Quyển 1 - Chương 1: Quái mộng và hồi ức
Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
14/04/2013
Bầu trời trong vắt, vạn dặm không mây. Mặt trời nóng bỏng như quả cầu lửa khổng lồ hừng hực chiếu rọi khắp trời đất, tựa hồ muốn tuôn trào toàn bộ sức nóng khủng khiếp của mình. Những cơn gió trong thiên địa dường như bị ánh thái dương thiêu đốt đến bốc hơi. Không gian tĩnh lặng lạ thường.
Phiến rừng hoang nguyên thủy xanh ngắt vốn phải tràn ngập sức sống. Thế mà giờ này, chúng như bị hút cạn đi từng phân nước, hấp hối yếu ớt cúi đầu, tựa hồ đang phải chống chọi lại với mặt trời nóng cháy.
Đúng lúc này, khắp không gian bỗng nhiên vang vọng một tiếng chim kêu thanh thúy. Tiếp theo đó, một quả cầu lửa có thể sánh ngang được với mặt trời rực rỡ trên cao, toàn thân phủ đầy liệt diễm từ phía chân trời xa tít bay vọt đến.
Cơ hồ ngay khi tiếng chim hót truyền khắp đại địa, ở một nơi khác trong thiên địa đột nhiên cũng truyền đến một tiếng rống cực lớn! Thanh âm hùng mạnh. So với tiếng chim hót thanh thúy thì lại càng thêm kinh khủng. Thanh âm qua đi, cây cối trong khu rừng hoang nhịn không được run lên bần bật. Thậm chí, không ít lá cây bị âm thanh hùng hậu kia chấn động đến lìa cành, bay xào xạc rơi xuống trên mặt đất.
Âm thanh còn chưa kịp lắng xuống thì từ phía chân trời bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen to lớn không thua kém gì quả cầu lửa lúc trước lao vụt tới.
Hai cái bóng dần dần xáp lại gần nhau. Chỉ thấy quả cầu lửa to lớn toàn thân bao trùm liệt diễm ở phía nam phát ra một tiếng kêu thanh thúy!
"Ào ào!" Quả cầu lửa đột nhiên vươn rộng đôi cánh, liệt diễm hừng hực liền từ trên mình nó bắn ra, lan tràn khắp bốn phương tám hướng. Thế nhưng kỳ quái chính là những luồng hỏa diễm này sau khi bắn ra mấy thước liền dừng lại, rồi không ngừng thiêu đốt ở xung quanh nó.
Nguyên lai, quả cầu lửa này chính là một con chim to lớn! Một đầu thần thú Chu Tước toàn thân bao phủ liệt diễm!
Chu Tước vươn cao cái đầu mỹ lệ, ngửa cổ hót lên một tiếng. Bên trong đôi con ngươi màu vàng tản mát ra quang mang ánh tím, chằm chằm nhìn thẳng về phía quái thú đang bay tới ở đằng trước!
Chỉ thấy quái thú kia nhìn không khác gì một con hổ. Chẳng qua, hình thể của nó nếu so với hổ thì lớn hơn rất nhiều. Hơn nữa, sau lưng con hổ này còn mọc thêm bốn cái cánh.
Quái thú này tên gọi Cùng Kỳ, trời sinh tàn bạo hiếu sát, tính tình tàn nhẫn, đồng thời thực lực của Cùng Kỳ cũng phi thường cường hãn!
Cùng Kỳ giận dữ gầm vang, bốn cái cánh sau lưng đột nhiên vỗ mạnh, cuồng phong nhất thời nổi lên ầm ầm! Liền đó, thân hình Cùng Kỳ đột ngột tăng tốc, trong mắt bùng phát hung quang, giết thẳng tới Chu Tước phía đối diện.
Chu Tước một lần nữa ngẩng đầu hót vang, hỏa diễm trên người trào ra mãnh liệt, cũng lao vọt về hướng Cùng Kỳ.
...
Hồi lâu sau, hai con dị thú thực lực tương đồng khắp mình đã đầy thương tích. Thế nhưng chúng vẫn không dừng lại, đồng thời giận dữ gầm lên một tiếng, hung hãn lao xộc về phía đối phương...
