Long Tổ

Quyển 1 - Chương 2: Sống Lại (Thượng)

Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành

14/04/2013



Nhìn vào màn hình máy tính, Dương Vũ thấp giọng thở dài một hơi. Sau đó hắn trở lại bàn, mở máy nghe nhạc và tìm bài hát mà mình yêu thích, rồi thì năm lăn ra giường.

Mỗi lần, sau khi nói chuyện với cha mình qua điện thoại, tâm tình Dương Vũ rất khó chịu. Tuy nói đó là cuộc sống riêng của hắn, không cần cha quan tâm. Nhưng hắn biết cha chỉ là lo lắng cho hắn, chỉ muốn hắn có cuộc sống tốt! Nghĩ đến đầu đã sắp hoa râm mà còn để cha thay mình quan tâm này nọ, Dương Vũ trong lòng đặc biệt khó chịu!

Lắng nghe bài hát quen thuộc, Dương Vũ nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, những hình ảnh lúc vui, lúc buồn, khi được, khi mất của những ngày xưa lại hiện lên trước mắt

Trong cuộc đời, tiếc nuối nhất chính là mất đi người mình yêu. Dương Vũ trong lòng đau khổ. Chia tay bạn gái đã hơn nữa năm rồi. Dương Vũ trong lòng vẫn không quên! Vốn tưởng rằng thời gian có thể làm cho hắn quên đi hết thảy, nhưng cuối cùng hắn mới biết, đó chỉ là cái cớ để mình tự an ủi mình mà thôi.

Thời gian trôi qua, bóng hình xinh đẹp ngày xưa càng hiện rõ trong tâm khảm của Dương Vũ. Ngày nghĩ tới người nào, đêm đều nằm mộng! Mổi lần mơ tới lúc được ở cùng nàng, cho dù là đang ngủ Dương Vũ cũng cười thành tiếng.

Nhưng sau khi tỉnh lại, Dương Vũ không thể không đối mặt với sự thật tàn khốc. Hắn đã chia tay người yêu. Người mà mình từng yêu thương bây giờ có lẽ đã ở trong vòng tay kẽ khác rồi?

Sự thật quá tàn khốc. Thân hắn không có một xu dính túi. Thậm chí ngay cả tình yêu cũng không thể bảo vệ.

Nếu có kiếp sau, nếu như được tái sinh, dù hy sinh hết thảy ta cũng không để chuyện này xảy ra nữa. Những người con gái ta yêu, một người ta cũng không để nàng rời đi.

Có điều chuyện này chỉ có thể xuất hiện trong tiểu thuyết mà thôi.

Dương Vũ mở mắt, hắn cảm thấy đói bụng. Đi xuống phòng bếp, hắn chuẩn bị nấu mì! Nhìn một đống mì ăn liền trên bàn, Dương Vũ cảm thấy buồn nôn. Loại mì ăn liền giá rẻ này hắn đã ăn liền mấy tháng!

Còn cách nào hơn. Với số tiền ít ỏi còn lại trong túi, một chút nữa hắn còn phải nộp tiền thuê phòng. Nghèo như hắn làm gì mà có tiền để đi ra ngoài ăn, cho dù chỉ là một bửa ăn nhanh.

Xem ra mình phải ra ngoài tìm việc làm rồi, Dương Vũ trong lòng thầm nghĩ. Bây giờ chỉ bằng vào gã tiểu thuyết gia nữa mùa như hắn thì khó kiếm được nhiều tiền. Nếu như không phải vì trang Web có phúc lợi hoàn hảo, thì một người có địa vị thấp như hắn mà nói, chỉ sợ sẽ phải lưu lãng đầu đường xó chợ rồi.

Nếu như tác phẩm của mình có thể kiếm tiền thì tốt rồi! Dương Vũ trong lòng ảo tưởng. Nhưng cuối cùng cũng có thể tự đề tỉnh mà thôi.

Ăn xong tô mì làm hắn buồn nôn. Dương Vũ miễn cưỡng cởi bỏ trạng thái chán chường trong lòng rồi đi ra ngoài. Ngồi trước máy tính, hắn bắt đầu viết.

“Cuối cùng cũng viết được một chương rồi!” Dương Vũ trong lòng thầm mừng. Thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này trời đã tối. “Lại một ngày nữa trôi qua!”

Màn đêm phủ xuống, Dương Vũ nằm một mình trên giường.



Nguyên Dương Vũ rất thích ban đêm. Nhưng không biết từ lúc nào, hắn đã bắt đầu thấy chán ghét ban đêm. Thậm chí, màn đêm còn làm cho hắn có cảm giác sợ hãi!

Ngoài cửa sổ xa xa là ánh đèn rực rỡ của thành phố về đêm! Nhưng lúc này Dương Vũ đang tự nhốt mình trong bóng tối của căn phòng.

Đây là một đêm dài buồn chán. Dương Vũ từ từ chìm vào trong giấc ngủ.

Vẫn là bầu trời không mây. Cùng Kỳ và Chu Tước hai con dị thú đang trong trận chiến dữ dội. Tuy nhiên, lần này trận chiến kết thúc sớm hơn một chút!

Trên bầu trời, Chu Tước ngẩng đầu cao ngạo kêu một tiếng dài dù thân thể lông cánh sơ xác và những giọt máu màu vàng từng giọt nhỏ xuống.

Khi một giọt máu màu vàng vừa rơi chạm mặt đất, tức thì những cây cối tiếp xúc lập tức bốc cháy mảnh liệt.

Đối diện Chu Tước là Cung Kỳ thân thể đầy vết thương, và máu tươi từ trên thân thể phun ra không dứt.

