tạo ra tai họa cho anh ấy đâu.
- Bội Bội thân ái, Bội Bội xinh đẹp, cậu yên tâm đi, tớ bảo đảm, nếu tớ gặp được anh ấy, anh ấy sẽ là người đàn ông cuối cùng của tớ.
- Thật xin lỗi, nếu cậu có khả năng thì cậu tự tìm đi. Dù sao thành phố này cũng không lớn.
Bội Bội cười nói.
- Cho dù không lớn nhưng cũng không nhỏ mà.
Vị nữ sinh tức giận nói với Bội Bội.
- Dù gì cái gì tớ cũng không biết, cậu phải tự đi hỏi thôi. Được rồi, tới giờ học rồi, các cậu còn không về chỗ đi.
Vừa nói Bội Bội vừa đẩy nữ sinh bên cạnh mình ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.