- Không... không được!!! Dương Vũ đột nhiên kinh hoàng hét lớn, ngồi bật dậy ở trên giường. Đưa tay lau đi mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán, nhìn thoáng qua nắng vàng rực rỡ bên ngoài cửa sổ. Trên mặt Dương Vũ lộ ra nét cười khổ bất đắc dĩ.
Trở mình từ trên giường đứng dậy, Dương Vũ vươn tay bật máy vi tính. Đối với sự tình phát sinh trong mộng vừa rồi đã trở thành thói quen của hắn.
Nhiều năm trước đây, Dương Vũ đã mơ thấy giấc mơ giống y như vậy! Mà lần nào ngay sát na hai đầu dị thú va chạm vào nhau hắn cũng đều giật mình tỉnh lại!
Thời gian mới đầu, Dương Vũ quả thực kinh hoàng vạn phần, cầu y vấn dược, cho rằng mình mắc phải quái bệnh nào đó. Thế nhưng giấc mộng này vẫn "viếng thăm" hắn thường xuyên. Trải qua mấy năm sau, mộng cảnh giống nhau như đúc vẫn luôn xuất hiện trong giấc mơ của Dương Vũ. Hắn chỉ còn thiếu mỗi nước cầu thần khấn phật mà thôi!
Có điều theo thời gian trôi qua, dần dần Dương Vũ cũng đã quen với giấc mơ đó. Hiện tại, mỗi lần mơ về nó ngoại trừ toàn thân đổ mồ hôi lạnh thì hắn không gặp phải hậu quả tồi tệ nào khác. Vì vậy, hắn cũng triệt để bỏ đi ý định chạy chữa thuốc thang. Cuối cùng, tình trạng cũng vẫn là bó tay như hiện tại.
Trong thời gian chờ máy vi tính khởi động, Dương Vũ chạy vào toilet rửa mặt một phen. Trông thấy bản thân ngày càng tiều tụy ở trong gương, trên mặt Dương Vũ lộ ra nụ cười đau khổ.
Đến lúc làm việc rồi. Dương Vũ uống liền một ngụm nước mới đun sôi tối hôm trước. Ngồi xuống cạnh chiếc máy vi tính, hắn quen thuộc mở ra thư mục My Computer, vào trong ổ F, tìm một thư mục có tên là "Tác phẩm của ta" và nháy đúp chuột. Cuối cùng, khi đi vào được thư mục "Cực phẩm yêu nhân trọng sinh", Dương Vũ liền tạo một văn bản mới, mở ra và gõ lên dòng chữ "Chương 1:"
Không sai, Dương Vũ chính là một tay bút tiểu thuyết mạng nửa mùa, mà thứ hiện tại hắn đang viết chính là nội dung cuốn sách mới của hắn!
Sau khi tốt nghiệp một trường cao đẳng hạng ba, Dương Vũ vẫn chưa đi công tác. Cũng không phải tại đi làm khổ cực, mà bởi vì lương lậu quá thấp cho nên hắn không đi! Cuối cùng, bất đắc dĩ Dương Vũ đành phải làm một tay bút tiểu thuyết mạng nửa mùa.
Tiện tay bật lên trình duyệt web, hắn thuần thục nháy vào một liên kết trong Bookmarks. Sau khi trang web được mở ra, Dương Vũ liền kéo xuống dưới để xem và thần sắc trên mặt hắn trở nên càng lúc càng khó coi.
Không sai. Dương Vũ chính là đang xem những bình luận trên trang web tiểu thuyết. Bây giờ, nhìn thấy những dòng bình luận mang tính sỉ nhục như: "Thật đúng là rác rưởi!" "Đồ vứt đi..." vv...vv.., trong lòng Dương Vũ không hề dễ chịu.
- Ài!
Dương Vũ bị đả kích không muốn nhìn thêm nữa, tiện tay đóng luôn trình duyệt lại.
- Đầu năm nay cuộc sống thật gian nan!
Không dễ dàng gì nhấc bút viết được một cuốn tiểu thuyết, ấy vậy mà bởi vấn đề năng lực nên toàn nhận phải lời mắng chửi!
Dương Vũ chung quy chỉ là một người bình thường, hắn cũng có áp lực về tâm lý. Bởi vì viết truyện không hay bị người ta mắng té tát vào mặt, cũng bởi vì vậy mà trong đầu hắn đã từng có ý niệm vất bút không viết nữa!
Thế nhưng, cuối cùng hắn vẫn chọn lựa tiếp tục kiên trì.
- Vẫn còn có độc giả ủng hộ ta mà!
Dương Vũ thoáng cười khổ, chuyển qua văn bản vừa mới tạo, chuẩn bị bắt đầu công việc ngày hôm nay.
- Reng reng reng!
Một tràng tiếng chuông điện thoại từ trên đầu giường truyền tới. Dương Vũ cầm lấy chiếc di động, vừa nhìn qua, trên mặt lại hiện lên nụ cười khổ lần nữa.
- Chào cha!
Sau khi nhấn phím nghe, Dương Vũ cung kính nói một tiếng. Nguyên lai, đầu bên kia điện thoại chính là cha của hắn.
- Tiểu Vũ à, gần đây thế nào?
Thanh âm có phần uy nghiêm của phụ thân truyền tới từ bên kia điện thoại.
- Vâng, gần đây con vẫn khá, sách bán cũng không tệ lắm. Tháng này phỏng chừng tạm được!
Bộ dáng Dương Vũ tỏ ra thật cao hứng khi nói chuyện, thế nhưng, cùng lúc đó sắc mặt hắn đau khổ nhìn qua đống mì ăn liền vất trên mặt bàn và còn một đống vỏ mì gói chất lên thành núi ở góc tường.
Đây mới là cuộc sống của mình. Mỗi ngày dựa vào một gói mì úp nước sôi để sống qua ngày. Thế nhưng, tất cả những điều này sao có thể để cho cha già ở phương xa biết được?
- Vậy à. Tiểu Vũ này, con tốt nghiệp cũng gần một năm rồi, hãy mau chóng tìm một công việc mà làm đi, đừng ngại nọ ngại kia nữa!
- Nhưng mà, cha. Những công việc kia quả thực như biến chúng ta thành nô lệ. Con đi làm thế nào được đây?
Dương Vũ nét mặt khổ sở, cất giọng chua chát nói.
- Ài, con thật là...
Phụ thân Dương Vũ thở dài một tiếng. Đối với Dương Vũ ông cũng không biết làm thế nào cho phải.
- Cha, con tự có chừng mực. Cha đừng quá bận tâm!
- Ài, đứa nhỏ này. Sao cha lại không quan tâm được chứ. Tuổi con đã lớn rồi, cũng nên tìm một người bạn gái đi thôi!
- Cha, việc này vẫn chưa vội, con...
Sắc mặt Dương Vũ bây giờ càng khó nhìn hơn. Không phải hắn không muốn có bạn gái. Những cô gái quen biết hắn tính ra không hề ít. Thế nhưng, từ sau khi hai lần thất bại trong tình cảm, lòng tin của hắn đối với nữ nhân đã mất! Không, phải nói là, hắn đã mất đi lòng tin đối với bản thân mình!
Sau khi nói chuyện với phụ thân thêm một lúc, Dương Vũ liền cúp điện thoại. Tựa lưng vào bức tường phía sau, trong đầu Dương Vũ lại hiện lên một bóng hình xinh đẹp.
Sống trong cùng một thành phố, nhưng lại ở hai đầu khác nhau. Bây giờ em vẫn tốt chứ? Hiện tại nhất định em đang hưởng thụ ngàn vạn cưng chiều. Có lẽ, em đã sớm quên mất sự tồn tại của anh?
Dương Vũ trong lòng phiền muộn, rời khỏi máy vi tính bước đến trước cửa sổ rồi nhìn xuống dòng người qua lại trên đường. Từng câu chuyện cũ không ngừng hiện lên ở trong đầu hắn.
Sáu năm trước, hắn đã yêu. Đó là mối tình đầu của hắn. Có thể do lúc đó tuổi còn nhỏ nên chưa hiểu được cái gì gọi là "yêu"! Thế nhưng, hắn vẫn toàn tâm nỗ lực! Tất cả mọi thứ trong lòng hắn đều chỉ là một mình nàng. Trong cuộc sống của hắn, hắn đã coi nàng là tất cả!
Nàng chính là thế giới của hắn!
Nhưng mà, đến một ngày, thế giới của hắn sụp đổ!
Năm năm trước, rốt cuộc nàng cũng chia tay hắn. Lý do rất đơn giản, tôi không yêu anh, không thích anh!
Có lẽ là đau đớn muốn chết, cũng có lẽ là mất hết can đảm! Nhưng, tất cả những điều đó hắn không hề hay biết. Bởi vì lòng hắn đã chết. Trong nháy mắt khi thế giới của hắn đổ vỡ, lòng hắn liền chết lặng theo!
Ngây dại, cứ như vậy mà qua một năm.
Kỳ thi đại học qua đi, hắn liền lựa chọn rời bỏ thành phố khiến người ta thương tâm, đến sống trong một thành phố khác. Tiếp tục trải qua hơn hai năm ngây dại ở một trường cao đẳng hạng ba!
Biến hóa trong thời gian hai năm quả thực rất lớn. Thế nhưng, hắn thủy chung vẫn ngây ngây dại dại, tâm tình cả ngày lúc nào cũng thẫn thờ qua quít! Lên lớp thì ngủ, đi thi rớt môn càng là chuyện thường tình!
Hơn nữa, trong hai năm này, hắn chưa bao giờ chủ động tiếp xúc cùng với nữ nhân! Bởi vì, trong tim hắn vẫn còn hình bóng của nàng! Hơn nữa, trái tim hắn cũng đang bị thương rất nặng!
Năm thứ ba. Trường học yêu cầu đi thực tập.
Đây là một khởi đầu tốt, chí ít đối với Dương Vũ mà nói, đây chính là một khởi đầu tốt. Bởi vì, ở nơi này, hắn đã gặp được người mà hắn yêu chân chính!
Trong tích tắc hắn nhìn thấy nàng, hình bóng của nàng đã khắc sâu trong tâm khảm hắn! Hắn vĩnh viễn ghi nhớ giây phút hắn bắt gặp người con gái với bộ quần áo màu vàng, với nụ cười quyến rủ đã làm tâm hồn hắn chấn động.
Quả thực, ngay tại ánh mắt đầu tiên nhìn nàng hắn đã yêu nàng sâu sắc! Bắt đầu từ khoảnh khắc đó, thế giới vốn đã đổ nát của hắn lại bắt đầu hồi sinh một lần nữa.
Và mối tình đầu kia, đã bị hắn phong kín và chôn thật sâu trong một góc nhỏ của ký ức!
Sau đó, hắn và nàng yêu nhau. Đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất của cuộc đời Dương Vũ!
Tiếp theo, thế giới của Dương Vũ đổ nát lần thứ hai!
Hắn lại thất tình!
- Ài!
Dương Vũ nặng nề thở dài một tiếng, bước về trước máy vi tính rồi ngơ ngẩn nhìn vào màn hình. Trong lòng hắn chỉ là sầu khổ. Hai lần thất tình khiến hắn triệt để mất đi lòng tin đối với bản thân mình!
Mỗi một lần yêu, hắn đều toàn tâm nỗ lực! Mỗi một lần tình yêu qua đi, trái tim hắn lại đầy ắp vết thương!
Sau khi ái tình chỉ còn là một ước vọng xa vời, Dương Vũ chỉ hi vọng thời gian có thể quay trở lại, vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc họ yêu nhau. Như vậy, họ sẽ mãi mãi không bị chia lìa!
Dương Vũ vĩnh viễn khắc ghi hình ảnh của hai người con gái kia! Bởi đó là hai người con gái hắn đã từng yêu thương bằng chính sinh mệnh mình!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.