Rống một tiếng giận dữ, bốn cánh sau lưng Cùng Kỳ đập mạnh liên hồi! Trong khoảnh khắc thiên địa nổi lên một trận cuồng phong! Sau đó, thân hình Cùng Kỳ đột nhiên gia tăng tốc độ, cả thân hình biến thành một đạo ảo ảnh màu xanh hướng Chu Tước đâm vào.

Chu Tước kêu dài lần nữa. Trên người xích diễm bắn ra! Trong nháy mắt hóa thành một đạo liệt diễm hướng Cùng Kỳ phóng nhanh tới.

“Đừng….!”

Trong lúc ngủ mơ Dương Vũ rống lớn một tiếng. Nhưng lần này hắn không có tỉnh lại mà là trơ mắt nhìn hai dị thú đánh nhau!

“Ầm Ầm!”

Giống như vô số hạch đạn đồng thời phát nổ, Dương Vũ chỉ cảm thấy không gian rung động mãnh liệt.

Lúc này, Dương Vũ rất ngạc nhiên khi thấy được chính mình! Không sai! Hắn thấy chính mình đang đứng trên mặt đất trước hai đầu dị thú.

“Phù….!”

Một trận cuồng phong rất mạnh thổi tới. Cây cối bên cạnh Dương Vũ toàn bộ bị cuồng phong thổi ngã rạp xuống. Kỳ quái thay thân hình Dương Vũ không có di chuyển nữa bước! Giống như đối với hắn trận cuồng phong này không có một điểm tác dụng!



Sau khi cuồng phong thổi qua là lửa đỏ đầy trời! Lửa như bao phủ cả thiên địa. Trong thế giới của Dương Vũ đều là lửa! Hơn nữa, lửa hướng về phía hắn mà phủ xuống.

“Không, hả…? Cứu mạng….!” Dương Vũ co chân chạy trốn. Nhưng điều làm cho hắn hết hồn là thân thể của hắn không thể di động!

“Chết ta rồi!” Đang nói cỏn chưa dứt Dương Vũ đã thấy lửa đỏ vây đến! lửa nóng đến mấy vạn độ không ngừng thiêu đốt Dương Vũ. Làm cho Dương Vũ không ngừng kêu lên, cực kỳ thê thảm.

“Xuy Xuy!” Dương Vũ cãm giác thấy mình sắp bị ngọn lửa nọ thiêu đốt thành tro! Vô tận thống khổ không ngừng tràn vào trong đầu hắn. Đau đớn không cách nào nói lên lời làm cho Dương Vũ kêu gào khàn cả giọng.

Kỳ quái chính là ngọn lửa cao đến mấy vạn độ lại chỉ thiêu đốt Dương Vũ mà không làm cho hắn hóa thành tro bụi.

“Mẹ kiếp, không chịu nổi rồi!” Dương Vũ cực kỳ đau đớn nguyền rủa. Nhưng ngay lúc hắn hé miệng, ngọn lửa nhân tiện cũng chui từ miệng vào bụng hắn!

Bây giờ Dương Vũ bị thiêu đốt cả trong và ngoài rồi.

“Mẹ kiếp, ta muốn tỉnh lại, ta muốn chết!” Dương Vũ nằm trên giường kêu lên thống khổ. Nhưng bất luận hắn rống như thế nào đều không thể tỉnh lại.

Nếu như có người nào trong phòng Dương Vũ lúc này hẳn sẽ vô cùng hoảng sợ. Trong phòng Dương Vũ toàn bộ đều là lửa! Cũng giống như trong mộng cảnh! Nơi này trừ lửa ra còn lại đều là…lửa! Hơn nữa trong phòng ngoài Dương Vũ ra tất cả mọi thứ đều bị đốt thành tro bụi!

“Làm cho ta chết đi!” Dương Vũ không thể chịu được đau đớn cũng như không thể nào nói nên lời này. Hắn cảm giác thấy ngay cả linh hồn cũng bị ngọn lửa thiêu đốt luôn rồi.

Đột nhiên, trong tai Dương Vũ vang lên tiếng kêu to của Chu Tước! Nghe thấy âm thanh này trong nháy mắt Dương Vũ trong lòng vô cùng giận dữ. Nếu không phải tại con Chu Tước chết tiệt này mình làm sao mà bị lửa nướng như vầy chứ!!!!

Vừa mở mắt, Dương Vũ chỉ thấy một đạo tử sắc quang mang! Ngẩng đầu nhìn lên Dương Vũ tựa hồ thấy Chu Tước đang hướng phía mình nhanh chóng vọt tới.

“Mẹ kiếp! Con chim to xác đáng chết này, cút nhanh cho ta!” Thấy Chu Tước đang vọt lại hướng mình, Dương Vũ trong lòng càng gia tăng phẩn nộ!

“Chao ôi!” Bang.... một tiếng, vẻ mặt Dương Vũ nhất thời đọng lại. Chu Tước vậy mà đã chui vào trong cơ thể hắn, rồi chui vào bên trong linh hồn của hắn!

“Đau quá!” Dương Vũ dùng hai tay ôm đầu, cả người quay cuồng!

Linh hồn đau nhức so với đau đớn thể xác càng khó chịu hơn! Thân thể Dương Vũ không ngừng quay cuồng trong lửa đỏ. Sau khi quay cuồng một trận bảy bảy bốn mươi chín lần, cả người Dương Vũ ngả lăn trên mặt đất!

Tiếp theo, ngọn lửa đỏ hô lên một tiếng liền biến mất. Cũng trong thời gian chớp mắt, thân thể Dương Vũ cũng biến mất vô ảnh vô tung! Mà cơ hồ trong hiện thực, thân thể Dương Vũ đồng thời cũng biến mất trong chớp mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Long Tổ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook